[THREESHOT] Đểu...Gia Sư! [Chap 1-2], JeTi | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: galord92 (nếu thích cứ gọi mình là Gà ^^~)

Rating: K+

Category: Humor, romance

Couples: JeTi

Hi! Để chuẩn bị bắn long fic đầu tay (mặc dù cái fic này cũng đầu tay) nên mình up cái 3shot này lên trước là lấy kinh nghiệm, sau là để "thăm dò"

Hi vọng mn sẽ góp ý nếu thấy fic có trục trặc gì, mình sẽ rút kinh nghiệm

Enjoy ^^~

Chap 1- part 1:

King coong……Cạch!..

- Cô muốn tìm ai?

- Vú cứ để cô ấy vào đi đó là khách của tôi đấy!

Cô gái cúi chào bà vú rồi tháo dày bước vào nhà tiếp tục cúi chào người phụ nữ trước mặt.

- Con là Jessica phải không? Đã khá lâu từ lần cuối ta gặp con. Càng lớn càng chững chạc, xinh đẹp ra đó. Lại đây với ta nào _ Người phụ nữ nhìn Jessica cười hiền hậu rồi kéo cô ấy ngồi xuống gần mình.

- Dạ, đã lâu rồi con cũng mới gặp lại bác- phu nhân Hwang_ Jessica cười lễ phép trả lời.

- Ừm, ta coi con như người nhà, con không cần phải quá kính cẩn với ta đâu_ Bà Hwang đặt tay lên vai Jessica nói tiếp.

- Ta rất mừng và cảm kích vì con đã chịu khó đến kèm cho Tiffany nhà ta. Haizz~, con nhóc này nó hướng ngoại quá. Cứ chơi bời suốt. Cuối cấp rồi mà chả lo học hành gì, sau này nó tiếp quản công ty thì ai chịu nghe nó chứ. Ta thực sự rất lo! _ bà Hwang lắc đầu nói nhưng vẫn khẽ liếc thăm dò biểu hiện của Jessica.

“Mình cũng có khiếu diễn xuất đấy chứ nhỉ, khà khà”

----------------------------

Flashback

Tại buổi tiệc chiêu đãi của công ty Hwang:

- Oh!, chủ tịch và phu nhân tập đoàn thời trang Hwang nổi tiếng đây mà_ 1 người đàn ông cùng vợ mình tiến lại bắt tay với ông bà Hwang.

- Anh chị Jung!! Hai người mới về nước à? Sao không báo cho tôi 1 tiếng để còn đón tiếp_ ông Hwang hồ hởi tay bắt mặt mừng với ông Jung.

- Đứng khách sáo, 2 gia đình chúng ta đủ thân để không làm phiền nhau mà. Lần này chúng tôi bay về để kiểm tra lại chi nhánh ở đây rồi tiện thể về thăm Jessica luôn, con bé cũng đã về Hàn được 1 năm nhưng nó lại không muốn cho ai biết.

Hai gia đình đang hàn duyên tâm sự thì Tiffany đến chào hỏi xin phép ông bà Hwang về trước vì có việc với bạn. Sau khi Tiffany rời khỏi đó thì cuộc nói chuyện lại tiếp tục.

- Wa!!! Con bé lớn lên xinh quá nhỉ, lại còn chịu khó đi cùng bố mẹ dự những buổi tiệc nữa, thật tháo vát. Chẳng bù cho Jessica nhà tôi suốt ngày hết học, đọc sách (ngủ nữa chứ ); bảo thế nào nó cũng không chịu đi đến công ty học hỏi_ bà Jung trầm trồ khen Tiffany

Bà Hwang nghe vậy chỉ cười buồn đáp:- Anh chị đừng nói vậy. Tiffany nó cũng có đi đây đi đó với chúng tôi thật nhưng nó có màng đến học hành mấy đâu, tôi chỉ cần nó tốt nghiệp xong về làm cho công ty luôn chứ không mơ màng gì đại học mà còn sợ khó nữa. Đâu bù Jessica nhà anh chị học hành giỏi giang, tương lai sẽ còn tiến xa

Hai bên không ai bảo ai cùng thở dài chán nản_ - Giá như tụi nó là 1 đôi thì chắc rất hợp, sẽ bù trừ phần thiếu cho nhau_ Rồi như ngay lập tức 8 con mắt lại ngước lên nhìn nhau cười ẩn hết sức ẩn ý

----

Nhà họ Jung. Ông bà Jung đang năn nỉ ỷ ôi đứa con gái thông minh nhưng khó tính của mình.

- KHÔNG!!!

- Mẹ xin con đó Sica, 2 bác ấy cũng rất quý con còn gì.

*chớp chớp*

- Haizz, cô ta là ai chứ? Và thiếu gì giáo viên mà phải nhờ con?

- Con bé là Tiffany Hwang! Thì bằng tuổi mới dễ bảo ban nhau học được chứ_ lại chớp chớp =.=’’

- Tiffany?! Thôi được rồi con sẽ đến, còn bây giờ…con buồn ngủ~

------

Nhà họ Hwang:

Tiffany đang quằn quại la lối trên giường nhưng xem ra lần này bố mẹ cô sẽ theo tới cùng.

- Oh Noooooo! Con không muốn, con tự học được mà, bố mẹ ép con thì con sẽ tuyệt thực đấy.

- Đừng có ăn vạ vô ích thôi, ta cũng chỉ là muốn tốt cho con. Nếu con chống đối thì từ giờ đừng hòng shopping hay bar bọt nữa. Còn vấn đề tuyệt thực thì…. ta nghĩ nó sẽ giúp con giảm cân tốt nhất đấy, người con đang phát phì lên kìa. Lại còn đỡ được miệng ăn.

Bà Hwang nói xong bước đi thẳng không còn màng đến lời gào thét nào từ Fany nữa. Còn cô chỉ biết nhìn trân trối vào khoảng không trước mặt đau đớn. ‘Waeyo? Waeeeeeee?’

End flashback.

---------------------

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Lollipop-Feat-S...e/IW7AAU88.html

- Bác cứ yên tâm đi ạ. Con sẽ cố hết sức giúp cậu ấy học tốt hơn.

Sica’ Pov

Nhìn bác gái tôi nhẹ nhàng nói, trông bác ấy như sắp khóc đến nơi. Một người mẹ lo lắng cho con cái của mình là đúng thôi, nhưng k rõ cô con gái phá phách thế nào mà bác khổ sở như vậy. ‘Haizz, đã đâm lao đành phải theo lao thôi’.

Bác dẫn tôi lên lầu để bắt đầu nhiệm vụ của mình. Thêm vài cuộc nói chuyện ngắn thì tôi được biết là bác trai đi làm chốc nữa mới về. Bác còn mời tôi lại ăn cơm tối, đương nhiên tôi k có lí do gì để từ chối cả. Một bữa ăn mang hương vị gia đình là thứ tôi yêu nhất, vì tính chất công việc của bố mẹ mà tôi thường phải ăn 1 mình cực nhàm chán.

Bây giờ tôi đã đứng trước cửa phòng “học trò” mình. Bác gái mở cửa cho tôi vào ‘Oop...’

- TIFFANY!!! Con làm cái trò gì vậy, ta bảo con chuẩn bị chờ gia sư đến cơ mà.

Bác hét lên với cái người nhún nhảy như điên trên giường lắc lắc theo điệu nhạc rồi quay sang tôi cười gượng.

- Ta xin lỗi nó hơi "hiếu động", con vào đi. E hèm, tập trung nha Fany!

Bà hắng giọng đẩy tôi vào và liếc lấy cô gái tên Tiffany trước khi ra ngoài.Tôi khẽ cười cúi chào rồi quay lại. ‘Ực’. Giờ tôi mới để ý là phòng của cô gái này… quá hồng. Tôi gần như trợn tròn mắt lên, chưa thấy ai nghiện cái màu theo tôi là "Sến" đến nhương này.

- Chào em! Tôi là Jessica Jung, gia sư của em trong thời gian tới. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt_ Tôi lịch sự đưa tay ra chờ đợi.

- Chào! Tôi là Tiffany Hwang, cứ bắt đầu luôn đi.

‘Thái độ lồi lõm gì vậy chứ?’. Cô ta thay đổi hoàn toàn khi không có bác gái ở đây. Thú vị lắm, tôi sẽ “dạy” cô đến nơi học trò à.

End pov

Fany’ Pov

Gia sư hả? tóc thì vàng hoe, thái độ kênh kiệu -> thấy ghét. Cô tưởng tôi chấp nhận dễ dàng vậy sao. Cô ta chào nhưng tôi mặc, muốn thì dạy đi làm gì phải ra vẻ.

- Jung Gia sư! Cô bao nhiêu tuổi vậy?_ tôi tò mò hỏi nhằm… câu giờ =.=’’

- Tôi 17, bằng em. Nhưng đã là gia sư thì chúng nên gọi cho đúng nghĩa._ Cô ta điềm tĩnh bỏ sách vở lên bàn.

Cái quái gì chứ? Cô ta ngang tuổi tôi mà hống hách thế sao? Thật không hiểu tại sao mẹ tôi lại thuê người như vậy, nhìn có gì giỏi giang chứ. Hà, nhưng không sao, vậy tôi mới dễ “trị”. (K biết ai mới trị ai đây? )

Cô ta ra cho tôi 1 bài toán, hic! Tôi có phải thần đồng đâu, gì mà lèo ta nhèo quá đi. ‘Cô ta định chơi mình à?’ từ lâu rồi tôi… có học cái môn khô khan này đâu. Bứt rứt khó chịu tôi bĩu môi ném lại cho cô ta nói không làm được.

- Nhưng Tiffany! Đây chỉ là bài toán giải phương trình đơn giản lớp 9 thôi mà.

……………..Ế…………… ?_?...........

- Haizz! Đúng như mẹ em nói là em chả có chữ gì môn này. Em có biết khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết không hả?_ Cô ta nói với khuôn mặt đắc thắng.

Tức điên quá, thiệt là mất mặt. Tôi tệ đến thế sao? Nhìn cái khuôn mặt dương dương tự đắc kia làm tôi muốn nổ tung >”< “Nu pa ca chi”....

Mà khoan!!! Sao tôi cứ có cảm giác rân rân ở cổ vậy nè? Tên gia sư đáng ghét tiến lại gần tôi. Đừng nói là....

- Tiffany…em…ngồi yên…có…con bọ cánh cứng đang bò trên vai em đấy! Để tôi gỡ xuống không nó bay mất.

AAAAAAAAAAAAA………..BUGGGGGGGGGGGGG……………..

Thứ tôi sợ thứ hai sau… mẹ mình (_ _”) là côn trùng đấy. Nhảy loạn xạ lên la lớn mà cái con người trước mặt cứ cười ngặt ngẽo cố túm lấy thứ kinh khủng trên vai tôi. Vướng phải chân bàn mất đà tôi ngã xuống theo quán tính túm lấy cánh tay cô ta nhưng cuối cùng cả hai lại cùng ngã chỏng vo lên giường. Lưng tôi đập xuống giường đau quá T__T

End pov

------

Jessica chống người lên cố chuẩn bị ngồi dậy. Mặt ai cũng nhăn nhó vì chấn động khá mạnh thì có tiếng mở cửa bước vào.

- Jessica, Tiffany à có khát không ta đe…m…. o___O?

- H…ha...hai…đ…ứa…..

'ỰC'

Chap 1- part 2:

- H…ha...hai…đ…ứa…..

……………Ực………..

- Cứ…tiếp tục…đi…lá..t…học sau cũng được, mẹ không làm…làm phiền nữa.

Bà Hwang lúng túng đặt khay nước cam lên bàn đi qua “hiện trường”. Hai con người trên giường vẫn còn…đơ ( ). Đến khi bà Hwang đóng cửa cái rầm thì mới hoàn hồn Reset lại người ngước lên người dòm xuống…nhìn nhau đắm đuối (_ _!)

Còn về phần bà mẹ “hiền” sau khi đóng cửa thì mặt đỏ bừng lấy tay quạt quạt hồ hởi phấn khởi . Xuống cầu thang vừa cười vừa nhảy chân sáo như… như….

‘ Bọn trẻ bây giờ lớn nhanh thiệt, nhưng Tiffany nhà mình với Jessica thì no problem. Ôi nhớ cái thời bắt bướm hái hoa để ong nó đốt gần chết với Hwang Jook quá…’ )

‘Nhắc chồng nó là về liền à’

. Đang tự kỉ thì bà Hwang mắt sáng rực khi chồng mình, appa Fany, chủ tịch hãng thời trang nổi tiếng…bla..bla… túm lại là ông Hwang Jook từ cửa bước vào nhà.

- Mình ơi! Ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi, và chúng ta sắp được bồng cháu… ~.

Bà níu lấy tay ông rưng rưng thủ thỉ lại những gì mà mình đã chứng kiến. Ông Hwang cứ gọi là tay chân bủn rủn vì…mừng.

- Mà Fany nó…nó ở dưới ông à, đứa bướng bỉnh như nó mà cũng chịu để Jessica điều khiển thì thật bất ngờ. Ta chọn đúng chỗ dựa cho con nó rồi_ Bà bẽn lẽn ngượng ngùng nói. Ông Hwang lại thở gấp khi đi từ choáng ngợp này đến choáng ngợp khác.

- Bà…bà có chắc không vậy, lỡ đâu lúc đó vội quá nên bà nhìn nhầm thì sao. Tôi phải chứng thực mới được.

- Ấy ấy chờ tôi với tôi vừa nghĩ ra được cái này, để tôi gọi điện cho chị Jung đã.

Bà Hwang gọi điện xong liền cùng ông Hwang rón rén “hành sự”. (vợ chồng ham hố, cứ mặc con chẻ nó tự nhiên chứ ). Hai cái đầu đã loang màu cứ dáng đi lom khom tiến lại cái cửa ghé sát tai lại như đây không phải nhà của mình.

- Á á… Jessica nhẹ tay chút coi… ư… cô có biết nằm úp xuống thế này khó…khó thở lắm không.

- Xưng hô cho đúng thì tôi sẽ nhẹ lại, ai bảo vừa nãy nói ngồi dậy mà làm thì ngùng ngoằng… phù..ù…em nằm im đi tôi tăng tốc độ đây như thế em sẽ thoải mái hơn… Phù…nếu đau thì túm đại cái ga giường nhá…phù…mệt quá…

- AAAAAAAAAAAA…….

‘Chúng…chúng nó làm thiệt đấy, hình như Tiffany nó mệt lắm rồi’

ông bà Hwang toát mồ hôi hột nhìn nhau.

- Jessica, á Jung gia sư làm ơn sâu tí nữa nhưng đừng mạnh vậy…hức… hức…

- Vậy chưa đủ sao, chẳng lẽ tôi phải dùng chân chắc???

O__o….

’trời ạ, chân sao? Đừng Sica ơi con bác chịu sao nổi T__T’

nghe không thôi mà ông bà Hwang tim cứ gọi là đánh thùm thụp liên hồi.

- Yup! Thôi ra khỏi người tôi đi, nhờ cô xuống dưới nhà nói mẹ tôi lấy hộ bịch đá chườm cái.

- Shrrr…! Được voi còn đòi ma mút !

Jessica lẩm bẩm mở cửa thì giật bắn lên khi thấy trước mắt 2 thân hình còm cõi đang lúi húi tay vẫn giữ nguyên trạng thái you’re saying? ( tay để ngang tai ý ^^~). Còn về phần ông bà Hwang thì do tình thế cấp bách nên chưa chuẩn bị kĩ đường…chuồn.

‘ quái sao tụi nó mặc đồ nhanh vậy ?_?, ực! quả này chết chắc’

Hồn vía lên mây 2 người nhìn nền nhà tay chỉ chỉ như không nhìn thấy ai phía trước: - Đã…đã bảo bà thay…cái thảm đỏ choét này đi sao mãi vẫn giữ nó chứ. Nhìn này nó bạc màu và có vài chỗ hoen kia kìa.

Ông Hwang ra vẻ cau có quát vợ mình. Bà Hwang chỉ chờ có vậy là a dua vào câu chuyện vô duyên mà-ai-cũng-biết-là-bịa-ra đấy )

- Ừm nhìn kĩ tôi mới thấy. Haizz! May ông nhắc để tôi đi thay luôn.

Nói xong ba chân bốn cẳng thi nhau chạy đi. Nhưng đâu có dễ vậy vì Fany nghe tiếng ồn ào liền nhổm dậy thì biết rõ có chuyện gì xảy ra.

- APPA!!! UMMA!!! Làm cái trò gì vậy, rình rập trước cửa phòng người ta nghe lén à? Bao nhiêu tuổi rồi chứ?_đang sẵn ức chế Tiffany tuôn 1 tràng không nể nang ai =.=’’. Cô cũng đã lờ mờ hiểu ra vấn đề của bố mẹ mình.

Jessica thì bụm miệng nín cười, nhìn dáng vẻ lung túng của cả 2 cô thừa biết ông bà đang làm gì và đang nghĩ gì. Kìm nén laị cô hắng giọng giải toả tình hình.

- Bác trai mới đi làm về đấy ạ !?! chào bác con là Jessica Jung. Con cũng nghĩ nhà ta nên thay thảm đi. À bác gái có thể lấy cho Tiffany cái túi chườm không ạ? Lúc nãy chúng cháu bị ngã, em ấy bị trật khớp vai. Cháu đã xoa bóp nên chỉ cần chườm đá là đỡ. Chắc buổi học tạm hoãn sang ngày mai thôi !

- Ế, vậy nãy giờ do bị ngã chứ không phải 2 đứa đan..g…

- Còn đang gì nữa đầu óc appa umma thật là…_Tiffany tức xì khói nói vọng ra.

‘mình với cô ta ư? NEVER’

>”<

….Reset…..reset……..( hic! Mới vài chục phút mà bao nhiêu người phải up lại thông tin quá +_+)

Có chút tiếc nuối nhưng vì được tha bổng vì tội “già còn dại”. Ông bà Hwang phóng như bay thi hành nhiệm vụ.

------------

(Để hiểu rõ vấn đề hơn ta cùng lùi về quá khứ tí nèo)

Sau khi bà Hwang rời đi. Jessica nhìn Tiffany và kéo tay cô ấy ngồi dậy.

- Haizz..! tôi nghĩ có chút hiểu lầm đây.

- Á, đau Jessica ! Chắc tôi bị trật khớp vai khi ngã rồi Y__Y.

- Vậy… vậy à. Thế để tôi gọi bác gái_ Jessica gãi đầu nói.

- Đừng, mẹ tôi lại làm um xùm lên cho coi, phiền lắm. ừm…nhờ cô lấy lọ cao trong tủ thuốc cạnh bàn học rồi…ừm…xoa bóp giúp tôi 1 chút là khỏi thôi_ Tiffany khó khăn lắm mới nói hết câu.

Hơi bất ngờ nhưng Sica vẫn làm theo. Cô yêu cầu Fany ngồi dậy nhưng hình như cô ấy đang khá đau nên không thể. Thế là cô lại bảo cô ấy nằm úp xuống. Jessica bắt đầu thoa thuốc vào tay và trườn lên người Tiffany. Cả 2 thoáng đỏ mặt giữ im lặng.

-------

(Đó là tất cả câu chuyện, còn bây giờ trở lại với hiện tại nào)

Sau khi nhận túi đá từ bà Hwang, Jessica đưa nó cho Fany rồi lẳng lặng quan sát cô ấy với chút áy náy khi mình cũng là phần nhỏ nguyên nhân gây ra chuyện dở khóc dở cười này. Nhìn cái mặt đau đớn kia cô kéo chiếc túi xách của mình lại lấy ra bọc kẹo dẻo lúc nào cũng sẵn sàng trong túi và chìa ra cho Fany đủ loại xanh, đỏ, tím vàng, hồng lưu mộng…có cả ^^~

- Cầm lấy và hãy ăn vài viên, nó sẽ làm em thư giãn hơn đó.

- o_0? Haha. Cô chưa đủ lớn để cứ kè kè gói kẹo bên mình chứ.

Hơi bực mình Jessica định thụt tay lại: - Không ăn thì thôi.

- Ê hê! Ai bảo thế, đem đây. Nằm nhăn nhó thế này chán quá_ Tiffany choàng người tới dựt lấy kẹo trong tay Jessica.

‘Coi bộ bướng vậy mà vẫn có phần trẻ con nhỉ’

Cả 2 cùng nghĩ.

Khoảng thời gian sau đó thì Jessica ngồi bên cửa sổ đọc…Conan. Còn Tiffany thì nằm lâu lâu nhấm nháp vài viên kẹo.

‘Mới có buổi học đầu tiên mà gặp nhiều chuyện thiệt. Nhưng cũng không quá tồi tệ, ít ra là mình đỡ phải học mà nằm thưởng thức kẹo… wa, ngon ngon ^^~’

Tiffany vừa ăn vừa cười để lộ eyesmile mà đâu hay có người sau quyển sách(truyện) đang mỉm cười theo.

-------

Đến giờ ăn và mọi người đã tập trung quanh chiếc bàn. Bữa ăn hôm nay thực sự rất vui vẻ với Jessica, khá lâu cô mới ăn tối cùng nhiều người như vậy.

Mặc dù đôi lúc vẫn còn ngại vì chuyện lúc nãy nhưng cả nhà tự hiểu rằng vấn đề đó nên “im lặng là vàng”. Bà Hwang thì cứ gắp thức ăn lia lịa cho Jessica. Khiến Tiffany có chút ganh tị, cô bĩu môi nói:

- Umma, người ngoài nhìn vào chắc chả ai nhận ra đâu mới là con của umma nữa.

- Yah! Jessica là khách quý nhà ta. Với lại con không thấy con bé gầy quá sao, còn bản thân thì phát phì ra đó. Sica ăn thêm đi con, con thấy tài nghệ nấu ăn của vú Lee và ta thế nào?_ Bà Hwang quắc mắt nhìn Fany rồi ân cần hỏi Sica.

Jessica gần như bội thực, nghẹn với 1 mồm đầy ứ thức ăn nên chỉ giơ ngón tay cái ra hiệu cho câu trả lời của mình. Tiffany chỉ biết liếc xéo cô rồi chọt chọt bát cơm.

- À mà Jessica này!_ Ông Hwang ghì tay lên bàn nói.

- Ta muốn con chuyển về đây ở cùng gia đình ta cho đến khi bố mẹ con ổn định công việc và chuyển về Hàn sống. Đường nào thì con ở 1 mình sẽ khó lo cho bản thân với lại con và Fany cũng học cùng trường sẽ tiện đi lại rồi việc gia sư cho nó nữa. Cuối cấp rồi chúng ta đâu thể để con vất vả vì phải gánh thêm phiền hà nào chứ.

Nghe ông Hwang nói xong thì các bạn “chẻ” người rơi đũa người sém nghẹn quay lại nhìn nhau… =.=’’

‘Sống cùng nhà?’

- Con phản đối, con không muốn chia sẻ phòng cho bất kì ai cả, nó rất bất tiện_ Tiffany nói kiên quyết.

- Trật tự đi Fany, chúng ta còn phòng trống mà. Sica sẽ chuyển vào phòng bên cạnh con. Thế nào Sica? Ta hi vọng con sẽ đồng ý?

Nhìn khuôn mặt chờ đợi của ông bà Hwang kèm sự phản đối của Tiffany, Jessica thoáng lúng túng nói:

- Ừm…, 2 bác để con hỏi ý kiến của appa umma con đã. Nếu họ đồng ý thì con cũng vậy, con…cũng ngại lắm.

- Hi! Tốt quá con không cần hỏi họ đâu vì ta đã gọi điện trao đổi với họ rồi. Vậy quyết định vậy nha, sáng mai ta sẽ nhờ người qua dọn đồ cho con.

- Vâng…vâng ạ !

Khẽ liếc Tiffany, Jessica hơi rùng mình. Cô thấy rõ 2 ngọn lửa đang bùng lên trong mắt Tiffany. ‘Haizz, đến đâu thì đến, ở đây chưa hẳn đã tồi’

‘Jessica tôi ghét cô, cô là gì mà cứ bước vào vòng quay cuộc sống đang bình yên của tôi thế chứ’…

End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti