Chương 086: Môi trường xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng trải nghiệm lần đầu tiên đi học không tốt như mình tưởng tượng, nhưng Du Cẩn Lật vẫn vô cùng vui vẻ. Sau khi về đến nhà, Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào đều quan tâm hỏi cậu một ít chuyện trong trường, Du Cẩn Lật liền vui vẻ chia sẻ với họ, hôm nay giáo viên dạy cái gì, cậu học được cái gì, học viên trong lớp làm cái gì, cậu cứ như không có vấn đề gì mà chia sẻ với hai vị phụ huynh của mình.

Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào có thể nhìn ra được rằng Du Cẩn Lật đối với việc được đi học thật sự rất là vui, nhìn thấy đứa nhỏ vui vẻ như vậy, họ cũng vui lây.

Bất quá, hai người cũng lo lắng giống như Giang Mặc Thịnh, sợ rằng Du Cẩn Lật học trong một cái lớp loạn như vậy thì sẽ không học được cái gì, ngược lại còn có thể bị bạn học dạy hư.

“Chấn Đào, anh xem xem có thể đổi lớp cho Tiểu Lật không?” Kiều Mục Lam lo lắng hỏi.

“Cấp bậc tinh thần lực của Tiểu Lật thấp, lại nhập học muộn, ở các lớp khác thì nhất định sẽ không theo kịp chương trình giảng dạy. Hơn nữa với tình huống của thằng bé mà chuyển qua lớp khác thì chỉ sợ là sẽ bị người khác bài xích, đối với thằng bé cũng không tốt đâu.” Giang Chấn Đào hiển nhiên nghĩ nhiều hơn so với Kiều Mục Lam.

“Vậy thì làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta cho Tiểu Lật đi học là vì hy vọng thằng bé có một cuộc sống học đường vui vẻ, thằng bé hiếu học như vậy, thế nhưng lại vì bạn cùng lớp và giáo viên mà căn bản không học được bất cứ thứ gì, làm thế nào mà thằng bé có thể hạnh phúc được?” Giờ phút này Kiều Mục Lam có chút oán giận đối với học viên và giáo viên của lớp F.

Thân là một giáo viên thế nhưng lại không giải đáp thắc mắc của học sinh, loại giáo viên như vậy thì giữ lại để làm gì? Kiều Mục Lam tức giận nghĩ.

“Không được, ngày mai em phải đến trường một chuyến để nói chuyện với hiệu trưởng.” Kiều Mục Lam kiên định nói, đây cũng là lần đầu tiên bà được trải nghiệm cảm giác làm một vị phụ huynh lo lắng cho tình hình học tập của con mình.

Lúc trước khi Giang Mặc Thịnh học ở trường Quân sự Đệ nhất, bà căn bản là không cần phải lo lắng bất cứ điều gì cả, anh có thể tự mình giải quyết hết tất cả mọi chuyện, làm cho phụ huynh như bà vô cùng không có cảm giác thành tựu, đây cũng trở thành điều mà Kiều Mục Lam luôn vô cùng tiếc nuối.

Bây giờ thì tốt rồi, sau khi có Tiểu Lật, tất cả tiếc nuối của bà đều được bù đắp lại, điều này cũng làm cho Kiều Mục Lam càng thêm yêu thích Du Cẩn Lật.

Đối với đề nghị của vợ, Giang Chấn Đào cũng không có bất kỳ dị nghị gì, bởi vì ông biết, ngày mai vợ mình đi tìm hiệu trưởng cũng không phải là với danh nghĩa Nguyên soái phu nhân, mà là với danh nghĩa là một người phụ huynh mà thôi.

“Mẹ, có một chuyện con quên nói cho mẹ biết.” Du Cẩn Lật vốn đang ở trong phòng luyện tập, đột nhiên nhớ đến chuyện ban ngày giáo viên dặn dò cậu, liền vội vàng chạy xuống.

“Làm sao vậy Tiểu Lật?” Kiều Mục Lam ôn nhu nhìn Du Cẩn Lật.

“Mẹ, giáo viên nói từ ngày mai con phải ở lại trường.” Du Cẩn Lật nghiêng cái đầu nhỏ, nói.

Cậu không hiểu tại sao cậu không thể về nhà mà phải ở lại trường, nhưng giáo viên đã nói rằng tất cả học viên đều phải ở lại trường. Ở kiếp trước cũng có rất nhiều học sinh đều sống ở trong trường.

Ở lại trường đối với Du Cẩn Lật mà nói thì đó chính là một trải nghiệm mới, cho nên cậu cũng coi đó như một chuyện tốt.

Kiều Mục Lam cùng Giang Chấn Đào tuy rằng tiếc nuối cho Du Cẩn Lật ở lại trường, nhưng cũng biết đây là quy định của trường Quân sự Đệ nhất, hôm nay Tiểu Lật có thể về nhà cũng đã xem như là lợi dụng đặc quyền rồi.

“Được, đợi lát nữa mẹ giúp con thu dọn đồ đạc, ngày mai mẹ tự mình đưa con đi học có được không?” Kiều Mục Lam cười nói.

Rốt cuộc cũng có thể trải nghiệm cảm giác đưa con đi học rồi. Trước kia Giang Mặc Thịnh đi học, đừng nói là đại học, cho dù có là học tiểu học thì anh cũng chưa từng để bà đưa đi một lần, điều này làm cho người làm mẹ như bà cảm thấy rất là thất bại.

“Vâng.” Du Cẩn Lật cười vô cùng vui vẻ.

Kiều Mục Lam nhanh chóng mang theo Du Cẩn Lật lên lầu để sắp xếp hành lý, sau đó để lại hai cha con Giang Chấn Đào và Giang Mặc Thịnh mắt to trợn mắt nhỏ, nhìn nhau không biết nói gì.

Sáng hôm sau Giang Chấn Đào vốn cũng định đưa Du Cẩn Lật tới trường, thế nhưng quân bộ có việc nên ông chỉ có thể đi trước, dặn dò Giang Mặc Thịnh lái xe đưa Kiều Mục Lam và Du Cẩn Lật đến trường.

Trường Quân sự Đệ nhất là một trường được quản lý khép kín, nên không có gần nhà bất kỳ học viên nào cả, không chỉ học viên mà ngay cả giáo viên cũng phải ở lại trường.

Hơn nữa, trường Quân sự Đệ nhất chính là nguồn quân nhân dự bị cho Liên Bang, nên nhất định phải để cho những đại thiếu gia được nuông chiều này biết cách sinh hoạt tập thể, nếu không thì sau này khi vào quân bộ, trở thành quân nhân mà còn tùy hứng như vậy thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến người khác.

Tuy nhiên, trường Quân sự Đệ nhất cũng cho nghỉ một ngày mỗi tuần, học viên được phép tự do đi lại, muốn thì cũng có thể về nhà.

Do đó, cuộc sống tập thể trong trường cũng không phải là vô cùng khó chấp nhận, đặc biệt là đối với những ai là con một thì đó là một trải nghiệm vô cùng mới lại.

Du Cẩn Lật đối với cuộc sống trọ lại trường cũng rất là mong chờ, có thể nói là tất cả mọi thứ trong trường đôi với cậu mà nói đều là trải nghiệm lần đầu tiên, tất cả đều rất mới lạ.

Bởi vì phải vào ký túc xá nên buổi sáng hôm nay Du Cẩn Lật được phép nghỉ học, ở lại ký túc xá để dọn dẹp phòng, buổi chiều mới chính thức lên lớp học.

“Ký túc xá của con ở đây.” Kiều Mục Lam hỏi.

“Giáo viên nói là phòng 707, tòa nhà của chế tạp sư.” Du Cẩn Lật trả lời.

Giang Mặc Thịnh đã từng tốt nghiệp từ trường Quân sự Đệ nhất nên rất rành vị trí của ký túc xá của học viên trong trường. Mặc dù mỗi một viện đều có một tòa nhà riêng biệt để giảng dạy và khu vực riêng của mình, nhưng để nuôi dưỡng ý thức sinh hoạt tập thể của học viên, tất cả các ký túc xá đều được xây chung một chỗ.

Bởi vì chuyên ngành chế tạp sư là một trong những ngành có ít học viên nhất nên được ở riêng một tòa nhà ở vị trí trung tâm, được bao quanh bởi các ký túc xá khác, giống như là được chúng bảo vệ vậy.

Giang Mặc Thịnh trục tiếp dẫn Kiều Mục Lam và Du Cẩn Lật đến ký túc xá của chế tạp sư.

Bởi vì học viên trên cơ bản đều đang ở trên lớp nên khu ký túc xá có rất ít người, ba người liền trực tiếp lái xe huyền phù đến dưới lầu của ký túc xá.

Quản lý ký túc xá thấy có người lái xe vào, không khỏi nhíu mày.

Tại trường Quân sự Đệ Nhất thì chỉ có ngày học viên nhập học thì mới được phép lái xe riêng vào trường, thời gian còn lại thì bất kể thân phận của họ là gì thì đều phải sử dụng xe buýt của trường để đi học.

Vì vậy khi quản lý ký túc xá nhìn thấy có xe riêng tiến vào, đang nghĩ rằng tiểu thiếu gia của nhà mà lại càn rỡ như vậy, dám không để ý đến quy định của nhà trường, hắn nhất định phải cho tên đó một bài học mới được.

Kết quả là khi thấy Giang Mặc Thịnh từ trên xe bước xuống, quản lý ký túc xá cứ tưởng mắt mình đã hỏng rồi mới xuất hiện ảo giác, bằng không thì sao hắn lại thấy Giang thiếu tướng xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá của bọn họ chứ?

Hắn trợn mắt há mồm dụi mắt, lại thấy bóng dáng Giang thiếu tướng trước mặt càng ngày càng rõ, đúng là đang đi tới phía mình.

“Chúng tôi lên phòng 707.” Giang Mặc Thịnh nói thẳng.

“Hả? Được, được.” Quản lý ký túc xá vội vàng tìm chìa khóa của phòng 707, khuôn mặt kích động mà cung kính đưa cho Giang Mặc Thịnh.

Hắn thế nhưng lại được nói chuyện với vị anh hùng dân tộc này? Hắn thế nhưng lại tự mình đưa chìa khóa cho Giang thiếu tướng, tuy không phải là tiếp xúc trực tiếp, nhưng thông qua một cái chìa khóa thì cũng coi như là tiếp xúc gián tiếp đi? Hắn thật là may mắn a!

Quản lý ký túc xá kích động nhìn chằm chằm Giang Mặc Thịnh, nhìn anh tự mình lấy túi lớn túi nhỏ từ trong xe ra, phía sau còn có một người phụ nữ trung niên tao nhã cùng với một thiếu niên đáng yêu, ba người cùng nhau đi lên lầu.

Thẳng đến khi bóng dáng của ba người sắp biến mất, hắn mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới: “Thiếu tướng, mấy cái này để tôi giúp ngài xách cho.”

“Không cần.” Giang Mặc Thịnh lạnh nhạt nói.

“Cảm ơn cậu, bất quá không cần phải phiền cậu đâu, đồ cũng không nhiều, cứ để cho nó xách là được rồi.” Kiều Mục Lam cười nói.

Sau này không có bà ở đây, cũng không có cách nào để chiếu cố Du Cẩn Lật, đến lúc đó còn hy vọng quản lý ký túc xá có thể hỗ trợ, chiếu cố cậu nhiều hơn một chút.

Quản lý ký túc xá lập tức bị lời cảm ơn của Kiều Mục Lam làm cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng lại thì đối phương đã lên lầu rồi.

Ký túc xá của chế tạp sư cũng không cao, tổng cộng có bảy tầng, xung quanh đều là những tòa nhà cao mấy chục tầng, trông nó cứ như là một tiểu đáng thương bị khi dễ vậy.

Thế nhưng địa vị của nó lại là cao nhất trong số các ký túc xá.

Bởi vì chế tạp sư vốn thưa thớt, nhà trường lại không muốn học viên lợi dụng đặc quyền mà đòi ở phòng đơn, cho nên trường mới xây dựng ký túc xá của họ thấp như vậy, đủ để cho học viên của chuyên ngành chế tạp sư sử dụng.

Tất cả các học viên của lớp F đều được bố trí ở tầng bảy trên cùng.

Sau khi Kiều Mục Lam lên đến lầu bảy, nhìn thấy hoàn cảnh ở đây thì lông mày không khỏi mà nhíu lại.

“Hoàn cảnh nơi này có hơi kém phải không?” Kiều Mục Lam rất là bất mãn đối với việc ở tầng cao nhất, trong hành lang lại còn có rác rưởi bừa bãi mà không có ai dọn dẹp.

Ba người tìm được phòng 707, cắm chìa khóa, mở cửa phòng, nhìn tình huống bên trong càng làm cho Kiều Mục Lam bất mãn thêm.

Quần áo giày dép ném khắp nơi, trên mặt đất còn có chút vết bẩn, nhìn là biết ngay người ở đây rất là không vệ sinh.

Hơn nữa, đây còn là nơi ở chung đó, vậy thì thật sự là quá không có tố chất rồi.

Ký túc xá trong trường đều giống nhau, ở trong gồm có một phòng khách sinh hoạt chung cho cả ba người sử dụng, sau đó hai bên là ba phòng ngủ, phân biệt cho mỗi học viên.

Kiều Mục Lam cho dù có bất mãn với hoàn cảnh ở đây thì bà biết cũng không có khả năng đi tìm hiệu trưởng mà đổi phòng cho con mình, dù sao thì ở trường quân sự chẳng có học viên nào có thể có đặc quyền cả.

Kiều Mục Lam thở dài một hơi, có chút hối hận vì đã không mang theo một người giúp việc đến để quét dọn một chút.

Cuối cùng, ba người chỉ có thể tự mình vận động, quét dọn căn phòng mà Du Cẩn Lật sẽ ở, sau đó Kiều Mục Lam chỉ huy cho Giang Mặc Thịnh đem tất cả đồ đạc mang đến bỏ vào phòng.

Xem ra thì hiện tại, cả phòng 707 cũng chỉ có căn phòng của Du Cẩn Lật là sạch sẽ, sáng sủa nhất.

“Tiểu Lật, chờ bạn cùng phòng của con về, nhớ bảo họ quét dọn lại phòng khách một lần, nếu họ không nghe thì con cứ nói với A Thịnh, để A Thịnh đến giáo huấn.” Kiều Mục Lam cẩn thận dặn dò Du Cẩn Lật, bà mặc kệ người khác thế nào, nhưng con của mình thì không thể bị khi dễ được.

Con bà đến trường không phải để chịu trận, người ở đây vậy mà không chú ý đến vấn đề vệ sinh cung, bà thật sự có chút lo lắng không biết Tiểu Lật có thể bị dạy hư hay không a.

“Tiểu Lật, chúng ta cũng không thể học theo bọn họ mà vứt rác bừa bãi được, chúng ta làm người thì phải biết tuân thủ pháp luật, bảo vệ môi trường, biết không? Con ngoan ngoãn ở đây học, chờ cuối tuần mẹ lại đến đón con nhé.” Kiều Mục Lam lo lắng dặn dò lại một lần nữa.

“Vâng, con biết rồi mẹ.” Du Cẩn Lật cười nói với Kiều Mục Lam, nhìn về phía Giang Mặc Thịnh đứng ở một bên, nghĩ đến việc một chút nữa anh cũng phải đi thì bọn họ sẽ không được gặp nhau cả một tuần, đột nhiên có chút luyến tiếc.

“A Thịnh cũng phải đi sao?” Du Cẩn Lật chớp chớp đôi mắt to, có chút đáng thương hỏi.

Giang Mặc Thịnh đưa tay xoa xoa tóc của đối phương, cười nói: “Anh không đi, anh ở đây với em.”

“Thật sao?” Du Cẩn Lật kinh hỉ hỏi.

Mặc dù cậu rất khát khao được đi học, thế nhưng trong một khoảng thời gian dài không được gặp người nhà, xung quanh chỉ có toàn là người xa lạ, đối với cậu mà nói thì vẫn có chút bất an.

Hiện tại nghe thấy đùi bự vậy mà cũng ở đây với mình, Du Cẩn Lật quả thật là vui vẻ đến hỏng luôn.

“Tiểu Lật sau này có chuyện gì đi tìm A Thịnh, nếu có người dám khi dễ con, để A Thịnh giúp con đánh hắn.” Kiều Mục Lam nói, không hề cảm thấy mình như vậy thì sẽ dạy hư con.

Nhưng mà, Kiều Mục Lam vẫn kiên định cho rằng đứa nhỏ ngoan ngoãn thì sẽ không bị dạy hư, mà đứa nhỏ nhà cô thì lại là đứa nhỏ ngoan ngoãn nhất thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro