diem phuc c122-131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 122

Đột phá muộn màng.

Đan dược tốt thì không luyện được, Lưu Dương đành phải lấy lùi làm tiến hỏi:

- Sư phụ, thế bây giờ ngoại trừ tụ khí đan thì con còn luyện được gì nữa?

Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương rất sốt ruột, cười nói:

- Sao thế, sốt ruột?? mới học xong tụ khí đan đã muốn học cái khác à , cứ luyện cho chắc trụ cột là được rồi. Tụ khí đan là một đan dược bình thường, rất đơn giản, nhưng trong số sơ cấp đan dược thì khi luyện nó phải sử dụng hỏa diễm nhiều nhất, cho nên khi ngươi luyện nó có phải thấy cách sự dụng hỏa diễm này, so với huấn luyện khống hỏa đơn thuần như tuần trước thì hay hơn phải không?

- Nhiệm vụ hiện tại của ngươi là từng bước quen thuộc với việc không chế và biến hóa các loại hỏa diễm , phải làm cho thật trôi chảy, đợi đến lúc hoàn thành việc đó, thì khi học cách luyện những đan dược mới không phải sẽ trôi chảy hơn rất nhiều sao?

Lưu Dương ngẫm lại thấy hình như là thế, nếu chỉ luyện mỗi khống hỏa không thì tẻ nhạt cực kỳ, hơn nữa không có gì quá kích thích, mà luyện đan không giống vậy, tuy cũng là khống hỏa, nhưng trong đó có áp lực, vạn nhất khống chế lỗi bất cứ hỏa diễm nào, thì lô đan dược coi như xong, nhưng quan trọng nhất là khi luyện ra đan dược thì cho bản thân có cảm giác đạt được thành tựu.

- Được rồi, hôm nay kết thúc tại đây ngươi dọn dẹp các thứ rồi luyện công đi.

- Vâng.

Lưu Dương trả lời, đang chuẩn bị dọn dẹp thì đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện liền hỏi:

- Đúng rồi, sư phụ, Tụ khí đan con sử dụng được, đối người thường có xài được không, tuy không thể gia tăng công lực, nhưng có thể cải thiện cơ thể hay gì gì đó? Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Người thường sử dụng?

Lý Long Cảnh trầm ngâm hỏi:

- Tiểu tử, tại sao lại hỏi như vậy?

- Sư phụ, con thấy thành phần chủ yếu của tụ khí đan là nhân sâm, hơn nữa là nhân sâm 10 năm, có dược hiệu mạnh mẽ, còn những dược liệu khác con thấy đều có tác dụng bồi bổ cơ thể, cho nên muốn chia cho người thường sử dụng, để gia tăng tinh lực, hay tăng cường thể chất.

Lưu Dương giải thích.

Nghe xong lời nói của Lưu Dương, Lý Long Cảnh trầm ngâm cả nữa ngày, lúc này lão mới lên tiếng nhưng âm thanh kéo dài ra:

- Đương nhiên, đương nhiên...là......... Không... thể.

Trong lòng Lưu Dương vốn đang cao hứng, nhưng khi nghe thấy thế liền có cảm giác mất mác:

- Không thể, sao lại không thể, chẳng lẻ dược hiệu không đủ?

- Tiểu Dương, sao ngươi lại hỏi cái này? Chẳng lẻ là cho chú Hoàng và dì Lưu của ngươi?

Lý Long Cảnh hỏi.

Lưu Dương gật đầu, trả lời:

- Đúng vậy, chú Hoàng và dì Lưu lúc nào cũng bận bịu công việc, hơn nữa thường xuyên thức đêm, con thấy khí sắc của bọn họ không tốt, muốn đưa cho họ một ít để tẩm bổ thân thể, sao lại không cho họ ăn được thế sư phụ?

- Tuy tụ khí đan này chỉ là hàng sơ cấp, nhưng dù sao nó cũng là đan dược, đưa cho võ lâm nhân sĩ thì được, nhưng cho người thường thì phải cẩn thận , Tiểu Dương, chắc ngươi còn nhớ, lúc trước ta có nói cho ngươi tinh thần lực của người thường là 3!

Lưu Dương không biết tại sao Lý Long Cảnh lại nói chuyện này, nhưng cũng đành trả lời:

- Đúng vậy, trước kia sư phụ người có nói qua tinh thần lực của người bình thường là 3.

- Tinh thần lực là ba, còn năng lượng trong cơ thể tuy có cao hơn chút nhưng cũng chỉ là có hạn, khoảng 5, vậy ngươi có biết dược hiệu của tụ khí đan là bao nhiêu không?

- Hoàn mỹ là 120, đúng chuẩn là 100, còn tệ một chút là 70, có vấn đề gì à sư phụ? Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương rất rõ mấy cái này, lập tức trả lời.

- Vậy được rồi, để ta lấy ví dụ cho dễ hiểu, một bình đựng nước có thể chứa 5 lít, nhưng nếu ngươi đổ vào đó 100 lít nước, sẽ có kết quả gì?

- 100 lít, kết quả sẽ làm nước tràn ra ngoài?

- Nếu cái bình đó chịu lực không nổi thì sao?

Lý Long Cảnh lại hỏi tiếp.

- Không chịu được lực tác động? Thì... Thì...

Lưu Dương đột nhiên hiểu được ý tứ của Lý Long Cảnh, nghĩ lại hắn có chút sợ hãi:

- Sư phụ, ý của có phải là nói dược hiệu quá mạnh?

- Đúng vậy, chính là ý này, tuy đan dược này đã sắp hết hiệu quả với ngươi, nhưng đối với người thường nó vẫn rất hung mãnh , nên biết rằng thuốc bổ dùng không đúng sẽ thành thuốc độc, ví dụ như đan dược năm đó ta dùng, tuyệt đối là tuyệt thế linh đan, nhưng nếu bây giờ đưa cho ngươi dùng, thì chỉ có một kết quả, nổ tan xác. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương biết được không thể đưa đan dược cho người thường ăn nên trong lòng có chút chán nản. Haizz, vừa rồi hắn cứ nghĩ là có thể đưa được cho Hoàng Căn VĨ và Lưu Thải Vân, ai ngờ...., hắn đành đi dọn dẹp vài thứ trong phòng luyện đan.

Lúc này Lý Long Cảnh còn nói thêm :

- "Tuy không thể ăn vào một lúc, nhưng chia nhỏ ra thì được!

- Chia nhỏ? Làm thế được à?

Lưu Dương chưa hề nghĩ đến việc chia nhỏ đan dược.

Hắn chỉ nghĩ đan dược không phải là tinh luyện dược vật để dẫn phát thiên địa linh khí trong đó sao? nếu chia nhỏ, thì coi như hỏng còn gì?

- Đương nhiên , ai nói cho ngươi chia nhỏ ra là hư, sau khi chia nhỏ chắc sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu, nhưng không quá lớn..

- Thật tốt quá, cám ơn sư phụ, con biết phải làm sao rồi!

- Ngươi xem ngươi kìa, đạt được ý nguyện thì mừng ra mặt, đúng rồi, khi chia nhỏ đan dược tốt nhất là chia thành 60 phần, như vậy mới không có nguy hiểm, hơn nữa tốt nhất là lấy mấy viên đan không đủ chuẩn, vì dược lực của chúng thấp, một lần cũng không nên ăn nhiều, vài ngày hoặc là một tuần ăn một lần, đối với người thường là đủ.

- Con hiểu rồi sư phụ, cám ơn người.

Lưu Dương cao hứng thu dọn mọi thứ, làm Lý Long Cảnh ngồi trong ý thức hải lắc đầu không thôi.

Về tới khu luyện công, Lưu Dương khoanh chân ngồi xuống, đã qua vài ngày nhưng vẫn chưa thể đột phá được bình cảnh, hắn có chút sốt ruột , không hiểu khi nào thì mới có thể đột phá, còn kinh nghiệm từ Lý Long Cảnh nói hắn lại không dùng được, sự đột phá của mỗi người khác nhau, đặc biệt là tại cánh cửa nhập phẩm này, sau khi đột phá xong những bình cảnh khác sẽ rất dễ dàng, nhưng lúc này thật là kỳ quái, không có cách nào có thể thành công.

Hắn vận Càn Dương quyết và Càn âm quyết, bắt đầu khôi phục chân khí của bản thân, thuận tiện nghĩ như thế nào để đột phá, đáng tiếc mọi chuyện đều bình yên, chân khí khôi phục từ từ, nhưng không có một chút dấu hiệu của sự đột phá, trong lòng Lưu Dương chán nản, còn mỗi một chu kỳ cuối, nếu không có gì nữa, thì hy vọng của hôm nay lại tan biến .

Chân khí trở lại điểm xuất phát, bắt đầu vận hành chu kỳ cuối cùng, vốn đang bình thường không có chút động tĩnh, nhưng khi luồn khí đi qua 12 chi kinh mạch và kỳ kinh bát mạch, đột nhiên xảy ra biến hóa, Lưu Dương không thể khống chế luồn chân khí nó bắt đầu vận chuyển một cách mãnh liệt, Càn âm khí và Càn Dương khí vốn đang tách ra đột nhiên tập hợp lại, di chuyển trong kinh mạch đầu tiên của kỳ kinh bát mạch.

Không phải là dung hợp, cũng không phải hội hợp, mà là hỗ trợ nhau di chuyển bên trong kinh mạch , bên trong kinh mạch phảng phất như có hơn một lớp, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, đầu tiên là nhâm mạch, sau đó là đốc mạch, cuối cùng là kỳ kinh bát mạch cùng mười hai chi mạch, toàn bộ kinh mạch đều được luồn chân khí này mở rộng thêm lần nữa.

Cảm giác này thật thoải mái, Lưu Dương cảm thấy cả người cực kỳ 'phê'.

Chân khí di chuyển từ chậm lên nhanh, nhanh chóng lưu chuyển toàn thân, chỉ dùng một khoảng thời gian rất ngắn. Mà lúc này, Chân âm và Chân dương cũng bắt đầu vận chuyển, thiên địa khí bị chân âm và chân dương trong cơ thể Lưu Dương dẫn dắt, tập hợp bên người của hắn, nhưng không nhiều bằng lúc trước, dù sao bây giờ không đã không còn Cửu Sắc Liên Hoa, nhưng chỉ bằng thân thể, Lưu Dương có thể dẫn dắt bấy nhiêu thiên địa linh khí thì có thể xem như là tạm chấp nhận, đây cũng là lần đầu từ khi Lưu Dương trúc cơ tới nay, chân âm và chân dương trong cơ thể của hắn được đề thăng, lúc này Lưu Dương hiểu được, bình cảnh quan trọng kia rốt cuộc cũng tới.

Chương 123

Đột phá muộn màng(hạ).

Lý Long Cảnh còn chưa kịp nhắc nhở, Lưu Dương đã chú ý tới tình huống này, hắn biết đây nhất định là bình cảnh Lý Long cảnh đã nói.

Nên biết rằng, chân âm và chân dương bên trong kinh mạch chiếm tỉ lệ không lớn, nhưng năng lượng của nó hơn xa chân khí, khi nó tăng thì chân khí tuyệt đối sẽ nhờ đó mà tăng theo.

Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần, trong lòng đầy yên lặng ,nhớ lại khẩu quyết của Càn dương quyết và Càn âm quyết, dựa theo càn dương quyết và càn âm quyết khống chế chân khí di chuyển, không dám chủ quan dù chỉ một chút.

Chân khí bên trong kinh mạch di chuyển như mây bay nước chảy, bình thường phải mất 5' mới xong một chu kỳ, nhưng lúc này chỉ cần hơn 1', hoàn thành mọi việc Lưu Dương thu công. Nhưng hắn vẫn còn kỳ quái là hình như không có gì khác biệt cả, lúc vừa kết thúc chu kỳ bỗng nhiên hắn nghe được hai âm thanh giống như một tờ giấy bị đâm thủng.

Rốt cuộc là chỗ nào đã thay đổi, Lưu Dương cũng không biết, nhưng khi hắn dùng nội thị để quan sát chân khí trong cơ thể thì phát hiện, càn dương khí và càn âm khí đã cùng nhau đột phá bình cảnh, Càn dương khí đạt tới 10300, còn càn âm khí đạt tới 11500, toàn bộ đều đột phá.

Lưu Dương không thể tin được, sẽ không đơn giản vậy chứ, chuyện này trong vài ngày nay hắn cảm thấy rất phức tạp, rốt cục lại đột phá thế này, nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt, đột phá chính là đột phá, 9999 đã ở đây vài ngày , cuối cùng bây giờ đã vượt qua mốc 10000.

Ngoại trừ đột phá bình cảnh 10000 điểm này, Lưu Dương còn cảm giác được chân khí của mình không còn đứng yên như lúc trước, mà luôn di chuyển một cách tuần hòa trong kinh mạch , tuy tốc độc rất chậm, nhưng dù sao đó cũng là di chuyển.

Lưu Dương khó hiểu hỏi:

- Sư phụ, tại sao chân khí bên trong cơ thể con lại chuyển động từ từ, chẳng lẽ đây cũng là một dạng tu luyện sao?

Đồ đệ đã đột phá, Lý Long Cảnh rất cao hứng, từ khi trúc cơ xong đến giờ chỉ hơn 8 ngày một chút, cho dù tính cả thời gian trúc cơ trong đó cũng chỉ là 16 ngày, nhưng trong 16 ngày ngắn ngủn này, Lưu Dương từ 1 người thường, đã đạt tới nhập phẩm cấp, đây quả là một kỷ lục, mà việc làm cho lão càng cao hứng là người lập kỷ lục này lại là đệ tử mình.

Lão vui vẻ nói:

- Đúng vậy, đây là điều kiện cơ bản của cao thủ nhập phẩm cấp, chỉ khi nào toàn bộ kinh mạch được đả thông, chân khí mới có thể di chuyển một cách thoải mái trong kinh mạch, đạt được nhập phẩm mỗi giây mỗi phút đều có tiến bộ, khi vận hành mỗi chu kỳ, thì chân khí vốn có sẽ chuyển hóa dần dần thành chân âm và chân dương.

Bị vây khống ở nhập phẩm cấp một thời gian lâu, Lưu Dương cứ nghĩ khi đột phá thì chắc sẽ long trời lỡ đất, ít nhất cũng phải dẫn phát một vài hiện tượng gì đó, nhưng việc đột phá lại quá đơn giản, đơn giản làm Lưu Dương có chút mờ mịt , hỏi: "

Nhưng sao việc này lại đơn giản quá vậy sư phụ? Không phải người đã nói đây là một bình cảnh quan trọng sao?"

- Đúng vậy, hắn đúng là một bình cảnh quan trọng, nhưng chuyện quan trọng nhất thì ngươi đã vượt qua, cho nên lúc ngươi đột phá chỉ đơn giản thế này thôi, chứ ngươi còn muốn gì nữa?

Lý Long Cảnh nói.

Lưu Dương không biết thứ quan trọng nhất mà Lý Long Cảnh nói đến là cái gì, mà hắn lại vượt qua cái đó lúc nào, có chút khó hiểu, nên Lý Long Cảnh nói tiếp:

- Chuyện khó khăn nhất đương nhiên là việc hình thành chân âm và chân dương. Thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất rất khó khăn, đặc biệt là khi hình thành chân âm và chân dương, vô số cao thủ bình thường đều bị vây khốn ở nơi này, cho dù là họ cố gắng như thế nào, cho dù là đả thông 20 kinh mạch, nhứng nếu không thể sinh ra chân âm và chân dương này thì họ không thể nào bước vào nhập phẩm cấp, trở thành một nhập phẩm cao thủ. Nhập phẩm cấp mới được tính là chân chính bước vào ngôi nhà võ học, cho nên trước kia, nhập phẩm cũng được gọi là nhập môn, trong các đại môn phái, chỉ có người nào đạt tới nhập phẩm cấp mới được nhận làm đệ tử nhập thất, còn không đạt được thì chỉ đáng làm một tên đệ tử ký danh mà thôi. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Sư phụ, sao lại có môn quy như thế?

- Đương nhiên là phải quy định như vậy , đối với các đại môn phái, những cao thủ đứng đầu mới là quan trọng, còn những người khác chỉ là lính lác mà thôi, con đường võ công rộng lớn như biển, chỉ có khi nào chân âm và chân dược được sinh ra mới có thể chuyển biến, mà tiếp theo chân khí sẽ dựa vào đấy để chuyển hoán, đến khi toàn bộ chân khí trong cơ thể chuyển hoán thành chân âm và chân dương, mới gặp tiếp một bình cảnh khó khăn nữa, tỷ như Tiên Thiên cảnh giới, đó cũng là một bình cảnh mà dẫn đến sự thay đổi về chất.

Lúc này Lưu Dương mới hiểu được, thì ra khi bản thân trúc cơ lại giúp vượt qua cửa ải này một cách kỳ diệu như thế. Tuy chân âm và chân dương được sinh ra khi trúc cơ là rất nhỏ , nhưng vẫn lớn hơn rất nhiều nếu so với người vừa bước chân vào nhập phẩm, nếu không phải còn kỳ kinh bát mạch chưa được đả thông, thì hắn đã sớm biến thành nhập phẩm cao thủ, chứ làm gì mà bị vây ở tầng này lâu như thế!

Hơn nữa Lưu Dương còn cảm giác được, sau khi đột phá được nhập phẩm cấp, hắn cảm giác được việc khống chế thiên địa linh khí của chân âm và chân dương đã tăng lên không ít , trước kia chỉ khi nào vận công mới sự dụng được chân âm và chân dương, để sử dụng chân khí trong cơ thể, nói cách khác, trước kia Lưu Dương với lượng chân khí này, trong đó có một phần là của chân âm và chân dương, nhưng bây giờ, tuy hắn còn chưa thử, nhưng hắn có cảm giác có thể sử dụng chân âm và chân dương một cách trực tiếp , chân âm và chân dương là dạng năng lượng được nén với mật độ cao, khi phóng ra chắc sẽ có hiệu quả rất lớn.

- Đồ đệ, võ công của ngươi đã đạt đến nhập phẩm cấp, nên đây cũng là lúc nên tiến hành đột phá Thanh Hư chân khí, tinh thần lực của ngươi đã đạt đến hơn 9000, tu luyện xong tối hôm nay thì mai có thể tiến hành đột phá.

Lúc này Lưu Dương mới nhớ tới, thì ra chân khí đột phá, còn tinh thần lực vẫn như củ, hắn có chút kỳ quái hỏi:

- Sư phụ, không phải người đã nói công pháp tinh thần lực và công pháp về chân khí nên đột phá cùng nhau hay sao?

Nghe xong lời nói của Lưu Dương, Lý Long Cảnh nở nụ cười:

- Đồ đệ, cùng nhau đột phá đương nhiên là tốt , nhưng đó là việc khả ngộ bất khả cầu, ta cho ngươi tạm dừng Thanh Hư đại pháp, bởi vì thân là võ giả, vấn đề quan trọng nhất là phẩm chất của cấp độ khi đột phá, khi đột phá không nên xuất hiện sai lầm nào, nếu như Thanh Hư đại pháp đột phá trước, không chừng nó sẽ sinh ra ảnh hưởng đến võ công, đương nhiên, có thể là ảnh hưởng tốt, cũng có thể là xấu, vì không thể xác định được, sư phụ quyết định, cứ đột phá nhập phẩm cấp trước.

Thật ra Lý Long Cảnh ra quyết định như thế còn có một suy nghĩ khác, trên người Lưu Dương đã xuất hiện quá nhiều kỳ tích , tuy rằng mỗi việc đều được giải quyết thuận lợi một cách ngoài ý muốn, thậm chí có khi là nhân họa đắc phúc, nhưng tại lúc quan trọng này, lão không muốn hắn xảy ra bất cứ một vấn đền nào ngoài ý muốn, nếu không một ngày nào đó trên người hắn không chừng sẽ mang họa.

- Được rồi tiểu tử, tiết kiệm thời gian, đem Thanh Hư đại pháp ra luyện đi, vài ngày không luyện, chắc là lạ lắm.

Lý Long Cảnh phân phó, làm Lưu Dương âm thầm kêu khổ, bây giờ đã là hơn 2h sáng, nếu tiếp tục luyện Thanh Hư đại pháp thì không thể ngủ rồi, bất quá hắn không có gan để đi ngược lại mệnh lệnh của sư phụ.

- Được rồi, ngươi đừng bày ra bộ mặt đưa đám đó , Thanh Hư đại pháp chỉ cần hơn 2 tiếng, sau đó ngươi có thể dùng tư thế ngủ trong đó, rồi 7h sáng dậy, suy ra ngươi có thể ngủ được 3 tiếng, đến giữa trưa ngươi sẽ được nghĩ ngơi , sau này nên bắt đầu luyện công sớm hơn một chút.

Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương biết có phản đối cũng không được, đành phải tiếp nhận yêu cầu bất công này, khoanh chân chuẩn bị tu luyện Thanh Hư đại pháp. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Một thời gian dài chưa tu luyện Thanh Hư đại pháp , nên khi bắt đầu vận công hắn cảm thấy hơi lạ lạ, đoạn thời gian này, thông qua việc tu luyện chân khí và khống hỏa, làm khả năng khống chế của Lưu Dương đã tiến bộ hơn nhiều, tuy lúc mới bắt đầu hắn không kịp thích ứng, nhưng sau đó hắn đã làm rất thành thục, hơn nữa còn thừa lực để nghĩ đến việc khác, so với việc trước kia vừa không chế vừa lo sợ nơm nớp, thì lúc này hắn đã khác xa một trời một vực.

Rất nhanh 36 chu kỳ đã trôi qua, cường độ Thanh Hư chân khí của Lưu Dương dừng lại ở mức 9970, cách tầng thứ tư 1 bước nhỏ, không biết nó đột phá sẽ có hiệu quả gì, dựa theo kinh nghiệm khi đột phá tầng 3, thì chắc hắn dị năng thấu triệt của bản thân sẽ được tăng lên trên diện rộng, cũng không biết biên độ khi đó của nó sẽ rộng bao nhiêu.

Chương 124

Tinh thần lực tầng thứ 4.

Ngày hôm sau vẫn như củ, buổi sáng chiêu thức, buổi chiều trận pháp, bây giờ Lý Long Cảnh đã tăng tốc độ lên, đưa hết trận này đến trận khác, thậm chí không cần biết Lưu Dương đã hiểu rõ hết chưa, chỉ cần nhớ kĩ là được, nhưng tốc độ như vậy làm Lưu Dương có chút ăn không tiêu , hắn phải cố hết sức mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.

Đến tối, Lưu Dương cứ nghĩ Lý Long Cảnh sẽ dạy cho hắn luyện một loại đan mới, nhưng không ngờ vẫn là tụ khí đan, loại đan dược này Lưu Dương đã rất quen tay , cho nên luyện liên tục 5 lô đều cho ra những sản phẩm rất hoàn hảo, với hơn 1500 viên, bất quá khi tới lô thứ 6, Lưu Dương cứ mãi suy nghĩ đến việc đột phá thanh hư đại pháp trong tối nay, do đó phân tâm khiến lô đan tan thành tro bụi.

Có kết quả từ mấy lô trước, nên Lưu Dương cũng chả cần quan tâm đến sai xót này, thu nhập hôm nay tốt hơn hôm qua nhiền, tăng hơn 50%

Hắn dọn dẹp các thứ linh tinh, đi về khu luyện công, chuẩn bị bắt đầu tu luyện Thanh Hư đại pháp, còn có 30 điểm nữa là sẽ đạt tới bình cảnh , hắn muốn biết tối hôm nay có thể đột phá hay không.

Lúc này Lý Long Cảnh đột nhiên nói:

- Đồ đệ, cứ tu luyện Vô tự thiên thư trước đã!

- Tại sao?

Lưu Dương khó hiểu hỏi.

- Làm từng bước mới tốt, không phải khi võ công của ngươi đột phá nhập phẩm cấp cũng như thế này sao, không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến.

Lý Long Cảnh nói ra làm trong lòng Lưu Dương như bị bịt kín bới một tầng bóng ma, chẳng lẻ Thanh Hư đại pháp này sẽ giống võ công, có thể là vài ngày thậm chí là vài chục ngày mới có thể đột phá? Vậy thì quả là thảm, bất quá hắn vẫn làm theo lời Lý Long Cảnh, bắt đầu tu luyện Vô Tự Thiên Thư.

Ngày hôm qua sau khi đột phá nhập phẩm cấp , tốc độ tu luyên Càn dương quyết và Càn âm quyết của Lưu Dương tăng lên siêu nhanh, vận hành 36 chu kỳ xong tăng lên hơn 700 điểm , tuy còn cách cánh cửa 10 vạn một khoảng khá xa, nhưng so với những võ giả bình thường thì hắn nhanh hơn nhiều.

Ba mươi sáu chu thiên được vận hành xong, tình thần của Lưu Dương tốt hơn rất nhiều, chân khí tiêu hao cả ngày hôm nay cuối cùng đã được khôi phục lại, khoanh chân dựa theo phương thức trong Thanh Hư đại pháp ngồi xuống, sau đó bắt đầu tu luyện Thanh Hư đại pháp, chỉ còn 30 là tiến tới bình cảnh, cùng lắm là một chu kỳ sẽ đạt được. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Quả nhiên, chu kỳ đầu tiên được Lưu Dương bắt đầu, vừa mới vận hành một chút tinh thần lực của hắn đã đạt đến 9999, hắn biết, chỉ có khi kết thúc một chu kỳ mới xảy ra biến hóa, nên không thèm để ý, cố gắng khống chế công pháp, không để xuất hiện bất cứ sai lầm nào.

Thanh Hư chân khí dưới sự khống chế của Lưu Dương , vận hành nhanh chóng qua lại giữa các huyệt vị sau đó trở lại huyệt ấn đường, hoàn thành chu kỳ đầu tiên. Khi Thanh Hư chân khí vừa mới quay lại ấn đường, Lưu Dương cảm thấy một cơn đau đớn, phảng phất như ấn đường bị rút nhỏ lại, loại đau đớn không phải thứ mà người thường có thể chịu được, cơn đau làm Lưu Dương thiếu chút nữa là hét to ra.

Bất quá sau khi trải qua trúc cơ và vài ngày tu luyện sau đó, sự nhẫn nại và sức chịu đựng của Lưu Dương đã tiến bộ thấy rõ , hắn cắn răng chịu đựng cơn thống khổ này, hơn nữa tập trung suy nghĩ vào ấn đường, kiên trì không chế Thanh Hư chân khí trong cơn đau.

Hành động của Lưu Dương hiển nhiên đã có tác dụng, chân khí bên trong huyệt ấn đường bắt đầu di chuyển mãnh liệt, hắn biết thời khắc quan trọng đã tới, không dám chủ quan, thu nhiếp tinh thần, cắn răng khống chế, chỉ cần khống chế được , thì thắng lợi sẽ hiện ra ngay trước mắt.

Cứ kiên trì như thế , đau đớn đã từ từ giảm bớt , chân khí cũng khôi phục bình thường, một chu kỳ mới lại bắt đầu, nhưng bình cảnh vẫn chưa được vượt qua, con số 9999 vẫn còn đó chưa biến thành 10000, đừng xem thường khoảng cách 1 nút này, đây là một trạm kiểm xoát vô hình, người đột phá và người chưa đột phá, giống như trên trời và dưới đất.

Khống chế chu kỳ di chuyển từ từ, lúc này Lưu Dương đã không thèm lo lắng về tốc độ di chuyển , dựa theo dựa theo tốc độ ban đầu mà đi không cần khống chế, để Thanh Hư chân khí tự vận động, hắn cứ mong chu kỳ này kết thúc thì có lẽ sẽ đột phá , không cần dùng đến 34 vòng còn lại.

Nhưng lúc này, khi Thanh Hư chân khí quay lại huyệt ấn đượng, thì không có biến hóa gì xảy ra, chỉ dừng lại một chút, lại bắt đầu một chu kỳ mới, không có đau đớn, cũng không có biến hóa, Thanh Hư chân khí cứ như đi từ từ như vậy, một vòng, hai vòng, ba vòng, mãi cho đến vòng thứ 30, mắt thấy hôm nay số chu kỳ đã gần hoàn thành, Thanh Hư chân khí vẫn không thể đột phá.

Kết quả thế này làm Lưu Dương rất chán nản, chẳng lẻ bình cảnh này lại khó khăn vậy sao, hôm này chắc không thể đột phá nữa rồi , Lý Long Cảnh ở bên cạnh khuyên:

- Đừng có gấp, cứ dụng tậm để hiểu rõ, ngươi vẫn còn cơ hội, cho dù hôm nay không được thì vẫn còn ngày mai ngày mốt cơ mà.

Dụng tâm hiểu rõ, đúng vậy, Lưu Dương hối hận sao lại quên chuyện này được nhỉ , khi đột phá 1000, Lưu Dương hiểu được cách vận chuyển của Thanh Hư chân khí là phiêu dật, bây giờ đột phá cách cửa lớn này thì phải hiểu nó ra là gì, nếu không ngộ ra thì không thể đột phá, Lưu Dương không cam lòng, vận khởi Thanh Hư chân khí, chuẩn bị tiếp tục một chu kỳ.

Đây cũng là chu kỳ cuối cùng , nếu chu kỳ này không thể đột phá thì ngày hôm này coi như xong.

Nhưng sau đó không ngờ huyết sắc ấn ký tại ấn đường kia lại đột nhiên động đậy, một lực lượng khổng lồ từ trong khối ấn ký tuôn ra, tràn vào bên trong mỗi kinh mạch, dung nạp Thanh Hư chân khí. Dưới tác động của cổ lực lượng cường đại này, Thanh Hư chân khí đột nhiên vận chuyển nhanh hơn, dị biến làm Lưu Dương có chút trợn mắt há mồm , ngay lúc Lý Long Cảnh quát lên:

- Thất thần làm gì, nhanh ngộ ra cảm giác này.

Lưu Dương nhanh tay dừng lại các động tác, lĩnh ngộ ra được Thanh Hư chân khí đan đi theo hình xoắn ốc.

Hình xoắn ốc, dù bên ngoài nhìn vào thấy có chút yên lặng, nhưng khi di chuyển thì tốc độ rất nhanh, đặc biệt là xung quanh nó, những vật xung quanh sẽ bị phá nát, dung nạp vào trong Thanh Hư chân khí.

Dung nạp, là dung nạp sao, chẳng lẻ mấu chốt của đệ tứ tầng là dung nạp, ngay lập tức, Lưu Dương ngộ đạo , lúc này huyết sắc ấn ký đã dừng lại , cỗ lực lượng kia đã rút vào bên trong ấn ký, nhưng Thanh Hư chân khí nhưng không ngừng vận chuyển theo hình xoắn ốc, bất quá tốc độ chậm hơn so với khi nãy vài phần, Lưu Dương lập tức dùng nội thị quan sát ấn đường, hắn thấy rõ, Thanh Hư chân khí đã đột phá 10000, trị số bây giờ đã là 10700.

Phảng phất như trút được gánh nặng, Lưu Dương và Lý Long Cảnh không hẹn mà nhau thở dài một hơi nhẹ nhõm, đặc biệt là Lý Long Cảnh, lo lắng cuối cùng của lão đã được giải quyết , Thanh Hư chân khí cũng tốt, chân khí cũng thế, vượt qua mức 10k này xem như có thể xuất sư , đây cũng là mốc xuất sư của các đại môn phái khi ngàn năm trước, những thứ bản thân lão dạy đã không sai biệt lắm , từ nay về sau, bất cứ chuyện gì cũng Lưu Dương cũng phải tự cố gắng rồi. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Xem ra kế tiếp sẽ không phát sinh chuyện gì nữa , thời gian trôi qua lâu như vậy , đây là lúc lão lo đến việc của mình, lão không biết phương pháp ngộ được trong Càn Dương quyết và Càn âm quyết có xài được không, đến lúc đó sẽ thấy kết quả . Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng thấy Lưu Dương vẫn đắm chìm trong vui sướng của việc đột phá, Lý Long Cảnh quát to:

- Còn không mau vận công, đen chu kỳ cuối cùng vận hành, ổn định sự tiến bộ lần này.

- Dạ.

Lúc này Lưu Dương mới tỉnh lại, cuống quít vận công, tối nay vẫn còn một chu kỳ để hoàn thành.

Vận hành 36 chu kỳ xong, tinh thần lực của Lưu Dương đạt tới con số 10800, tinh thần lực ở tầng thứ 4 quả nhiên là lợi hại, một chu kỳ có thể tăng lên 100, như vậy mỗi thiên ngày có thể tăng đến 1200, so với những ngày trước thì nhiều hơn rất nhiều , dựa theo con số này, qua trăm ngày sẽ đạt đến tầng thứ 5, không biết khi đột phá tầng thứ 5 có thống khổ như lúc nãy không?

Chương 125

Truyền thừa kiểu 'nhồi vịt ăn'.

Tinh thần lực của Lưu Dương đã đột phá, Lý Long Cảnh quay về ý thức hải, kỳ thật mấy ngày nay, Lưu Dương mệt, Lý Long Cảnh cũng không hề thoải mái hơn hắn, mỗi ngày lo lắng dạy bảo Lưu Dương bao nhiêu thứ, hơn nữa phải nghỉ cách giúp Lưu Dương đột phá. Bây giờ bất kể là Thanh Hư đại pháp, hay Vô Tự Thiên Thư, Lưu Dương đều đột phá tầng thứ tư , Lý Long Cảnh đã yên tâm hoàn toàn.

Lý Long Cảnh không lên tiếng, còn Lưu Dương sau khi thu công hắn vẫn chưa đi ngủ, tinh thần lực công pháp được thăng cấp , hắn liền muốn kiểm tra thử thiên phú dị năng của mình tắng tiến được bao nhiêu.

Kiểm tra xong, hắn không được tăng thêm năng lực nào, có 'Thấu triệt' hiệu quả tăng gấp đôi, so với trước kia càng thêm hữu hiệu, nhưng khả năng cảm ứng lại tăng nhiều hơn, trước kia tinh thần lực 2000, phạm vi cảm ứng là 12 thước, tới 8000, đạt được 50 thước, bây giờ trị số tinh thần lực tăng lên chưa được 50%, nhưng phạm vi cảm ứng tăng gấp 3, đạt tới phạm vi150 thước, hơn nữa khi cảm ứng tinh thần lực cũng tiêu hao ít hơn .

150 thước, nếu dựa theo cách nói các tiểu thuyết võ hiệp, tương đương là 15 trượng, trong khoảng cách ấy mà chỉ cần gió thổi lá bây đều không qua mắt được hắn, đúng là không tệ chút nào, kỳ thật chỉ cần bấy nhiêu là Lưu Dương đã rất thỏa mãn. Ngoại trừ mấy cái này, thì không thêm được năng lực gì mới , nhưng Lưu Dương vẫn thỏa mãn đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, buổi sáng vẫn là các chiêu thức võ công quen thuộc, buổi chiều học thuộc thêm 2 trận pháp mới, tính cho đến hôm nay Lưu Dương đã học được 7 trận, nhưng chỉ học cho biết mà thôi, khoảng cách đến sự tinh thông còn rất xa. Buổi tối xuất hiện thứ mới, Lý Long Cảnh dạy cho Lưu Dương luyện chế một loại đan dược mới, tụ thần đan.

Tụ thần đan có tác dụng tương tự tụ khí đan, chỉ khác mỗi một chỗ là nó dùng phục hồi tinh thần lục, tinh thần và nội lực khác nhau rất lơn, nhưng hai loại đan dược này đều vô thuộc tính nên có thể sử dụng cùng nhau.

Đây đúng là một tin tốt tốt, bổ sung tinh thần lực, một khi trên người tích tụ đủ tụ thần đan, Lưu Dương cảm thấy nó có lợi vô cung to lớn , độ phân giải của cảm ứng luôn ở mức cao, không bao giờ ... sợ năng lượng không đủ , hơn nữa nếu có nguy hiểm thì Lý Long Cảnh có thể phụ thân trong một thời gian dài .

Lý Long Cảnh cảm giác được suy nghĩ của Lưu Dương, thở dài một hơi, tính đi tính lại chỉ còn vài ngày, thôi!! Đến lúc đó nói luôn cho nó, nên giờ lão đành giả bộ như không nghe thấy chuyện gì.

So với tụ khí đan, tụ thần đan đơn giản hơn không ít, khi luyện chế chỉ sử dụng 3 loại hỏa diễm, biến hóa qua lại khong ngừng, nhưng nguyên liệu cần để luyện chế thì nhiều hơn tụ khí đan một chút, chủ liêu là Thủ Ô, hơn nữa từ 30 năm trở xuống, những nguyên liệu khác đều là vật thường, như đảng tham, bạch đia các loại thảo dược đó tìm được rất dễ dàng. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương có kinh nghiệm khi luyện tụ khí đan, nên tụ thần đàn chỉ cần một lần là thành công, bất quá vì chưa quen tay, cho nên số lượng đa dược cho ra không nhiều lắm, chỉ có bảy tám mươi khỏa, số hoàn hảo cũng chỉ có hơn - ba mươi khỏa, nhìn thấy viên đan màu xanh trước mắt, Lưu Dương hoài nghi nói:

- Sư phụ, những thứ này có thể khôi phục tinh thần lực sao?

- Đúng vậy, chính là mấy thứ này, năng lượng được khôi phục bởi tụ thần đan không khác tụ khí đan là mấy, tinh thần lực hồi phục với giá trị trung bình là 100, cho dù là hoàn hảo cũng chỉ có 120 mà thôi.

Lý Long Cảnh không nói thêm gì, chỉ thúc dục hắn luyện đan. So với lô đầu thì lô thứ 2 tốt hơn nhiều, đan dược hoàn hảo có 200 khỏa, số còn lại cũng nhiều hơn 100, tổng cộng cộng hơn ba trăm khỏa. Sau khi quen tay, thành tích tiếp theo của Lưu Dương khá hơn hẳn, lô thứ 3 4 5 cũng không tệ, khi luyện xong lô thứ 6, tổng cộng có 1700 khỏa, số đan hoàn hảo hớn 6 thành, được gần 2000 viên đan, xem ra Lưu Dương có thể sử dụng trong một thời gian dài đây.

.....

....

....

Mấy ngày kế tiếp, thống khổ của Lưu Dương rốt cuộc đã đến , thân thể hắn không quá mệt mỏi, trái lại cực kỳ thoải mái , trong mấy ngày này việc tập luyện chân khí gần như được giảm bớt, thay vào đó huấn luyện tinh thần lực lại được tăng lên, giờ Lưu Dương mới hiểu được, vì sao ngày trước sư phụ dạy mình luyện tụ thần đan. Lão dạy cho mình đúng là để cho lúc này sử dụng, một ngày ít nhất hắn phải ăn 1000 khỏa tụ thần đan, tương đương gấp 12 lần số tinh thần lực của hắn.

Tiêu hao nhiều tinh thần lực như thế, không phải Lưu Dương bận tu luyện môn tinh thần công pháp nào, mà dùng cho hắn tăng dung lượng bộ nhớ, biến hóa như thế làm hắn cực kỳ không thoải mái, theo suy nghĩ của hắn thì việc huấn luyện trụ cột còn lâu mới kết thúc cơ chứ?

Hắn cũng từng trách móc nhưng Lý Long Cảnh không thèm để ý, không hề yêu cầu hắn tu luyện trụ cột , ngược lại bắt hắn nhớ rất nhiều thứ, hơn nữa số lượng kiến thức lại khổng lồ, hơn xa dự kiến của Lưu Dương.

Mà sau đó, Lưu Dương mới cảm nhận được chỗ tốt của tinh thần lực tầng thứ 4, nếu so sánh với trước thì trí nhớ được tăng lên nhiều, tốc độ ghi nhớ nhanh hơn không ít, nhưng việc này không qua được mắt Lý Long Cảnh, lão không ngừng áp bức Lưu Dương phát ra tiềm lực, buộc hắn chạm tới cực hạn của mình không ngừng.

Không thể không nói, kiến thức của Lý Long Cảnh cực kỳ phong phú, cũng rất lợi hại, lần này các vấn đề dạy cho Lưu Dương đại đa số là có quan hệ đến luyện đan, vượt qua mười vạn loại dược liệu, về tên, chủng loại, cách sử dụng, làm sao để nhận ra số tuổi và hiệu lực tương ứng, hai ngày liên tục đều như thế này.

Ngoại trừ dược liệu, còn có một ít trận pháp, chiêu thức võ công và nội công tâm pháp. Trong ngày này, Lý Long Cảnh xài phương pháp nhồi cho vịt ăn không ngừng dồn ép các kiến thức vào đầu Lưu Dương, hơn nữa bắt hắn ghi nhớ, cho đến khí mãi mãi không quên mới thôi.

Một ngày một đêm học thuộc lòng, làm Lưu Dương quên thời gian, trong ba ngày này, quả thực là ba ngày Địa Ngục, Lưu Dương rốt cục hoàn thành việc ghi nhớ toàn bộ, mà Lý Long Cảnh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này đã là 15 tháng 8 , Lưu Dương sớm bị cách dạy nhồi cho vịt ăn làm quên thời gian, nhưng Lý Long Cảnh lại nhớ rõ, từ hôm đến đây đã được hơn 3 tuần , đây là lúc nên chia ly.

Lý Long Cảnh chưa bao giờ nói thẳng việc này cho Lưu Dương, lúc này lão vẫn bảo hắn đi ăn cơm, cơm nước xong, Lưu Dương lại tiến vào phòng luyện đan, sau đó, Lý Long Cảnh mới trịnh trọng nói:

- Tiểu Dương, nhiều ngày tập luyện qua, năng lực của ngươi đã tiến bộ rất nhanh, ta rất vừa lòng, nhưng bây giờ đã đến lúc chia ly rồi.

Ba tuần dạy dỗ, Lý Long Cảnh rất vừa lòng, nhưng về phương diện tri thức đến ứng dụng, lão vẫn còn muốn đem hết kiến thức và kinh nghiệm của mình dạy cho Lưu Dương, bất quá thời gian không kịp nữa rồi, chỉ có thể để hắn quay về tìm hiểu rõ , hơn nữa lão tin rằng đồ đệ của mình sẽ làm rất tốt chuyện này.

- Chia ly, sư phụ, sao lại chia ly?

Lưu Dương chưa chuẩn bị tâm lý, đang chuẩn bị thủ pháp luyện đan liền buông xuống, bị lời nói của Lý Long Cảnh làm cho hoảng sợ.

Chương 126

Lý Long Cảnh phải rời đi.

Lý Long Cảnh thấy bộ dạng giật mình hoảng hốt của Lưu Dương, lão nở nụ cười, cao hứng vì tình cảm mà đệ tử dành cho mình, bất quá lão vẫn nói:

- Thằng ngốc , trong thiên hạ có bữa tiệc nào mà không tàn, ngươi phải cao hứng cho vi sư mới đúng chứ, sư phụ có cơ hội rời khỏi thân thể của ngươi, thậm chí có thể tung hoành thiên hạ thêm lần nữa, đây cũng là nhờ duyên của ngươi.

- Nhờ con, thế là sao?

Lưu Dương không biết tại sao Lý Long Cảnh lại muốn rời bỏ mình, càng không hiểu tại sao việc ấy có liên quan đến hắn.

Giọng nói Lý Long Cảnh tràn ngập cảm kích:

- Nhờ ngươi mà từ Vô tự thiên thư ta có thể thấy được Càn âm quyết, dốc lòng nghiên cứu, ta tìm được từ sự kết hợp giữa Càn Dương quyết và Càn âm quyết một phương pháp, có thể để ta ký thác nguồn năng lượng khổng lồ của mình, hơn nữa chỉ cần ta tiếp tục luyện tập theo phương pháp này, cho tới lúc Càn dương quyết và Càn âm quyết đạt được chung một cảnh giới với nhau, lúc đó thậm chí là ta có thể khôi phục lại tự do.

- Đạt lại được tự do?

Lưu Dương thì thào nói, Lý Long Cảnh sống ký thác trong cơ thể đã là một chuyện thần thoại , nhưng đó dù sao cũng chỉ là sống ký sinh, đạt được tự do? Làm ra thân thể của chính mình, thì cái này quá mức thần kỳ rồi.

- Đúng là như vậy, tuy ta không dám khẳng định, nhưng việc âm dương nhị khí sinh ra hỗn độn là chính xác, còn hỗn độn là cơ bản của vạn vật, cho nên việc tái tạo lại cơ thể cũng không phải là không có khả năng.

Lưu Dương thật không ngờ, việc như vậy lại có thể xảy ra, bất quá trải qua thời gian dài , Lưu Dương rất sùng bái Lý Long Cảnh, lão nói cái gì cho dù khó tin cỡ nào cũng đều là sự thật, bản thân hắn là minh chứng rõ nhất , hiện tại hắn đã trở thành một cao thủ, một siêu nhân chân chính.

- Sư phụ, người phải mất bao lâu để tái tạo lại thân thể.

- Âm dương sinh vạn vật, những lời này mà hàm nghĩa cuối cùng, nhưng điều kiện trước tiên của ta là phải tu luyện Càn âm quyết đến đại thành, tuy ở trong thân thể ngươi, ta rất an toàn, nhưng không cách nào tu luyện, lực lượng của ta quá lớn, có những chuyện phải trải qua thí nghiệm mới được, vạn nhất xuất hiện sai lầm, thì lúc đó cơ bản là ngươi sẽ không chống lại được.

Lúc này Lưu Dương mới hiểu được , Lý Long Cảnh rời đi là vì nghĩ cho mình, nói:

- Không sao đâu sư phụ, người đừng đi được chứ, con sẽ cố gắng tu luyện đạt đến trình độ có thể thừa nhận lực lượng của người.

Lưu Dương nói, hơn một tháng qua hắn đã quen với việc có Lý Long Cảnh ở bên, bây giờ phải chia ly hắn có chút luyến tiếc. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lý Long Cảnh đã ra quyết định, lão có lý giải về võ học vô cùng thâm sau, nhưng việc tu luyện kết hợp Càn dương quyết và Càn âm quyết chỉ là sáng kiến của riêng lão, hơn nữa thực lực của lão rất cao, lại có thuộc tính Dương, do đó khi nghiên cứu không biết sẽ xuất hiện vấn đề gì, hai người cùng chung một thân thể, như vậy đó tuyệt đối sẽ là gánh nặng cho thân thể này.

Lưu Dương là là đệ tử mà lão xem trọng nhất, thậm chí lão quan tâm còn hơn bản thân mình, mặc dù bản thân vạn kiếp bất phục lão cũng không muốn Lưu Dương chịu bất cứ ảnh hưởng nào, vì thế nói thẳng:

- Ý ta đã quyết, hơn nữa, năng lực hiện tại của ngươi đã tạm ổn , có ta ở bên cạnh hay không cũng không có gì khác, vả lại không có ta có thể để ngươi tự rèn luyện bản thân.

"Nhưng mà, sư phụ..."

Lưu Dương còn muốn nói cái gì, thì Lý Long Cảnh đã cắt đứt lời của hắn ngay lập tức:

- Không nhưng nhị gì nữa , cứ quyết định như thế, tính tình của ngươi ta hiểu rất rõ, sẽ không sử dụng công phu làm xằng làm bậy, nhưng là ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, không thể đem công phu sử dụng như vật tiến thân, hơn nữa hết sức truyền bá võ thuật, đúng rồi, bây giờ ngươi đã hiểu tại sao khi chọn đệ tử những thức khác không quan trọng bằng tính tình rồi chứ?

Lưu Dương biết Lý Long Cảnh đã quyết đị, giờ nói cái gì cũng vô ích, cặp mắt ngấn lệ mà gật gật đầu, Lý Long Cảnh tiếp tục hỏi:

- Tiểu Dương, ngươi còn nhớ tên Trịnh Quốc Vận kia chứ?

Lão biết thời gian lão ở trên người Lưu Dương không nhiều lắm, đang muốn giải quyết một số vấn đề bức xúc hiện nay, vốn lão định ở lại bên Lưu Dương một khoảng thời gian nữa, nhưng không ngờ Lưu Dương lại có tiến bộ cực nhanh, chưa đến một tháng mà võ công lẫn tinh thần lực đều đạt đến tầng thứ 4, hắn đã có năng lực tự bảo vệ, chim non sẽ không bao giờ lớn nếu như cứ núp dưới cánh cha mẹ, sau này nó sẽ không thể bay lộn trên đôi cánh của mình, cho nên lão buột phải đưa ra quyết định này.

- Con nhớ, sư phụ.

Lúc này Lưu Dương mới hiễu được tại sao trong mấy ngày qua Lý Long Cảnh lại dạy học cho mình theo lối nhồi vịt ăn, nào là đan đạo võ công trận pháp nhiều thứ linh tinh nữa, bản thân hắn còn cảm thấy buồn bực vì nghĩ sư phụ thấy tốc độ tu luyện của mình quá thấp, muốn tăng tiến độ lên.

Bây giờ hắn đã hiểu triệt để , sư phụ đã sớm quyết định, trước đó trụ cột của mình đã vững chắc, sau đó vì lão muốn tiết kiệm thời gian, đem một đốt kiến thức từ cỗ chí kim nhét vào não hắn, chờ đến khí công lực tiến tới phù hợp với chỗ nào thì sẽ đem chỗ đó ra tập luyện .

- Đồ đệ, ngươi còn nhớ sư phụ đã nói là thấy được dấu hiệu võ công trên người của hắn, ta nghĩ nát óc, thấy võ công không thể thất truyền dễ dàng như vậy, có lẽ chỉ ẩn dấu đi đâu đó , mấy điều này phải cần ngươi tra xét, nếu thật sự xuống dốc , ta hy vọng ngươi có thể làm võ học hưng thịnh lại lần nữa.

Lý Long Cảnh nói, bất kể thế nào lão luôn luôn là một võ si, luôn hy vọng võ học hưng thịnh lại, qua ngàn năm lão đã thấy được một xã hội mà trong đó võ học lại không như suy nghĩ của lão, do đó lão luôn hy vọng võ học sẽ quật khởi thêm một lần nữa.

Lưu Dương biết đây là phó thác cuối cùng của Lý Long Cảnh cuối, liền vội vàng gật đầu, khẳng định:

- Dạ, con nhất định sẽ làm được.

Lý Long Cảnh thở dài một hơi nhẹ nhõm nói:

- Một khi đã như vậy, thì sư phụ yên tâm, vậy bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị các thứ để tiến hành chuyển hoán, ngươi có nhớ ở giữa các vườn thuốc có một khu thạch bích rất lớn không?

Lưu Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Đúng vậy con còn nhớ khu thạch bích ấy rất lớn lúc ấy con thấy thì nó tương đối bí mật. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Đúng, chính là chỗ đó, kỳ thật phía sau thạch bích chính là một thương khố, chìa khóa mở thương khố nằm dưới phía tảng đá kia, ngươi cầm đi tới thương khố sẽ dễ dàng tìm được ổ.

- Thương khố?

Lưu Dương rất nghi hoặc, bất quá ngẫm lại cũng phải , năm đó sư phụ lợi hại như thế nào, chẳng lẻ lão chỉ sưu tầm mỗi dược liệu, không quan tâm đến những thứ khác, chắc những thứ này đều được đặt bên trong thương khố, cũng không biết bây giờ trong đó còn những thứ gì.

Lưu Dương tìm kiếm dưới đan đỉnh hơn nữa ngày, lúc này mới phát hiện một phiến đá phát ra ánh sáng xanh, mở ra phiến đá ra phát hiện trong đó có một cái khe nhỏ, một chiếc chìa khóa không biết làm bằng chất liệu gì nằm lặng yên ở đó, thầm nghĩ, cách làm việc của sư phụ thật là kín đáo, nếu lão không chỉ thì mình cũng không thể biết chỗ này có cái rãnh nhỏ.

Hắn cầm chìa khóa, chạy đến trung tâm, đứng trước bức tường đá lớn, Lưu Dương cứ cho rằng đây là vách núi, vì bên trong huyệt động có rất nhiều nơi thế này, gõ gõ thử vài cái thấy phát ra âm thanh trầm đục, không biết là làm từ cái gì, nhưng xem ra độ dày cánh cửa này rất lớn.

Đứng trước vách đá, Lưu Dương tìm trái phải không thấy ổ khóa đâu, tuy vách đá không hề nhẵn bóng, nhưng không có bất cứ cái lỗ nào, đang lo lắng, Lý Long Cảnh lên tiếng :

- Tìm trên mặt đất có một hòn đá nhô ra, ngươi lấy tay chạm vào phía dưới chính là nơi đặt chìa khóa vào.

Lưu Dương nhanh chóng tìm kím, có 6 chỗ nổi lên, Lưu Dương sờ rất kỹ lưỡng, thấy một nơi thích hợp với chiếc chìa, hắn duỗi tay đem chiếc chìa khóa cắm vào, sau đó vặn, một âm thanh ma xát sàng xạc vang lên, tựa hồ như là tiếng động của cơ quan, sau đó Lưu Dương thấy bước tường trước mặt được kéo lên, mà thương khố khổng lồ hiện trước mặt hắn.

Chương 127

Đại trận tồn chân thân.

Bên trong thương khố này có rất nhiều đồ, cả kho được chất đầy những thứ linh tinh, lúc đứng bên ngoài Lưu Dương đã thử tưởng tượng thương khố này rộng bao nhiêu, nhưng sau khi đi vào hắn thấy bản thân vẫn xem còn xem nhẹ thương khố này. Vách đá ngoài kia chỉ như cánh cửa của thương khố mà thôi, chiều rộng phía ngoài của thương khố căn cứ theo vách đá đó, còn bên trong rộng hơn nhiều, thoạt nhìn hình dáng giống chiếc hồ lô.

Thương khố hình hồ lô chia làm 2 phần, dựa theo giải thích từ Lý Long Cảnh bên ngoài để chưa một vài loại đan dược và những thứ linh tinh, còn phần lớn của phía sau dùng để chứa ngọc thạch, nguyên liệu, và một số rương đồ.

Trước khi đi vào Lý Long Cảnh đã đoán sẽ có không ít đồ bị hư hỏng theo thời gian , bất quá sau khi vào thì tình huống bên trong còn nghiêm trọng hơn lão tưởng tượng rất nhiều. Qua ngàn năm sương gió, những tài liệu được thu thập chỉ còn lại vài loại nguyên liệu và đan được, còn vàng với ngọc đương nhiên không hư hao gì, những dược liệu được bảo quản bên trong những bình ngọc dày vẫn còn, nhưng thời gian tồn tại quá lâu không biết nó còn lại bao nhiêu công hiệu đây.

Trong căn phòng nhỏ phía trước, còn lưu lại một ít dược vật, Lưu Dương nhìn thấy mấy ngàn bình ngọc đựng thuốc, như được mở rộng tầm mắt, phía ngoài các bình thuốc đều có một thẻ bài bên trên viết tên của đan dược.

Vài ngày qua được tập luyện với một cường độ đáng sợ nên Lưu Dương đã có hiểu biết nhất định đới với đan đạo , hắn đánh giá những đan dược được Lý Long Cảnh lưu lại bên trong thương khố quả thật không có cái nào thuộc dạng thường. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương đi tới trước cái giá nơi đặt những bình ngọc này, nhìn thấy trên ngọc bài được viết những văn tự cổ xưa, kiễu chữ Lý Long Cảnh sử dụng là loại chữ triện thịnh hành trong thời kỳ xuân thu chiến quốc, đây cũng là cách lão tưởng nhớ người sáng lập môn phái: tổ sư Quỷ Cốc Tử. Chữ triện cũng là loại chữ mà trong những ngày qua Lý Long Cảnh dạy Lưu Dương nhiều nhất, do đó trình độ chữ triện bây giờ của hắn không thua gì Hán ngữ.

Thiên Cơ đan, kiền huyền đan, khô mộc đan, thanh vinh đan... Mỗi một loại đều là thứ khiến võ lâm nhân sĩ thèm đỏ mắt, nhưng bây giờ chúng chỉ nằm lẳng lặng trong này, đợi chủ nhân đến sử dụng, đa số đó lúc này Lưu Dương không thể sử dụng được thứ nào, nhưng hắn tin rằng với tốc độ tăng tiến của mình , một ngày nào đó có thể sử dụng bọn chúng, những loại dược liệu này có thể khiến thực lực của bản thân tăng vọt trong nháy mắt.

Lý Long Cảnh thấy được suy nghĩ của Lưu Dương thở dài một hơi, nói:

- Tiểu Dương, mấy loại đan dược này ngươi không nên mang đi, tuy chúng là vật hiếm có, nhưng chờ sau này thực lực của ngươi tăng lên chắc chắn sẽ luyện được.

- Nhưng như vậy không phải quá là lãng phí hay sao sư phụ?

Lưu Dương nghe sư phụ không cho mình mang những viên đan này đi, có chút sốt ruột hỏi, vì những thứ này đã sớm được hắn coi là vật trong tay.

- Những đan dược này đã qua ngàn năm, ai biết chúng có chuyện gì không.

Lý Long Cảnh bất đắc dĩ nói.

Mà lời lão nói cũng là sự thật, tuy nói rằng đan dược khi được bỏ vào bình ngọc cộng thêm một nút chai đặc biệt thì có thể bảo quản trong một thời gian dài, nhưng lúc này đã hơn ngàn năm, tới bây giờ chưa có người nào đánh giá hay dùng thử.

Bản thân đan dược chính là một hình thức vận dụng thiên địa linh khí để tiến bộ theo đường tắt, vạn nhất bên trong xuất hiện vấn đề gì, kiễu như thiên địa linh khí bị hỗn loạn, vậy không phải đan dược , mà là độc dược , hơn nữa độc dược này không thể có thuốc giải, thiên địa linh khí hỗn loạn là thứ nguy hiểm nhất trong đời, do đó khi chưa chắc lão sẽ không để đệ tử mình đi mạo hiểm.

Lưu Dương nghe được lời nói của sư phụ thì hiện rõ sự thất vọng, nhưng hắn vẫn phải nhịn dục vọng của mình xuống.

Cực phẩm đan dược cũng phải chọn người có đủ công lực, với công lực hiện tại của bản thân thì dùng tụ khí đan và tụ thần đan là đủ rồi, còn các cực phẩm đan dược kia thì lúc này nuốt không trôi. Do đó hắn sẽ không ngu gì mà đi mạo hiểm, tuy hồi giờ luôn gặp dữ hóa lành, nhưng quả thực hắn không hề muốn tự nguyện dấn thân đi vào hiểm địa.

- Đồ đệ, ngươi đi lấy 144 khối ngọc lại đây, bọn chúng nằm trong góc Tây Bắc của thương khố.

Lưu Dương dựa theo hướng dẫn của Lý Long Cảnh, đi vào căn phòng lớn hướng đến góc Tây bắc, ở nơi đó quả nhiên có một đống dương chi ngọc, đều bị mài thành hình vuông, cùng kích thước, Lưu Dương thử cầm lên vài miếng thấy hay hay. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Số tài liệu bên trong phòng lớn thì ngọc thạch chiếm nhiều nhất, đủ loại ngọc thạch đều được cất giữ ở đây, Lưu Dương xem tới tròn con mắt, không ít loại ngọc thạch đã biến mất, huống chi có thể tiến vào trong thương khố của Lý Long Cảnh, thì toàn bộ đều là trân phẩm, tùy tiện cầm một khối đi ra ngoài, chỉ cần giá trị của nó thì mua một vài căn nhà bây giờ là không có vấn đề gì, chứ chưa nói đến số ngọc thạch này đều là cổ ngọc chân chính, ít nhất có ngàn năm lịch sử.

Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương rất thích những khối ngọc này, nói:

- Mấy thứ này đều là vật ngoại thân, sư phụ không quan tâm , khi ngươi quay về nếu thích cứ lấy vài miếng.

- Hay quá.

Lưu Dương hưng phấn.

Góc tây bắc của căn phòng, có một đống ngọc thạch được mài dũa kĩ càng ở đó, nhìn qua thì đống ngọc thạch này chắc được khai thách từ cùng một khối ngọc, hơn nữa mỗi một miếng đều giống nhau như đúc, Lưu Dương thật sự không biết làm sao để cắt thành thứ này, bất quá ngẫm lại, lấy công lực của Lý Long Cảnh cộng thêm sự cân bằng của lão, thì việc mài những miếng ngọc này không phải quá đơn giản sao?

- Sư phụ, những miếng ngọc này có tác dụng gì?

Lưu Dương vừa cầm những miếng ngọc lên vừa đếm, cho đến khi đủ 144 miếng không thừa không thiếu.

- Bày trận!

Lý Long Cảnh nói.

- Bày trận? ? ?

Lưu Dương kỳ quái hỏi.

Lý Long Cảnh vừa nhìn Lưu Dương lấy ngọc thạch, vừa giải thích, nghe xong sự giải thích của Lý Long Cảnh, Lưu Dương hiểu được mục đích của sư phụ. Ý tưởng của lão rất đơn giản, đó là lợi dụng 144 miếng ngọc có chứa đựng linh khí này, bày ra một âm một dương hai cửu cung bát quái trận, sau đó khởi động, đồng thời rót càn dương khí và càn âm khí vào hai bên, cho âm dương nhị trận hỗ trợ nhau vận hành, hình thành một trận pháp đầy đủ, chẳng những có thể tụ khí, còn có thể bảo hộ Lý Long Cảnh không nơi nương tựa, hơn nữa trận pháp khổng lồ này có thể làm nơi lưu giữ lực lượng cường đại của Lý Long Cảnh, cứ như vậy Lý Long Cảnh có thể lợi dụng thiên địa khí, tiến hành tu luyện, đợi đến ngày Càn âm quyết đại thành, có thể tái tạo lại cơ thể.

Lưu Dương cũng bị ý nghĩ táo bạo của Lý Long Cảnh làm cho hoảng sợ, lợi dụng trận pháp đến bảo tồn linh hồn, rất thần kỳ , nhưng có thể xảy ra sao, âm dương sinh hỗ độn, hỗn độn sinh vạn vật, nhưng thật ra trong này còn nhiều bí ẩn khác.

Ôm 144 miếng ngọc thạch, đi ra thương khố, 144 miếng ngọc không phải quá nhiều nên không quá nặng, đi theo Lý Long Cảnh tới khu luyện công, nơi này linh khí tập trung khá dày, hơn nữa diện tích khá lớn, dưới sự chỉ dẫn của Lý Long Cảnh, hắn đã bày trận xong rất nhanh.

Cửu cung bát quái trận cũng là ngón nghề duy nhất của Lưu Dương trong phương diện trận pháp, là thứ quen thuộc nhất, do đó khì hắn bày hai trận này nhìn qua thấy cũng tạm tạm. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lý Long Cảnh thấy trận pháp đã được bố trí xong xuôi, mỉm cười nói:

- Tốt lắm, xem ra ngươi đã nắm giữ cửu cung bát quái trận khá tốt , được rồi, ngươi một tay rót Càn dương khí vào cửu cung bát quái trận, tay kia thì rót càn âm khí vào trận còn lại, khi rót chân khí nhất định phải chú ý một điều, lượng chân khí trong hai trận nhất định phải bằng nhau.

Duy trì bằng nhau đối với người khác là một vấn đề tương đối khó, vì họ chỉ dựa vào cảm giác, còn đối với Lưu Dương thì hắn có thể dùng Thấu Triệt để tra xét một cách trực tiếp, nên khi chuyển chân khí vào tất cả số liệu sẽ hiện lên trước mắt hắn.

Vốn là 2 trận pháp âm dương bình thường, khi chưa được rót chân khí vào thì không khác gì những trận khác, nhưng khi càn dương khí và càn âm khí được chia đều để rót vào hai bên, thì 2 trận bắt đầu tỏa sáng. Với cảm giác linh mẫn của mình, Lưu Dương có thể cảm thấy một lượng lớn linh khí đang hướng về bên này tập trung, cuối cùng hình thành đồ án Thái Cực.

Chương 128

Mạo hiểm thành công.

Lưu Dương không ngờ tới hai cửu cung bát quái trận bình thường chẳng có gì phức tạp, nhưng sau khi bày ra và được quán nhập Càn âm khí - Càn dương khí vào lại sinh ra hiệu ứng mãnh liệt thế này: âm dương kết hợp sinh Thái Cực, những lời này quả nhiên không hề sai.

Cửu cung bát quái trận đã thành hình, lấy trung tâm là mắt trận cũng là nơi có thái cực đồ án, bắt đầu điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí, tốc độ hấp thụ càng lúc càng nhanh, thiên địa linh khí tập trung trong trận pháp càng ngày càng nhiều, linh khí nồng đậm như thế, làm Lưu Dương cảm thấy cưc kỳ thoải mái, chân khí cũng nhờ vào đó mà tiến hành khôi phục, tốc độ khôi phục gấp vài lần so với bình thường, xem ra khi tu luyện ở nơi có linh khí nồng đậm quả thật là rất sung sướng.

Rất nhanh, cả trận pháp được bao phủ bởi một tầng thiên địa linh khí, những luồn linh khí mới nhập vào không ngừng, làm tăng lên độ dày của tầng thiên địa linh khí, hơn nữa Lưu Dương còn chú ý tới, những miếng ngọc bội trong trận cũng bắt đầu hấp thu linh khí, xảy ra biến hóa vi diệu. Lần đâu tiên Lưu Dương cảm thấy hắn không thể nắm rõ trận pháp này nữa, mà thiên địa linh khí bắt đầu tập hợp hình thành các đám mây, đem cả trận pháp bao phủ trong một tầng mây mù.

Lưu Dương đang ngẩn người, lúc này Lý Long Cảnh đột nhiên nói:

- Tốt lắm, đệ tử, đến lúc sư phụ phải đi rồi.

- Lúc này?

- Đúng vậy, lúc trước ta đã đoán một số hiện tượng sẽ xảy ra, mà bây giờ tất cả sự việc đã chứng minh suy đoán đó, đây là cơ hội của ta, ta không thể buông tha.

- Sư phụ, con nhớ người, người cứ ở lại dạy con thêm một khoảng thời nữa được không?

Giọng nói Lưu Dương đầy vẻ lưu luyến .

- Được rồi, đừng trẻ con thế nữa , ngươi để tay vào 2 khối ngọc phía trước cùng của trận pháp đi.

Lý Long Cảnh chỉ thị.

Âm dương cửu cung bát quái trận này đã che phủ toàn bộ ngọc bội , chỉ duy nhất 2 miếng ngọc trước trận là có thể nhìn thấy, hình như chúng được lưu lại có việc, dưới mệnh lệnh của Lý Long Cảnh, Lưu Dương theo đặt tay xuống hai khối ngọc theo bản năng.

Trận pháp đã thành, Lý Long Cảnh rất sốt ruột , Lưu Dương vừa đặt tay xuống, lão lập tức vận dụng pháp quyết đã lĩnh ngộ trong vài ngày qua.

Lưu Dương cảm thấy một nguồn năng lượng khổng lồ dâng lên trong ý thức hải, trước cỗ lực lượng này hắn cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, tuy rằng nếu so với người thường thì hắn không khác gì siêu nhân, nhưng khi Lý Long Cảnh đi ra, thì hắn thấy bản thân không bằng con kiến.

Một lần nữa hắn lại kiên định vào con đường bản thân đã chọn, đúng vậy, chính là hướng theo Lý Long Cảnh, tuy rằng mục tiêu này còn rất xa xôi, nhưng Lưu Dương tin tưởng bản thân có thể thành công

- không phải tốc độ tu luyện của bản thân luôn khiến Lý Long Cảnh hâm mộ không thôi sao?

Tất cả năng lượng của Lý Long Cảnh không đi một lúc theo kinh mạch của Lưu Dương mà ra, Lý Long Cảnh biết, tuy Lưu Dương đã trải qua luyện công, sức chịu đựng của kinh mạch cũng được tăng cường, nhưng nếu muốn lưu giữ năng lượng của lão thì còn xa mới đủ, vì thế lão chia lực lương ra từng nhóm nhỏ, mem theo kinh mạch của Lưu Dương mà đi từ từ ra ngoài.

Lực lượng của Lý Long Cảnh quá khổng lồ, quá trình dời đi này phải mất hơn 2 giờ mới hoàn thành, lúc đó Lý Long Cảnh rót lực lượng một cách từ từ vào trong trận pháp, mà mà theo nguồn lực lượng khổng lồ đó Cửu Cung bát quái trận đã biến hóa một cách chậm rãi. Nói như thế nào nhỉ? Chỉ là Lưu Dương cảm giác trận pháp này có ẩn chứa sinh mạng, nhưng là sai hay đúng hắn cũng không chắc.

Khi Lý Long Cảnh rót toàn bộ lực lượng vào trong trận, trong nháy mắt thiên địa linh khí đột nhiên hỗn loạn, sau đó ngưng xung quanh trận pháp biến thành lốc xoáy, nhanh chóng hướng về tập hợp bên trong trận. Cứ như vậy nguồn năng lượng thiên địa linh khí lớn kết hợp với lực lượng của Lý Long Cảnh đã sinh ra một cỗ uy thế cực kỳ mạnh mẽ . Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lúc này Lưu Dương còn chú ý thấy năng lượng của Lý Long Cảnh không hề đi hết ra khỏi ý thức hải, vẫn còn một phần rất nhỏ trong đó, hơn nữa đã ngưng tụ hình thành một ấn ký, tồn tại song song với huyết sắc ấn ký, nhưng cái ấn ký này có màu hoàng kim.

Năng lượng của Lý Long Cảnh và thiên địa linh khí kết hợp với nhau, biến hóa không ngừng, không khí trong huyệt động sinh ra hỗn loạn, thậm chí còn sinh ra lốc xoáy, một vài vật nhẹ không được cố định bắt đầu bị cuốn lên, Lưu Dương không dám nhiều lời, đứng im đợi cho đến khi thiên địa linh khí khôi phục trở lại, lúc này mới nhỏ giọng hỏi:

- Sư phụ, người có ở đây không?

Bên trong động phủ không phát ra tiếng động nào, chỉ có âm thanh tan đi từ những cơn gió khi nãy, trong lòng Lưu Dương sợ hãi, chẳng lẻ sư phụ... , hắn thật không giám tin vào việc này, nhưng tất cả sự việc trước mắt khiến hắn không thể không tin, một trận pháp có thể bao bọc linh hồn, một trận pháp chứa linh hồn, quả là một chuyện mà bản thân không thể tưởng tượng được. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lúc Lưu Dương đang thất vọng, đám sương mù bao phủ xung quanh trận pháp trở nên mỏng hơn , bên trong trận pháp truyền lại âm thanh quen thuộc của Lý Long Cảnh: Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Đồ đệ, ta không sao, chúng ta thành công , chúng ta thành công rồi.

Giọng Lý Long Cảnh không che dấu được sự hưng phấn, trước đó tất cả thứ lão có chỉ là phòng đoán, mà bản thân tự tiến vào trận pháp là một mạo hiểm rất lớn, do đó sau khi thành công lão có cảm giác sung sướng không nói nên lời, vì cuối cùng lão đã có một cơ hội để tái tạo lại cơ thể.

- Hay quá, nhưng sư phụ người không sợ bên trong trận pháp không thể tu luyện được à? Hơn nữa chỉ mình sư phụ ở đây sẽ rất cô đơn?

Kỳ thật lúc Lưu Dương hô lên lần đầu tiên, Lý Long Cảnh đã nghe được âm thanh của hắn, bất quá cách nói chuyện bên trong trận pháp khác hắn khi ở trong cơ thể của Lưu Dương. Nhưng Lý Long Cảnh là người thế nào, rất nhanh, lão thúc dục thiên địa linh khí, bắt chước sóng âm, mới nói thành lời thế này, nhưng cũng mất không ít thời gian, thiếu chút nữa khiến Lưu Dương nghĩ lầm là lão đã thất bại .

Lão nói:

- Bên trong trận pháp có thể luyện công, lần thử nghiệm cửu cung bát quái trận vừa rồi đã vượt ra khỏi suy đoán của ta, xem ra bên trong vẫn còn bí mật, ngươi nên tìm hiểu nó nhiều hơn.

- Vâng, con nhất định làm được.

Lưu Dương đáp ứng, trong lòng âm thầm ra quyết định, sau khi trở về phải đem cửu cung bát quái trận này ra nghiên cứu cho kỹ.

- Tốt lắm, duy trì nói chuyện với nhau thế này rất hao nguyên khí, hơn nữa lần di dời nay ta tiêu hao rất lớn, nên ta muốn bế quan, đúng rồi, ấn ký bên trong người ngươi là do ta cố ý lưu lại, bên trong có một số kiến thức về võ học, luyện đan, trận pháp, đương nhiên , những thứ đó phải cần một trình độ cao mới hiểu được, mấy thừ này ta không dạy kịp cho ngươi, nhưng năng lượng chứa trong nó không cao lắm, chỉ khoảng 500 vạn(của lão Lý là 300mil), chỉ cần chân khí của ngươi đạt đến mức đó là có thể xem.

Lưu Dương giờ mới hiểu thì ra ấn ký kia không phải đi ra không được, mà là Lý Long Cảnh cố ý lưu lại, hắn cảm kích trả lời:

- Cám ơn người, sư phụ!

- Được rồi, những chuyện còn lại ta giao hết cho ngươi , sư phụ phải bế quan, nếu muốn gặp sư phụ, bất cứ khi nào rảnh ngươi có thể tới chơi.

Lưu Dương nghe được âm thanh ngày càng yếu của Lý Long Cảnh, thì hiểu tất cả điều lão vừa nói đều là thật.

Hắn thầm nhủ:

- Quả thật là người tiêu hao quá lớn, ân nghĩa sư phụ đối với bản thân quả là sâu như biển, do đó mình phải tu luyện cho tốt, trở thành một caco thủ chân chính, phải tiến bộ không ngừng để báo đạp lại sự chờ mong của sư phụ, vì điều này cũng là thứ mà sư phụ mong nhìn thấy nhất.

Lưu Dương đang định rời đi, thì bên trong trận pháp lại truyền ra tiếng nói:

- Ngươi có thể chọn một vài dược liệu bên trong vườn thuốc để mang đi, chờ đến lúc luyện đan dùng, dược vật ở chỗ này tốt hơn nhiều so với bên ngoài. Ngươi cứ dùng hỏa diễm ngưng tụ lại rồi bỏ vào hộp ngọc, nó không chiếm quá nhiều không gian đâu. Đan đỉnh không nên mang theo, nhưng đá lửa thì ngươi phải cầm theo vài khối, không có nó là không thể luyện đan đâu.

Thấy Lý Long Cảnh chuẩn bị bế quan , nhưng vẫn quan tâm đến mình, Lưu Dương cực kỳ cảm động, gật đầu liên tục trả lời:

- Con hiểu, sư phụ.

- Tốt lắm, tiểu tử, ngươi đã đến động phủ một thời gian khá dài rồi , sắp tới không phải là ngươi sẽ đi học sao? Từ chỗ này đi ra ngoài , nếu sử dụng khinh công thì chỉ mất hơn một ngày là cùng, còn nữa, nhớ kỹ, nếu không cần thiết thì không được sử dụng võ công trước mặt người thường.

Sau khi nói xong, trận pháp lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, sương mù trở nên dày đặt , xem ra lúc này Lý Long Cảnh đã thật sư tiến vào trong trận pháp, bế quan khôi phục.

Lưu Dương đứng trước trận có chút thất thần, giống như đã mất đi một thứ rất quan trọng, một hồi lâu sau hắn cũng phải rời đi.

Chương 129 Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Kim Châm tam thập lục quyết.

Cả buổi tối còn lại trong ngày, Lưu Dương đều dành thời gian đứng trước trận pháp, nhưng hắn không nghe thêm được âm thanh gì từ Lý Long Cảnh, cuối cùng đành phải ủ rủ quay đi.

Vì thời gian quá muôn, Lưu Dương vẫn chưa rời khỏi động phủ, sau một đêm nghỉ ngơi, hôm sau hắn quyết định ở lại một ngày để chuẩn bị.

Sáng hôm sau, sau khi thứ dậy, Lưu Dương đã cảm giác được thiên địa linh khí xảy ra biến hóa rõ ràng, nếu so sánh với trước kia thì bây giờ linh khí trong này đã nhiều gấp đôi, mà linh khí tập trung tại trận pháp dày hơn mấy chục lần, hắn có thể nhìn thấy biến hóa trong linh khí, đại lượng thiên địa linh khí được hấp thu vào bên trong trận pháp, sau khi được sử dụng thì phóng lại ra bên ngoài, giống như con người đang hít thở, một phần được hấp thu vào bổ sung cho sự tiêu hao của Lý Long Cảnh, phần còn lại trợ giúp cho việc tu luyện.

Lưu Dương đã ở trong động phủ này trên dưới 3 tuần, đối những thứ xung quanh đều rất quen thuộc. Tuy diện tích động phủ này rất lớn, nhưng kết cấu cự kỳ đơn giản, chỉ có phòng sinh hoạt hằng ngày, khu luyện công, phòng luyện đan, còn những vườn thuốc là chiếm diện tích lớn nhất, chúng được thiết kế rất có quy luật, đi qua một lần là có thể nhớ.

Cầm chiếc chìa khóa trong phòng luyện đan, Lưu Dương tiến vào trong thương khố lần nữa, hắn đến lần này vì lần trước hắn chỉ lo tìm ngọc bội, không có thời gian quan sát quá nhiều. Nhưng lúc này, trước khi ly khai, còn sư phụ đã tiến vào trong trận , nên cho dù Lưu Dương có đập phá gì trong này lão cũng không biết, hắn nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi vào, để xem thử trong này có chứa những vật gì.

Bên trong thương khố chứa không ít đồ, hơn nữa được Lý Long Cảnh xắp xếp rất chỉnh tề, nên việc phân loại đồ vật rất dễ dàng. Nhưng trãi qua hơn ngàn năm, những thứ vẫn được bảo quản ngoài một số đan dược ko biết tên thì chỉ còn lại ngọc khí và kim khí .

Lưu Dương dạo một vòng trong thương khố, đầu tiên lựa chọn 5 hộp ngọc, những hộp ngọc này chuyên dùng để đựng dược liệu, xem ra năm đó Lý Long Cảnh làm không ít ngọc khí, ngoại trừ ngọc bội và khối ngọc lớn, còn có dương chi ngọc để tạo thành những thứ này .

5 hộp ngọc được hắn chọn này, bên trong được chia thành nhiều ngăn nhỏ, chắc là trước kia Lý Long Cảnh chuẩn bị riêng, hơn nữa mỗi một ô vuông nhỏ đều có nắp đậy là một mảnh ngọc nhỏ, đóng mở rất tiện, hơn nữa sau khi đậy lại thì rất kín, dùng bảo quản dược liệu rất tiện lợi, hắn ngĩ mỗi khi tinh luyện dược thảo để vào đây bảo quản thì không phải sợ gì nữa rồi.

Nhưng có một thứ không hay là bên trong huyệt động không có vật gì có thể khắc được kí hiệu trên nó, làm hắn phải mất công ghi nhớ từng chỗ một, nhưng may thây chuyện này đối với hắn không quá khó, với trí nhớ của hắn bây giờ chỉ cần dụng tâm một chút là ổn .

Cầm mấy cái hộp lên, Lưu Dương lại dạo qua một vòng, tìm vài miếng dương chi ngọc bội đem về nhà làm quà. Nghĩ về Hoàng Nhã Lỵ đang ở nhà hắn có chút đau đầu, hơn nữa cái hiệp ước không bình đẳng kia chắc chỉ cần cầm vài miếng ngọc bội này về tạ tội là được.

Ngọc bội được Lý Long Cảnh để mắt tới quả là không tệ, từ chất ngọc cho đến việc chạm trỗ đều được xưng đáng xếp vào hàng đại sư, có lẽ những vật này từ trong cung vua đi ra, hình trên đó không phải rồng thì là phượng, trong xã hội phong kiến thì đây là biểu hiện của giai cấp. Còn người trong xã hội hiện đại rất thích sưu tầm những loại ngọc bội thế này, đặc biệt là những miếng ngọc bội có hình phượng, chắc con bé Nhã Lỵ kia sẽ rất thích.

Ngoại trừ ngọc bội, bên trong thương khố còn có rất nhiều trang sức được làm từ vàng và ngọc, chế tác cực kỳ tinh tế, chính là trải qua ngàn năm, chúng cũng không còn được tốt cho lắm. Dạo quanh trong phòng, Lưu Dương còn thấy được một đống rác, hình như chỗ này là các bức tranh hay thư pháp, Lưu Dương thở dài một hơi, dựa theo ánh mắt của Lý Long Cảnh, chắc là đây là những tác phẩm nổi tiếng, thậm chí trong này có thể có những bức tranh do Lý Bạch vẽ, nhưng qua ngàn năm sương gió, mấy thứ này lại không được bảo quản đặc biệt, nên thư pháp hay tranh vẽ đều biến thành tro tàn, quy luật của tự nhiên không thứ gì có thể kháng cự lại được.

Lắc đầu, Lưu Dương quay đầu đi ra, khi đi ra hắn vô tình đụng phải cái kệ bên cạnh, thì có một chiếc hộp ngọc nhỏ rớt xuống một cách thần kỳ, bụi bám đầy hộp, chiếc hộp này nhỏ mà dài, nhìn rất bình thường. Lưu Dương ngồi xổm xuống, nhặt chiếc hộp lên, đang định đặt nó lại lên giá, thì trong lòng hắn chợt động, những thứ được Lý Long Cảnh cất trong này đều là bảo vật, toàn là hàng hiếm, như vậy chắc bên trong chiếc hộp trông có vẻ bình thường này có thể ẩn chứa bí mật gì đó?

Lấy tay mở hộp, chiếc hộp này không được khóa bởi cơ quan nên việc mở ra rất đơn giản, mở ra không ngờ bên trong hộp ngọc lại đựng 36 chiếc kim châm dài ngắn khác nhau, được chế tạo rất tinh tế, hơn nữa vì chúng được bảo quản bên trong hộp ngọc nên so với những kim khí bên ngoài thì sáng bóng hơn, mà bên cạnh những chiếc kim châm, có mốt thứ nhìn giống như quyển sách nhỏ làm bằng tơ lụa.

Thứ được Lý Long Cảnh cất giấu trong này, nhất định là đồ tốt, Lưu Dương cầm quyển sách kia mở ra xem. Cầm quyển sách này lên, Lưu Dương biết ngay chắc chắn nó không được là từ tơ lụa, mà từ một tài liệu khác nhưng hắn không biết tên, hơn nữa rất cứng cỏi, mở trang đầu ra, hiện ra chữ: kim châm tam thập lục quyết.

Hiện tại Lưu Dương đã khác trước kia , lúc này hắn đã có đủ tư cách của một truyền nhân, nên cũng sỡ hữu được một số kiến thức trong võ lâm, dưới kiễu dạy học như nhồi vịt ăn làm hắn biết rất nhiều thứ. Hắn còn nhớ rõ Lý Long Cảnh từng nói võ học, y đạo, đan đạo ba thứ luôn hỗ trợ lẫn nhau, theo một trình tự nhất định, thậm chí có liên quan trong việc lý luận.

Vào sơn động hơn 3 tuần, sư phụ dạy cho Lưu Dương võ học và đan đạo, nhưng chưa hề nói tới y đạo, hay vì y đạo được chứa trong cuốn sách này? Nhưng tại sao sư phụ lại không nói trực tiếp cho mình, mà lại để trong này, nếu không phải hôm nay gặp được một cách ngoài ý muốn, thì không phải nó sẽ bị mai một sao, chẳng lẽ sư phụ còn có ý khác.

Hắn mang nỗi hoài nghi này, mở cuốn y thư có liên hệ đến 36 kim châm kia, kim châm tam thập lục quyết rất ngắn, mỗi một quyết chỉ có vài trăm chữ, cộng tất cả lại chỉ khoảng 1 vạn 2, hắn xem xong rất nhanh lúc này hắn mới hiểu được tại sao độ dài ngắn của các kim châm kia khác nhau.

Trước đó Lưu Dương cứ cho rằng độ dài ngắn những chiếc kim châm trong trung y sẽ không khác nhau là mấy, bởi vì những chiếc kim châm hắn thấy trong cuộc sống hằng ngày đều như thế cả, đương nhiên , bọn chúng không phải là kim châm , mà là thiết châm hoặc cương châm. Sau khi đọc xong kim châm tam thập lục quyết, hắn mới thấy suy nghĩ của mình quá sai lầm, 36 thức kim châm này, giới thiệu chủ yếu về cách sử dụng mỗi thanh kim châm và công dụng của chúng, đương nhiên , đó là một vài phương pháp trị bệnh.

Thuật châm cứu chân chính trong cổ y rất rộng, độ dài ba mươi sáu thanh kim châm không giống nhau, hơn nữa những chiếc kim châm này không phải làm từ vàng ròng, mà là một loại hợp kim, mới có thể thỏa mãn hai yêu cầu là nhẹ nhưng dẻo dai. Khó trách khi Lưu Dương vừa nhìn thấy thì chúng lóe sáng, thì ra là do hợp kim tạo thành, hơn nữa ngàn năm rồi mà không hư. Trong 36 thanh châm chiếc dài nhất là một thước, nhưng lại có đường kính chỉ bằng sợi tóc, Lưu Dương cầm trong tay, dựa theo phương pháp sử dụng trong kim châm tam thập lục quyết truyền chân khí vào, kim châm lập tức dựng thẳng lên, Lưu Dương có thể cảm giác được chân khí đan lưu động trong thanh châm này, tính liên kết của loại hợp kim này quả thật rất tốt , chỉ cần đưa vào một ít chân khí là, có thể tự khống chế sự lây động của kim chông, giống như ngón tay của bản thân. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đột nhiên kím được món đồ chơi mới, Lưu Dương hứng thú đến nỗi quên cả trời đất, đem mỗi thanh châm ra thử nghiệm một lần. Sau đó hắn cảm giác được 36 chiếc kim châm này không chỉ khác nhau về dài ngắn, mà ngay cả khi đưa chân khí vào sẽ xuất hiện các tính năng khác, nhưng rất nhỏ, có lẽ đây mới là tác dụng chân chính của 36 kim châm.

Thật sự không biết một món hàng mỹ nghệ cực kỳ tinh tế thế này được chế tạo bằng cách nào, thậm chí Lưu Dương còn thấy cho dù là khoa học hiện đại cũng khó có thể tạo ra món đồ có độ tinh vi trong giống như các thanh châm này, nhưng các nghệ nhân của ngàn năm trước lại dựa vào năng lực của mình làm ra.

Đúng là qua ngàn năm tang thương, không biết có bao nhiêu tuyệt kỹ bị thất truyền, bao nhiêu sản phẩm ưu tú tuyệt tích.

Chương 130

Kim Châm tam thập lục quyết (hạ).

Tham chiếu kim châm tam thập lục quyết với 36 chiếc kim châm trong hộp, hắn thấy bí quyết kia ghi rất rõ ràng về về đặc tính của 36 thanh kim châm, hơn nữa còn có rất nhiều thủ pháp khác nhau, cùng với hình ảnh minh họa, bất quá điều làm Lưu Dương thất vọng là hắn không hề tìm thấy thứ gì liên quan đến chuẩn bệnh hay y học gì trong này. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bất quá chỉ cần những điều đơn giản trong đó, đã đủ để cho Lưu Dương cảm thấy hưng phấn , phải biết rằng chỉ cần có 36 thanh kim châm này để phối hợp với phương pháp hạ châm, là Lưu Dương có thể trị liệu phần lớn các loại bệnh đơn giản, thậm chí nếu có sự phối hợp của y lý, thì có thể trị được một số bệnh mà khoa học hiện nay cũng gặp phải khó khắn, ví dụ như u não, với chiếc kim dài nhất kia, nó chuyên trị các bệnh trên đầu, bởi vì nhỏ như sợi tóc, nó hoàn toàn có thể thông qua các đại huyệt trên đầu để tiến vào trong các kinh mạch, sau đó tiến đến não bộ mà không cần đụng chạm đến một số mạch máu quan trọng, như vậy nó có thể tránh khỏi sự nguy hiểm như phẩu thuật, đương nhiên hiện tại Lưu Dương không hề biết đến những chuyện này, bây giờ hắn chì vừa tìm hiểu bộ kim châm, vừa thắc mắc tại sao Lý Long Cảnh lại không dạy y đạo cho hắn.

Thật ra suy nghĩ này của Lưu Dương quả là oan uổng cho Lý Long Cảnh, không phải lão không muốn dạy y thuật cho Lưu Dương, mà nếu so với võ công, đan đạo, trận pháp, thì Lý Long Cảnh khá yếu về y thuật, thậm chí phải nói là rất kém. Dù sao con người cho dù tài năng đến mấy, đều không có khả năng đạt được thành tựu ở tất cả các lĩnh vực, hơn nữa tuy ngàn năm trước y đạo đã tồn tại, nhưng nó không quá phát triển, hơn nữa các bí quyết được bảo vệ nghiêm mật, nhiều thứ không được nói ra, nên những thứ trong bộ sách này quá ít, không đủ để giảng dạy.

Đương nhiên việc Lưu Dương đạt được bộ kim châm tam thập lục quyết này là điều ngoài ý muốn của lão, hơn nữa khi lão tìm được bộ kim châm này thì đã đạt đến Hoàng Cấp, công lực đại thành, nên lão không thèm để ý đến thứ này, vì lúc đó không ai đủ khả năng uy hiếp được lão.

Nhưng lão cảm thấy bộ kim châm này có chút khác biệt so với những thứ khác nên mới đem thứ 'vô dụng' này để ở đây, và sớm biến nó thành dĩ vãng trong đầu, kết quả làm Lưu Dương thấy được một cách ngoài ý muốn , nên bị hắn mượn tạm.

Trãi qua hơn 2 tiếng, lúc này hắn mới cảm thấy thỏa mãn thu kim châm bỏ lại vào hộp, cầm chiếc hộp đó bỏ chung chỗ với những chiếc hộp ngọc được chọn, nhìn đồng hồ thì đã hơn 11h, thời gian vẫn còn nhiều, nhưng nếu muốn tinh luyện cả trăm loại dược liệu thì không quá dư dả, do đó hắn không dám trì hoãn nữa, đành thu dọn, cầm theo các thứ đi ra khỏi thương khố. Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương về đến khu luyện công, đem ngọc bội và hộp kim châm bỏ vào trong túi đồ, sau đó cầm những hộp ngọc lớn đi vào phòng luyện đan. Xong xui hắn mới đi vào vườn thuốc hái dược liệu, đem tinh luyện. Để đảm bảo cho nhu cầu, Lưu Dương thu thập cả vài trăm loại dược liệu bên trong động phủ, ngoại trừ một số dược liệu nhất phẩm ra khi thu hái cần có những cách riêng, thì số còn lại không cần quá chú ý, vì trong thời gian ngắn những thứ đó có thể để tạm trên mặt đất.

Cả quá trình hái thuốc làm Lưu Dương mất 2 tiếng, bất quá nhìn thấy đống dược liệu được thu thập, trong lòng Lưu Dương dâng lên loại cảm giác thành tựu, mấy trăm loại dược liệu, tuy rằng mỗi thứ không nhiều, nhưng khi gộp lại 1 chỗ thì giống như quả núi nhỏ, may là có thể tinh luyện chúng, nếu không thì không biết làm cách nào để cầm ra đây.

Vừa rồi hái thuốc, Lưu Dương tiện tay đào vài củ Hoàng tinh, chuẩn bị ly khai , nên khi ăn thứ này hình như có cảm giác là lạ, tựa hồ như có hương vị của sự ly biệt, hơn nữa cảm giác chán ghét cũng giảm đi rất nhiều, mà tác dụng sau nữa tháng ăn Hoàng tinh đã dần dần hiện ra , ít nhất là trong cơ thể hắn cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Đan đỉnh trong phòng đã được chuẩn bị xong từ sớm , đặt hoàng tinh xuống, Lưu Dương bắt đầu làm việc cật lực, sau khi tiến vào nhập phẩm cấp, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, đặc biệt sau khi đột phá, hắn đã có thể sử dụng chân âm và chân dương , thứ này tốt hơn rất nhiều so với chân khí bình thường, chẳng những sức khôi phục rất mạnh, mà việc sử dụng cũng giúp tiết kiệm hơn, ví dụ, trong quá khứ cần 3 phần chân khí, nhưng hiện tại chỉ cần nữa phần là đủ.

Lúc trước vì kinh mạch chưa được đả thông, hơn nữa không chân chính đột pháp, thì chân âm và chân dương giống như vật trang trí, năng lực rất có hạn, hiện tại có thể sử dụng, hơn nữa có thể giảm bớt tiêu hao , chỉ cần điểm này được Lưu Dương áp dụng vào luyện đan thì sẽ cho ra kết quả gấp cả chục lần trước kia.

Vì lúc này chỉ cần tinh luyện, không phải luyện đan, do đó tốc độ rất nhanh, nhưng với một số lượng lớn bao gồm mấy trăm loại dược thảo, hơn nữa lại phải phân ra số tuổi, thì đây quả là một công việc nặng nề, cho dù thực lực Lưu Dương hiện tại đã tăng lên, phải tinh luyện ra vài trăm phần dược liệu cũng khiến hắn cực kỳ mõi mệt.

Bất quá cuối cùng thành quả của hắn cũng dần hiện ra, một núi dược thảo sau khi được tinh luyện, chỉ còn một phần rất nhỏ, năm chiếc hộp ngọc lớn có thể đựng đủ, hơn nữa vẫn chưa đầy.

Quá trình tinh luyện đòi hỏi rất nhiều nghị lực, Lưu Dương trải qua gần một tháng tu luyện, tâm tình đã cực kỳ cứng cỏi , hắn kiên trì mãi cho đến khi hoàn thành quá trình tinh luyện. Cuối cùng hắn không thể khống chế nỗi cơ thể , té lăng quay trên mặt đất, bất quá hắn biết luyện công lúc này thì sẽ thu được nhiều lợi ích, nên đành cố nén đau nhức và mệt mõi, lết xác đến khu luyện công, khoanh chân ngồi xuống.

Sư phụ đã từng dăn: khi chân khí tiêu hao hết, cố gắng vận hành các chu kỳ, có thể giúp chân khí ngày cành trở nên xúc tích, đối với sự phát triển công lực trong tương lại rất có lợi, và đây cũng là một biện pháp tốt để tu luyện tâm tình.

Từ khi bước trên con đường luyện võ cho đến nay, Lưu Dương đã hoàn toàn hiểu được , tu luyện võ công chính là đấu tranh với thiên địa, như con thuyền đi ngược dòng nước, không tiến tắc lui, lúc bản thân mệt mõi nhất, thường thường là thời điểm tiến bộ, nhưng nếu sau đó lơ là, thì bản thân có thể thụt lùi vĩnh viễn, chỉ có thể đạt tới một cảnh giới nhất định.

Sư phụ ngày đó đạt đến thành tựu như vậy, chỉ sợ lão đã rất nghiêm khắc đối với bản thân, trên đời cơ bản không hề có thiên tài, thiên tài chỉ có thể dùng 90% là mồ hôi của sự cố gắng, cho dù người có tư chất 100% đi nữa, mà không cố gắng thì vĩnh viễn không thể trở thành thiên tài.

Chân khí tiêu hao hết, muốn thúc động lại là chuyện cực kỳ khó khắn, tuy trên người Lưu Dương có tụ khí đan, nhưng hắn hiểu lúc này không thích hợp để dùng, cố gắng thôi động chân khí, đem Càn âm quyết và Càn dương quyết ra vận hành 36 chu kỳ, sau đó tiếp tục thêm 36 chu kỳ của Thanh Hư đại pháp, lúc này mới nặng nề dựa theo phương thức trong Thanh Hư đại pháp để tiến vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau, Lưu Dương cảm thấy cả người thoải mái, thậm chí hắn còn cảm giác lực khống chế chân khí lại tăng lên một bước , cho nên một chút mệt mỏi còn sót lại từ hôm qua, cũng sớm 'cuốn theo chiều gió' .

Tuy là chỉ tăng thêm được một chút, nhưng đối với Lưu Dương thì nó rất quý, nên biết rằng chỉ cấn chút tích lũy này là đã có lợi thế hơn người khác.

Nhìn lại đống hành lý bên cạnh, hôm nay là ngày phải đi, phải rời khỏi nơi mà mình đã sống và sinh hoạt trong 3 tuần, quả là có chút quyến luyến.

Sốc lại tinh thần, Lưu Dương bắt đầu thu dọn mọi thứ, tận lực xóa đi tất cả các dấu vết bản thân đã để lại, nào là cất chìa khóa thương khố về chỗ của nó, Vô Tự Thiên Thư đương nhiên cũng được đặt lại dưới chiếc đệm cói, đây là vật của Quỷ Cốc môn, hơn nữa sư phụ vẫn còn, nên chúng vẫn thuộc về nơi này.

Nếu so sánh với trước kia, thì giờ đây trong ba lô của hắn vơi đi một ít đồ ăn nhanh, nhưng có thêm vài hộp ngọc, Lưu Dương lôi một số quần áo trong ba lô ra gói các hộp ngọc lại, biến thành một bịch nhỏ, sau đó hắn lại cột chặc vào trong hành lý, tuy làm thế này thì nhìn có vẻ công kềnh hơn, nhưng trong lượng không tăng bao nhiều, hơn nữa với thực lực hiện tại của hắn, một cao thủ không cao không thấp, những thứ đồ này không thể làm khó được hắn.

Kiểm tra lại hành lý, cho đến khi hắn chắc chắn mình không bỏ quên thứ gì , hắn mới mang hành lý lên lưng, đi tới cửa, đứng trước âm dương cửu cung bát quái trận. Lúc này âm dương cửu cung bát quái trận vẫn được bao phủ bởi một tầng sương mù, phảng phất như có linh tính, từ khi sư phụ hắn đi vào, lão vẫn chưa hề lên tiến, hiện tại chuẩn bị ly khai, Lưu Dương thật sự muốn được nghe lại giọng nói của Lý Long Cảnh một lần nữa.

Chương 131

Rời Động Phủ.

Đứng thật lâu trước âm dương cửu cung bát quái trận, Lưu Dương không hề cất tiếng nói, hắn biết với linh giác của sư phụ có thể cảm ứng được sự tồn tại của mình. Nhưng qua một hồi lâu bên trong trận pháp vẫn không có chút phản ứng nào, giống như Lý Long Cảnh chừa từng bao giờ chui vào trong đó.

Nhẹ nhàng đặt hành lý xuống, Lưu Dương quỳ gối một cách cung kính trước trận pháp, nhìn đám sương mù bao phủ trận trước mắt, hắn cảm khái vạn phần, thời gian từ khi gặp tai nạn giao thông được Lý Long Cảnh sống ký sinh đến nay không hề dài, chỉ hơn 1 tháng, nhưng trong 1 tháng này cuộc sống của hắn đã xảy ra nhiều biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Có những thời điểm Lý Long Cảnh phụ thể để cứu tính mạng của mình, hơn nữa sau đó lại biến hắn thành một cao thủ chân chính, chứ không còn là một 'giả cao thủ' như lúc được lên TV trước kia, sau đó lại còn dấn thân vào con đường võ học dài thâm thẳm này, trước đó khi nằm mơ cũng không dám tưởng tượng tất cả chuyện này là sự thật, nhưng bây giờ nó lại bầy ra ngay trước mắt hắn.

Hiện tại hắn đã có thực lực của riêng mình, do đó sau này hắn có thể đối mặt với tất cả chuyện gì, hắn tin rằng với sự tiến bộ sau này của bản thân, thậm chí hắn có thể trợ giúp sự phụ của mình, đồng thời hắn có thể cùng với sư phụ tái lập lại thời kỳ huy hoàng của võ học.

- Sư phụ, con phải đi rồi , trước khi đi con chỉ hy vọng được gặp lại người một lần nữa, sư phụ có thể đi ra được chứ? Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương sau khi dùng sức khấu đầu mấy cái, liên hướng về phía trận pháp kêu lên, thời gian đã gần trễ rồi, hắn không muốn kéo dài nữa, nếu không trong lúc đi được ra ngoài Hoàng Vân Sơn thì cũng đã quá muộn .

Sau khi Lưu Dương kêu lên, trận pháp ' vũ như cẩn', không hề xảy ra chút phản ứng, trong lòng hắn uể oải, chẳng lẻ xảy ra vấn đề gì, hay sư phụ không còn trong đó? Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Có lẽ sự chân thành của hắn đã làm cảm động được Lý Long Cảnh, sương mù bên trong trận pháp xảy ra biến hóa, cuối cùng ngưng kết lại, mà giọng nói già nua của Lý Long Cảnh lại được truyền ra một lần nữa:

- Thằng ngốc, trong thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào mà không tàn, sư phụ không sao đâu, ngươi có thể yên tâm mà tung hoàng .

Nghe được âm thanh của Lý Long Cảnh lần nữa, Lưu Dương cực kỳ kích động, liên thanh nói:

- Cám ơn sư phụ, đồ nhi hiểu rồi, nếu có cơ hội, nhất định con sẽ đến thăm người, cùng người giải sầu.

Lý Long Cảnh nhìn Lưu Dương, trong lòng thầm than, những người khác thì luôn lo tốc độ tiến bộ của đệ tử mình quá chậm, nhưng lão lại lo hắn tiến bộ quá nhanh , đúng là sự đời, bất quá lão vẫn nhắc thêm một số chuyện, dù sao lão không còn trên cơ thể hắn, không có cách nào trợ giúp khi hắn gặp khó khăn, đành phải dặn hắn cẩn thận, nói: Truyện "Diễm Phúc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Thằng ngốc này, sư phụ phải tu luyện Càn âm quyết, không biết đến khi nào thì mới có thể đại thành, chút buồn tẻ này sư phụ có thể chịu đựng được, nhưng còn ngươi, tốc độ phát triển quá nhanh, không tốn sức để bồi đắp trụ cột, nhưng sau này vẫn cần phải tiếp tục cố gắng. Bên trong thành phố có quá nhiều tạp khí, không tinh khiết bằng ở đây, hy vọng mỗi năm ngươi có thể đến đây bế quan một thời gian, rửa sạch tạp khí, tinh luyện công lực, tranh thủ để sớm bước vào Tiên Thiên cảnh giới.

- Đồ nhi tuân mệnh, mỗi năm đồ nhi chắc chắn sẽ trở về một lần.

Lưu Dương đem mỗi câu mỗi chữ của Lý Long Cảnh khắc sau trong lòng, lấy đó làm chuẩn mức cho việc tu luyện sau này.

Chứng kiến Lưu Dương ngoan ngoãn nghe lời, Lý Long Cảnh vuốt cằm gật đầu nói:

- Cách xuất trận ta đã dạy cho ngươi , ngươi cứ dựa theo đó mà làm, đúng rồi, đừng quên sau khi xuất trận, ngươi phải đem tất cả trận pháp khởi động lại lần nữa.

Tuy rằng này cơ bản là không có dấu chân người, là vì không phải ai cũng đủ thực lực để đi vào, vạn nhất có một vị khác không mời, với tình trạng đang được bảo vệ bởi trận pháp của Lý Long Cảnh, thí lão không có một chút năng lực phản khán nào.

Lưu Dương gật đầu nói:

- Con hiểu, con sẽ làm, sư phụ yên tâm.

- Được rồi tiểu tử, ngươi cứ yên tâm mà đi, sư phụ 'lặn' luôn đây .

Nói xong, đám sương mù bên trên trận loãng ra, phán tán ra khắp nơi, nhìn giống như thực thể của Lý Long Cảnh. Lưu Dương hướng tới trận pháp khấu đầu thêm một cái nữa, sau đó mới cầm đồ đạc lên.

Thời khắc phân ly rốt cuộc cũng tới!

Lưu Dương đi ra thì những trận pháp được áp chế gần như không có, tuy không hoàn toàn đình chỉ việc vận hành, nhưng uy lực của chúng đã giảm đi 9 thành, hơn nữa một .phần lý do này là vì Lưu Dương đi từ trong ra nên thoải mái hơn lúc trước. Lưu Dương đi qua trận nào liền khởi động lại cái đó, làm nó vận hành toàn lực, do vậy tiết kiệm được chút thời gian, đến khí Lưu Dương hoàn toàn đi ra ngoài thì mặt trời đã mọc lên cao.

Ba tuần qua, luôn sống trong sự khẩn trương, mặc dù bên trong động phủ có ánh sáng, nhưng nguồn phát lại từ các bảo thạch, rõ ràng khác biệt với ánh sáng mặt trời.

Lưu Dương cứ nghĩ 3 tuần qua chưa thấy mặt trời, thì khi đi ra sẽ có chút không thích ứng kịp, nhưng kết quả lúc này hắn hành động rất tự nhiên, nếu có chỗ nào không khỏe, thậm chí có thể nhìn thẳng vào mặt trời buổi sáng mà không cảm thấy chói mắt.

Việc này khiến Lưu Dương minh bạch mình khác trước kia chỗ nào, bây giờ bản thân đã là một cao thủ , một cao thủ nhập phẩm, tuy rằng không biết cách tính bây giờ là gì, bất quá nếu so sánh với Trịnh Quốc Vận, thì hắn không phải là đối thủ của mình, chắc cứ dựa vào đó mà suy ra thực lực lúc này.

Vách sơn động cách mặt đất 10 trượng( gần 100 mét), nếu là lúc trước thì đây là một chướng ngại không thể vượt qua, nhưng lúc này thì quá dễ, vận phiêu bình khinh công, nhất thời thân thể nhẹ tựa lông chim, rơi từ từ xuống phía dưới, lúc này Lưu Dương không chọn con đường lúc trước, mà chọn đi xuống dưới, bởi vì nếu đi về phía trước thì sẽ phải vượt qua Hắc Phong Nhai. Thực lực của Lưu Dương lúc này không thể đối phó với những trận cương phong trên đó, hơn nữa thời gian không qua gấp gáp, nên Lưu Dương chọn đi vòng qua cả 3 hiểm địa.

Điểm này cũng do Lý Long Cảnh yêu cầu, hơn nữa lão đem lộ trình con đường vòng kể lại cho Lưu Dương, việc này quả là khiến cho Lưu Dương cảm thấy cực kỳ phiền muộn , đúng vậy, thực lực Lưu Dương lúc này đã khá cao , nhập phẩm cấp, nhưng hắn hiểu rõ lúc này hắn vẫn yếu hơn lúc được Lý Long Cảnh vài phần, mà với những tình huống ở đó sư phụ hắn cũng phải dùng hết sức mới vất vả vượt qua được ba nơi kia, còn thực lực của hắn lúc này thì hoàn toàn không được.

Độ cao hơn chục trượng, sau khi Lưu Dương toàn lực vận khởi phiêu bình khinh công, thân thể hắn giống như lông chim, hạ xuống dưới một cách phiêu dật, cả quá trình rơi xuống mất vài phút, cuối cùng Lưu Dương cũng đứng được trên mặt đất.

Đây là một con đường quanh co vòng qua sơn cốc, nó không hề bị che lấp, Lý Long Cảnh đã miêu tả lại tất cả mọi vật ở đây, phía tây sơn cốc chính là vị trí của con đường vòng, từ nơi đây đi về phía tây 10km, sau đó cứ nhằm hướng ra của Hoàng vân sơn mà đi, sẽ tránh được 3 hiểm địa, lúc đó có thể bình an rời khỏi Hoàng Vân Sơn.

Như vậy, con đường vòng này sẽ dài hơn quảng đường cũ 500km, đối với tộc độ của Lưu Dương lúc này chỉ đi thêm vài tiếng đồng hồ. Đứng trong sơn cốc, Lưu Dương nắm chặt hai tay, đem chân khí vận khởi toàn thân, cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, nhưng qua trong hơn là mỗi phân chân khí sẽ giống như một ánh mắt của hắn, hắn có thể thông qua nội thị đem tất cả lực lượng có được phóng ra ngoài, đây mới là điều qua trọng nhất, tập trung một chút, phân tán chân khí đến từng nơi cho thật tốt, đây cũng là một lợi ích của dị năng thấu triệt khi được áp dụng lên chân khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro