19. Lời cho ngươi rồi, tên lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm thứ tư ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng đã để cho Tiết Dương – sau khi học vài thứ hữu dụng – đi xuống núi, kêu hắn đến Lan Lăng Kim thị mang Ôn Ninh ra, giấu ở Loạn Tán Cương, ngoài ra còn kêu Tiết Dương ở lại Loạn Tán Cương tự suy nghĩ cách kiểm soát Ôn Ninh, còn không thì học cách luyện cho các hung thi có thể làm các công việc gia đình.

Tiết Dương cong mắt cười nói: "Ôn Ninh không phải là đồ vật của ngươi sao? Vậy mà dễ dàng giao cho ta, không sợ ta dùng Thứ Lô đinh đối phó hắn à? Nếu như ta sai hắn đi đến một thế gia nào đó đại khai sát giới ... không phải ngươi cũng sẽ bị giới tiên của Lam gia đánh chết hay sao ... Ô!" Chưa kịp nói thêm lời khó nghe hơn, Lam Vong Cơ đã mang vẻ mặt cực kỳ hung dữ mà cấm ngôn gã.

Nguỵ Vô Tiện không thèm nhúc nhích chậm rãi nói: "Đầu tiên, Ôn Ninh không phải là đồ vật, ngươi tốt nhất nên nhớ rõ điều này vì cái mạng nhỏ của ngươi. Thứ hai, tạm thời coi như Ôn Ninh thuộc về ta, thì cũng chỉ nghe theo lệnh của ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi càng tiếp cận để điều khiển hắn thì càng nguy hiểm hay sao? Bất kể hắn đang ở đâu, ta ra mệnh lệnh gì đối với quỷ hồn hắn cũng đều nghe thấy, cũng có thể tuân lệnh ta, như vậy ngươi cho là ... nếu ngươi không biết tốt xấu tuỳ tiện giết người phóng hoả, ta sẽ không kêu hắn xé xác người thành từng mảnh à?"

Trên mặt Tiết Dương không hề tỏ ra sợ hãi vì bị uy hiếp, đợi sau khi Nguỵ Vô Tiện kêu Lam Vong Cơ giải cấm ngôn cho gã, thì tiếp tục cười hề hề nói: "Thật khiến cho người ta đau lòng, ta nghĩ là đồ đệ của ngươi thì ít nhất cũng sẽ học được cái gì đó hiếm lạ một chút, thật không ngờ mà, ngươi chỉ mong muốn dạy kiếm thuật và cưỡi ngựa bắn cung cho Kim tiểu công tử kiêu ngạo ương bướng đó thôi, còn không thì dạy cho các đệ tử dòng thứ Lam gia các thể loại kỹ năng kỳ lạ vi phạm gia quy, ngược lại mạng sống đệ tử chân truyền của ngươi còn rẻ hơn một con chó ha?"

Thấy sắc mặt Lam Vong Cơ nguy hiểm, Nguỵ Vô Tiện ra vẻ không sao nắm nhẹ tay y, rồi mới bình tĩnh nói với Tiết Dương: "Thế nào? Một tên lưu manh nhỏ bé vô tâm vô phế không có tư chất cũng ghen tị sao? Cảm thấy ta phải tự hào về ngươi hả? Nói thật ra, ta không quan tâm đến cánh cửa hẹp quỷ đạo này có truyền thừa được hay không, ngược lại còn muốn cho thiên hạ thấy, người tu quỷ đạo thật sự là không ai chết tử tế ... Hiện giờ ta đã là một hung thi mặc cho người ta sai khiến, cho nên kế tiếp đến phiên ngươi đưa ra lời cảnh tỉnh cho Tu Chân giới. Ta thật muốn xem với tính tình này ngươi có thể tu đến khi nào thì xảy ra chuyện, bị hung linh xé thành vạn mảnh á".

"Nguỵ Anh", Lam Vong Cơ khẽ kêu, từ sau khi Nguỵ Vô Tiện nói "Ôn Ninh thuộc về ta" là bắt đầu nhìn chằm chằm hắn, khi nghe hắn nói "người tu quỷ đạo thật sự là không ai chết tử tế" thì vẻ mặt lạnh lùng, lúc này rốt cuộc phải lên tiếng để Nguỵ Vô Tiện đừng có càng nói càng quá đáng.

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, lại cầm tay Lam Vong Cơ, nói: "Ta sẽ không đâu, Hàm Quang Quân đừng lo lắng ... Ta không phải là có ngươi quản hay sao".

Tiết Dương lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, đột nhiên buồn bã nói: "Ngươi cũng không quan tâm ta đúng không, tại sao ta vẫn sẽ chết không tử tế?"

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Ta có thể quan tâm ngươi được sao, ngươi nghĩ rằng ta đem ngươi đánh cho tàn phế rồi gọi là quan tâm hả? Ngươi có thèm nghe ta nói cho đàng hoàng không? Hoặc là trước khi động thủ ngươi có từng lo lắng cho ta chưa?"

Tiết Dương không hiểu sao tỏ ra oán hận nói: "Không ai lo lắng cho ta, tại sao ta lại phải lo lắng cho người khác? Chỉ cần luyện ra một cỗ hung thi đủ mạnh thì ta muốn làm gì sẽ làm đó, ai có thể quản ta được nữa! Ai có thể làm cho ta bực bội nữa?!"

Nguỵ Vô Tiện đồng ý: "Đúng vậy, không ai sinh ra đã quan tâm ngươi hoặc đối xử tốt với ngươi, cho nên ngươi đương nhiên phải đối mặt với kết cục cho những việc ác của chính mình. Hãy chuẩn bị trước mộ chôn và di vật cho tốt, chờ cái chết bị xé xác thành nghìn mảnh, xương thịt không còn đi".

Có thể là bởi vì không ai muốn mạo hiểm đi tới kết cục tàn khốc khi dùng con đường tắt quỷ đạo cả, suy cho cùng đều là những kẻ cơ hội, vì thế Tiết Dương nhìn Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ một hồi, nói: "Y quan tâm ngươi như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện hơi ngạc nhiên nói: "Nhìn không ra tên tiểu lưu manh nhà ngươi lại muốn tính toán cho mình một đường lui đó nha? Muốn tìm một người quan tâm ngươi phải không? Được, ta sẽ chỉ cách cho ngươi tìm, thật ra rất đơn giản, chính là ..." Lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bay tới sau lưng Lam Vong Cơ, đưa tay lên che kín lỗ tai y, sau đó nói qua vai y: "Ngươi sẽ không thể chịu đựng nổi, chỉ muốn ước ao có người đó, nếu cuối cùng không có được ... thì có lẽ ngươi sẽ phát điên".

Lam Vong Cơ và Tiết Dương không biết tại sao Nguỵ Vô Tiện không cho y nghe, nhưng Lam Vong Cơ không phản đối, Tiết Dương cũng không muốn quan tâm, chỉ hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu thực sự có một người như vậy, ngươi nhìn một cái là biết ngay. Ngươi sẽ cảm thấy người đó chính là ngôi sao không thể với tới ngoài bầu trời, mà ngươi chính là bùn đất hôi thối trong đầm lầy, sợ chạm vào người đó một chút thôi cũng khiến hắn dơ bẩn, lại không ngăn được mình cứ ngước nhìn hắn, cứ muốn trêu hắn chọc hắn, để đổi lấy một cái liếc mắt của hắn, muốn biết ngươi xấu xí thế nào trong mắt hắn ... Mỗi một cái nhìn của hắn sẽ khiến ngươi thanh tỉnh hơn một chút, ngươi sẽ không thực sự đi đến cuối con đường tối tăm ... Nói như vậy ngươi có hiểu không? Thôi đừng có nghĩ nữa, đến khi ngươi hiểu được, thì đã muộn từ lâu rồi".

Sau đó Lam Vong Cơ ngập ngừng nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Nhị ca ca rất tò mò ta nói hươu nói vượn gì với tên tiểu lưu manh kia phải không? Là ta nói với hắn cách tìm đối tượng để trêu ghẹo, muốn học không?"

Lam Vong Cơ đột nhiên nghẹn lời, nhíu mày quay đi, lạnh lùng nói: "Vô vị"

Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vai y nói: "Không, chuyện này có gì mà vô vị, con người mà không bồng bột thì phí hoài tuổi trẻ".

Lam Vong Cơ nói: ".... Vì sao không cho ta nghe"

Nguỵ Vô Tiện để cằm lên vai y hồi lâu, ngửi mùi đàn hương thanh lãnh mà quyến luyến, chậm rãi nói: "Bởi vì hiện giờ ta không nghĩ như vậy". Hắn không còn nghĩ rằng con người có thể sống tiêu sái như vậy, cảm thấy đúng sai tại mình khen chê tại người, bất kể lợi hay hại .... Bởi vì bên cạnh hắn có một người như thế, thì đột nhiên nhận ra chuyện gì cũng trở nên rất quan trọng – vì người này đã làm tất cả mọi thứ vì hắn, nếu như hắn tiếp tục thờ ơ lãnh đạm như vậy, thì để cho Lam Vong Cơ tự xử thế nào đây? Bởi vậy Nguỵ Vô Tiện nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của Lam Vong Cơ, nói: "Bởi vì ta chỉ cần một mình ngươi, là lập tức viên mãn, sẽ không đi tới chỗ tối tăm, cũng không cần phải chuẩn bị tâm lý".

Lam Vong Cơ hơi rũ mi mắt, làm như ngại ngùng, nắm chặt lấy tay Nguỵ Vô Tiện đang để trên lưng y, nói: "Ừm, ta ở đây. Không cần chuẩn bị"

Hai tháng sau, Tiết Dương rời Vân Thâm Bất Tri Xứ. Khi Lam Vong Cơ định kỳ xuống núi đi săn đêm, đều sẽ nhân tiện đến Loạn Tán Cương để thăm chừng tình hình. Nguỵ Vô Tiện cũng không biết Tiết Dương uống lộn thuốc hay như thế nào, thế nhưng thực sự có thể giao tiếp với Ôn Ninh bằng cách huýt sáo, không có ý định đóng đinh vào đầu hắn. Lại còn để cho Ôn Ninh rảnh rang mang gã chạy từ bắc sang nam, đi tìm nguyên liệu tốt để chế tạo hung thi. Để khiến Ôn Ninh ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng gã còn mang một con hung thi đi săn đêm.

Một năm sau, đồ đệ Hiểu Tinh Trần của Bão Sơn Tán Nhân xuống núi, thành danh sau một trận săn đêm của bách gia, hợp tác cùng với Phất Tuyết kiếm Tống Tử Sâm diệt trừ yêu quái tà ma, nổi danh khét tiếng. Không bao lâu sau, Tiết Dương từ Loạn Tán Cương truyền tin đến, nới với Nguỵ Vô Tiện là gã đã tìm được cái người có thể quan tâm hắn, trong mắt tràn đầy tinh tú đó, luôn luôn không nhịn được phải đi theo người đó lúc săn đêm .... Nhưng mỗi khi đối phương nhắc nhở, cảnh cáo gã không thể tu luyện quỷ đạo lâu dài, thậm chí có thể gây ra đại hoạ, bất kể thế nào cũng là không ủng hộ, vì thế hỏi Nguỵ Vô Tiện: "Nếu không thể chiếm lấy đôi mắt đó thì làm thế nào? Nguỵ Vô Tiện hồi đáp hai chữ: "Đáng đời". Nghĩ nghĩ chú thích thêm: "Ngươi dám lấy đi đôi mắt của y, ta sẽ kêu Ôn Ninh lấy đi đôi mắt của ngươi, sau đó nấu lên cho ngươi ăn".

Năm sau, vụ án giết người diệt môn của Lịch Dương Thường thị truyền ra, Hiểu Tinh Trần xung phong nhận điều tra việc này, sau khi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ nghe được thì kinh hãi không hiểu nổi, Lam Vong Cơ cũng vội vàng đến Loạn Tán Cương, nhưng tại đó gặp Ôn Ninh nói: "Hàm Quang Quân, hoá ra cha của gia chủ Thường gia quen thói lạm dụng sức lao động trẻ em, đã có rất nhiều trẻ em của các gia đình gần đó bị giết hại dã man ... Oan hồn của bọn chúng đặc biệt không hiểu chuyện và hung ác, không phân biệt được đúng sai, chỉ cần có ấn tượng với ai đó là không ngần ngại giết ngay. Bởi vì lúc đó chúng ta đi săn đêm ngang qua, cùng Thường gia tranh giành con mồi, ta là một hung thi nên âm oán quỷ khí quá nặng, vô tình khơi dậy những oán linh này ... Nhưng Tiết công tử cũng không ra tay ngăn cản..."

Tiết Dương uể oải cười nói: "Ta với Thường gia có thù oán, có quỷ giúp ta báo thù, vì sao ta phải ngăn cản? Bọn chúng giết cả nhà hắn ta mới vui vẻ ..." Nói chưa dứt câu, Lam Vong Cơ đã không nói một lời đánh Tiết Dương một trận tơi bời, sau khi giao gã cho Hiểu Tinh Trần thì về Vân Thâm Bất Tri Xứ, để Ôn Ninh tiếp tục ẩn náu ở Loạn Tán Cương.

Nguỵ Vô Tiện biết được chuyện này không nói gì, nghe được bách gia không để ý đến những cố gắng tranh luận của Hiểu Tinh Trần đối với tội lỗi không đáng chết của Tiết Dương, cũng bỏ qua những bằng chứng mà Lam Vong Cơ tìm được cho thấy là Thường gia đã lạm dụng trẻ em cho đến chết, sau đó quyết định xử tử Tiết Dương tại Kim Lân Đài vào một ngày khác, tuy vẫn từ chối bình luận về trường hợp này, nhưng hắn nói với Lam Vong Cơ: "Trên người Tiết Dương có rất nhiều pháp bảo học được từ ta, nếu làm cho gã giả chết rồi sau đó đổi thân phận, để Kim Quang Dao thu phục ... đoán chừng sẽ gây sóng gió một phen. Nếu thật sự như thế, Hàm Quang Quân, ngươi cứ một kiếm chém chết gã đi".

Lam Vong Cơ lắc đầu, trầm ngâm nói: "Kim Quang Dao sợ là sắp đợi thời cơ vùng dậy, không nên hành động hấp tấp vào lúc này."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Những điều nghe thấy đó có vẻ giống vậy, chỉ đành im lặng quan sát sự thay đổi thôi. Nhưng vẫn cần phải kêu ca ca của ngươi và Xích Phong Tôn cẩn thận một chút".

Nhưng, nửa năm sau, khi Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết đến Kim Lân Đài kiểm tra Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao đang bị quản thúc tại gia, thì vô cớ bị tẩu hoả nhập ma, nổ tan xác mà chết. Thanh Hà Bất Tịnh Thế đổi chủ, chính là Nhiếp Hoài Tang "Một hỏi ba không biết". Lam Hi Thần không biết nguyên nhân rất là đau buồn, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ vô cùng nghi ngờ là Kim Quang Dao gây ra, nhưng không may là không tìm được chứng cớ. May mà Lam Hi Thần không còn tin tưởng Kim Quang Dao nữa, quản thúc Kim Quang Dao càng nghiêm ngặt hơn. Tuy nhiên, việc bách gia và Kim gia liên kết xây các đài quan sát ở khắp nơi phát triển khá thuận lợi, trong một thời gian ngắn, cho dù Kim Quang Dao vẫn bị quản thúc, nhưng lại giành được rất nhiều danh tiếng tốt, nói hắn chịu sự sỉ nhục, thực ra trong quá khứ bị người ta hãm hại gây nên hiểu lầm, nghe chừng hắn lại sắp sửa lãnh đạo bách gia một lần nữa.

Tiếp theo không lâu, Bạch Tuyết Quan bị tàn sát, Hiểu Tinh Trần và Tống Tử Sâm mất tích, mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, thì thiếu chủ Lan Lăng Kim thị Kim Như Tùng bị sát hại một cách dã man, tin tức Tiết Dương vượt ngục ập tới khiến đầu óc choáng váng. Mà Kim Quang Dao đã tìm ra hung thủ vụ sát hại này, khi muốn nhổ cỏ tận gốc, Lam Vong Cơ cố gắng chặn lại, nhưng bị Lam Hi Thần ngăn cản. Lam Hi Thần cho rằng Kim Quang Dao bị quản thúc mấy năm nay, rất ăn năn hối cải, chắc chắn không thể quyết định vội vàng đối với việc mất đi đứa con yêu quý, huống hồ Kim Quang Dao vẫn chưa đuổi cùng diệt tuyệt, chỉ làm cho gia tộc này không còn chỗ đứng trong Tu Chân giới, xem như trừng phạt đúng tội.

Nguỵ Vô Tiện nhận được tin tức của Tiết Dương, gã nói người kia cuối cùng đã mất đi đôi mắt giống như tinh tú. Nguỵ Vô Tiện hỏi gã: "Vậy hắn còn quan tâm ngươi không?". Tiết Dương trả lời: "Ta biết người giết Nhiếp Minh Quyết là ai, ta sẽ giúp hắn và người kia báo thù". Từ đó về sau mất hoàn toàn tin tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro