Chương 10: Mật điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ninh Ngọc tức giận, Cố Hiểu Mộng chỉ có thể mang theo gương mặt tươi cười để dỗ dành. Trước mặt Lý Ninh Ngọc, nàng rất dễ dàng vứt bỏ hình tượng, chỉ là, hôm nay dường như Lý Ninh Ngọc rất mệt mỏi. Ngày thường cô luôn giống như một cây cung bị kéo căng, ngay cả tư thế nằm ngủ cũng rất ngay ngắn, không nhúc nhích. Hôm nay, ngay cả bờ vai của cô cũng buông thõng, nằm sát mép giường, đưa lưng về phía Cố Hiểu Mộng, yên tĩnh đến khác thường.

Cố Hiểu Mộng nhích lại gần, nũng nịu nói lời xin lỗi.

"Sau này em sẽ không đùa giỡn như vậy nữa đâu."

"Cũng không nói mấy câu ấu trĩ như ghen này ghen nọ nữa."

"Cũng không lấy tình cảm của hai người chúng ta ra đùa giỡn. Chị Ngọc, em vô cùng tôn kính, thậm chí rất ngưỡng mộ chị. Em..."

Cố Hiểu Mộng nói đến đây thì khựng lại, không ngừng tìm nguyên nhân để xin lỗi, nhưng cũng không có tác dụng gì. Thực ra bản thân nàng cũng không hiểu rốt cuộc tại sao Lý Ninh Ngọc lại tức giận đến như vậy, đơn giản là vì trò đùa của nàng thôi sao?

Nếu như nói Lý Ninh Ngọc thực sự ghen rồi, Cố Hiểu Mộng chắc chắn không tin.Chưa nói đến việc mỗi quan hệ giữa thư ký Tống và nàng có lấy đại bác cũng bắn không tới. Nếu không nhờ vụ đỡ đạn, có lẽ mối quan hệ cấp trên cấp dưới của họ cũng khó có thể tiếp tục kéo dài. Huống hồ người như Lý Ninh Ngọc, lý trí đến mức hận không thể biến cuộc sống của mình thành một công thức toán học thì sao có thể chỉ vì một vài câu diễn đạt của nàng mà ghen tuông chứ.

"Ngủ đi, Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc khẽ nói.

Cố Hiểu Mộng thay đổi tư thế, tựa đầu vào giường. Bởi vì trên trán có vết thương, nếu như nàng nằm xuống thì chỉ có thể nằm ngủ nghiêng người, xoay lưng lại với Lý Ninh Ngọc thôi, nhưng nàng còn muốn nói chuyện với Lý Ninh Ngọc một chút nữa. Vốn dĩ Cố Hiểu Mộng cho rằng ít nhất Lý Ninh Ngọc sẽ hỏi nàng những chuyện xảy ra sau khi nàng bị thương. Hỏi nàng làm sao đến được bệnh viện, làm sao đỡ được thư ký Tống. Đêm đó xảy ra rất nhiều chuyện, nàng muốn kể cho Lý Ninh Ngọc nghe, nhưng lại không có cơ hội.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Hiểu Mộng cảm thấy vô cùng tủi thân. Lý Ninh Ngọc quá lạnh lùng.

Đột nhiên, Cố Hiểu Mộng nhớ đến người chồng kia của Lý Ninh Ngọc, người có thể khiến cho Lý Ninh Ngọc mặc đồ tang. Lý Ninh Ngọc chỉ đối với anh ta mới bày ra dáng vẻ dịu dàng như nước hồ mùa xuân, lấy ra một mảnh chân thành. Là anh ta đưa Lý Ninh Ngọc vào Đảng, mối quan hệ tình cảm này, Cố Hiểu Mộng quá thấu hiểu. Bởi vì tận sâu trong tiềm thức của Cố HIểu Mộng, nàng biết người đưa mình vào Đảng, không phải là baba, mà chính là Lý Ninh Ngọc. Cảm giác theo đuổi và ngước nhìn kia, nàng đã được trải nghiệm rất sâu sắc.

Nếu nói đến kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của Cố Hiểu Mộng chưa từng thua kém Lý Ninh Ngọc một chút nào, nhưng khi ở bên Lý Ninh Ngọc, nàng luôn cam nguyện cúi đầu, khom người. Trước kia nàng chưa từng hỏi bản thân tại sao. Hôm nay, lần đầu tiên nàng tự hỏi, tại sao vậy?

Cố Hiểu Mộng suy nghĩ một lúc lâu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không thể nghĩ ra câu trả lời, cũng không thể an giấc.

Nhưng hai con hổ trên đầu cũng sẽ không quan tâm nàng có ngủ ngon hay không.

Mới sáng sớm, Nakanishi đã kêu nàng đến, chất vấn nàng tại sao có nhiều mật điện quan trọng như vậy mà không báo cáo lại với ông ấy.

Đây thực sự là do Cố Hiểu Mộng cố ý. Giữa Sadaaki và Nakanishi, nàng bắt buộc phải nghiêng về một phía. Sở trưởng khu 1 và sở trưởng khu 2 đều đứng về phía Sadaaki, đồng thời cũng không ít lần ra ám hiệu với nàng.

Cố Hiểu Mộng không ngừng cân nhắc, quyết định nghiêng cán cân về phía Sadaaki. Con người Sadaaki chủ yếu chỉ muốn tranh giành quyền lực, lại càng quan tâm đến con đường làm quan hơn. Loại người như vậy so với Nakanishi một lòng một dạ lao vào công việc thì dễ đối phó hơn nhiều.

Chiều hướng của nàng đã bị Nakanishi nhạy bén phát hiện.

Nakanishi kêu nàng đến, nghiêm mặt không nói chuyện gần nửa ngày, chỉ ngồi đó ký tài liệu. Cố Hiểu Mộng chỉ có thể đứng ngay trước cửa, vào cũng không được mà ra cũng không xong.Người đến tìm Nakanishi báo cáo công tác ra vào lũ lượt, không kìm được đều liếc mắt nhìn Cố Hiểu Mộng một cái. Sau một lúc lâu, trong lòng Cố Hiểu Mộng dâng lên một sự phẫn nộ.

Đợi đến lúc hai chân của Cố Hiểu Mộng mỏi nhừ, Nakanishi mới chậm rãi ung dung kêu nàng vào.

Sắc mặt của Cố Hiểu Mộng vô cùng kém, mặc cho người trước mặt chức cao hơn nàng, Cố Hiểu Mộng vẫn không thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Mặt của Nakanishi cũng không tốt hơn bao nhiêu, giống như cảm thấy Cố Hiểu Mộng là một kẻ phản bội.

"Tôi chọn cô đến đây." Nakanishi u ám nói: "Tôi chọn cô đến đây, là do nhìn trúng tài năng của cô, không phải kêu cô đến đây để nuôi ong tay áo."

Nakanishi có thể sử dụng thành ngữ điêu luyện như vậy là chuyện khiến cho Cố Hiểu Mộng không ngờ được.

Cố Hiểu Mộng mím chặt môi, không nói một lời nào.

Nakanishi lấy từ trong ngăn kéo một khẩu súng ngắn vô cùng tinh xảo, lên nòng, nhắm về phía Cố Hiểu Mộng, kéo chốt. "Lách cách" một tiếng, là một khẩu súng rỗng. Súng không có đạn, Cố Hiểu Mộng cũng không né tránh.

"Cho cô phòng thân." Nakanishi đẩy khẩu súng qua, sau đó đưa tay chỉ lên trên trán, ý nói đến vết thương của Cố Hiểu Mộng. Nàng tiến lên một bước, nhận lấy khẩu súng.

Đưa súng ngắn cho Cố Hiểu Mộng, hành động này của Nakanishi, nói nhìn sơ giống như  đang quan tâm nhưng thực chất là đang uy hiếp.

"Tôi không hi vọng để lọt mất bất cứ đồ vật gì có giá trị." Nakanishi nhìn chắm chằm Cố Hiểu Mộng, dường như đang muốn nói, đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng.

Đi ra khỏi cổng chính của Sở Điều Tra, nếu không phải ngại bản thân là người có văn hóa, Cố Hiểu Mộng thực sự rất muốn mắng to vài câu. Mới sáng sớm tâm trạng của nàng đã không tốt rồi, lại còn bị đối xử như thế này, khiến Cố Hiểu Mộng cảm thấy rất đau đầu. Xe vừa chạy tới, nàng chưa cần đợi tài xế bước xuống mở cửa xe thì đã tự mở cửa, bước xuống xe, sau đó ầm một tiếng, tức giận đóng cửa xe lại, chỉ sợ tất cả văn phòng gần đó đều nghe thấy được.

Sau khi quay về văn phòng bình tĩnh lại một chút, Cố Hiểu Mộng bắt đầu nhớ lại một chi tiết quan trọng trong phòng làm việc của Nakanishi.

Trước khi nàng đi, lúc đang chuẩn bị xoay người, Nakanishi trùng hợp lật mở một điện văn vừa mới được đưa đến. Cố Hiểu Mộng liếc nhìn một chút, chỉ mới nhìn một chút, nàng đã nhận ra phương thức mã hóa của mật điện này là cùng một dạng với phương thức mã hóa mới nhất của Đảng ngầm, hơn nữa đã bị giải mã được.

Xét về mặt thời gian, thời gian bức mật điện này được truyền đi sẽ không vượt quá ba ngày. Nếu một bộ phương thức mã hóa trong ba ngày vẫn không thể nào phá giải được, lúc này Nakanishi nhất định sẽ tập hợp mấy người họ, giải mã khẩn cấp.

Nội dung của bức mật điện này nàng không biết, nhưng Cố Hiểu Mộng có thể xác định đồng chí trong tuyến liên lạc của mật điện này có thể sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, bức mật điện này lại đưa cho Nakanishi ký tên xác nhận, vậy chắc chắn có liên quan đến Thượng Hải.

Không còn thời gian nữa, Cố Hiểu Mộng chỉ có thể khẩn cấp bắt liên lạc. Dựa theo ước định của họ, chỉ trong tình huống cực kỳ khẩn cấp, Cố Hiểu Mộng nới có thể chủ động đi tìm cấp trên của nàng.

Sáu giờ chiều mỗi ngày, nửa tiếng sau khi tan học, cấp trên của Cố Hiểu Mộng sẽ đúng giờ từ trường học xuất phát, đi qua hai con đường, ngồi tàu điện về nhà. Nếu Cố Hiểu Mộng muốn liên lạc khẩn cấp, cứ canh chuẩn thời gian dừng xe ở cổng hiệu sách trên con đường thứ hai, đợi ở chỗ đó. Sau khi cấp trên nhìn thấy, sẽ đi đến tiệm bánh cách quán cà phê không xa để mua bánh ga tô. Cố Hiểu Mộng cũng sẽ vào theo.

Tiệm bánh ga tô rất lớn, có thể mua về, cũng có thể ăn ngay tại chỗ, có không ít người đến mua bánh ga tô, đôi khi còn phải xếp hàng đợi.

Cố Hiểu Mộng và cấp trên, mỗi người kêu một ly cà phê, ngồi quay lưng với nhau.

"Sở Điều tra đặc biệt đã phá giải được một bức mật điện của chúng ta, có khả năng là đồng chí ở Thượng Hải. Nội dung cụ thể tôi không biết, nhưng có lẽ mật điện mới được gửi trong ba ngày gần đây, có thể điều tra loại trừ. Người có liên quan có thể sẽ bị bại lộ, đề nghị di dời càng nhanh càng tốt." Cố Hiểu Mộng nói.


"Được rồi, tôi sẽ báo cáo ngay lập tức." Sau khi cấp trên nói xong, uống một hớp cà phê rồi vội vã rời đi.

Cố Hiểu Mộng thở dài một hơi, ngồi ở đó, chậm rãi uống hết ly cà phê.Sau khi uống xong ly cà phê này thì cũng nên quay về nhà rồi. Về nhà mới, hay là biệt thự ngoại ô đây?

------------------

Gần đây đang chạy deadline với hơi lười nên khi nào rảnh mới up chương mới được. Mấy chương về sau chương nào cũng 3 4k chữ, có chương tận 10k chữ. Trans xỉu lên xỉu xuống =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro