Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ninh Ngọc tỉnh táo hoàn toàn đã là chuyện của hai ngày sau.

Mấy ngày nay Cố Hiểu Mộng đều thường xuyên đến thăm cô, cũng không ở lại quá lâu, chỉ đến hỏi thăm một chút rồi thôi. Chủ đề nói chuyện của hai người chỉ xoay quanh việc "ăn cơm chưa", "có đau không", "nghỉ ngơi nhiều một chút". Họ vô cùng ăn ý không nhắc đến những chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Hà Tiếu có ghé qua vài lần, sau khi xác nhận Lý Ninh Ngọc đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm thì mới yên tâm. Bây giờ cô ấy trở thành người bận rộn nhất. Yến Thận chết rồi. Tuy Cố Hiểu Mộng là tự vệ nhưng sau đó vẫn còn một đống chuyện rắc rối cần phải xử lý. Yến Thận bắt cóc, giam giữ trái phép, tàng trữ súng phi pháp, những chuyện này đều do một tay cô ấy xử lý, nhất là vụ tàng trữ súng, chắc chắn nhà họ Yến không thể thoát khỏi quan hệ. Có một số việc còn phải làm một đống báo cáo rồi đợi phía trên ra lệnh. Thực sự là bó tay toàn tập.

Cố Hiểu Mộng vì phối hợp điều tra cũng phải đi theo mấy lần. Bây giờ, mấy thằng nhóc của tổ trọng án vô cùng bội phục cô gái nhỏ này. Cố Hiểu Mộng sau khi trải qua mấy lần tuyên truyền thì thực sự đã trở thành truyền truyết bi tráng "tráng sĩ chặt tay". Cố Hiểu Mộng cũng không biết tại sao trong ánh mắt đám người kia nhìn mình lại lộ ra sự khâm phục, nhưng so với bị soi mói thì hâm mộ cũng khiến người ta bớt lo hơn nhiều, cho nên nàng cũng lười quản.

Lý Ninh Ngọc cần ở lại bệnh viện quan sát thêm nên tạm thời không thể xuất viện. Nhà họ Cố có bác sĩ tư nhân, cũng không biết tại sao lại không đón Cố Hiểu Mộng về, trái lại còn để cho má Châu một ngày ba bữa đưa cơm đến, lại còn là phần ăn của hai người. Cố Hiểu Mộng nhờ má Châu đem đồ ăn đến phòng bệnh của Lý Ninh Ngọc, còn bản thân khi đến giờ thì sẽ thong thả đến chỗ Lý Ninh Ngọc ăn sau.

Lúc này Lý Ninh Ngọc cũng không tiện từ chối, bởi vì cô biết lần này nhà họ Cố thực sự muốn "gửi lời cảm ơn".

Ở chung phòng bệnh với Lý Ninh Ngọc là một cô bé tên là "Tú Tú", chỉ mới khoảng tám tuổi, bình thường vô cùng hoạt bát, đáng yêu, nhưng vì có khối u não ác tính nên phải ở lại bệnh viện tiếp nhận xạ trị.

Ngày thường, cô bé bảy tám tuổi này đã nuôi được một mái tóc dài đen nhanh, lại còn thắt bím, tinh thần vô cùng phấn chấn, nhưng bây giờ vì căn bệnh hiểm nghèo mà phải cạo sạch tóc. Những bạn nhỏ khác đều chạy tới chạy lui giữa nhà và trường học, còn Tú Tú chỉ có thể tới lui giữa hai nơi là giường bệnh và khoa xạ trị. Nói không đau lòng là giả.

Cố Hiểu Mộng quen biết với Tú Tú là nhờ Lý Ninh Ngọc. Có một lần nàng đến vào buổi trưa, thấy Lý Ninh Ngọc đang giảng bài cho Tú Tú. Tú Tú vì đã đi chậm so với chương trình học nên không thể nắm được nội dung tương ứng trong sách. Lý Ninh Ngọc vô cùng kiên nhẫn giảng lại hết lần này đến lần khác cho bé.

Từ đó về sau, mỗi lần Cố Hiểu Mộng đến đều sẽ đem theo một ít bánh kẹo, đồ ăn vặt, sau đó giả vờ lơ đễnh chia sẻ với cô nhóc này. Nàng cũng không dám cho cô bé ăn quá nhiều, mỗi lần chỉ cho cô bé một chút ăn cho đỡ buồn miệng.

Đồ ăn vặt là biện pháp nhanh nhất để "mua chuộc" những người bạn nhỏ. Tới lui vài lần, cô bé và Cố Hiểu Mộng đã trở nên vô cùng thân thiết. Lý Ninh Ngọc thì lại giống như trở thành người ngoài, thường hay xem một lớn một bé quậy phá.

"Chị ơi, chị ơi, chị Hiểu Mộng lại chọc ghẹo em kìa." Tú Tú chơi thua, lại chạy đến tìm Lý Ninh Ngọc cầu cứu.

Sau khi Cố Hiểu Mộng quen biết với Tú Tú, thời gian ở lại phòng bệnh của Lý Ninh Ngọc càng lúc càng dài. Lý Ninh Ngọc phụ trách dạy học, nàng phụ trách chơi với Tú Tú. Một hộp cờ ca rô cũng có thể khiến cho một lớn một nhỏ chơi vui vẻ đến tận trưa. Đương nhiên, cục diện thường sẽ phát triển thành Cố Hiểu Mộng "lớn ăn hiếp nhỏ", Tú Tú chạy đến cầu cứu chị Ninh Ngọc, sau đó cùng chị Ninh Ngọc đánh bại chị Hiểu Mộng.

Bình thường Lý Ninh Ngọc đều sẽ không từ chối cô bé này, cho nên cái trò "viện binh" này từ hai ba ngày một lần trở thành màn diễn cố định mỗi ngày.

Mỗi lần Lý Ninh Ngọc đánh bại Cố Hiểu Mộng, Tú Tú đều sẽ ở một bên vỗ tay khen ngợi, chọc tức Cố Hiểu Mộng búng trán cô bé, nói cô bé "vô lương tâm".

Không phải ngày nào Cố Hiểu Mộng cũng đến. Lúc nàng không đến, Lý Ninh Ngọc sẽ đọc sách, còn Tú Tú sẽ làm bài tập chị Ninh Ngọc đưa ra, làm xong sẽ ở một bên chơi ghép hình. Bộ ghép hình cũng là do Cố Hiểu Mộng đem đến.

Cô bé bình thường rất tinh nghịch nhưng thực ra lại rất hiểu chuyện. Lúc Lý Ninh Ngọc đọc sách, cô bé sẽ im lặng, đợi khi Lý Ninh Ngọc đặt sách xuống thì cô bé mới đi đến nhờ chị Ninh Ngọc chỉ bài cho mình.

Có lần Cố Hiểu Mộng trêu chọc cô bé, hỏi: "Ở bệnh viện đâu có giáo viên, học bài mỗi ngày làm gì chứ?"

Cô bé ôm sách giáo khoa, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, đáp: "Mẹ nói đợi khi em hết bệnh thì sẽ có thể ra ngoài đi học rồi. Cho nên, bây giờ em muốn đọc sách, như vậy thì đến khi khỏe lại sẽ có thể đi học chung với những bạn nhỏ khác rồi."

Từ đó về sau, Lý Ninh Ngọc trở thành giáo viên của cô bé, mỗi ngày đều sẽ sắp xếp thời gian cố định để chỉ bài cho cô bé.

"Chị ơi, chị nói xem con người sau khi lớn lên sẽ trở thành như thế nào nhỉ?"

Một lần, sau khi "kết thúc tiết học", cô bé chống cằm, nghiêng đầu hỏi Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc sờ lên chiếc đầu trơn láng của cô bé: "Người lớn lên thì sẽ trở thành người lớn đó."

Cô bé lại hỏi: "Người lớn đều là do trẻ con lớn lên. Vậy tại sao người lớn và trẻ con lại không giống nhau vậy?"

"Không giống chỗ nào chứ?"

"Chính là... ây... em cũng không biết nữa, chỉ là cảm giác người lớn không hề có dáng vẻ của con nít."

Cô bé bỗng cúi đầu, có chút tức giận bản thân không biết cách biểu đạt. Vốn dĩ cô bé có hơi sợ chị Ninh Ngọc. Lúc chị Ninh Ngọc không nói gì thì nhìn có chút hung dữ. Nhưng chị Hiểu Mộng thì khác, chị ấy cười rất nhiều. Nhưng sau này khi chị Ninh Ngọc giảng bài cho bé, còn dạy cho bé học, giúp bé đánh bại chị Hiểu Mộng, bé lại cảm thấy chị Ninh Ngọc không hề hung dữ như bé nghĩ. Hơn nữa, chị Ninh Ngọc biết tất cả mọi chuyện. Cho dù bé có hỏi gì thì chị Ninh Ngọc đều có thể trả lời được. Bé thích chị Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc mỉm cười, không nói gì. Đúng vậy, người lớn không có được dáng vẻ của con nít. Tất cả đều là dáng vẻ của người lớn.

Cô bé lại chống đầu, vô cùng mong đợi, nói: "Em muốn mau chóng lớn lên."

Lý Ninh Ngọc hỏi: "Tại sao lại muốn mau chóng lớn lên vậy?"

"Bởi vì người lớn chuyện gì cũng hiểu hết. Chị Ninh Ngọc biết tất cả mọi chuyện. Hơn nữa, người lớn sẽ không có phiền não."

Lý Ninh Ngọc cười nhẹ một cái, lấy ra một chiếc bánh mình đã âm thầm giấu đi: "Không phải người lớn nào cũng không có phiền não. Là người lớn thì sẽ biết cách giấu sự buồn phiền của mình đi. Được rồi, bây giờ bạn nhỏ có phiền não gì à?"

Ánh mắt của cô bé sáng lên, nhận lấy chiếc bánh, vui vẻ nói "Cảm ơn chị", sau đó chạy đến bàn, bắt đầu làm "bài tập" của hôm nay.

Mẹ của Tú Tú làm nghề bán trái cây, chuyện trong nhà hay bên ngoài đều phải một mình gánh vác, bình thường đến tối mới có thể đến bệnh viện, có khi lúc bà ấy đến thì Tú Tú đã ngủ rồi. Bà ấy đứng bên giường nhìn một lúc rồi quét dọn phòng bệnh thật sạch sẽ. Hai người chưa từng nhìn thấy ba của Tú Tú. Trong lòng của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng đều có suy đoán cho nên không ai hỏi đến chuyện này.

Đối với hai cô gái trẻ chơi đùa với con gái của mình rồi lại còn dạy học cho bé, mẹ của Tú Tú vô cùng biết ơn. Bà ấy cũng có thể nhìn ra được Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc không phải con cái nhà bình thường, vô cùng có khí chất. Ngoài cảm ơn, bà ấy cũng không thể cho được thứ gì, chỉ có thể đem theo một chút trái cây của nhà mình đến. Cũng may hai cô gái có khí chất cao quý này cũng không chê bà ấy keo kiệt, ăn trái cây vô cùng ngon lành, trong lòng của mẹ Tú Tú cảm thấy đỡ áy náy hơn một chút.

"Dì Vạn, dì lại đem trái cây đến ạ?"

Có người đẩy cửa, Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu, là một người phụ nữ trung niên. Cô mỉm cười cất tiếng chào hỏi. Mẹ của Tú Tú họ Vạn, tính cách rất tốt, cô và Cố Hiểu Mộng đều kêu bà ấy một tiếng dì Vạn.

Mẹ của Tú Tú đem đến một giỏ táo, xoa xoa tay, nói: "Hôm nay không phải đêm Giáng Sinh sao, đem đến một ít táo chia cho mọi người. Làm phiền con và tiểu Cố vẫn luôn chăm sóc cho đứa nhóc nhà dì."

Lý Ninh Ngọc lắc đầu, bày tỏ cũng không phải chuyện gì to tát.

Chớp mắt một cái đã đến cuối tháng mười hai rồi. Lý Ninh Ngọc được cho phép xuất viện, đã làm xong thủ tục, hai ngày này chỉ cần thu dọn một chút là có thể xuất viện rồi. Dĩ nhiên dì Vạn cũng biết chuyện này, mấy ngày nay vội vã đưa trái cây đến, ngoài cảm ơn thì cũng muốn tạm biệt hai người.

"Tiểu Cố đâu? Hôm nay không đến à?" Dì Vạn nhìn xung quanh một lần, không thấy cô gái hoạt bát kia đâu.

Lý Ninh Ngọc lắc đầu. Mấy ngày qua Cố Hiểu Mộng rất ít khi đến đây, cũng không biết đang bận rộn chuyện gì.

Dì Vạn lắc đầu cảm thán: "Tình cảm của hai chị em họ tụi con thật tốt. Bây giờ hiếm có chị em họ nào mà có tình cảm tốt như vậy lắm. Tình cảm tốt cũng tốt, sau này có thể chăm sóc lẫn nhau."

Chị họ em họ này vẫn là do cái đám người của tổ trọng án nói. Người trong bệnh viện cũng tưởng hai người là chị em họ thật. Lý Ninh Ngọc cũng không sửa lại, để họ muốn kêu sao thì kêu.

Hôm nay dì Vạn dọn cửa hàng sớm, là muốn ở bên Tú Tú nhiều hơn. Sau khi nói chuyện với Lý Ninh Ngọc một lúc thì đến xem Tú Tú vẽ tranh. Lý Ninh Ngọc ở một bên yên tĩnh đọc sách.

Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài phòng bệnh bỗng vang lên một vài âm thanh nho nhỏ, sau đó, cửa được mở ra.

"Happy birthday to you~ Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~Happy birthday to you~"

Cố Hiểu Mộng đẩy một chiếc bánh kem lớn, mỉm cười bước vào phòng, bên cạnh là hai y tá phụ trách phòng bệnh này, cùng nhau hát vang bài ca chúc mừng sinh nhật.

Tú Tú vốn đang ngồi vẽ tranh với mẹ, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu, gương mặt tràn đầy kinh ngạc: "Woa~."

Cố Hiểu Mộng đẩy chiếc bánh ga tô đến giữa phòng bệnh, mỉm cười nói: "Công chúa nhỏ Tú Tú, sinh nhật vui vẻ."

Tú Tú vô cùng bất ngờ, sau khi bất ngờ qua đi, khó hiểu, hỏi: "Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật của em."

Cố Hiểu Mộng cúi người, vuốt mũi của cô bé: "Chị biết mà. Đây là vì cầu chúc cho cuộc phẫu thuật của em diễn ra thành công, chúc mừng sớm cho em đó, không được à?"

Cô bé nhảy cẫng lên, quay mặt nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu mới tiếp tục vui vẻ chạy đến xoay quanh chiếc bánh ga tô. Cô bé chưa từng được nhìn thấy chiếc bánh ga tô nào lớn như vậy đâu!

Sinh nhật của Tú Tú là ngày 3 tháng 1, cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào tuần đầu tiên của tháng 1. Trước khi phẫu thuật, bác sĩ nói phải kiêng ăn uống, cho nên Cố Hiểu Mộng mới muốn tạo bất ngờ vào đêm giáng sinh này.

Dĩ nhiên mẹ của Tú Tú cũng đoán được suy nghĩ của Cố Hiểu Mộng, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. Đứa nhóc may mắn được ở chung với hai cô gái tốt bụng này, thực sự quá may mắn rồi.

Lý Ninh Ngọc cũng bị bất ngờ bởi chiêu này của Cố Hiểu Mộng, không ngờ nàng lại có lòng như vậy.

Dư quang của Cố Hiểu Mộng thoáng nhìn qua vẻ mặt của Lý Ninh Ngọc, trong mắt có chút đắc ý.

"Nào, nhanh lên, công chúa nhỏ đội mũ sinh nhật lên nào. Chúng ta cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật một lần nữa né, sau đó sẽ ước nguyện, thổi nến rồi ăn bánh ga tô~."

Cố Hiểu Mộng kéo Lý Ninh Ngọc qua, mọi người quây quần một chỗ, hát bài hát sinh nhật tặng cho cô bé. Cô bé đội một chiếc mũ sinh nhật rất to, nhắm mắt nghiêm túc cầu nguyện.

"Điều ước sinh nhật không thể nói ra đâu, sẽ không linh nghiệm nữa." Cố Hiểu Mộng theo bản năng dặn dò một câu.

Cô bé gật gật đầu, giấu nguyện vọng nho nhỏ trong lòng. Sau đó một hơi thổi tắt hết tám ngọn nến.

"Tuyệt vời!" Cố Hiểu Mộng không hề keo kiệt, cất tiếng khen cô bé, lấy từ phía dưới chiếc xe đẩy ra một hộp quà, đưa cho cô bé: "Đây là món quà cho cô bé ngoan nè."

Cố Hiểu Mộng liếc nhìn Lý Ninh Ngọc, bổ sung: "Là quà của chị và chị Ninh Ngọc tặng đó."

Cô bé không hề nghi ngờ gì, vui vẻ nhận lấy hộp quà, nhịn lại mong muốn mở quà, đợi ăn bánh ga tô trước.

Mẹ Tú Tú cắt dao đầu tiên, sau đó đưa dao cắt bánh cho Cố Hiểu Mộng, để nàng chia bánh.

Cố Hiểu Mộng cầm dao, cắt lấy phần bánh có chữ 'bình an'. Miếng bánh đầu tiên trong hôm nay dành tặng cho tiểu thọ tinh.

Bình an, vui vẻ lớn lên nhé.

Bánh của Cố Hiểu Mộng mua rất lớn, sáu người ăn cũng chưa hết một phần ba. Lý Ninh Ngọc đựng những phần còn lại vào những chiếc dĩa sạch sẽ, đưa cho các y tá của bệnh viện.

Cô bé ăn xong bánh ga tô, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu mở quà.

Cô bé không phải nghĩ ngày sinh nhật chỉ nhận được một món quà mà lại vô cùng vui vẻ nghĩ rằng sinh nhật lại có thể nhận được một món quà.

Cẩn thận mở hộp quà ra, cô bé ngạc nhiên lấy đồ vật trong hộp ra.

Là một chiếc mũ len màu xanh lam, phía trên có thêu vịt Donald. Đây là nhân vật hoạt hình mà bé thích nhất.

"Thích không?" Cố Hiểu Mộng hỏi.

Cô bé vui vẻ gật đầu nhưng ánh mắt rất nhanh lại trầm xuống: "Nhưng mà em không được đội mũ."

Trong bệnh viện, nếu không phải đang kiểm tra thì chính là trên đường đi đến chỗ kiểm tra, đội nón sẽ rất phiền phức.

Cố Hiểu Mộng lấy chiếc mũ, đội lên đầu của cô bé, sau đó hài lòng gật đầu. Da của Tú Tú rất trắng, màu lam rất hợp với cô bé.

Sau khi chỉnh lại chiếc mũ, Cố Hiểu Mộng mới nói: "Chờ sau khi em làm xong phẫu thuật thì có thể xuất viện rồi. Đến lúc đó vừa bước vào mùa đông, vậy thì có thể đội mũ rồi, đúng không?"

Cô bé với nước da trắng trẻo đội chiếc mũ len xanh lam, kiên định gật đầu.

Chờ sau khi thu xếp xong phòng bệnh, Lý Ninh Ngọc đi xử lý những thủ tục xuất viện cuối cùng. Cố Hiểu Mộng cũng đi theo.

Thủ tục làm rất nhanh. Sau khi làm xong, nhân lúc bên ngoài vẫn chưa tối, Lý Ninh Ngọc bước ra bên ngoài đi dạo. Ở phòng bệnh gần một tháng trời, không khí bên ngoài cũng trở nên xa xỉ rồi.

"Ngày mai là lễ Giáng Sinh, trùng hợp chị cũng được xuất viện. Phố đi bộ có bắn pháo hoa, cùng đi xem nhé?"

Cố Hiểu Mộng cúi đầu đá mấy viên đá dưới chân, cũng không nhìn Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Cô biết ngày mai tôi xuất viện à?"

Hèn gì chuyện mua bánh ga tô cho cô bé lại trùng hợp diễn ra một ngày trước khi Lý Ninh Ngọc xuất viện.

Cố Hiểu Mộng lại đá viên đá nhỏ dưới chân, nói: "Đoán thôi. Dù sao cũng chỉ trong hai ngày này. Hôm nay là đêm Giáng Sinh, cầu bình an cho cô bé."

Lý Ninh Ngọc gật đầu: "Ngày mai đi về cất đồ đạc trước, cũng nên chào tạm biệt dì Vạn một tiếng."

.--- .. -. -.-- .- -.
Hôm nay tui vui nên sẽ đăng nhiều chương hơn mọi ngày =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro