Chương 087: Đối thủ một mất một còn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một buổi sáng, Kiều Mục Lam và Giang Mặc Thịnh đều ở trong ký túc xá cùng với Du Cẩn Lật để cho cậu có thể thích ứng với hoàn cảnh mới.

Mãi đến giữa trưa khi học viên tan học, Kiều Mục Lam và Giang Mặc Thịnh mới không thể không rời đi, Du Cẩn Lật lôi kéo bàn tay to của Giang Mặc Thịnh, rất là luyến tiếc nói: “Không phải A Thịnh nói sẽ ở lại với tôi sao?”

Sau khi cái cảm giác mới lạ với hoàn cảnh mới ở trường biến mất, Du Cẩn Lật chỉ còn lại cảm giác bất an. Cậu chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế, lúc còn ở Địa Cầu thì bên cạnh cậu luôn có sư phụ và sư huynh, có bọn họ làm bạn nên Du Cẩn Lật chưa bao giờ cảm thấy bất an cùng cô đơn cả.

Đột nhiên đi tới thế giới này, nhưng vào ngày đầu tiên lại gặp được Giang Mặc Thịnh, cảm giác bất an trong lòng còn chưa kịp dâng lên đã bị đè xuống.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên cậu phải rời khỏi người quen thuộc nhất với mình, ở trong hoàn cảnh xa lạ đó, cái cảm giác bất an kia rốt cuộc cũng xuất hiện trở lại.

“Tiểu Lật ngoan, anh phải đi làm thủ tục nhận chức, sau này chúng ta sẽ cùng nhau ở trường, em muốn gặp anh thì lúc nào cũng có thể cả.” Giang Mặc Thịnh trấn an Du Cẩn Lật.

Nếu như không phải do quy định của trường nghiêm khắc, mà anh lại là một quân nhân, anh nhất định sẽ để cậu ở trong ký túc xá của anh, mà không phải để mặc cho cậu ở chỗ này cùng với nam nhân khác.

“Thật sao?” Du Cẩn Lật kinh hỉ hỏi. A Thịnh thật sự muốn ở lại trường với cậu, thật sự là quá tốt rồi, sau này mỗi ngày đều có thể gặp A Thịnh a.

“Đương nhiên rồi, một chút nữa chúng ta vẫn còn có thể gặp lại mà.” Giang Mặc Thịnh cười hứa hẹn.

Du Cẩn Lật cuối cùng cũng an tâm, bởi vì chỉ cần là Giang Mặc Thịnh đã hứa thì anh sẽ không nuốt lời, nếu A Thịnh đã nói là buổi chiều còn có thể gặp nhau, vậy thì bọn họ nhất định có thể gặp nhau.

“Ừm, vậy tạm biệt A Thịnh, tạm biệt mẹ.” Du Cẩn Lật cao hứng vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

“Ở trường con phải chú ý chăm sóc cho Tiểu Lật nhiều hơn một chút, trước kia thằng bé chưa từng đi học, cũng chưa từng tiếp xúc với nhiều người như vậy, mẹ lo là thằng bé sẽ không thích ứng được.” Kiều Mục Lam nhíu mày, lo lắng nói.

Thật ra bà vẫn luôn có loại lo lắng này, nhưng bà không có biểu hiện ra trước mặt Du Cẩn Lật, hiện tại chỉ có hai người là bà và con trai nên toàn bộ nỗi lo đều hiện ra hết. Cũng may là con trai bà xin nhậm chức ở trường Quân sự Đệ nhất, bằng không để Tiểu Lật một mình ở lại đây, bà như thế nào cũng không yên tâm được.

“Vâng.” Giang Mặc Thịnh gật đầu đáp.

…..

Lúc này, trong phòng hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng, Giang thiếu tướng thật sự nguyện ý đến chuyên ngành cơ giáp của chúng ta làm giáo viên hướng dẫn sao?” Một âm thanh kinh hỉ mang theo kích động, run rẩy nói.

Đó là một lão nhân đầu tóc đã sắp hói, đứng ở trước mặt Tiêu Quốc Thái, trên mặt còn mang theo vẻ kinh hỉ như điên. Phải biết rằng, năm đó khi Giang Mặc Thịnh tốt nghiệp, viện trưởng viện cơ giáp đã từng muốn mời anh đến trường hướng dẫn cho học viên.

Tuy rằng Giang Mặc Thịnh tốt nghiệp chuyên ngành dị năng giả, nhưng đối với việc điều khiển cơ giáp cũng là nhất nhì, năm đó người tốt nghiệp hạng nhất của chuyên ngành cơ giáp cũng không sánh bằng anh.

Đáng tiếc là mặc kệ bọn họ có mời mộc như thế nào, đối phương cũng không có thời gian đến trường để hướng dẫn.

Hơn nữa không chỉ có viện cơ giáp, viện dị năng giả cũng nghĩ hết cách để mời đối phương về, đáng tiếc là kết quả cũng giống như họ.

Cũng chính là bởi vì Giang Mặc Thịnh mà viện dị năng giả và viện cơ giáp từ đó về sau liền trở thành đối thủ một mất một còn, nhìn nhau không bao giờ vừa mắt, lúc nào cũng muốn so kè với nhau.

Hiện tại biết được Giang Mặc Thịnh muốn tới viện cơ giáp của bọn họ để làm giáo viên hướng dẫn, viện trưởng viện cơ giáp cảm thấy mình giống như bị cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng, quá là kích động!

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của hiệu trưởng bị người thô lỗ mở ra, một lão nhân tóc bạc khác nhanh chóng chạy vào, mở miệng hỏi: “Hiệu trưởng, tôi nghe nói là tên nhóc Giang Mặc Thịnh kia sắp tới trường của chúng ta để dạy, có đúng không?”

Chu Thụy Minh vừa nghe được tin tức này, liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, sợ chậm một bước thì sẽ bị người khác nhanh chân hơn mà giành.

Nhưng ông không nghĩ tới mình vậy mà vẫn chậm một bước, khi nhìn thấy đối thủ một mất một còn của mình là Thẩm Nhất An cũng ở chỗ này, ông liền có một loại cảm giác không lành.

“Đương nhiên là thật, bất quá hắn sẽ trở thành giáo viên giảng dạy của viện cơ giáp chúng tôi.” Thẩm Nhất An nhìn đối thủ của mình, đắc ý nói.

Học viên trong viện dị năng giả đều là dị năng giả, mà học viên của viện cơ giáp thì rất ít, phần lớn đều là người bình thường có thể chất tương đối tốt, cũng bởi vì vậy mà viện cơ giáp của bọn hay bị viện dị năng giả đè đầu.

Hiện tại Giang Mặc Thịnh lại nguyện ý đến viện cơ giáp giảng dạy, đây tuyệt đối là một sự kiện lớn trong nhiều năm qua, Thẩm Nhất An có thể áp đảo được Chu Thụy Minh nên là cảm thấy rất đáng để chúc mừng.

“Hắn là học viên tốt nghiệp từ viện dị năng giả ra, cho dù có tới nhậm chức thì cũng phải tới viện của chúng tôi.” Chu Thụy Minh bất mãn phản bác.

“Nhưng chính hắn đã lựa chọn viện cơ giáp của tôi.” Thẩm Nhất An nhìn thấy biểu tình tức giận của Chu Thụy Minh, trong lòng cực kỳ sảng khoái.

“Ông!” Chu Thụy Minh bị vẻ mặt khiêu khích đáng ghét của Thẩm Nhất An làm cho tức giận, đành phải quay qua nhì về phía hiệu trưởng – người có thể ra quyết định cuối cùng, nói: “Hiệu trưởng, ông cũng biết tầm quan trọng của dị năng giả đối với trường của chúng ta, bản thân Giang Mặc Thịnh tốt nghiệp từ viện của tôi mà ra, lần này quay về giảng dạy thì phải đến viện của tôi mới phải chứ.”

“Ông nghĩ nhiều rồi, chính là Giang thiếu tướng tự mình quyết định muốn đến viện cơ giáp của tôi để dạy đó.” Thẩm Nhất An cố ý kích thích Chu Thụy Minh.

Tuy rằng nói đây là do Giang Mặc Thịnh tự quyết định, nhưng ông cũng lo là hiệu trưởng sẽ bị thuyết phục, nói chuyện với Giang Mặc Thịnh làm cho anh thay đổi chủ ý, vậy thì viện cơ giáp của bọn họ không phải là bị mất đi một cơ hội tuyệt vời sao.

Có Giang Mặc Thịnh đến làm giáo viên hướng dẫn, ông tin rằng thực lực của viện cơ giáp sẽ có thể tăng lên, bất luận như thế nào cũng không thể để cho viện dị năng giả cướp người được!

Bản thân Chu Thụy Minh và Thẩm Nhất An đều là người tính tình nóng nảy, xúc động, bình thường hai người gặp nhau giống như là nước với lửa vậy. Bây giờ lại bởi vì cùng một người mà xảy ra xung đột nên khiến cho mẫu thuẫn càng lớn hơn, thậm chí thiếu chút nữa không để ý nơi này là văn phòng hiệu trưởng mà trực tiếp đánh nhau.

Nếu như bị học viên của hai viện nhìn thấy thì sẽ vỡ mộng hết.

Thật ra Tiêu Quốc Thái nghĩ rằng, Giang Mặc Thịnh nguyện ý đến trường Quân sự Đệ nhất nhậm chức thì tất nhiên là ông vui mừng rồi. Ông cũng có thể đoán được một chút nội tình, cũng biết rằng thời gian đối phương làm việc ở trường cũng sẽ không lâu, chờ thân thể của anh hồi phục lại thì cũng phải trở về quân bộ.

Nếu như có thể, ông tất nhiên là hy vọng Giang Mặc Thịnh có thể đến viện dị năng giả để nhậm chức, nhưng nghĩ đến thân thể của đối phương thì trong lòng Tiêu Quốc Thái liền cảm thấy tiếc hận, thở dài một cái.

Đối với Giang Mặc Thịnh mà nói, trước mắt thì dạy học ở viện cơ giáp sẽ thích hợp hơn, thế nhưng lý do vì sao thì ông tạm thời không thể nói cho người khác biết được.

Ngay khi Tiêu Quốc Thái bị hai người viện trưởng ầm ĩ đến sứt đầu mẻ trán, cửa văn phòng lại bị người gõ.

“Vào đi.” Tiêu Quốc Thái ổn định lại tâm tình của mình, nói.

Chu Thụy Minh và Thẩm Nhất An suýt chút nữa đã đánh nhau, vừa nghe thấy có người đến, lập tức khôi phục lại hình tượng viện trưởng ổn trọng, thay đổi cực nhanh đến mức làm cho người ta líu lưỡi.

“Báo cáo hiệu trưởng, giáo viên hướng dẫn Giang Mặc Thịnh của viện cơ giáp đến báo danh.” Giang Mặc Thịnh chào với một tư thế chuẩn quân nhân, âm thanh vang dội nói.

Chu Thụy Minh và Thẩm Nhất An nghe vậy, hai mắt lập tức tỏa sáng nhìn về phía Giang Mặc Thịnh, một bộ dáng hận không thể bắt cóc người đem về viện của mình.

Nhất là Thẩm Nhất An, sau khi nghe Giang Mặc Thịnh tự giới thiệu, khóe miệng đắc ý đến mức nhếch cả lên trời.

“Không tồi, không tồi, Giang thiếu tướng quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, có Giang thiếu tướng gia nhập, ta tin rằng viện cơ giáp của chúng ta tất nhiên sẽ đạt đến một tầm cao mới.” Thẩm Nhất An hài lòng, cười nói.

Chu Thụy Minh bất mãn hừ lạnh một tiếng, Giang Mặc Thịnh đã giới thiệu như thế rồi, ông cũng không thể làm đối phương thay đổi quyết định được, nhưng ông vẫn cảm thấy không cam lòng, đó rõ ràng là học viên tốt nghiệp từ viện dị năng giả của ông a. Dựa vào cái gì mà lại muốn sang viện khác mà giảng dạy, còn là viện cơ giáp lúc nào cũng đối đầu với họ nữa.

“A Thịnh à, em muốn trở về nhậm chức cũng không nói với thầy một tiếng, để thầy sắp xếp cho em một chức vị tốt hơn, lấy năng lực của em mà lại tới viện cơ giáp thì quá là lãng phí mà.” Chu Thụy Minh sâu sắc mà nói.

“Ông đang nói cái gì vậy? Đến viện của mấy người mới là lãng phí đó, viện cơ giáp của tôi làm sao? Không có học viên của viện cơ giáp hỗ trợ, ông cho rằng học viên của ông có thể làm được cái gì?” Thẩm Nhất An bất mãn phồng man trợn má.

Thấy hai vị viện trưởng lại muốn cãi nhau, Tiêu Quốc Thái vội vàng mở miệng hòa giải.

“Viện trưởng Chu, với tình hình của thân thể em hiện tại, chỉ sợ rất khó có thể đảm nhiệm được.” Giang Mặc Thịnh nghiêm túc nói.

Tuy rằng xin chuyển đến trường Quân sự Đệ nhất để giảng dạy là có mục đích khác, nhưng nếu đã trở thành một giáo viên thì anh sẽ nghiêm túc hướng dẫn cho học viên một cách có trách nhiệm, tất nhiên sẽ không đem tương lai của họ ra mà đùa giỡn.

Vừa nghe Giang Mặc Thịnh nhắc đến tình trạng của thân thể, Chu Thụy Minh cũng không khỏi trầm mặc, tuy rằng ông không biết tình huống cụ thể là như thế nào, nhưng trong khoảng thời gian trước, việc anh có nguy cơ có thể mất mạng thì ông vẫn biết. Tuy rằng vẫn không cam lòng mà để cho lão già Thẩm Nhất An kia nhặt được tiện nghi, nhưng ông cũng không còn cách nào khác.

“A Thịnh à, nếu sau này rãnh rỗi thì đến giúp thầy hướng dẫn cho đám nhóc của viện dị năng giả đi, nếu bọn chúng có thể có được một nửa năng lực của em, thầy cũng đỡ phải lo lắng.” Chu Thụy Minh bất đắc dĩ nói.

“Vâng, viện trưởng.” Giang Mặc Thịnh lập tức đáp ứng.

Khi Giang Mặc Thịnh còn là học viên thì Chu Thụy Minh đã là viện trưởng của viện dị năng giả rồi, lúc trước ông cũng giúp đỡ cho anh rất nhiều, nên nếu như có thể thì anh tất nhiên là muốn báo đáp lại.

“Thôi thôi, thật đúng là tiện nghi cho lão già ông mà.” Chu Thụy Minh vẫn không cam lòng mà trừng mắt nhìn Thẩm Nhất An, học trò do ông dạy ra cuối cùng lại chạy đến chỗ đối thủ, nếu không phải bởi vì thân thể của Giang Mặc Thịnh thì lão ta làm gì may mắn được như thế.

Thẩm Nhất An vừa nhìn thấy biểu tình của Chu Thụy Minh liền biết đối phương chắc chắn đang thầm oán ông trong lòng. Nếu là bình thường thì ông sẽ không bỏ qua cho đối phương, nhưng hiện tại thấy đối phương nhịn như vậy, trong lòng liền thoải mái nên cũng đại nhân đại lượng mà không so đo với ông.

“Vậy thì sau này mấy đứa nhóc trong viện cơ giáp liền giao cho em, chúng không nghe lời thì cứ việc dạy dỗ chúng, không cần khách khí.” Thẩm Nhất An cười nói.

Có Giang Mặc Thịnh là thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Liên Bang hướng dẫn, đám nhóc kia thế nào cũng phải nghe lời, thực lực chắc là sẽ tăng lên đúng không?

“Vâng, viện trưởng Thẩm.” Giang Mặc Thịnh đáp.

“Được rồi, nếu đã không còn việc gì nữa thì giải tán, A Thịnh em nhớ buổi chiều đến dạy đấy.” Tiêu Quốc Thái dặn dò, sau đó phất tay với mọi người, đuổi tất cả ra ngoài.

Giang Mặc Thịnh gật đầu với hiệu trưởng và hai vị viện trưởng, sau đó nhanh chóng rời đi, chuẩn bị dắt Du Cẩn Lật đi ăn cơm trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro