Chương 4: Quan hệ chúng ta kết thúc tại đây sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn Thủy Tình

Tác giả : Biển Bình Trúc

Chương 4: Quan hệ chúng ta kết thúc tại đây sao

Hôm nay đã xảy ra một chuyện vô cùng trọng đại. Ít nhất đối với Khương Nguyệt Trì mà nói là như vậy.

Miranda cãi nhau với người khác, khuyên can không được, cuối cùng đánh nhau. Biểu hiện của hai bên đều rất kịch liệt, không thể không để cảnh sát ra mặt giải quyết.

Khương Nguyệt Trì không ngờ mình chỉ là người khuyên can nhưng cũng bị cuốn vào trong đó, lấy danh nghĩa tụ tập ẩu đả dẫn đến cục cảnh sát.

Miranda xin lỗi cô, cô ấy nói xin lỗi Alice, tớ đã hại cậu rồi.

Khương Nguyệt Trì lắc đầu, cô nói không sao, chúng ta là bạn bè.

Đôi mắt Miranda đỏ hoe, ôm lấy eo cô: "Alice, chúng ta mãi mãi là bạn tốt."

Mặc dù một tiếng sau, người bạn tốt này đã được bố cô ấy đón đi trước.

Cô ấy thấy vô cùng áy náy với Khương Nguyệt Trì: "Cảnh sát nói không được bảo lãnh nhiều hơn một người, nếu không..."

Khương Nguyệt Trì tỏ vẻ hiểu rõ, cô cười với cô ấy: "Cậu yên tâm đi, tớ có người tới đón rồi."

Miranda thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
Cô ấy bị bố nhéo lỗ tai kéo ra ngoài, suốt dọc đường cứ la oai oái vì đau. Bố cô ấy thoạt nhìn hơi ép buộc, Khương Nguyệt Trì thật sự lo rằng lỗ tai Miranda sẽ bị nhéo đứt.

Cô đột nhiên cảm thấy may mắn, bởi vì bố cô ấy không bảo lãnh cô. Cô còn muốn giữ lại đôi tai này để đeo những đôi khuyên tai xinh đẹp.

Nhưng cũng bởi vì bố của Miranda không bảo lãnh cô nên cô không thể không gọi điện thoại cho người duy nhất mà cô có thể xưng là thân thiết kia.

Được rồi, cũng có thể là xem thân thiết mà.
Bên kia nhanh chóng nhận máy, cho nên Khương Nguyệt Trì nghĩ, anh chắc chắn đang không làm việc. Bởi vì lúc làm việc anh sẽ không nhận điện thoại của cô. Anh phân biệt công tư rất rõ ràng.

Rõ ràng đến mức máu lạnh.

"... À thì...." Giọng cô có chút ngập ngừng,

"Hôm nay anh có rảnh không?"

"Không rảnh." Giọng của anh hơi lạnh, loáng thoáng còn xen chút tức giận.

Mấy lúc anh nổi nóng quả thật rất đáng sợ, anh sẽ không ném đồ đạc và la hét như những người khác đã làm, mà anh sẽ dùng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn chăm chú vào bạn, có lẽ còn có thể cực kỳ thản nhiên vỗ vỗ vai bạn. Sau đó cười nói ra câu kia: "Cậu hi vọng tôi bắn xuyên bụng cậu, hay là bắn nổ tung cái đầu không đáng giá này của cậu?"

Tuy nói Khương Nguyệt Trì vẫn chưa tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng cô vô cùng tin tưởng vững chắc rằng hình ảnh cô suy nghĩ này nhất định đã xảy ra.
Bởi vì Felix luôn mang theo khẩu súng lục của mình dù anh đi đến bất cứ đâu. Anh thậm chí còn nhạy bén hơn trực giác của những sát thủ kia, phản ứng còn nhanh hơn.

Cho nên dù năng lực và sự cay nghiệt của anh đắc tội với rất nhiều rất nhiều người, nhưng anh vẫn sống thật tốt.

Khiến người ta sống trong sợ hãi.

Nghĩ tới đây, Khương Nguyệt Trì có chút mất mát, cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ đáng thương một chút, để khiến anh mềm lòng.

Cô kể lại đầu đuôi câu chuyện, đương nhiên là sẽ thêm mắm dặm muối ở phần giữa một chút.

Không ngờ, bên kia nghe xong chỉ nén giận cảnh cáo: "Tôi đang xem mắt, đừng làm phiền tôi nữa."

Sau đó cúp điện thoại.

Nghe được tiếng bíp vang lên bên tai, Khương Nguyệt Trì sửng sốt thật lâu. Cô không biết mình sửng sốt là do anh tức giận, hay là câu nói kia của anh.

Xem mắt?

À, chắc là anh rất hài lòng với nhà gái nhỉ? Bởi vì cô tùy tiện gọi điện thoại mà suýt nữa đã phá hỏng hôn sự của anh.

Trên thực tế, Felix đích xác đang vô cùng tức giận. Nhưng nguồn cơn tức giận của anh không giống như Khương Nguyệt Trì đã nghĩ.

Trong ngôi nhà cổ lịch sử này, người hầu gái đang dùng miếng vải trắng lau sạch chai rượu vừa được đào từ hầm rượu ra.

Felix cũng không nán lại đánh giá những thứ rượu ngon trân quý nhiều năm này rốt cuộc có mùi vị gì. Anh bình tĩnh đứng lên, cài lại cúc áo rồi lại lần nữa ngồi xuống.
Ánh mắt của anh rất giống chim ưng, đặc biệt giống chim ưng sau khi nhắm vào con mồi thì lao xuống.

Ánh mắt nguy hiểm này làm cho người ta dâng lên một loại sợ hãi kỳ lạ.

Vì tất cả mọi người ở đây hôm nay đều biết về trò lừa đảo này, nên anh đã cảnh cáo mọi người.

"Nếu còn dám dùng cách này lừa tôi về đây xem mắt, tôi nhất định sẽ nhét tất cả mọi người vào thùng xi măng, sau đó thả chìm xuống biển."

Cho dù là người bố lớn tuổi của anh cũng bị dọa đến cả người run lên. Ông ấy tận tình khuyên nhủ anh: "Felix, con tới tuổi kết hôn rồi, con gần ba mươi rồi."

Felix tươi cười ôn hòa, còn khuyên ngược lại ông ấy: "Vậy thì bố cũng nên xuống lỗ đi, vì bố đã bảy mươi rồi."

Bữa tiệc này tan rã trong không vui.
Felix là người kiêu ngạo nhất, ngạo mạn nhất, thô lỗ nhất trên thế giới này. Điểm này đã được bố anh đích thân chứng thực. Từ khi còn nhỏ anh đã thể hiện tài năng tuyệt vời về mọi mặt, nhưng anh chỉ có mong muốn kiếm tiền.

Lúc anh mười ba tuổi, bố anh đã từng hỏi anh là tại sao không chọn con đường tao nhã như họa sĩ hay nhạc sĩ. Cũng không phải không thể theo đuổi tiền bạc, dù sao con người cũng là động vật có nhu cầu.
Lúc đó, Felix vẫn chưa hết nét trẻ con, đường nét gường mặt mềm mại, tính cách cũng không ngang ngược như bây giờ.

Anh cười cười, cất giọng non nớt: "Con muốn kiếm thật nhiều tiền, để tất cả mọi người đều nhỏ bé như kiến, như vậy con muốn dẫm chết con nào thì sẽ dẫm chết con đó."

"Hoặc là, con sẽ rải tiền vào đống kiến, rồi xem chúng tự giết lẫn nhau."

Khương Nguyệt Trì ngồi ở đây mấy tiếng đồng hồ, đêm hơi lạnh, thêm cả việc cửa không đóng, cô lại mặc ít, cả người bắt đầu run lên.

Có một cảnh sát tốt bụng hỏi cô: "Có cần tôi gọi điện thoại cho gia đình cô một lần nữa không?"

Cô cảm ơn ý tốt của anh ấy: "Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng anh ấy bận việc riêng rồi."

Cảnh sát lộ vẻ khó xử: "Thật đáng tiếc."
Đúng là đáng tiếc thật, nếu anh xem mắt thành công thì cô phải đi đâu về đâu đây?
Cô ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài. Hơi trắng như những đám mây tản ra bên môi cô.

Sau đó, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc xuất hiện ở cửa đồn cảnh sát. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trên cánh tay đeo vòng tay áo màu đen bằng da.
Miếng băng tang đó quấn chặt trên cánh tay rắn chắc của anh. Khương Nguyệt Trì thậm chí có thể nhìn rõ đường nét cơ bắp trên cánh tay dưới lớp áo sơ mi của anh.
Cơ bắp của anh rất khỏe, có thể dễ dàng chống đẩy cục tạ 40 kg.

Cũng không biết khái niệm này là gì, bởi vì Khương Nguyệt Trì chỉ nặng 42 kg.
Cho nên mỗi khi cô ngồi trên eo anh, anh đều dùng cánh tay để điều khiển cô lên xuống.

Trên người anh có một khí chất rất đặc biệt, điều này khiến anh trông giống như một quý tộc cổ điển. Có sự tao nhã điềm đạm, cũng có sự kiêu ngạo quý phái. Ngón tay kẹp điếu thuốc của anh thon dài, gân xanh nổi trên mu bàn tay trông rất gợi cảm. Đôi mắt dưới tròng kính phản chiếu ánh sáng lạnh mờ ảo, rất phù hợp với đêm lạnh này.
Vì Khương Nguyệt Trì đang ngồi trên băng ghế dài ở cửa nên Felix nhìn thấy cô ngay. Quần áo của cô có chút lộn xộn, trên đó dính đầy vết bẩn, tóc tai cũng rối bù.

Điều này thật tệ hại, anh thích những cô gái sạch sẽ.

Nhưng vừa nhìn thấy anh là hai mắt Khương Nguyệt Trì lập tức sáng lên, thẳng thừng chạy đến ôm lấy anh: "Tôi biết mà, Felix, anh nhất định sẽ đến đón tôi về nhà."

Anh cau mày, ghét bỏ cảnh cáo cô: "Tránh xa tôi một chút, trên người em có mùi thức ăn thối rữa."

Cô tủi thân: "Đây là rượu vang người khác tạt vào người tôi, tôi không tránh kịp."

Anh dùng một tay xách cổ áo cô như xách một con chó nhỏ, kéo cô ra khỏi vòng tay mình: "Rồi sao nữa?"

"Rồi tôi bị đưa đến đây." Cô cúi đầu, có chút mất mát.

Rõ ràng cô là người vô tội nhất, nhưng vẫn bị nhốt vào đây. Mọi tội lỗi đều do cô gánh chịu.

Felix cau mày. Anh cảm thấy chắc chắn là đêm khuya khiến người ta đa cảm, khiến anh cũng cảm thấy có chút đau lòng, đây là một chuyện hiếm khi xảy ra.

Nhưng anh nhanh chóng xóa đi cảm xúc gần như có thể bỏ qua này, đi nói chuyện với cảnh sát phụ trách trông coi cô.
Lúc đi ngang qua Khương Nguyệt Trì, anh tiện tay ném chiếc áo khoác trong tay mình cho cô.

Mặc dù Khương Nguyệt Trì không biết anh nghĩ gì, có lẽ anh chỉ muốn cô giúp cầm hộ, nhưng cô vẫn tự ý mặc chiếc áo khoác của anh.

Vừa to rộng, vừa thơm tho.

Cô cúi đầu ngửi, không phải mùi hương rẻ tiền của chất tẩy rửa. Mà là một mùi trầm hương nồng nàn và linh thiêng.

Bất chợt khiến cô liên tưởng đến nhà thờ.
Felix dường như đã từng là một tín đồ. Về phần lý do vì sao cuối cùng anh lại rời bỏ nhà thờ, Khương Nguyệt Trì cũng rất tò mò.
Chẳng mấy chốc, cuộc trò chuyện của anh đã kết thúc. Anh bước tới, liếc nhìn Khương Nguyệt Trì, cô đang cúi đầu cố gắng hít hà mùi hương trên cổ áo khoác của anh.

"Đi thôi." Anh nói.

Khương Nguyệt Trì ngồi vào ghế phụ, ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cô kinh ngạc thốt lên: "Anh uống rượu mà còn lái xe à?"

"Không."

"Nhưng tôi ngửi thấy mùi rượu."

Mũi chó à, khứu giác nhạy thế.

"Là rượu mà lão già đó chôn trong hầm rượu, mùi rất nồng, vô tình dính vào thôi."

Giải thích xong, anh lại cười khẩy, "Nếu em không dám ngồi xe của tôi thì đi bộ về đi."

Anh thậm chí còn mở khóa cửa bên cô.
Khương Nguyệt Trì ngồi im không nhúc nhích. Cô không muốn đi bộ về. Con đường này ban đêm rất hỗn loạn, nhiều người vô gia cư nghiện ma túy, có thể cô chưa kịp về đến nhà đã bị hành hạ đến chết rồi.

May là Felix không nói gì thêm.

Suốt dọc đường, Khương Nguyệt Trì rất im lặng, cho đến khi xe dừng lại ở ngã tư chờ đèn đỏ, cô mới lấy hết can đảm hỏi anh: "Buổi xem mắt của anh thế nào rồi?"

Ngón tay Felix liên tục gõ vào vô lăng, anh nghĩ đến dáng vẻ của Khương Nguyệt Trì trước cửa đồn cảnh sát lúc nãy. Người phụ nữ này một giây trước còn cảnh giác cao độ, nhưng khi nhìn thấy anh thì lập tức chạy đến ôm anh, dáng vẻ vô cùng phụ thuộc.
Anh khá hài lòng với những phản ứng này của cô, giống như một con vật cưng vô tình lạc mất chủ nhân, vì thiếu cảm giác an toàn nên cảnh giác với tất cả những người ngoài chủ nhân.

Điều này chứng tỏ cô trung thực, chứng tỏ cô chỉ trung thành với một mình anh.

"Cũng được." Anh hời hợt trả lời.

Anh tin rằng sau lời cảnh cáo lúc nãy của anh, những người đó không dám bắt anh đi xem mắt lần thứ hai.

Bởi vì anh thực sự sẽ nhét họ vào thùng xi măng rồi thả xuống biển.

Vì vậy, đối với anh, kết quả này cũng không tệ.

Khương Nguyệt Trì hiểu lầm: "Vậy là mối quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc rồi sao?"

Anh đột ngột đạp phanh, do quán tính, Khương Nguyệt Trì lao về phía trước. May là có dây an toàn, nếu không cô thực sự sẽ lao thẳng ra khỏi kính chắn gió.

"Em có biết mình vừa nói gì không?" Felix càng siết chặt tay lái hơn, vì dùng lực quá mạnh nên các cơ bắp trên cánh tay anh như bị tắc nghẽn, gần như kéo căng ống tay áo.

Giọng anh cực kỳ trầm, tên cô gần như bị bật ra từ kẽ răng anh, "Alice?"

Do ảnh hưởng của cú phanh gấp vừa rồi nên đầu óc cô vẫn còn choáng váng: "Hả? Là tôi thấy nếu anh xem mắt thành công rồi thì tôi không còn lý do gì để tồn tại nữa, không thể bảo tôi làm tình nhân của anh được chứ?"

"Em không muốn à?"

Khương Nguyệt Trì thậm chí còn nghĩ mình có thể nghe nhầm. Cô nghiêm mặt nói: "Felix, không có người phụ nữ nào muốn trở thành tình nhân của người khác cả."

"Vậy sao?" Felix lấy điện thoại ra, ngẫu nhiên gửi tin nhắn cho một người phụ nữ trong danh bạ của mình.

—— Em có muốn trở thành tình nhân của tôi không?

Chẳng mấy chốc bên kia đã có hồi âm.

—— Ôi trời ơi! Có thật không vậy? Em còn tưởng mình đang mơ! Em muốn, tất nhiên là em muốn! Em đã mơ về điều này lâu lắm rồi! Felix, bây giờ anh đang ở đâu. Em có thể qua đó ngay lập tức.

Anh đưa màn hình điện thoại về phía cô: "Em thấy không Alice? Kẻ nghèo có thể đến già cũng không tìm được một người phụ nữ nào chịu lấy mình, nhưng người giàu có thể dễ dàng có được hàng trăm tình nhân."

Mặc dù muốn phản bác, nhưng thật sự không tìm ra lời nào để phản bác.

Bởi vì sự thật đúng là như vậy.

Khương Nguyệt Trì có chút tò mò: "Người này là ai, trong danh sách liên lạc của anh còn có phụ nữ khác sao?"

Anh cúi đầu nhìn xuống, bắt đầu nhớ lại đây rốt cuộc là ai.

Im lặng một lúc: "Ừm... hình như là em họ của tôi."

"....... "

Đây rốt cuộc là một gia đình d â m l o ạ n đến mức nào?

Sau chuyện đó, Khương Nguyệt Trì không khỏi bắt đầu lo lắng. Một năm nữa là cô tốt nghiệp rồi, cô đã sớm nghĩ đến kế hoạch tương lai, cô muốn trở về Trung Quốc.
Felix là người Mỹ, anh chắc chắn sẽ không rời khỏi nước Mỹ.

Vậy thì mối quan hệ giữa cô và Felix nhất định sẽ chấm dứt.

Nhưng nhìn phản ứng hiện tại của anh, cô đột nhiên bắt đầu lo lắng.

Xong rồi.

Anh chắc chắn sẽ để Mafia truy sát cô khắp thế giới.

Có lẽ sự im lặng của cô quá lâu, Felix đưa tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn mình: "Ghen à?"

Đôi mắt dưới cặp kính của anh hơi nheo lại, mang theo nụ cười nhàn nhạt khó nhận ra. Nhưng nụ cười đó tuyệt đối không dịu dàng.
Khương Nguyệt Trì lắc đầu: "Tôi đâu có."

Cô chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để chấm dứt mối quan hệ này một cách tử tế. Nếu trốn thẳng về Trung Quốc, anh nhất định sẽ ban hành lệnh truy nã toàn cầu đối với cô.
Được rồi, có lẽ trong vẻ mặt của cô thực sự có chút ghen tuông chua loét.

Felix tháo kính, cúi người hôn cô.

Cô bị đè lên cửa xe, lưng không biết va vào đâu mà cảm thấy hơi đau. Nhưng đau hơn là những chỗ khác. Anh bóp cằm cô, cô đau đến mức há miệng kêu nhẹ. Lưỡi anh mạnh mẽ chui vào, bá đạo cuốn lấy lưỡi cô.
Cô cảm thấy lưỡi mình sắp đứt ra khỏi gốc lưỡi.

"Đau..."

Anh lại càng dùng sức, hôn cô đến mức mắt cô mất tiêu cự mới chịu buông ra. Cô rơm rớm nước mắt, không phải vì đau mà là vì nước mắt sinh lý bị kích thích.

Anh vỗ nhẹ vào mông cô: "Khóc gì chứ?"

Cô lắc đầu: "Lần sau khi anh hôn tôi liệu có thể nói trước một tiếng không, để tôi chuẩn bị tâm lý."

Mặc dù cô biết, yêu cầu này của mình sẽ không có tác dụng gì.

Anh sẽ không nghe lời mình.

Ngày hôm sau Miranda tìm đến Khương Nguyệt Trì, thấy mắt cô sưng húp, xem ra đêm qua đã khóc suốt đêm.

"Alice, tớ xin lỗi nhé, hôm qua tớ cũng rất muốn bố tớ đưa cậu đi cùng, nhưng ông ấy... cậu cũng thấy rồi đấy, ông ấy rất dữ, tớ không dám chống lại ý kiến của ông ấy."

Khương Nguyệt Trì tỏ vẻ thấu hiểu, dù sao thì bố của Miranda trông đúng là... rất dữ.
Cô an ủi Miranda, bảo cô ấy đừng quá buồn.
Cô ấy cứ nức nở mãi: "Rõ ràng không phải lỗi của tớ."

Hôm nay là buổi dạy cuối cùng của Felix ở đây, nghe nói anh đã tự nộp đơn xin nghỉ việc.

Nghĩ đến đây, Miranda lại càng khóc dữ dội hơn.

"Giáo sư Felix, em chưa kịp thổ lộ với giáo sư mà. Sau này chắc chắn không có cơ hội gặp lại nữa rồi."

Đối với hầu hết sinh viên trong trường, giáo sư đại học đã là những nhân vật đỉnh cao nhất mà họ có thể tiếp xúc trong đời. Một khi rời khỏi trường thì sẽ không còn danh xưng sinh viên và giáo sư nữa, trở thành khác biệt một trời một vực. Đến công ty anh xin làm nhân viên vệ sinh cũng chưa chắc đã được nhận.

Nhiều người đã lấy hết can đảm để tỏ tình với anh vào ngày cuối cùng. Nhưng thật đáng tiếc, kế hoạch đã không thành. Bởi vì người này thậm chí còn không đến dạy buổi học cuối cùng.

Sau đó, khi Khương Nguyệt Trì hỏi về anh, anh hờ hững nói: "Nhà có người mất."

Khương Nguyệt Trì sửng sốt: "Ai mất vậy?"

"Dượng của tôi." Anh cắt điếu xì gà, châm lửa trên gỗ tuyết tùng đang cháy

"Uống nhiều thuốc bổ nên bị suy tim. Chết trên giường của nhân tình."

Thực ra Khương Nguyệt Trì rất ít khi nghe anh kể về chuyện gia đình, nhưng mỗi lần nghe được một chút cũng đều khiến cô kinh ngạc. Trong đầu cô từ từ phác họa ra một mối quan hệ gia đình không mấy lành mạnh
Nhưng nghe nói vài trăm năm trước, tầng lớp quý tộc nước ngoài vốn đã ăn chơi rất thoáng. Anh em ruột kết hôn với nhau cũng là chuyện bình thường.

Có lẽ những đặc điểm này đã được truyền qua các thế hệ nhờ gen di truyền.

Anh hít một hơi xì gà, phả khói vào mặt cô: "Lễ tang diễn ra vào ngày mai, em đi cùng tôi nhé."

Khói không nồng, còn có mùi thơm đắng nhẹ, nhưng cô vẫn ho vài tiếng.

Khương Nguyệt Trì không muốn đi: "Lễ tang người nhà anh, tôi đi làm gì?"

"Vì tôi muốn em đi." Anh đưa ra cho cô một lý do không thể từ chối.

Người này chuyên quyền độc đoán, Khương Nguyệt Trì không có khả năng chống lại anh. Cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình, chỉ còn một năm nữa, cô phải làm sao để dứt khoát với anh đây?

Anh không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính mình. Anh có thể chơi hết mình trong bất kỳ canh bạc nào. Vì anh thích cảm giác mạo hiểm. Nhưng rõ ràng anh lại sở hữu một gương mặt quý phái thanh lịch, khí chất của anh giống hệt với hoa hải đường Tây phủ.

Nhưng trên thực tế, anh là một con cá mập răng to nguy hiểm.

Lúc mới quen nhau, Khương Nguyệt Trì mới hai mươi tuổi. Cô mặc một chiếc váy đã giặt đến bạc màu đến dự tiệc khiêu vũ. Có lẽ đó là bộ trang phục đàng hoàng nhất của cô.
Felix của lúc đó mới tròn hai mươi tư tuổi, vừa liếc mắt nhìn đã để ý cô.

Một cô gái châu Á mảnh mai trắng trẻo, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối. Cô đứng ở đó trong tình trạng bối rối, chiếc váy trắng rẻ tiền bị đổ rượu vang đỏ, trước mặt là một nhân viên phục vụ đang xin lỗi cô.

Rõ ràng lời xin lỗi cũng không chân thành.
Vì chiếc váy của cô còn không đắt bằng chai rượu vang đỏ đổ lên người cô. Cô vừa lắc đầu vừa nói không sao, nhưng mắt đã đỏ hoe.

Felix lúc đó đang nói chuyện với bạn bè, trong lúc lắc ly rượu vang đỏ thì tình cờ nhìn thấy cảnh này.

Anh không phải là người thích xen vào chuyện người khác, càng không phải là một quý ông có phẩm chất trợ giúp người khác. Anh chỉ đơn giản là trông giống một quý ông nho nhã mà thôi. Nhưng không hiểu sao hôm đó anh lại đặt ly rượu xuống, chào tạm biệt bạn bè rồi đưa cô đến khách sạn để thay một bộ quần áo khác.

Sự nghèo khó của cô không phù hợp với khách sạn sáu sao cao cấp này. Cô rụt tay vào trong tay áo, cảm ơn anh.

Đôi chân cô lộ ra ngoài qua đôi dép lê, vì bối rối nên liên tục cọ xát vào sàn nhà. Felix đã học một chút về tâm lý học, biết rằng đó là biểu hiện của sự căng thẳng lo lắng.

Anh từ tốn châm một điếu thuốc, qua lớp kính mỏng, ánh nhìn của anh không khiến cô thấy khó chịu: "Không cần cảm ơn, tôi giúp cô chỉ vì muốn lên giường với cô thôi. Nhưng nếu cô muốn từ chối, tôi sẽ không miễn cưỡng."

Anh rất thẳng thắn, lười vòng vo tam quốc.
Sau đó họ thực sự lên giường, cô đỏ mặt, chủ động cởi quần ra.

Đây chính là khởi đầu của mối quan hệ này.
Còn ai là con mồi của ai.

Thì đố ai mà biết được

Nhưng, Khương Nguyệt Trì không thể không thừa nhận rằng cô đã phải lòng Felix ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ khi cô đứng bên ngoài khách sạn, nhìn thấy cánh cửa chiếc xe Koenigsegg màu xám bạc được mở ra, người đàn ông mặc bộ vest đuôi tôm màu đen bước xuống từ ghế lái.

Anh được nhiều khách mời vây quanh, những người này đều là những người có khí chất xuất chúng, ăn mặc lộng lẫy. Nhưng họ lại cúi đầu trước anh, tranh nhau bày tỏ lòng trung thành với anh.

Nhưng trông anh rõ ràng còn rất trẻ, Khương Nguyệt Trì nhìn anh. Cô cảm thấy anh giống như một bảng màu hỗn loạn. Nội tâm phức tạp, bên ngoài thì là sự thanh lịch và điềm tĩnh thống nhất

Trái tim trẻ trung bắt đầu đập với tần suất bất thường.Sau đó, cô bước vào khách sạn đó.

Bắt đầu mối quan hệ kỳ lạ vượt qua giai cấp và không lành mạnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro