Chương 46: Phòng tắm ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể lực của Trình Kiến vốn đã rất kém, chạy hai lần cầu thang đã khiến cô thở hồng hộc.

Cô quay vào phòng đóng cửa lại, dựa lưng vào ván cửa, nhìn chằm chằm vào phòng tắm xác định Hứa Úy vẫn còn ở bên trong.

Anh đang làm cái gì trong đó? Với anh mà nói thời gian tắm rửa cũng hơi lâu mà?

Trong đầu Trình Kiến hiện lên một ý tưởng, cô lập tức vứt nó ra sau đầu. Cô đưa lưng về phía phòng tắm uống hết ống thuốc rồi ném ống rỗng vào trong thùng rác, vừa ổn định lại hơi thở vừa nhìn chằm chằm cái ống rỗng trong thùng rác.

Như thế này cô chắc chắn có thể lên giường với Hứa Úy.

Là thuốc thì không thể phát huy tác dụng nhanh chóng được nhưng thuốc trong phòng thí nghiệm thì lại đảm bảo hàng thật giá thật. Trình Kiến bắt đầu cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình không hề giảm xuống mà hình như còn bắt đầu tăng lên.

Máu trong huyết quản như đang chạy rần rần trong cơ thể cô. Cô nóng quá, đầu cô bắt đầu thấy choáng váng, hơn nữa cô còn cảm nhận được lúc nóng lúc lạnh.

Trình Kiến cố gắng chống đỡ trên đôi chân đã mềm nhũn của cô. Cô đi đến trước gương kéo cổ áo ra nhìn, mới phát hiện mặt cô đã đỏ ửng, ngay cả cổ và vùng trước ngực cũng đỏ lên một tảng lớn, giống như người uống say vậy.

Khí nóng lan tới bụng nhỏ và xương cùng của cô, hơn nữa còn tập trung vào phần dưới nhất, Trình Kiến bước hai bước liền vịn vào sô pha khụy ngồi xuống đất, cô cảm giác thời gian trôi đi rất chậm, cơ thể còn chưa bị chạm vào cũng đã có khoái cảm tê dại mơ hồ.

Thuốc kích dục này... hiệu quả...mạnh như vậy sao?

Trình Kiến cắn ngón trỏ muốn khống chế những âm thanh rên rỉ mà cô không tự chủ được phát ra từ trong cổ họng. Cô không muốn kêu lên như vậy, cô chỉ là hô hấp có chút khó khăn mà thôi...

Trình Kiến ngồi co lại bên cạnh sô pha, cơ thể cô giống như đang có vô số con kiến bò trên người, vừa buồn vừa ngứa, cho dù có gãi như thế nào cũng không thể gãi đến nơi ngứa nhất.

Phía dưới không ngăn được ngứa,...

Đùi cô cọ xát nhè nhẹ trong vô thức, quần áo trên người đã bị cô kéo đến khuỷu tay, hai luồng no đủ mềm mại chen chúc vào nhau lộ ra nhũ mương sâu hút.

Trình Kiến một tay bám vào sofa một tay lần xuống dưới hai chân của mình không ngừng vân vê cọ xát. Cô kéo quần lót xuống vói tay vào tìm đến tận cùng bên trong, đồng thời phát ra tiếng rên rỉ như con thú nhỏ bị mắc bẫy. Cô dùng ngón trỏ và ngón giữa cắm vào rút ra liên tục, ngón tay mang theo dâm dịch ướt dầm dề.

Hình như cô ngửi được hương vị vừa ngọt vừa ngấy của chính mình trong không khí. Mùi vị này có tính kích dục mãnh liệt, cô có ảo giác cả người cô biến thành một khối bơ đang tỏa ra thôi tình hương.

Từ khi sinh ra đến giờ khả năng cảm nhận pheromone của Trình Kiến giống như cái mũi bị nghẹt, bây giờ như được lại thông khí khiến cô không còn đủ sức lực để bám vào sofa.

Cô trượt xuống trên đất cuộn tròn lại như rất đau đớn, ngón tay như muốn đâm thủng chính mình, ra sức tàn phá nơi ướt át phía dưới.

Khó chịu quá, phía dưới cô giống như biến thành mãnh thú không chịu sự khống chế. Loại dục vọng hoàn toàn xa lạ này gần như muốn nuốt chửng lý trí của cô, cô hoàn toàn không thể nghĩ được gì. Ngay cả nói cô cũng không thể nói ra lời, chỉ có thể rên rỉ ra tiếng, cô nhíu chặt mi khóc nức nở thành tiếng, cô muốn, thật sự rất muốn.

Nếu bây giờ không được thỏa mãn, cô nhất định sẽ chết.

Trong lúc mơ hồ, Trình Kiến ngửi được một hương vị cực kỳ the mát, mang theo chút hương vị của sắt thép, có thể hoàn toàn áp chế cô. Chỉ có hương vị đó mới có thể trấn an nội tâm bứt rứt của cô giờ phút này.

Trình Kiến chống sàn nhà đứng lên gắng gượng bước tới cửa phòng tắm, cũng không thèm gõ cửa liền vặn mở tay nắm cửa bước vào.

Cô bị nước lạnh bắn lên người, như thanh sắt đỏ lửa bị nhúng vào nước lạnh bất ngờ phát ra âm thanh xèo xèo.

Hứa Úy đứng dưới vòi sen, tóc hất ngược ra đằng sau, tám múi cơ bụng hoàn mỹ thẳng hàng, mà dưới thân có một vật cương cứng đứng thẳng giữa lớp lông mu, một tay anh chống tường một tay thì nắm lấy nó.

Anh quay đầu nhìn thấy Trình Kiến quần áo hỗn độn, cả người ửng đỏ, anh kinh ngạc mở to mắt nhìn cô.

Cô cũng không để ý tới chuyện áo ngủ của mình sẽ bị nước xối ướt, nỗ lực chống tường bước tới chỗ anh. Cô mới đi được hai bước liền ngã khụy lên người Hứa Úy, khi anh cúi đầu xuống xem xét tình huống của cô, cô bám vào cổ anh, dán sát vào môi anh.

Trình Kiến hô hấp dồn dập, lại còn tản ra một mùi hương ngọt ngào khiến người ta mê muội, hương vị trong trẻo giống như là đứa trẻ chưa cai sữa nhưng lại tà ác kích động dục vọng của con người.

Hứa Úy kéo gương mặt của Trình Kiến dời sang chỗ khác nhưng cô lại kéo tay anh xuống dán lên, giống đang liếm anh lại như muốn vội vã hôn anh. Một bàn tay khác của cô cũng nắm lấy vật cứng dưới thân anh, cọ xát vào giữa hai chân mình.

"Em có thể..." Cô khóc nức nở lên, năn nỉ bằng âm mũi rất nặng, "Anh nhanh lên ..."

Hạ thể của anh đang bị cô nắm chặt, trượt qua lại giữa khe thịt dính nhớp của cô mà không hề có sự ngăn cách, anh có thể cảm nhận được sự ướt át của nơi đó.

Cô động dục.

Là Omega không chịu động dục khống hoàn toàn, lần đầu tiên khắp người Trình Kiến phát ra một loại pheromone ngọt ngấy dụ dỗ người ta "làm" cô khiến cô thụ thai. Muốn vượt qua khoảng thời gian này một cách thoải mái nhất cũng chỉ có hai phương thức, một là tiêm thuốc ức chế cho cô, hai là cùng cô lên giường ít nhất là năm ngày.

Không có bất cứ một Alpha nào có thể dễ dàng vượt qua dụ hoặc của Omega trong kỳ động dục, hơn nữa trước mặt lại là người mà cô vẫn hy vọng bị anh đánh dấu, cho nên mới "nghĩ cách" để kỳ động dục đến bất ngờ.

Hứa Úy không đẩy Trình Kiến ra mà đóng vòi hoa sen lại trực tiếp ấn cô lên tường, đáp lại nụ hôn của cô, xoa bóp ngực cô, chủ động cọ xát vật cứng của mình vào khe thịt của cô.

Trình Kiến vô cùng ngứa ngáy, nâng một chân lên muốn vòng qua eo anh. Hứa Úy thuận tay đỡ lấy chân cô, đè vật cứng của mình vào cánh hoa cô để lấy dịch bôi trơn, sau đó dứt khoát tiến vào cơ thể cô.

Toàn bộ quá trình từ lúc hôn nhau đến lúc anh hoàn toàn chiếm giữ cô không vượt qua hai phút. Trình độ thuần thục giống như anh sớm đã diễn luyện vô số lần trong ảo tưởng, giống như anh vẫn luôn chờ đợi giờ khắc.

Kích cỡ của anh quá dài quá lớn, Trình Kiến bị trực tiếp tiến vào như vậy thì không chịu được mà bấu chặt vào vai Hứa Úy. Dịch thể và lực thừa nhận trong kỳ động dục giúp cô không bị xé rách.

Cô bật ra tiếng rên rỉ, mơ hồ còn nghe thấy anh phát ra tiếng gầm trầm thấp khi đang ra sức đưa đẩy vòng eo.

Lưng cô lần lượt va vào bức tường lạnh băng phía sau, trong cơ thể tràn ngập cảm giác bị lấp đầy căng trướng và tê dại.

Cái loại ngứa ngáy trước nay chưa từng có này khiến cô thở dốc không ngừng, cơ thể hai người dính sát vào nhau thôi cũng khiến cô thấy dễ chịu hơn.

Tốc độ ra vào dưới thân khiến Trình Kiến không chịu nổi, một chân dẫm trên mặt đất đã mềm nhũn. Toàn bộ trọng lượng cơ thể cô hoàn toàn dựa vào cánh tay Hứa Úy đang ôm mông cô mới có thể miễn cưỡng treo trên người anh.

"Ưm... Hứa Úy."

"Đau sao?"

Đau sao?

Không phải, cảm giác anh không ngừng ra vào trong cơ thể cô, quả thật quá thoải mái, thậm chí đầu óc và ngón tay cô cũng tê dại...

Cô chỉ muốn gọi tên anh, cô muốn gọi tên anh khi thân thể mình bị đánh dấu.

Mắt Trình Kiến khẽ nhếch lên, đuôi mắt hồng lên vì khoái cảm, cả người tỏa ra một loại quyến rũ khiến người ta muốn xâm phạm.

Hơi thở của cô dồn dập do khoái cảm chi phối, cô gọi tên Hứa Úy từng tiếng một, hoa huyệt giữa hai chân cô xoắn chặt lấy vật cứng của anh làm dâm dịch văng ra khắp nơi.

Pheromone của omega dâm mị tới cực điểm khi tình dục được thỏa mãn, mang theo chút hương đào mật đầy sa đọa. Giờ khắc này Trình Kiến như một quả đào chín đầy gợi cảm nhưng pheromone của cô vẫn còn thoang thoảng mùi sữa khiến người ta cảm nhận được sự tinh khiết của trẻ thơ.

Hứa Úy ra sức xoa bóp mông cô dùng lực va chạm, hung hăng đẩy vào bên trong, giống như muốn đem tất cả nhét vào bên trong cô lấp đầy cô, đã có mấy lần anh xông được vào trong khoang sinh sản của cô.

Trình Kiến đã không còn sức chống cự, bụng nhỏ của cô bị đâm đến mức mỏi nhừ cũng chỉ có thể chịu đựng. Nhiều nhất cô cũng chỉ có thể nức nở vài tiếng, oán giận anh chen vào tận cùng bên trong cô như vậy.

Cô bị làm trong phòng tắm lâu đến nỗi ngay cả những giọt nước trên người cô cũng đã khô, thời gian giống như ngừng trôi, giọt mồ hôi nóng bỏng trượt khỏi người anh rơi tới ngực và đùi cô.

Hai đùi trong giữa hai chân cô tràn ngập dịch thể của cả hai người, khoang sinh sản của cô đầy ắp tinh dịch của anh, sau gáy cô cũng bị đánh dấu trầy da chảy máu, hai lần cao trào hoa huyệt cũng bị làm đến nỗi run rẩy.

Trình Kiến bị anh lật lại ấn lên tường tiến vào cô từ phía sau, tư thế này làm anh tiến vào càng sâu. Cô muốn che lại miệng mình nhưng Hứa Úy lại dùng hai ngón tay đút vào miệng cô sau đó xoay tròn quấy lấy lưỡi cô.

Ánh mắt Trình Kiến trở nên mơ màng, vết thương sau gáy bị anh không ngừng liếm mút giống như trấn an cô. Cơn đau lần đầu tiên khi bị anh đánh dấu đã sớm qua đi nhưng cô vẫn chẳng thể nào suy nghĩ được. Bụng dưới của cô bị anh ấn quả thực sảng muốn chết.

Trình Kiến bị đứng làm trong một lúc lại bị anh đưa tới trước gương chỗ bồn rửa tay.

Cô khom lưng đỡ mép bồn, một chân bị nâng lên, làm anh cắm vào càng sâu. Cô cảm nhận được khoái cảm do anh mang lại, qua tấm gương cô cũng phát hiện ra một bộ mặt của Hứa Úy mà ngày thường cô chưa bao giờ thấy.

Anh vẫn luôn cúi mặt áp vào gáy cô, mái tóc ướt đẫm không rõ là do nước hay do mồ hôi, theo tần suất ra vào nhẹ nhàng đong đưa, cực kỳ gợi cảm.

Anh đang nghiêm túc làm tình với cô ... Trình Kiến cảm giác ngực mình căng trướng đến khó chịu, một cảm xúc không tên tràn ngập trong ý nghĩ của cô làm cô nức nở.

"Đau sao?"

Hứa Úy ngẩng đầu hôn vành tai cô, gạt mái tóc mướt mồ hôi của cô ra để lộ gương mặt ửng hồng, tốc độ phía dưới cũng chậm dần.

Trình Kiến vừa khóc vừa nói: "Anh đừng đi nữa được không? Em muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh."

Cô nghiêng đầu muốn hôn anh, Hứa Úy không cự tuyệt nhưng cũng không đáp lại nụ hôn của cô.

Anh xoay người Trình Kiến lại, ôm cô ngồi lên bồn rửa tay, nhét vật cứng dưới thân vào trong cô lại bắt đầu tiết tấu đong đưa, ôm eo cô để cô hôn anh càng thêm thoải mái.

Thật ôn nhu cũng thật bình tĩnh, đây là khoảnh khắc dễ đánh mất lý trí nhất nhưng anh vẫn không chịu nói những lời lừa gạt cô. Anh chỉ dùng hành động thực tế săn sóc đến ý muốn của cô, anh đổi tư thế để cô hôn thêm thoải mái, dỗ cô vui vẻ.

Trình Kiến ôm lấy cổ anh, dùng sức cắn môi anh cho hả giận. Sau khi cảm nhận được mùi máu tươi, cô mới vội vàng buông ra, nước mắt tủi thân cũng chảy ra.

Cô nghĩ tới thời thiếu nữ của mình, vì để sinh tồn trong tầng lớp ABO khắc nghiệt này cô bắt đầu học cách giả ngu.

Thoạt nhìn cô giống như người ngu ngốc, cô không dám thể hiện tài năng, cũng không dám có hy vọng xa vời nào về cuộc sống của mình.

Trình Kiến cảm thấy bản thân cô vẫn rất cần một người có thể trợ giúp cô, giáo dục cô, bao dung cô giống như cha mẹ cô. Quý Thanh Hòa là học trưởng của cô, vốn dĩ cũng có thể coi là người này, nhưng đáng tiếc nhân tố bất ổn trên người anh ta quá nhiều, anh ta quá phong lưu khiến Trình Kiến muốn lùi bước.

Mãi cho đến khi cô gặp Hứa Úy.

Có lẽ từ lần đầu tiên gặp anh, nội tâm cô đã bắt đầu tích dần vào hạng mục lựa chọn "Gia trưởng" của mình.

Anh đủ mạnh mẽ, đủ bình tĩnh, đủ vô tình cũng đủ nghiêm khắc, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể khiến cho cô có cảm giác bản thân bị anh giáo huấn.

Nhưng như vậy là không đủ, hoàn toàn không đủ, cho nên ban đầu Trình Kiến rất sợ anh, cực kỳ sợ hãi.

Nhưng cố tình anh lại mạo hiểm quay lại cứu cô sau khi kết thúc nhiệm vụ, làm cá nướng cho cô ăn ở khu rừng rậm, tìm lá thuốc đắp vết thương cho cô. Cho dù lần đầu tiên cô đến kỳ động dục cho dù không hoàn chỉnh, cô sống chết quấn lấy anh tự an ủi, anh cũng chỉ gồng mình nhẫn nại, anh không hề làm tổn thương cô.

Hứa Úy là con người đầy trách nhiệm, đủ cẩn thận, đủ ôn nhu, cũng đủ ổn định, khiến cô sinh ra cảm giác an toàn không gì sánh nổi. Anh giống như nguồn tín hiệu, giống như chỉ cần có được anh, cô sẽ vĩnh viễn không cần lo lắng lại bị bỏ rơi.

Giống như một phần tài sản cố định suốt đời, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có được anh.

Bởi vì anh là người đủ mạnh mẽ nhưng lại đầy lạnh nhạt khiến người khác không dễ lại gần.

Vì thế Trình Kiến coi anh trở thành mục tiêu, cô nghĩ tất cả mọi cách để tới gần anh. Thậm chí còn thử đi thử lại trên chính tính mạng của mình, vì đạt được mục tiêu, cô luôn nỗ lực cho đến bây giờ.

Loại khuyết tật tính cách không thể trưởng thành này đã phản ánh thông qua pheromone của cô. So với pheromone đầy mùi vị của những Omega hoặc Alpha khác, mùi vị của cô giống như một đứa trẻ chưa lớn là mùi sữa nhàn nhạt ngọt thanh.

Quá trình trưởng thành, thứ còn quan trọng hơn cả trí tuệ, đã dừng lại ở năm ba mẹ cô qua đời. Từ đó về sau, cả đời cô đều tìm kiếm một mái ấm gia đình, để bù đắp cho những tình cảm thiết thốn của cô trong thời thơ ấu.

Cô muốn Hứa Úy và bây giờ cô đã có được anh. Trình Kiến dễ dàng gửi gắm nhu cầu tình cảm của mình lên người anh.

Cô sẽ càng ỷ lại, càng thích làm nũng hơn những người yêu nhau khác... Trình Kiến cảm giác thân nhiệt mình nóng đến nỗi đến làn da cô cũng tỏa ra hơi nóng, cô đặt đầu lên vai Hứa Úy, ôm chặt lấy anh.

"Em không nỡ để anh đi, mỗi năm em chỉ có thể gặp anh hai lần thôi sao. Em chắc chắn sẽ rất nhớ anh, ngay cả không thức đêm làm nghiên cứu em cũng sẽ nhớ anh, nhớ đến mức không ngủ được."

"Không thể nóng vội." Hứa Úy dịu dàng ôm lấy Trình Kiến, anh muốn làm giảm bớt sự khó chịu của cô.

"Khi nào có thời gian anh sẽ tới thăm em chứ? Em thật sự sẽ rất nhớ anh lắm." Trình Kiến đáng thương nhìn anh, hy vọng anh có thể đồng ý.

"Có thời gian tôi sẽ tới thăm em." Anh hôn lên tai Trình Kiến, đầu ngón tay vuốt ve vết thương sau gáy cô, giống như muốn cho pheromone của anh thâm nhập càng sâu hơn.

"Là chính anh nói đấy nhé, anh phải nhớ kỹ." Trình Kiến hít hít mũi, chịu đựng cơn đau ôm lấy anh.

"Ừ." Hứa Úy hôn lên mặt cô, nâng hai chân cô lên quấn lên eo mình rồi ôm cô tới phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe