Chương 7: Cô luôn muốn nuôi dưỡng một chú chó thuộc về bản thân mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7 : Cô ấy luôn muốn nuôi dưỡng một chú chó thuộc về bản thân mình

Khương Nguyệt Trì cảm thấy Felix không chỉ đơn thuần là khuyết điểm tính cách mà anh còn có vấn đề về tam quan.

Có lẽ trong mắt anh, thế giới này luôn xoay quanh anh. Ngay cả khi không phải như vậy thì anh cũng có cách để biến nó thành sự thật. Đây chính là sự hấp dẫn của anh, sự tự tin của anh không hề mù quáng. Chỉ cần anh muốn thì mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết.

Bao gồm cả việc biến tất cả những người ở đây thành kẻ trắng tay.

Tất nhiên, điều này cũng bao gồm cả Khương Nguyệt Trì.

Nhưng Khương Nguyệt Trì không thể tìm ra bất kỳ lý do nào có thể ảnh hưởng đến sự hình thành tam quan của anh.

Cô tin rằng trong quá trình trưởng thành, vì sở hữu ngoại hình quá hoàn hảo nên chắc hẳn anh đã gặp không ít những lời khen ngợi và yêu mến có thiện ý.

Bao gồm cả gia đình anh, anh cũng được tất cả mọi người yêu thương.

Ngay cả khi những tình yêu đó đều có phần méo mó.

Có lẽ sự im lặng kéo dài của cô đã thu hút sự chú ý của Felix. Anh nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay xoa nhẹ, nhẹ nhàng như một người lớn tuổi đối xử với hậu bối bình thường.

Trên thực tế, lúc này biểu cảm mà anh thể hiện đúng là ôn hòa.

"Giận rồi sao?" Anh cười khẽ, "Alice, những lời tôi vừa nói không phải là lời miệt thị. Em nên biết là tôi muốn sỉ nhục ai thì sẽ không bao giờ vòng vo tam quốc."

"Tôi biết." Cô dựa vào lòng anh, "Chỉ là tôi hơi mệt thôi."

Anh tìm cho cô một cách giải quyết trung gian, bảo người mang đến cho cô một tách cà phê.

Anh nói Alice, trò chơi mới chỉ bắt đầu, đừng làm tôi mất hứng.

Cô nhìn vào mắt anh, rõ ràng là trong đó có ý cười, nhưng lại sâu thẳm và u ám đến mức cô không thể nhìn rõ trong đó có những gì.

Thực ra cô hy vọng anh có thể trở nên tốt bụng hơn một chút.

Tất nhiên Khương Nguyệt Trì cũng từng tưởng tượng như vậy, giống như suy nghĩ ngây thơ của học sinh trung học.

Khi cô mới ở bên Felix, cô thực sự chỉ mới rời khỏi trường cấp ba một năm mà thôi.

Cho nên, Khương Nguyệt Trì cảm thấy những gì cô từng nghĩ ra giống như cốt truyện của một bộ phim thần tượng mất não cũng là điều dễ hiểu.

Nữ chính dùng lòng tốt của mình cứu vớt một nhân vật phản diện lầm đường lạc lối, sau đó cùng nhau viết nên một câu chuyện tình lãng mạn đến đầu bạc răng long.

Nhưng cô chỉ kiên trì với ý nghĩ đó một tháng.

Bởi vì đến tháng thứ hai, cô phát hiện ra rằng một người như Felix không thể trở thành nam chính được.

Ở Trung Quốc, anh thậm chí còn không vượt qua được vòng kiểm duyệt.

Sau khi rời khỏi sòng bạc, họ lên tầng hai để nghỉ ngơi, đó là phòng bi-a, còn có một số địa điểm vui chơi khác.

Felix nói với Khương Nguyệt Trì rằng bên cạnh có phòng, nếu cô buồn ngủ thì lát nữa có thể vào đó nghỉ ngơi một chút.

Nhưng không thể nghỉ ngơi được lâu.

Khương Nguyệt Trì hơi tò mò: "Chẳng lẽ những căn phòng đó là phòng theo giờ?"

Anh bị sự ngốc nghếch nghiêm túc của cô chọc cười.

"Alice, chỉ có sự ngốc nghếch của em mới không khiến tôi ghét bỏ." Anh cao lớn, đặc biệt là khi so sánh với Khương Nguyệt Trì mảnh mai. Thế nên, chỉ cần anh hơi nghiêng người là đã che phủ cô hoàn toàn, những người phía sau hoàn toàn không nhìn thấy họ đang làm gì.

Thậm chí trong tầm mắt của mọi người, họ chỉ có thể nhìn thấy một mình Felix. Họ không nhìn thấy Khương Nguyệt Trì, cũng không nhìn thấy bàn tay của Felix đang di chuyển lung tung trên người cô.

"Không phải phòng theo giờ, là tôi không thể không gặp em quá lâu."

Khương Nguyệt Trì thoáng sửng sốt: "Gì cơ?"

Khóe môi anh hơi nhếch lên, cúi đầu liếm khẽ vành tai cô, vì khoảng cách quá gần nên tiếng thở hơi nặng nề có thể biến thành tiếng thở hổn hển đầy ám muội.

"Alice, so với việc uống rượu với lũ ngu ngốc kia thì tôi muốn lên giường làm t/ok ình với em hơn. Nhưng cũng hết cách rồi, hãy coi đây là một sự bố thí nhỏ trước khi bọn họ phá sản đi."

Người Khương Nguyệt Trì run lên. Felix nhận ra, anh cởi áo khoác của mình choàng lên người cô: "Lạnh à?"

Cô vừa định lắc đầu thì Felix đã gọi phục vụ đến, yêu cầu anh ta tăng nhiệt độ của toàn bộ tòa nhà lên một chút.

Khương Nguyệt Trì nhìn anh.

Anh từ tốn châm một điếu thuốc, dáng người vốn đã cao lớn nay lại càng thêm nổi bật trong bộ vest cao cấp được may đo riêng. Sự sang trọng, quý phái tự nhiên ấy thực sự không phù hợp với bản chất của anh.

Nếu Khương Nguyệt Trì không hiểu anh, chắc chắn sẽ nghĩ anh là một quý ông rất nho nhã. Là một quý ông sẽ cởi mũ tại buổi dạ hội và nói rằng: "Thưa cô gái xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?"

Nhưng trên thực tế, anh sẽ không mời ai cả. Bởi vì trong mắt anh, không ai xứng đáng với vinh dự này.

Người phục vụ cúi đầu chào trước mặt anh, anh cười vỗ vai anh ta, sau đó hướng mắt nhìn Khương Nguyệt Trì.

Trước những người khác ngoài bản thân, anh giống như một vị vua cao quý, anh không cần dùng uy quyền để đe dọa thần dân của mình, đó chỉ là việc mà kẻ yếu mới làm. Chỉ có trước mặt Khương Nguyệt Trì thì không như vậy.

Cô nghĩ, anh giống như một con chó hoang đang trong cơn đ ộng d ục hơn.

"Anh muốn chơi bi-a à? Nhưng tôi chơi không giỏi lắm." Cô bước tới, thân mật nắm lấy cánh tay anh.

Cô tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện buồn ngủ.

Thôi, coi như là trước khi về Trung Quốc để anh ở bên mình nhiều hơn một chút đi.

Đúng vậy, là Felix ở bên cô, chứ không phải cô ở bên Felix.

Cái Khương Nguyệt Trì không thiếu nhất chính là sự hiểu biết về bản thân, cô biết Felix nếu không có cô vẫn có thể tìm được nhiều người phụ nữ tốt hơn cô.

Nhưng nếu cô không có Felix, cả đời này đừng hòng gặp lại người đàn ông thuộc tầng lớp như anh.

Cô có chút tiếc nuối, nếu có thể kết hôn với Felix thì những người bạn học trong nước của cô sẽ phải ghen tị biết nhường nào.

Nếu có ai đó vì những điều này mà cho rằng cô phù phiếm, cô cũng sẽ không phản bác.

Dù sao thì con người cũng không phải là thần, làm sao có thể không có khuyết điểm chứ.

Cô phù phiếm là thật. Nếu không thì cũng sẽ không ở trong đám đông chỉ si mê Felix ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bởi vì anh nổi bật, bởi vì anh cao quý ngạo mạn, bởi vì anh sở hữu khối tài sản và địa vị khiến mọi người phải ngước nhìn.

Phụ nữ phần lớn đều sùng bái kẻ mạnh, mối tình đầu của cô quá cao, đây không phải là điều tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến quan điểm chọn chồng sau này của cô.

Khương Nguyệt Trì khoác tay anh đi qua đó, ở đây chắc là đã được dọn dẹp sạch sẽ trước, hoặc là người bước vào đều phải có chức có quyền. Bởi vì ở đây có quá ít người, mỗi người trông đều giàu có và quyền quý.

Điều chứng minh rõ nhất cho thân phận của họ chính là bên cạnh mỗi người đều đứng vài người đẹp ngực to, dáng người cao ráo.

Thẩm mỹ của những người ngoại quốc này có vẻ rất thống nhất.

So với các cô ấy, Khương Nguyệt Trì cúi đầu nhìn bộ ngực của mình đang ở giữa cup B và cup C.

Felix chú ý đến hành động này của cô, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ.

Đồ ngốc.

Có người đánh bóng trước, Felix hỏi cô có muốn lên đánh không?

Cô lắc đầu: "Tôi không biết chơi bi-a."

Anh nói: "Không biết không sao, lát nữa tôi sẽ dạy em."

Khương Nguyệt Trì thực sự tưởng rằng anh là một giáo viên tận tụy.

Anh đứng sau cô, tận tay chỉ cô cách cầm gậy, chỉnh lại tư thế cho cô.

Anh nắm lấy tay cô, dịch chuyển xuống bên dưới cán gậy: "Đừng đưa ra trước quá cũng đừng đưa ra sau quá, ở đây là vừa đẹp."

"Đúng vậy." Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai cô, vừa đủ để hai người nghe thấy: "Chính là ở đây, dùng chút lực."

Lời nói của anh không rõ nghĩa, là bảo cô dùng lực vào tay đang nắm cán gậy, hay là... dùng lực vào những chỗ khác?

Đối với người ngoài nhìn vào, đây chỉ là một buổi dạy bình thường. Nhưng chỉ có Khương Nguyệt Trì biết, cô đang bị thứ gì đó chống vào.

"Felix, anh vừa mới nói anh không giống những con chó đực đang đ/ộng d/ục kia mà."

Anh nắm lấy tay cô, ngắm thẳng vào quả bóng cái phía trước: "Tôi thực sự không đ/ộng d/ục. Alice, tôi chỉ đang sờ mó em thôi. Nếu tôi thực sự muốn làm gì đó, quần của em đã không còn trên người em lâu rồi."

Anh hạ thấp tay: "Alice, đây gọi là gậy thấp, nhìn cho rõ vào."

Phần thân trên và thân dưới của anh dường như không phải của cùng một người.

Bởi vì anh thực sự đang dạy một cách nghiêm túc.

Cánh tay dùng lực, bóng cái xoáy ngược sau khi va chạm vào bóng mục tiêu, còn bóng mục tiêu thì đi thẳng vào lỗ sau khi chịu cú đánh vừa rồi.

Khương Nguyệt Trì ngây người ra, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, không biết quả bóng đó vào lỗ bằng cách nào.

Felix đã đứng dậy, anh dùng khăn lau sạch đầu cán gậy, thấy cô vẫn nằm ở trên bàn, không biết đang ngẩn người nghĩ gì.

Anh đưa tay vỗ vào mông cô: "Ngỏng mông về phía tôi như vậy là muốn quyến rũ tôi à?"

Cô vội vàng đứng dậy, thậm chí còn dùng tay kéo váy xuống.

Thấy cô có vẻ hoảng hồn, như thể thực sự bị lời nói của anh dọa sợ. Nụ cười trong mắt Felix lại nở rộng hơn, nếu có thể, anh thực sự rất muốn làm ngay ở đây.

Nhưng đúng như anh đã nói, anh không giống những con chó đực đ ộng d ục kia.

Người phục vụ mang rượu và đĩa trái cây lên, Felix hỏi Khương Nguyệt Trì có đói không.

Cô lắc đầu nói không đói.

Vừa lúc đó lại có người mở một ván mới, thậm chí còn tổ chức đánh bạc.

Tiền cược là cả một mảnh đất.

Khương Nguyệt Trì nghe thấy, bèn hỏi Felix: "Anh không tham gia sao? Tôi thấy anh đánh còn giỏi hơn bọn họ."

Anh cười hờ hững: "Theo tôi thấy, mảnh đất đó nhỏ đến mức thậm chí còn không đủ để xây nhà vệ sinh."

Khương Nguyệt Trì bực bội ngậm miệng.

Bên kia đã bắt đầu, Khương Nguyệt Trì tiến lại gần xem náo nhiệt. Nhưng lại nhìn thấy người đẹp tóc vàng ngực bự kia đột nhiên cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo hai dây hở ngực.

Trong sự ngạc nhiên của Khương Nguyệt Trì, cô ta nằm ngửa lên bàn bi-a. Còn người đàn ông kia thì đặt cây gậy bi-a trên người cô ta, lấy rãnh ngực của cô ta làm giá đỡ gậy.

Khương Nguyệt Trì thừa nhận rằng mình thực sự là ít hiểu biết. Bởi vì trong sự kinh ngạc của cô, những người xung quanh dường như đã quá quen thuộc.

Như thể mục đích của người phụ nữ đó chính là làm giá đỡ gậy vậy.

Quả bóng đó rơi vào lỗ, xung quanh vang lên một tràng reo hò. Người đẹp tóc dài vui mừng đứng dậy, ôm chầm lấy người đàn ông mà hôn tới tấp.

Khương Nguyệt Trì dời mắt đi, quyết tâm không nhìn nữa.

Felix nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô thì cười ôm cô vào lòng.

"Sao vậy?"

"Những người ở đây đều như vậy sao?" Giọng cô hơi trầm.

Anh biết cô đang ám chỉ đến điều gì, nhưng vẫn muốn cô tự nói ra: "Như thế nào?"

"Coi người khác như đồ chơi, coi bản thân như đồ chơi."

Anh mỉm cười bình thản: "Em nói gì vậy? Alice, bản thân em không phải cũng vậy sao?"

Khương Nguyệt Trì khựng lại tại chỗ.

Đột nhiên cô cảm thấy hơi đau đầu. Đúng vậy, cô đã quên mất, thực ra cô không khác gì những người phụ nữ nằm trên bàn bi-a kia.

Chỉ là họ nằm trên bàn bi-a, còn nơi cô nằm...

Thì nhiều lắm.

Có thể là ban công không có đèn, có thể là quầy lưu động trong bếp mở, hoặc là thảm trải sàn trong nhà.

Anh từng nói rằng anh thực sự muốn thử PLAY trên bàn làm việc và bục giảng của mình trong lớp học.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy mình thực sự đã say mèm, mặc dù cô không uống rượu.

Nhưng ban nãy đã có một khoảnh khắc cô lại tưởng tượng mình đang ở vị trí bạn gái của Felix.

Bây giờ thì không nữa rồi, và sau này cũng sẽ không.

Cô sẽ hoàn thành tốt bổn phận của mình.

Thế là, cô trả lại cho anh chiếc áo khoác của anh mà cô đang khoác trên vai: "Anh mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh."

Anh không nhúc nhích, ánh mắt nhìn vào mặt cô.

Cô thở dài: "Nếu anh bị cảm lạnh, tôi sẽ đau lòng lắm."

Đôi mắt của Felix hơi nheo lại.

Anh làm sao mà không nhận ra sự thay đổi đột ngột này của cô.

Đôi mắt sắc như mắt chim ưng của anh như thể muốn nhìn thấu cô vậy.

Khương Nguyệt Trì cười đáp lại ánh mắt của anh: "Sao vậy, mặt tôi có gì à?"

Anh cười gật đầu: "Có chứ, sự xảo quyệt rất vụng về. Alice, em đột nhiên nghĩ ra điều gì sao?"

Quả nhiên, mọi chuyện đều không thoát khỏi tầm mắt của anh.

"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ luôn ở bên anh, cho đến khi anh không cần tôi nữa."

Các đường nét trên khuôn mặt anh như đang cười, nhưng trong mắt anh không có chút gì là cười: "Phải không, tốt nhất là em nên nghĩ như vậy."

"Tất nhiên là tôi nghĩ như vậy, tôi có thể lấy bố tôi ra để thề độc."

"Tôi nghe nói người Trung Quốc rất coi trọng chữ hiếu, có lẽ em chỉ trông giống người Trung Quốc thôi." Anh nhàn nhạt nói.

"Anh không tin tôi sao?"

"Tin, tất nhiên là tin. Ngay cả khi em thề bằng người bố đã mất từ lâu của em."

Đêm hôm đó, lần đầu tiên Khương Nguyệt Trì nảy sinh ý định muốn t/hiến Felix.

Cảm giác này không khá hơn là bao so với việc bị tai nạn xe hơi.

Trên người cô không còn một mảnh xương hay cơ nào là của cô nữa.

Cô không biết mình đã bị uống bao nhiêu chai nước.

May là Felix vẫn còn chút lý trí, biết rằng cô sẽ bị mất nước.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong một căn phòng khác, còn tưởng Felix đã nhẫn tâm đến mức làm xong thì đuổi cô ra ngoài.

Vừa lật người lại, cô chợt nhìn thấy Felix đang nằm bên cạnh mình.

Anh vẫn đang ngủ, hốc mắt sâu và hàng mi dài, sống mũi cao, đôi môi không quá mỏng nhưng rất gợi cảm. Anh rất biết cách di truyền xương cốt hoàn hảo của người phương Tây. Trong khi đó, đôi mắt và lông mày lại mang chút nét đặc trưng của người phương Đông, có lẽ là di truyền từ người mẹ Trung Quốc của anh.

Mặc dù chưa từng thấy bức ảnh nào về mẹ anh, nhưng Khương Nguyệt Trì cũng có thể đoán được, mẹ anh hẳn là một người phụ nữ tuyệt đẹp. Bởi vì trong bữa tiệc gia đình hôm đó, bố của Felix luôn nhắc đến người vợ đã mất sớm của mình. Trong giọng nói của ông ấy tràn đầy sự tiếc nuối. Như thể bấy lâu nay, trong lòng ông ấy vẫn không thể quên được người vợ đã khuất.

Tất nhiên, với điều kiện là phải bỏ qua người vợ hiện tại kém ông ấy bốn mươi tuổi đang ngồi bên cạnh.

Mặc dù người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp đó chỉ để tâm đến người con chồng điển trai ngồi cách cô ta một bàn tiệc.

Cô ta nắm chặt dao dĩa, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ nhẫn nhịn và tình yêu mãnh liệt.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy mình đã lạc vào cơn giông bão.

Có vẻ như đây là một phiên bản đời thực của vở kịch "Giông tố" của Mỹ.

Cô mơ tưởng viển vông, nếu như tâm tư của người phụ nữ tóc vàng bị bại lộ, liệu có gây ra một cơn mưa máu hận thù và yêu đương cuồng nhiệt không?

"Sẽ không đâu." Felix không biết đã tỉnh từ lúc nào, anh ngồi dậy, cầm lấy chai nước trên tủ đầu giường, vặn nắp và uống một ngụm.

Khương Nguyệt Trì bị sự chắc chắn của anh làm cho ngây người trong vài giây: "Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?"

Anh đặt chai nước xuống, quay đầu nhìn cô.

Anh không mặc áo, trên cơ bắp săn chắc có thể thấy rõ vô số vết xước. Đó đều là kiệt tác của Khương Nguyệt Trì. Thậm chí cô còn để móng tay dài vì chuyện này.

Anh nhếch nhẹ một bên khóe môi, giọng nói vừa mới ngủ dậy có chút khàn khàn, kết hợp với tông giọng lạnh lùng bẩm sinh của anh, Khương Nguyệt Trì thực sự nghe ra một chút chế giễu.

"Cứ mỗi lần em run rẩy là tôi lại biết lỗ nào trên người em sẽ chảy nước."

Cô đỏ bừng mặt phản bác lại anh.

Felix hơi ngước cằm, ánh mắt đánh giá cô, giọng chế giễu lại nhàn nhạt vang lên: "Phải không, vậy hôm qua ai tè lên giường của tôi?"

"Đó không phải là nước tiểu, là......" Cô không nói nên lời, vì vậy cô đã lược bỏ, "Anh tự biết mà."

Anh có vẻ như muốn làm cô xấu hổ trong chuyện này: "Tôi không biết."

"Anh biết!" Khương Nguyệt Trì khẳng định.

Anh nằm trên giường, châm một điếu thuốc, giọng điệu hờ hững và trêu chọc: "Em không nói rõ thì làm sao tôi biết được?"

Anh rất bất lịch sự, cứ nhả khói vào mặt cô.

Khương Nguyệt Trì muốn trả thù, cũng muốn chuyển hướng câu chuyện này. Thế là cô đã giật lấy điếu thuốc trong tay anh, bắt chước anh vừa nãy hít thử một hơi. Đột nhiên, một luồng khói lớn tràn vào cổ họng khiến cô nghẹt thở.

Cô cúi xuống ho.

Felix lấy lại điếu thuốc trong tay cô, đưa cho cô một chai nước, sau đó vỗ lưng cho cô: "Không biết thì đừng tỏ ra ta đây."

Sau khi uống hết nước, cuối cùng cô cũng không còn ho nữa.

"Đỡ hơn chưa?" Anh hỏi.

Khương Nguyệt Trì không nói gì, cô đứng thẳng dậy, thổi một hơi vào mặt anh.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt tỏa ra từ miệng cô.

Cô có chút đắc ý, nụ cười tinh ranh, dường như cuối cùng cũng gỡ lại được một ván.

Cô xảo quyệt như một con mèo, nhưng lại đáng yêu hơn mèo nhiều.

"Hứ." Cô lấy lại điếu thuốc, kẹp giữa các ngón tay và lắc lắc.

Chỉ tiếc là hành động khiêu khích ngây thơ này của cô rơi vào trong mắt anh lại không có chút sức mạnh răn đe nào.

Anh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ im lặng nhìn cô.

Nhìn đến nỗi Khương Nguyệt Trì có chút chột dạ.

Felix rất thông minh, anh có thể nhìn thấu mọi tâm tư của cô. Nhưng cô thì không làm được.

Hôm qua quậy quá khuya, mặc dù rèm cửa đã được kéo hết, không nhìn thấy bên ngoài là ban ngày hay ban đêm. Nhưng theo thói quen của Khương Nguyệt Trì thì bây giờ hẳn là buổi chiều rồi.

Nơi Felix sống đều ở khu phố đông đúc, anh thích sự náo nhiệt, ghét sự yên tĩnh.

Anh đúng là một người rất kỳ quặc.

Theo lẽ thường, anh hiện tại nên mỉm cười đầy vẻ khinh nhờn, đè cô nằm trên giường, cởi cúc áo ngủ của cô ra.

Nhưng anh không làm như vậy.

Trên khuôn mặt anh không hề có chút ý cười nào, trái lại còn cau mày.

Dường như anh đang vì điều gì đó mà buồn phiền. Và điều duy nhất có thể khiến anh buồn phiền, chỉ có những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Nhưng trên thế giới này, chưa có chuyện gì có thể nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Vì vậy, anh rất ít khi buồn phiền.

Đã rất lâu rồi Khương Nguyệt Trì không gặp Felix, kể từ ngày hôm đó.

Điều này rất bình thường đối với anh, anh rất tách bạch giữa công việc và ham muốn của bản thân. Công việc luôn được anh đặt lên hàng đầu.

Khương Nguyệt Trì nghĩ, có lẽ anh đang bận khiến những người mà anh gặp ở sòng bạc hôm trước phá sản.

Kênh tài chính dường như là kênh yêu thích nhất của những người nắm điều khiển từ xa ở căng tin. Mỗi lần đi ăn, trên màn hình điện tử lớn đều phát những bản tin tài chính.

Khi Khương Nguyệt Trì nhìn người dẫn chương trình điển trai kể lại bằng giọng chuẩn và trôi chảy về một doanh nghiệp hàng đầu nào đó, vì CEO trốn thuế, biển thủ công quỹ, v.v... và các tội danh khác nên đã bị bắt và sụp đổ.

Khương Nguyệt Trì liếc mắt đã nhận ra ngay bức ảnh nghi phạm ở góc trên bên phải.

Chính là một trong những người mà cô gặp ở sòng bạc hôm đó.

Cô nghĩ, tiến triển của Felix còn nhanh hơn cả cô tưởng.

Than ôi.

Cô nhất thời không biết nên có cảm nghĩ gì.

Vừa đặt đĩa ăn xuống, một chàng trai ở phía trước tiến đến hỏi cô: "Xin chào, cho hỏi tôi ngồi ở đây được không?"

Anh ấy chỉ vào chỗ trống đối diện cô, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Rất xin lỗi, nhưng chỉ còn chỗ này có chỗ ngồi."

Khương Nguyệt Trì mỉm cười: "Được chứ, tùy anh."

Hai người hoàn toàn xa lạ ngồi đối diện nhau, ăn bữa trưa của mỗi người.

Người bạn học cũ ở trong nước đã nhắn tin cho cô, hỏi cô thời gian về nước cụ thể và hỏi cô có thể giúp mình mua một ít sữa bột không.

Đối phương đã gửi mấy tin nhắn thoại dài sáu mươi giây.

Khương Nguyệt Trì lần lượt mở từng tin, nghe xong, cô cúi đầu gõ chữ, trả lời là được.

Lúc cô đặt điện thoại xuống định tiếp tục ăn thì chàng trai ngồi đối diện cô tỏ vẻ vui mừng: "Cô là người Trung Quốc sao?"

Khương Nguyệt Trì có chút do dự: "Anh cũng vậy à?"

"Đúng vậy." Anh ấy gật đầu, "Tôi là người Bạc Nam."

Cô biết nơi này, rất gần nhà cũ của cô.

Cảm giác như gặp được tri âm ở nơi đất khách quê người khiến hai người nhanh chóng trở nên thân thiết.

Ăn xong, hai người lại đến quán cà phê gần đó ngồi một lúc.

Đối phương nói với Khương Nguyệt Trì rằng anh ấy tên là Lục Nham, không phải học sinh của trường này, anh ấy làm việc tại siêu thị người Hoa. Hôm nay vì đến trường giao hàng nên tiện thể ăn một bữa ở đây.

Sau khi biết thời gian Khương Nguyệt Trì về nước, anh ấy có chút tiếc nuối: "Tôi còn tưởng rằng cuối cùng cũng tìm được bạn ở đây."

Khương Nguyệt Trì cười nói: "Tôi còn một năm nữa mới về nước."

Câu nói này khiến tâm trạng Lục Nham tốt hơn nhiều.

Họ kết bạn trên Wechat, lại trò chuyện một lúc.

Khương Nguyệt Trì bất ngờ phát hiện ra bạn học cấp ba của mình lại là bạn thân của anh ấy.

Giữa chừng, điện thoại reo liên hồi, Lục Nham nhắc cô có muốn xem không, phòng trường hợp có chuyện gì gấp.

Cô cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình.

Tin nhắn là của Felix gửi đến, công việc của anh hẳn là đã tạm ổn rồi.

Anh hỏi cô đang ở đâu.

– Ở trường sao? Tôi đến đón em.

– Đi đâu rồi?

Có lẽ vì thấy cô mãi không trả lời tin nhắn, anh đã trực tiếp gọi điện thoại đến.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy sau khi ở bên Felix, vì bị anh ảnh hưởng nên cô đã thay đổi rất nhiều. Bao gồm cả việc cân nhắc lợi hại này cô cũng đã học được từ anh. So với việc l àm t ình với anh, cô muốn trò chuyện thêm với người đồng hương về những chuyện liên quan đến quê nhà hơn.

Vì vậy, cô đã tắt điện thoại di động.

Có lẽ anh sẽ tức giận.

Có lẽ anh sẽ cáu kỉnh.

Nhưng Khương Nguyệt Trì vẫn làm như vậy.

Cô cảm thấy mình chỉ muốn nghe nhiều hơn về quê hương.

Cô tạm thời không muốn thừa nhận rằng mình chỉ đang sử dụng cách này để từng chút một đụng chạm và mở rộng ranh giới của Felix.

Đây là những gì cô thấy trong bài học huấn luyện chó.

Cô luôn muốn nuôi một chú chó của riêng mình.

Tất nhiên, là một chú chó thật.

Không phải Felix.

Được rồi, có lẽ cũng không phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro