Chương 41: Nhưng nó là ở trong quần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Nhưng nó là ở trong quần

Khương Nguyệt Trì hay chơi những trò chơi chiến đấu, đặc biệt là "Thực Vật Đại Chiến Cương Thi"

đều được xem là khá bạo lực.

Còn lại đều là những trò chơi nông trại đơn giản, chẳng hạn như "Tinh Lộ Ngũ Cốc Ngữ".

Thật lòng mà nói, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm về việc chiến đấu hay thuần phục, và cũng không thấy hứng thú. Cô cảm thấy những trò chơi bạo lực làm mình sợ hãi.

Có thể nói, tính cách của cô được hình thành từ sự dịu dàng và thiện lương. Dù có thêm những yếu tố khác, nhưng chúng vẫn không đủ để lấn át tính chủ đạo lương thiện này.

Thêm một chút lý khát vọng về gia đình.

Đương nhiên, thay vì nói cô khát khao về một gia đình, có lẽ chính xác hơn là cô khao khát sự "an ổn".

Bà nội rất yêu thương cô. Nhưng tình yêu đó, đối với một đứa trẻ mồ côi thiếu vắng tình thương của cha mẹ từ nhỏ, vẫn là quá yếu ớt.

Ở trường, cô thường xuyên bị bắt nạt, quần áo của cô luôn là những bộ đã được vá đi vá lại nhiều lần.

Vì vậy, cô khao khát được che chở, khao khát có một người mạnh mẽ hơn để bảo vệ mình.

Felix hoàn toàn thỏa mãn mọi ảo tưởng của cô về một nửa còn lại. Anh mạnh mẽ, lại có khao khát chiếm hữu và kiểm soát rất mãnh liệt. Anh có thể kiểm soát toàn bộ cuộc sống của Khương Nguyệt Trì, lấp đầy những khoảng trống cả về thể xác lẫn tinh thần cho cô.

Giống như giáo viên sinh lý từng nói, những tưởng tượng của bạn chính là cách bạn hình dung về nửa kia của mình.

Ngàn vạn lần đừng cảm thấy những suy nghĩ này là điều đáng xấu hổ, vì con người thực sự thường bộc lộ những phần sâu thẳm của tính cách qua những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất.

Cô khao khát được nằm trên đùi Felix, bị anh đánh nhẹ vào mông. Bàn tay của anh vừa dày rộng vừa ấm áp, những ngón tay dài thon.

Mặc dù sức lực của anh mạnh mẽ, nhưng anh luôn biết cách kiểm soát lực đạo để không làm cô đau. Thường thì sau khi kết thúc, anh sẽ dịu dàng xoa những chỗ bị đánh đỏ và sưng cho cô.

Thỉnh thoảng, sự xấu hổ phát sinh là từ việc cô không thể hoàn toàn chấp nhận bản thân mình. Cô vẫn luôn được nuôi dưỡng và giáo dục theo cách truyền thống.

Hết giờ học này đến giờ học khác, thậm chí đôi khi những bài học sinh lý còn không đủ để xoá tan những ý niệm ấy.

Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt Trì thở dài một cách sâu sắc. Cô không ngờ mình lại có ý nghĩ kỳ lạ về việc thuần phục anh.

Điều này giống như một con hamster cố gắng thuần phục sư tử, cô thậm chí không đủ tư cách trở thành đồ ăn của anh. Bởi vì cô quá nhỏ bé, đến mức anh chẳng thể nào để ý đến cô.

Cảnh tượng vừa rồi làm cô hoàn toàn tỉnh ngộ.

Felix không chỉ là người tàn nhẫn, anh đang phạm tội một cách nghiêm trọng.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy tay chân lạnh ngắt, da đầu tê rần. Cô thậm chí nghĩ rằng nếu có ngày nào đó chọc giận anh, cô cũng sẽ gặp phải kết cục tương tự.

Cô quyết định rời đi, giả vờ như không nhìn thấy tất cả những gì đã xảy ra.

Báo cảnh sát chắc chắn sẽ vô ích, những kẻ có thể dính líu với Felix tự nhiên cũng chẳng phải người tốt. Cùng lắm thì chỉ là cuộc chiến giữa những kẻ xấu mà thôi. Hơn nữa, hiện tại cô vẫn đang ở trên thuyền.

Người đàn ông này tuy có vẻ tùy tiện, nhưng trước khi làm bất cứ điều gì, anh đều tính toán kỹ lưỡng. Nếu không, anh đã không thể có một hồ sơ tội phạm trắng hoàn hảo như vậy.

Đương nhiên, tất cả điều này chỉ là suy đoán của cô.

Khương Nguyệt Trì bước vào thang máy, cố gắng nhấn nút đóng cửa thật nhanh.

Nhưng ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay được bao bọc bởi chiếc găng tay đen đã chặn cửa và dùng sức mạnh mở ra.

Cô ngước lên, thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước vào với vẻ bình thản.

Bên trong thang máy, ánh đèn ảm đạm, và không khí cũng lạnh lẽo hơn.

Người đàn ông không nhấn tầng lầu, chỉ đứng im lặng mà không nói lời nào.

Khương Nguyệt Trì giả vờ chú ý đến con số đang thay đổi liên tục.

Cô cảm thấy áp lực không khí xung quanh đáng sợ, thang máy quá nhỏ, còn Felix thì đứng ngay bên cạnh cô. Cô thậm chí có thể ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc từ anh, một mùi hương nhẹ nhàng, nhẹ đến mức khiến người ta buồn ngủ.

Cô không cưỡng lại được mà ngáp một cái, ngay khi cửa thang máy mở ra.

Cô không muốn ở lại thêm một giây nào, vội vàng bước ra khỏi thang máy.

Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân đều đặn vang lên phía sau mình.

Tiếng giày của phụ nữ khi đi trên nền mềm mại khác với tiếng giày da của đàn ông. Một âm thanh nhẹ nhàng, một âm thanh trầm thấp. Giống như tiếng piano hòa quyện với tiếng cello.

Khương Nguyệt Trì biết, người đi theo sau lưng mình chính là Felix.

Nếu lúc này có ai đó trên hành lang, họ sẽ nghĩ đây là một cuộc rượt đuổi đáng sợ.

Một người phụ nữ yếu đuối đi trước, phía sau là một người đàn ông cao lớn và lạnh lùng, với khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Cô trông nhỏ bé và yếu ớt, váy của cô khẽ phất phơ khi cô bước đi, lộ ra đôi chân mảnh khảnh, thậm chí còn nhỏ hơn cả cánh tay của anh.

Cảnh tượng này giống như trong một bộ phim kinh dị, nơi các vụ án g/iết người thường diễn ra trong những hành lang tối tăm như thế.

Khương Nguyệt Trì dừng lại, cúi đầu nhập mật mã, mở cửa phòng của mình.

Cô vừa bước vào, người đàn ông đi theo phía sau cũng bước vào cùng.

Anh có vẻ vô cùng thong dong tự nhiên, không có chút cảm giác tội lỗi nào khi xâm phạm không gian riêng tư của người khác. Phảng phất như nơi này là nhà của anh.

Anh đóng cửa lại, cởi bỏ áo khoác và treo nó cạnh chiếc váy Rococo của cô.

Khương Nguyệt Trì nói với anh: "Theo luật pháp Mỹ, nếu có người xâm phạm nhà riêng, tôi có quyền nổ s-úng bắn chế-t hắn."

Felix không nói gì, thậm chí còn rút khẩu sú-ng từ sau lưng ra, ngón tay khẽ xoay nòng súng một vòng rồi đưa nó tới trước mặt cô.

—— Anh còn cẩn thận đặt s-úng xuống sàn, ngay trước mặt cô.

Ngón tay dừng lại ở ngực vài giây, cuối cùng vẫn di chuyển đến huyệt thái dương bên cạnh, anh mỉm cười ôn hòa: "Tốt hơn là bắn vào chỗ này, vì bắn vào ngực không nhất định sẽ chế-t. Nhưng em có thể bị nổ mạnh óc làm choáng, vì vậy khi bắn hãy nhớ nhắm mắt lại. Em có cần anh cầm tay chỉ dạy không? Rất đơn giản, chỉ cần bóp cò súng là được."

"......"

Khẩu sún-g lục còn nặng hơn cô tưởng, có lẽ vì nó đã ở sau lưng anh quá lâu, thậm chí còn có độ ấm.

Đây là lần đầu tiên cô chạm vào một khẩu sú-ng, hơn nữa nó còn đã được lên nòng.

Nếu chẳng may sú-ng cướp cò...

Cô sợ đến tái mặt, nhưng không dám cử động. Dù sao cô cũng không hiểu biết nhiều về s-úng, nếu thật sự cướp cò thì phải làm sao đây?

Dù có bắn trúng Felix hay trúng chính mình, điều đó đều không phải là điều cô muốn nhìn thấy.

Cuối cùng, Felix lấy khẩu s-úng từ tay cô và tùy tiện ném lên ghế sofa.

Cô: "....."

Sao có thể tùy tiện như vậy!

Anh tùy tiện ném sú-ng lên sofa, rồi cũng tùy tiện ngồi xuống sofa, cởi tay áo sơ mi và nới lỏng cà vạt.

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều dừng trên người Khương Nguyệt Trì.

"Có chuyện gì muốn nói với anh không?" Rõ ràng là kẻ xâm nhập, nhưng anh lại cư xử như thể mình mới là chủ nhân.

Anh luôn như vậy, bất kể là ở đâu, vào thời điểm nào, anh luôn tỏ ra thành thạo và chiếm thế thượng phong.

"Không." Khương Nguyệt Trì chỉnh lại lời của anh, "Hiện tại anh đang xâm nhập phòng của em, không phải ngược lại."

Anh cười và gật đầu: "Anh đúng là có chuyện muốn nói với em."

Anh châm điếu thuốc, nhìn quanh nhưng không thấy gạt tàn thuốc, liền phủi tàn thuốc vào cái ly nước trước mặt.

"Người kia tên là Light, ba tháng trước đã lừa lấy hàng của anh, lợi dụng danh nghĩa của anh để buôn lậu kiếm lời, trong đó còn dính líu đến rửa tiền và một số giao dịch xám. Anh chỉ đang ép hắn khai ra kẻ đứng sau mà thôi. Anh đang làm việc tốt, Alice."

Anh đang giải thích với cô về cảnh tượng vừa rồi.

Nghe có vẻ như chuyện này không liên quan gì đến cuộc sống của Khương Nguyệt Trì.

Cô không muốn bị cuốn vào những việc phức tạp và phạm pháp như thế này, vì vậy cô bịt kín tai.

Trong phim truyền hình, những nhân vật phụ thường nghe thấy điều không nên nghe, rồi cuối cùng bị giết để diệt khẩu.

Felix rõ ràng đã nhận ra ý nghĩ của cô.

Anh khẽ cười, ánh mắt lướt từ dưới lên trên, nhìn cô kỹ lưỡng.

Alice của anh, dù gần đây có những suy nghĩ kỳ lạ, nhưng vẫn ngốc nghếch đáng yêu.

Anh ghét những kẻ ngu dốt, vì họ chỉ làm tăng sự căm ghét trong anh, khiến anh muốn giẫm chết họ.

Nhưng sự ngốc nghếch đáng yêu lại khác. Cô thật đáng yêu với sự ngốc nghếch của mình, cũng như khi cô lắc mông cầu xin anh gọi là "Daddy," thật đáng yêu.

Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, anh rất muốn uống nước.

Tốt nhất là nước chảy ra từ trong người Alice.

Nhưng hiện tại, cô không còn dễ dàng đối phó như trước, cô đã trở nên cứng cỏi và không còn ngoan ngoãn như trước nữa.

Trước đây, chỉ cần anh vẫy tay, cô sẽ chủ động ôm lấy chân anh và mở rộng cho anh.

Trong khi Khương Nguyệt Trì không có những suy nghĩ đen tối như vậy, cô đang suy nghĩ làm cách nào để khiến Felix rời đi.

Cô dùng giọng lạnh lùng trả lời anh: "Anh không cần phải nói những điều đó với em."

"Cần thiết chứ, Alice. Sự chống đối của em khiến anh có chút khổ sở."

Anh dập điếu thuốc, cởi bỏ găng tay, đứng dậy tiến lại gần cô, rồi nhẹ nhàng kéo tay cô ra khỏi tai.

Lông mi anh hạ xuống, không để lộ cảm xúc trong đáy mắt, thể hiện sự ôn hòa và nho nhã không thuộc về anh.

"Vừa rồi anh thực sự cảm thấy hoang mang, vì anh nhận ra em đang mâu thuẫn với anh."

Câu nói này là thật.

Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi.

Anh không thể tiếp tục ngồi chờ chết, cái thái độ cao ngạo chờ Alice tự động bò đến chỗ anh như trước đây, rõ ràng không còn thực hiện được nữa.

Giờ đây, cô đã có cánh và có thể bay đi bất cứ đâu.

Nhưng Felix không muốn để cô bay đi.

Ít nhất ngay lúc này, khi anh thấy sự thất vọng hiện rõ trong mắt cô, anh thực sự cảm thấy một loại sợ hãi chưa từng có.

Đúng vậy, không sai.

Là sợ hãi. Tay anh đang run rẩy, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Từ khi sinh ra, anh chưa bao giờ sợ hãi đến mức như vậy.

Nếu cô muốn rời bỏ anh, trước tiên anh phải cho cô nếm chút ngọt ngào.

Anh quá hiểu Alice là loại người thế nào. Cô không coi trọng tình yêu đến vậy, cô nhát gan và yếu đuối, chỉ nghĩ đến việc tích lũy đủ tiền để trở về quê hương nghèo nàn của cô, sống cùng bà nội.

Anh nghĩ rằng cô có thể hoàn toàn dọn đến Brooklyn, nơi có khu dân nghèo lớn nhất nước Mỹ.

Nếu cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi với anh, thậm chí không có ý niệm muốn thuần phục anh, chỉ một lòng muốn thoát đi, thì đó sẽ là một điều thực sự đáng sợ, và anh không thể để điều đó xảy ra.

Ít nhất bây giờ, cô vẫn còn sự lưu luyến, ái mộ, và cả ham muốn chinh phục đối với anh.

"Anh đang nói dối, đúng không, Felix?" Cô dò hỏi.

"Anh thật sự nghĩ như vậy."

Felix cởi áo khoác vest ra, "Chúng ta có thể bàn chuyện này sau, phòng em có vẻ hơi lạnh."

Lạnh sao?

Khương Nguyệt Trì theo bản năng ngẩng đầu tìm điều hòa, nhưng không thấy cái nào, chỉ có hệ thống điều hòa trung tâm.

Cô thầm nghĩ, nếu lạnh, sao anh không mặc áo khoác lại đi? Nhưng sau một lúc suy nghĩ, cô chỉ gật đầu: "Được thôi."

Felix, với Alice của anh, luôn cảm thấy cô là một cô gái ngoan ngoãn, hay suy nghĩ cho người khác.

Phòng của cô nhỏ hơn rất nhiều so với căn hộ rộng lớn của anh, nơi chiếm gần như cả một tầng. Ở đây, mặc dù có phòng tắm riêng và phòng khách, nhưng mọi thứ đều cảm giác chật chội.

Giường thì được trải phẳng, trên đó còn rải cánh hoa hồng. Cửa sổ kéo dài từ trần đến sàn, có thể nhìn ra cảnh biển bên ngoài. Khương Nguyệt Trì luôn tự hỏi tại sao bồn tắm lại được đặt gần cửa sổ. Là để người ta vừa tắm vừa ngắm cảnh biển sao? Có lẽ là vậy.

Cô bật đèn, liếc nhìn bàn đã thắp sẵn một nửa nén hương trầm. Chắc là do người phục vụ đã thắp khi dọn dẹp phòng.

Felix ngồi xuống giường, thư thái với một cánh tay chống đỡ phía sau, cười nhẹ: "Bây giờ chúng ta nói về việc thuần phục, đúng không?"

Khương Nguyệt Trì ngước mắt lên, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Felix ngồi thẳng dậy, vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cô ngồi xuống.

Ánh mắt cô càng thêm cảnh giác. Cô không tin Felix lại tự nguyện dạy ai cách thuần phục mình. Người như anh, kiêu ngạo đến mức không chịu cúi đầu trước ai, liệu có thể chấp nhận dạy người khác cách khống chế anh sao?

Anh là một người ngay cả khi phải quỳ xuống cũng nhanh chóng đứng lên, sao có thể cam tâm tình nguyện chủ động đi dạy người khác cách thuần phục anh được?

Dù nửa câu đầu rõ ràng là sai sót trong lời nói,  Felix sẽ không bao giờ quỳ trước bất kỳ ai. Anh thậm chí còn lười quỳ ngay cả khi trưởng bối của anh qua đời.

—— trừ lần quỳ đó vì cô.

Vì vậy, Khương Nguyệt Trì lùi lại một bước, không những không ngồi xuống bên cạnh anh, mà còn cố tình giữ khoảng cách với anh.

Nhận thấy sự đề phòng của cô, Felix không lấy làm ngạc nhiên: "Em không tin anh?"

Khương Nguyệt Trì gật đầu: "Anh không đáng tin."

Felix giả vờ bị tổn thương: "Muốn thuần phục anh là em, nhưng em không tin anh cũng là em. Alice, suy nghĩ của em có chút mâu thuẫn."

Sau một hồi suy tư, cô hỏi: "Vậy tại sao anh lại đồng ý...?"

"Anh thực sự không muốn, nhưng Alice, thay vì để em ghét anh, anh thà chủ động cho em cơ hội này." Anh thật thông minh và rất giỏi đọc hiểu lòng người, khiến đối phương không thể không tin tưởng anh.

Một đoạn đối thoại trộn lẫn giữa sự thật và dối trá, dùng những thủ đoạn lẽ ra chỉ dành cho kẻ địch để đối phó với cô. Dù cô chỉ là một cô gái đơn thuần, không quá thông minh, nhưng cố gắng học tập và không dính dáng đến những mưu mô phức tạp.

Felix đã luôn quan sát Alice của anh từ lâu. Trong suốt thời gian đó, dù là sớm hay muộn, anh đều nhìn thấy cô chăm chỉ đọc sách trong thư viện. Những người khác có được một nửa sự cố gắng của cô chắc chắn không đến mức phải học ở một trường đại học hạng ba như vậy.

Lừa gạt cô, thật sự quá dễ dàng.

Ánh mắt Khương Nguyệt Trì dần mơ hồ, rõ ràng có chút dao động. Những lời của anh, nghe có vẻ... cũng hợp lý.

Nếu không phải anh tự nguyện, cô thật sự không có chút hy vọng nào.

Cô thậm chí quên đi những ý nghĩ nửa giờ trước của mình. Vì sao phải thuần phục Felix? Cô hoàn toàn có thể sống một cuộc sống bình thường, cho dù cô thích anh.

Felix thực sự là một người mạnh mẽ và nguy hiểm. Chỉ vài lời đã đủ để thao túng suy nghĩ và hành động của cô.

Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng việc thuần phục anh khó khăn vì anh không thiếu thứ gì. Những nhân vật nam trong tiểu thuyết mà cô từng đọc đều có những khiếm khuyết nhân cách, hoặc bị ảnh hưởng bởi gia đình và quá khứ, khiến họ trở nên tự ti và cố chấp.

Còn Felix? Anh chẳng thiếu gì cả.

Người khác chơi game phải chiến đấu để thăng cấp, tích lũy kinh nghiệm, còn cô lại giống như nhân vật phụ bị áp bức trong một cuốn tiểu thuyết, mơ tưởng thuần phục một nhân vật chính sinh ra đã là thiên chi kiêu tử.

Không kinh nghiệm, không trang bị. Đáng chết, sao cuộc đời anh lại quá thuận lợi như vậy, mà vẫn có thể trở nên tồi tệ đến thế?

Khương Nguyệt Trì bắt đầu nghi ngờ rằng anh có dấu hiệu của một nhân cách phản xã hội.

Ngày hôm đó, Khương Nguyệt Trì vẫn đang tự hỏi một vấn đề: cô có nên tin tưởng Felix hay không?

Cô vẫn duy trì thói quen mỗi ngày trò chuyện với bà nội. Trở về nông thôn sau lần đó, sức khỏe bà nội dần cải thiện và gần đây bà có thể xuống đất làm việc. Dù Khương Nguyệt Trì cảm thấy bà nội xuống đất làm việc quá mệt mỏi, nhưng bà nội lại nói bác sĩ khuyên nên đi lại nhiều hơn, vì vậy bà tiếp tục hoạt động. Khương Nguyệt Trì chỉ có thể khuyên bà làm việc với số lượng vừa phải, đừng mệt quá.

Sau khi trò chuyện với bà nội, Khương Nguyệt Trì nhận được điện thoại từ Michelle. Sinh nhật sắp đến, và dù cô ấy chưa bao giờ có thói quen tổ chức sinh nhật, cô quyết định làm một điều đặc biệt vì năm nay là sinh nhật tròn 20 tuổi. Cô nghĩ 20 là một mốc quan trọng.

Khương Nguyệt Trì rất ngạc nhiên khi nghe Michelle chỉ mới hai mươi tuổi: "Cái gì, cô mới hai mươi tuổi?"

Tuy rằng sau khi nói xong cô đã xin lỗi, nhưng cô vẫn rất kinh ngạc khi biết Michelle chỉ mới hai mươi tuổi. Cô trước đó còn nghĩ rằng Michelle đã hơn ba mươi.

Michelle cười và nói: "Thực bình thường, mỗi lần có người biết tuổi thật của tôi đều phản ứng như vậy."

Michelle là một người rất thẳng thắn và cởi mở, điều này khiến Khương Nguyệt Trì cảm thấy rất dễ chịu. Cô rất thích Michelle và cảm thấy rất ấm lòng khi biết Michelle xem cô là người bạn duy nhất của mình.

Vì vậy, khi Michelle nói rằng ở Boston không có bạn bè nào khác và hỏi Khương Nguyệt Trì có thể đến dự sinh nhật không, cô không chút do dự đã đồng ý: "Tôi sẽ đi, Michelle, tôi nhất định sẽ đi!"

Dù chỉ là tình bạn xã giao, cảm giác được trở thành người duy nhất trong cuộc sống của ai đó rất quý giá.

Miranda, ngoài cô ra còn có rất nhiều bạn bè, thậm chí quan hệ của cô với họ còn tốt hơn so với với Khương Nguyệt Trì. Thậm chí những bạn bè tốt trong nước cũng có những người tốt hơn.

Cô ngoài bà và cô ruột là người thân thì không còn . Nhưng Michelle thì khác

Khương Nguyệt Trì làm một chiếc bánh sinh nhật và mua một chiếc đồng hồ trị giá 500 đô la Mỹ để tặng Michelle.

Michelle thông báo qua điện thoại rằng ông Aaron đã đồng ý cho tổ chức sinh nhật tại lâu đài cổ. Tuy nhiên, cô không rõ ông Aaron nào là người nào, nhưng theo trực giác, cô cho rằng đó là ông Aaron lớn tuổi, cha của Felix và Daniel.

Vì người trước rất ít khi về nhà, còn người sau thì anh chẳng buồn quan tâm đến những chuyện như thế này. Chỉ có người kia, lão già khinh thường người châu Á.

Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt Trì có chút khó xử: "Hình như ông ấy không thích tôi lắm, nếu tôi đến có làm phiền cậu không?"

Michelle kêu lên: "Sao có thể chứ, Aaron tiên sinh chắc chắn thích cậu ! Ít nhất từ góc nhìn của tôi thì là như vậy."

Michelle quả thật rất giỏi an ủi người. Có lẽ cô ấy chưa nghe thấy những lời chỉ trích của Aaron tiên sinh cha của Felix về mình. Ông ta cho rằng cô nhỏ bé yếu ớt, như một con ngựa non mới sinh, gầy gò và hoàn toàn không xứng với con trai ông ta.

Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt Trì cúi đầu, kéo cổ áo ra nhìn xuống. Cô đâu có gầy gò! Ngực của cô rất lớn!

Để đến tòa lâu đài cổ và dự tiệc, cô cần phải đi từ New York đến Boston, rồi tiếp tục đi xe đến nơi khác. Khi cô đến nơi, Michelle đã đứng chờ bên ngoài để đón cô.

Hôm nay Michelle không mặc bộ đồ hầu gái đơn giản mà thay vào đó là trang phục của chính mình, thậm chí còn trang điểm nhẹ.

"Trời ơi" vừa bước xuống xe, Khương Nguyệt Trì đã lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, "Michelle, hôm nay cậu thật đẹp."

Michelle đỏ mặt khi được khen: " Cô cũng rất xinh đẹp, Alice. Cậu là người đẹp nhất mà tôi từng thấy, còn đẹp hơn cả phu nhân Daisy."

Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng Michelle đang phóng đại. Cô luôn cho rằng Daisy là người phụ nữ đẹp nhất mà cô từng gặp. Nhưng lời khen của Michelle lại xuất phát từ trái tim chân thành.

Michelle có ngũ quan rất tinh xảo, có lẽ cô ấy cũng là người lai vì gương mặt rất sắc nét, với chiếc mũi hoàn hảo mà nhiều người dù chỉnh sửa cũng khó có được. Cơ thể cô ấy cũng rất khỏe khoắn, trông chẳng thua kém gì nam giới về sức mạnh.

Buổi tụ tập diễn ra trong một căn nhà nhỏ độc lập phía sau một tòa nhà, nơi lò sưởi trong tường đang cháy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng nổ lách tách. Michelle ném vào lò hai củ khoai lang đỏ, nói rằng lát nữa có thể lấy ra ăn.

Theo lời Michelle, căn phòng này từng là phòng vẽ tranh của phu nhân Daisy, nhưng từ sau khi ly hôn, không ai còn sử dụng nó nữa. Dù vậy, căn phòng vẫn được dọn dẹp hàng ngày.

Tường dán giấy hoa nhỏ, treo vài bức tranh sơn dầu, rèm cửa nặng nề màu sắc đơn giản được kéo ra và xếp chồng lên nhau. Trên bàn cơm có trải khăn trải bàn, trên đó bày vài chiếc cốc kiểu Pháp màu hổ phách có chân dài.

Nó trông giống như thế giới mà cô từng thấy trong tranh sơn dầu. Thực sự đẹp.

Thẩm mỹ của Daisy quả nhiên rất giống với vẻ ngoài của cô ấy. Nhưng có điều, mắt cô ấy lại không tốt lắm khi chọn chồng. Cô ấy đã lấy một lão già thích phân biệt chủng tộc và lại yêu người con trai có tính cách xấu xa của ông ta.

Michelle rót cho Khương Nguyệt Trì một ly rượu gạo, và hai người ngồi vây quanh lò sưởi trò chuyện. Chủ đề chính không ai khác ngoài lão Aaron tiên sinh. Michelle có một bụng đầy oán trách về ông ta.

"Ông ấy đã 70 tuổi, nhưng mỗi đêm vẫn phải cùng cô vợ trẻ quan hệ. Mỗi lần thấy ông ấy dùng b-ao cao su, tôi đều cảm thấy không cần thiết chút nào. Ông ấy căn bản không có khả năng sinh đẻ."

" Mình thật lo lắng rằng đến một ngày nào đó thuốc cường dư-ơng cũng không còn tác dụng với ông ta nữa thì làm sao đây."

"Nhưng mà, tôi nghe nói, vợ mới của ông ấy dường như đã mang thai."

Michelle thở dài: "Cô ấy có lẽ dùng cách này để cố gắng giành được thêm tài sản, nhưng cô ấy quá coi thường Aaron tiên sinh rồi."

Khương Nguyệt Trì đã uống mấy ly rượu gạo nên bắt đầu choáng váng, cô không phân biệt nổi Aaron tiên sinh trong miệng của Michelle rốt cuộc là ai.

"Aaron tiên sinh mang thai sao?"

Michelle sửa lại: "Là vợ của Aaron tiên sinh mang thai."

"Quá rối loạn, quá rối loạn." Khương Nguyệt Trì ôm đầu, cảm thấy đầu bắt đầu đau.

Có vẻ như Felix cuối cùng vẫn ngủ với mẹ kế của hắn. Cô đã biết mà, một người như hắn căn bản không thể cưỡng lại sự cám dỗ. Hắn không bao giờ để tâm đến luân lý, chỉ muốn thỏa mãn bản thân.

Khương Nguyệt Trì không rõ mình đã ngủ như thế nào, nhưng cô lại rõ ràng mình đã tỉnh dậy ra sao.

Ban ngày uống nhiều rượu gạo, Khương Nguyệt Trì bị cơn buồn tiểu làm cô tỉnh giấc. Cô mò mẫm bật đèn, tay dò dẫm trên tường thật lâu mới tìm thấy công tắc.

Trong lòng còn tự nhủ, sao công tắc hôm nay lại xa giường đến vậy. Khi đèn bật sáng, cô mới nhận ra mình không ở nhà, mà là ở một căn phòng có chút quen thuộc nhưng cũng hơi lạ lẫm.

Cô nhìn thấy trên kệ sách bức ảnh của Felix.

Ưm...

Việc đầu tiên cô làm là cởi quần kiểm tra xem có dấu vết nào bị xâm phạm không.

Không có.

May quá.

Vì không rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô hơi bối rối. Khương Nguyệt Trì tính hỏi thăm người duy nhất mà cô có thể nhờ cậy. Nhưng khi gọi điện cho Michelle, máy lại không có người bắt máy. Có lẽ Michelle đang ngủ, hoặc cũng có thể... cô ấy cũng uống nhiều?

Xem ra rượu gạo thực sự mạnh hơn họ tưởng tượng.

Khương Nguyệt Trì không thể nhịn được nữa. Cô cảm thấy nếu còn chờ thêm chút nữa, bàng quang của cô có lẽ sẽ phát nổ. Cô cầu nguyện trong lòng rằng phòng khách sẽ không có ai, tốt nhất là lão già kỳ thị người châu Á kia không có ở đó.

Cô mở cửa và khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng khách, lời cầu nguyện của cô đã thành hiện thực.

Lão già không có ở đó, nhưng con trai ông ta thì có.

Felix, trong bộ quần áo ở nhà thoải mái, đeo cặp kính gọng vàng, ngồi tựa lưng vào ghế với dáng vẻ lười nhác. Một tay anh thao tác trên màn hình laptop, tay kia chống cằm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngước mắt nhìn về phía cô.

Phòng khách chỉ có một chiếc đèn pha lê đang bật, ánh sáng mờ ảo ở góc phòng. Bóng người và đồ đạc đổ dài, nghiêng ngả trên sàn và tường.

Cả hai nhìn nhau.

Dù thị lực của Khương Nguyệt Trì không đủ tốt để có thể thấy rõ ánh mắt của Felix qua lớp kính phản chiếu ánh sáng lờ mờ, nhưng cô vẫn đủ tinh mắt để thấy bên trái mặt anh sưng đỏ như có dấu vết của một cái tát. Bàn tay không đủ lớn, ngón tay cũng không đủ dài.

Có lẽ là của một phụ nữ.

Ai dám động tay đánh anh ta...

Khương Nguyệt Trì hít một hơi sâu, chẳng lẽ là cô? Nhưng cô không nhớ gì cả.

Không nhớ thì tức là chưa làm.

Felix đặt laptop xuống đùi, đứng dậy và bật đèn trần. Phòng khách lập tức sáng bừng. Anh tháo kính ra, chậm rãi lau sạch thấu kính, động tác thong thả ung dung. Sau đó, anh đeo kính lại, gọng kính nằm hoàn hảo trên sống mũi cao thẳng của anh.

Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt có chút thâm trầm, nhưng ẩn chứa cảm xúc nào đó mà Khương Nguyệt Trì không thể đọc được.

Nếu không nhớ, vậy coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô phớt lờ dấu vết rõ ràng trên mặt anh.

"Buổi tối tốt lành." Cô nói qua loa rồi bước vào nhà vệ sinh.

Cô ở trong đó khoảng mười mấy phút mới bước ra. Trong mười mấy phút đó, cô chủ yếu kiểm tra xem trên người mình có vết cào, dấu cắn, hay dấu hôn nào không, đặc biệt là ở những chỗ quan trọng như ngực, cổ, và phần trong đùi.

May là không có.

Dù sao thì cô cũng đã từng trải qua chuyện này trước đây, Felix vốn có sở thích như vậy. Anh thích chờ đến khi cô ngủ rồi mới hành động.

Rất nhiều lần, cô đều bị những dị vật khó chịu làm tỉnh giấc.

Nhưng khi soi gương, Khương Nguyệt Trì phát hiện môi mình bị sưng. Rốt cuộc sáu tiếng trước đã xảy ra chuyện gì? Cô vò tóc đến mức rối bù mà vẫn không thể nhớ ra.

Khi cô sửa soạn xong và bước ra khỏi nhà vệ sinh, Felix đã ở trong bếp, dường như đang nghiên cứu cách nấu ăn.

Khương Nguyệt Trì bước tới trước và hỏi: "Trong nhà anh không phải có người hầu sao?"

Anh lạnh lùng đáp lại: "Người hầu cũng là người, em biết bây giờ là mấy giờ không?"

3 giờ sáng.

Được rồi, cô tuyệt đối không có ý xem thường người hầu, chỉ là cô không muốn ăn đồ ăn Felix nấu mà thôi.

Vì vậy, cô hỏi với hy vọng: "Anh nấu cho mình ăn à?"

Felix trước khi dùng cơm đều chuẩn bị đồ ăn một cách tỉ mỉ và rườm rà, tiệt trùng toàn bộ đồ ăn và rửa nguyên liệu nấu ăn cẩn thận.

" Anh chưa bao giờ ăn đồ ăn do mình nấu."

... Nghĩa là anh nấu cho cô.

" Em không đói." Cô nói một cách chắc chắn.

Anh ngừng động tác, cúi mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Trong hoàn cảnh này, bất kỳ cảm xúc nào cũng chỉ làm người khác cảm thấy đáng sợ.

Khương Nguyệt Trì thề rằng, ngay lúc này Felix thật sự rất giống một kẻ g-iết người liên hoàn

"Không phải em đã bảo anh nấu à? Alice." Anh cười lạnh, từng từ từng chữ cất lên đầy mỉa mai.

Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng cô.

Có lẽ nỗi sợ đã kích hoạt lại trí nhớ của cô, những mảnh ký ức sau cơn say bắt đầu hiện về.

Cô nhớ lại việc mình và Michelle uống say, không cẩn thận đổ rượu vào lò sưởi trong tường, suýt chút nữa gây ra một vụ cháy lớn. May mà người hầu đã kịp thời can thiệp.

Đến nỗi Felix, anh có lẽ cũng ở nhà vào lúc đó, và khi thấy khói bốc ra, anh đã chạy tới.

Khi nhìn thấy anh, Khương Nguyệt Trì say khướt nhớ đến lời Michelle đã nói về anh. Rằng mẹ kế của anh mang thai, và đó là do anh gây ra.

Vì thế, cô bày tỏ sự ghê tởm: "Anh thật ghê tởm."

Người đàn ông đang định cởi áo khoác để khoác lên người cô lập tức ngừng lại sau câu nói đó.

"Cái gì?" Anh cúi mắt nhíu mày, không thể tin nổi.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã thấy buồn nôn, mặc dù cô không biết đó có phải chỉ vì cô đã uống quá nhiều rượu hay không.

Cô quay người lại và nôn mửa khắp nơi, trên sàn đầy những thứ cô vừa nôn ra, mùi hôi thối khó chịu thấm vào tận xương. Mùi như chiếc giẻ lau đã ngâm sữa bò lâu ngày.

Người hầu vội vàng cầm cây lau nhà đến: "Felix thiếu gia, ngài đi ra ngoài trước đi, để tôi dọn dẹp chỗ này."

Cô hầu gái lo lắng đến mức muốn chết, sợ rằng Felix sẽ trừng phạt Michelle vì chuyện này.

Felix thiếu gia nổi tiếng với sự ưa sạch sẽ, đây là điều ai cũng biết. Và tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn của anh cũng không hề khác.

Việc đuổi người hầu chỉ vì những lý do nhỏ nhặt hoàn toàn nằm trong khả năng của anh. Trước đây, có một người hầu chỉ vì phun chút nước hoa lên quần áo trong tủ của anh mà bị anh đuổi ngay lập tức.

Người hầu không quan tâm Khương Nguyệt Trì sẽ bị đối xử thế nào, vì cô chẳng có mối quan hệ thân thiết gì với cô ấy.

Nhưng Michelle là bạn và đồng hương của cô ấy, cô không thể bỏ mặc.

Felix mặt lạnh, không nói gì, tiếp tục hành động ban đầu của mình.

Anh vẫn khoác áo lên vai Khương Nguyệt Trì.

Lò sưởi đã tắt, bên trong rất lạnh, và cô thì mặc quá ít.

Tuy nhiên, Khương Nguyệt Trì lại ghét bỏ và ném áo khoác của anh xuống đất, thậm chí còn dùng chân giẫm lên.

"Thật bẩn." Cô nói, "Quần áo của anh thật bẩn, giống như con người của anh vậy."

Hàm dưới của Felix căng cứng, anh trầm giọng cảnh cáo: "Alice kiên nhẫn của anh có giới hạn."

Dường như khi say, lá gan của con người cũng trở nên lớn hơn, và cảm xúc của cô lúc này càng phức tạp bởi lời nói của Michelle.

"Tôi đương nhiên biết anh có giới hạn kiên nhẫn, anh không chỉ thiếu kiên nhẫn, mà còn tàn nhẫn, độc ác. Anh không có lòng đồng cảm, khinh thường bất cứ ai. Trong thế giới của anh, ngoài bản thân anh, không ai được gọi là con người. Bà nội của tôi ghét anh là điều bình thường, bà thậm chí còn mong bác sĩ của bà trở thành cháu rể của mình, chứ không phải anh!"

Cô nói bằng tiếng Trung, nên người hầu không hiểu ý nghĩa của những lời cô nói, chỉ biết rằng mỗi lần cô nói, sắc mặt của Felix thiếu gia lại trở nên khó coi hơn.

Cho đến khi khuôn mặt anh xanh mét, Khương Nguyệt Trì vẫn thao thao bất tuyệt kể ra những khuyết điểm của anh.

Felix không thể nhịn được nữa, anh trực tiếp dùng môi mình bịt miệng cô lại.

Chẳng ngại cái miệng này cách đây mười phút vừa nôn ra những thứ ghê tởm.

Cô bị hôn đến thở hổn hển, anh mới buông ra.

"Nói đủ chưa?" Ánh mắt anh đầy sự đe dọa.

"Không có, em còn... Ưm..."

Lại là một nụ hôn hoàn toàn lấp kín miệng cô khi cô chỉ vừa hé môi.

"Đã nói đủ chưa?"

"Không Ưm..."

"Bây giờ thì sao?"

" Ưm..."
Lần này, anh thậm chí không chờ cô mở miệng.Anh bóp cằm cô, khiến cô đau, cô há miệng định kêu lên.

Nhưng lưỡi của anh đã nhanh chóng chui vào, chặn đứng mọi âm thanh mà cô có thể phát ra.

Cô thở hổn hển, tiếng thở trở nên ghê gớm vì say rượu, cùng với âm thanh như muốn nôn mửa. Nước miếng chảy ra khóe miệng, và khuôn mặt đỏ bừng như bị ép nát bởi quả cà chua. Theo lời cô hầu gái, cảnh này thật sự không đành lòng nhìn lâu.

Nhưng Felix không nói gì, chỉ nhíu mày và lau sạch nước miếng ở khóe miệng cô.

Cô hầu gái vội vàng dọn dẹp mà vẫn còn ngẩn người.

Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thiếu gia với thói quen sạch sẽ dường như đột nhiên khỏi bệnh. Rốt cuộc họ đã nói gì, tại sao từ cãi vã lại thành hôn môi? Hơn nữa, cả hai dường như đều không hưởng thụ nụ hôn này.

Khương Nguyệt Trì bị hôn đến ngạt thở, ánh mắt bắt đầu đờ đẫn. Trong khi đó, ánh mắt của Felix ngày càng trở nên khó coi, mỗi nụ hôn đều làm mắt anh xuất hiện một tầng băng sương. Đôi mắt lam ấy âm u, thực sự chẳng khác gì kẻ g-iết người máu lạnh.

Mặc dù câu nói này có phần sáo rỗng, đặc biệt là khi thốt ra từ miệng một cô hầu gái, nhưng thực sự không khác gì kịch bản của những bộ phim thần tượng trên đời.

Nhưng không thể phủ nhận, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thiếu gia Felix lộ ra biểu cảm như vậy. Thường ngày, anh lúc nào cũng thong dong, bình tĩnh và điềm đạm.

Ngay cả khi dùng gạt tàn thuốc đánh vỡ đầu thiếu gia Daniel, anh vẫn có thể bình tĩnh hút thuốc giữa tiếng kêu đau đớn và máu của Daniel chảy lênh láng trên sàn, rồi gọi bác sĩ riêng đến.

Sau đó, ký ức trở nên mơ hồ, có lẽ vì bị anh hôn đến mức thiếu oxy.

Cô chỉ nhớ rằng mình đã nói một câu: "Em đồng ý ở bên anh là điều anh nên cảm thấy may mắn! Anh phải biết ơn, anh phải quỳ xuống đất mà lạy em! Anh là kẻ dơ bẩn!"

Đồng thời, cô còn tát anh một cái.
Nhưng chuyện anh nấu ăn cho cô, cô hoàn toàn không nhớ gì.

Có thể là do anh bịa đặt, mục đích là để dùng món ăn dở tệ trả thù cô.

Ừm... Điều đó thật đáng sợ. Cô tiếp tục giả vờ không biết gì.

Cô bày ra vẻ mặt ngây thơ như học sinh: "Anh nấu ăn dở quá, em có thể chịu đói một chút."

Có câu nói của người Trung Quốc rất đúng: Trẻ con không biết gì, đừng để lời nói của chúng trong lòng.

Nhưng Felix, kẻ sinh ra ở Boston và lớn lên ở New York, quỷ tây rõ ràng chưa từng nghe câu này.

Không ngoài dự đoán, anh nhăn mày chặt: "Em vừa nói gì?"

Cô vẫn giữ vẻ ngây thơ đó: "Anh nên luyện nấu ăn thêm, nếu không thì tránh xa bếp núc. Felix, mấy nguyên liệu này chế-t trong tay anh thực sự là điều đáng tiếc, em tin chúng cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc."

Anh cười âm u: "Nếu em muốn bị ném ra khỏi đây, thì cứ tiếp tục nói đi."

Mặc dù nói vậy không đúng, nhưng thành thật mà nói, cô cảm thấy thực sự hả dạ, như nông dân xoay người.

Đây có phải là cậy sủng mà kiêu không? Mặc dù Felix không đối xử tốt với cô nhiều, thậm chí không thể nói là chiều chuộng.

Nhưng kể từ khi anh nói sẽ dạy cô cách thuần phục bản thân, cô đã mơ hồ nhận ra một điều gì đó.

Hiện tại, người không muốn cô rời đi là Felix, chứ không phải cô.

_____

Khương Nguyệt Trì tất nhiên không muốn bị ném ra ngoài. Theo lời Michelle, nơi này buổi tối thường có bầy sói đi lang thang.

Mấy ngày trước, chuồng gia súc còn bị sói cắn chết mấy con dê.

Michelle nói với cô rằng, đôi khi thiếu gia Felix vào rừng để săn thú, chỉ mang theo một khẩu sú-ng săn và một con chó săn.
Michelle cũng nghe được từ một cô hầu gái thâm niên hơn rằng Felix đã bắt đầu thói quen này từ khi 16 tuổi, và khi tâm trạng không tốt, anh sẽ đi săn.

Michelle đưa ra một suy đoán táo bạo và kinh khủng: "Thiếu gia Felix chắc chắn săn bắn để thỏa mãn cảm giác khoái cảm, chứ không phải vì ngài thực sự hứng thú với việc này."

Tuy nhiên, khi Michelle chia sẻ suy đoán của mình, Khương Nguyệt Trì đã say đến mức không còn tỉnh táo, và hoàn toàn không nghe thấy gì.

So với việc ăn những món ăn khó nuốt mà Felix nấu, cô thà chịu đói bụng còn hơn.

Vì vậy, cô quyết định giữ im lặng và chọn cách chuyển hướng tốt đẹp.

Nửa giờ sau, cô lại nằm trên giường, bên cạnh là Felix trong bộ đồ ngủ.

Tất nhiên, giữa họ chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có một chiếc giường duy nhất ở đây, nếu cô ngủ trên ghế sofa, cô sẽ bị cảm lạnh. Còn về phòng khách...

Không được, không được. Daniel, tên tiểu quỷ đó chắc chắn sẽ lấy cô ra làm trò đùa.

Cô lo rằng hắn sẽ tiểu lên mặt cô. Vì vậy, cô chỉ có thể nằm chung giường với Felix.

Mười phút trước, anh thản nhiên thay đồ trước mặt cô, và cô có thể chiêm ngưỡng cơ thể cường tráng của anh một lần nữa.
Cơ ngực của anh vẫn lớn như vậy.

Khi cởi và mặc quần áo, nếu không cẩn thận chạm vào, cơ bắp sẽ run nhẹ một chút.

Ân... Đúng là một người đàn ông quyến rũ.

Cảm giác so với lần trước nhìn thấy còn lớn hơn. Ngực anh chắc chắn rất đầy đặn.

Da anh rất trắng, nhưng trắng khỏe mạnh. Có lẽ đó là lợi ích của dòng máu lai.

Khương Nguyệt Trì thích làn da trắng, vì nó trông rất sạch sẽ, làm cô có cảm giác muốn ôm và hôn môi.

Mặc dù ở đây là một quốc gia da trắng, nhưng phần lớn mọi người thích vẻ đẹp da dám nắng, để thể hiện sự giàu có của mình.

Thành thật mà nói, cô cảm thấy không hợp với sở thích đó.

Còn Felix...

Làn da trắng, ngực lớn, cơ thể cường tráng, và ở đó còn... mềm mại và quyến rũ. Cơ bụng anh thì rắn chắc, thon gọn với sáu múi cơ.

Khi anh sắp thay quần...

Khương Nguyệt Trì cảm thấy mình hoàn toàn đang thưởng thức cơ thể đẹp đẽ của anh, trong khi anh đang thay đồ.

Nhận thấy ánh mắt của cô, anh dừng lại, cười lạnh lùng với sự châm chọc không chút thương xót: "Không phải em nói anh dơ bẩn sao? Nhìn cái gì? Không phải là em cũng muốn đi tìm một người đàn ông dơ bẩn khác sao?"

Cô thu hồi ánh mắt, không chịu thua, đáp lại: " Em đã xem qua mấy bộ phim khiêu dâ-m đều không đáng xem."

Ánh mắt của Felix ngay lập tức trở nên âm trầm, nhưng anh vẫn cười.

"Thật sao, vậy em có thấy sự khác biệt ở đó không? Có phải tự an ủi mình không?"

"A?" Cô cảm thấy thẹn khi bị hỏi trực tiếp như vậy.

Ôi, tên tên quỷ tây chế-t tiệt, quả thực không biết xấu hổ.

"Đương nhiên không có... Bọn họ thực sự... thực sự ghê tởm."

Khác hẳn với Felix. Dù là kích thước hay diện mạo, bọn họ đều có cảm giác khiến muốn nôn mửa, vì vậy cô nhanh chóng tắt video.

Hơn nữa, làn da của họ phần lớn đều rất kém, không có gì đáng để xem.

Cô nghĩ người đó chắc chắn có vấn đề gì đó liên quan đến bệnh truyền nhiễm.

Khương Nguyệt Trì tỉnh rượu hoàn toàn, cô cũng nhận ra mình đã hiểu lầm Michelle.

Người mà cô đang nghĩ đến chính là lão Aaron.

Mặc dù Felix đã bị mắng và tát, nhưng cô không có ý định xin lỗi.

Những gì cô nói đều là sự thật. Anh đã tự thừa nhận trước đây rằng anh sẽ không chỉ làm tìn-h với mỗi một người trong đời mình.

Cô chỉ là trước tiên mắng anh mà thôi.
May mắn là giường đủ lớn, hai người không kề sát nhau nên không bị ngã xuống.

Khương Nguyệt Trì thậm chí có thể lăn qua lăn lại trên giường.

Felix tắt đèn, rất tâm lý đề nghị: "Nếu em cảm thấy nằm cạnh một người đàn ông dơ bẩn như anh thật ghê tởm, em có thể đi ngay bây giờ."

Giọng điệu của anh và những lời anh nói lúc này rất nghiêm khắc, như một nhát dao băng, chỉ cần một câu nhẹ nhàng cũng đủ làm trái tim cô tan nát.

Nhưng Khương Nguyệt Trì không sợ hãi.
Nếu Felix thực sự muốn ném cô ra, anh đã trực tiếp làm vậy, không cần phải nói thêm lời thừa.

Hiện tại có vẻ như anh đang... giận dữ?
Ừm... Có vẻ không phải, Felix không có những cảm xúc ngây thơ như vậy.

Mặc dù suy nghĩ của cô có phần điên rồ, nhưng cô vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Thì ra Felix cũng có thể tức giận khi bị gọi là người dơ bẩn.

Cô tỉnh dậy bởi tiếng gà gáy. Cô nhớ lại việc mình được Felix chế biến món canh gà mà cô cho là quá sớm, và ác độc âm thầm hy vọng rằng món ăn đó cũng có thể bị hầm đi.

Cô bực bội muốn lùi mông vào chăn để tiếp tục ngủ, nhưng vật thể ấm áp dễ dán vào cơ thể đằng sau làm cô thấy khó ngủ.

Sau đó, cô nhớ ra mình không ở nhà mình, mà ở phòng của Felix. Cùng lúc đó, cô cảm nhận một cảm giác khác thường.

" Ưm... Anh để cái đó xa người em." Cô nhắc nhở.

Người đàn ông ôm cô từ phía sau đáp với giọng điệu bình tĩnh: "Đây là phản ứng sinh lý bình thường."

Cô nói: "Nhưng nó hẳn phải ở trong quần."

Anh nhíu mày: "Nó đang ở trong quần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro