CHAP 11 : SONG TU (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*


"A a a a..." - Hai tay Tề Thiên Sủng bị mảnh lụa trói ngược về phía sau, hai viên bi bị kim hoàn chăm chú trát trụ, xích vàng cuộn lại, làm cho căn nguyên xanh xanh tím tím, món đồ ấy phát huy rõ sự lợi hại của nó, lúc này Tuyên Lân một tay nâng "tiểu bảo bảo" quý giá, một tay nắm nhét ngọc hướng về bên trong.


"Ngươi thả lỏng đi, bằng không nơi này sẽ chịu tổn thương, cẩn thận, tuổi còn trẻ, còn cần phải hưởng thụ nhiều lắm." - Tuyên Lân trêu ghẹo.


" Đồ điên! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! —— a ——" - Tề Thiên Sủng hai mắt đỏ tươi, huyệt thái dương dựt dựt nhảy lên. Xấu hổ cùng đau đớn không nói, nếu là thật sự có sơ xuất ... há không phải là cùng súc sinh đồng dạng sao, sau đó đều không đứng lên được nữa rồi! Vậy y sống thế nào đây ...


Lúc này Tề Thiên Dủng vô cùng phẫn hận, môi cắn phá cũng không tự biết, chỉ cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều mẫn cảm, cố chịu đựng đồ vật cứng rắn lạnh lẽo xen vào cơ thể.


"Thả lỏng, thả lỏng... Không có việc gì!" - Tuyên Lân ôn nhu hôn vào gáy động viên Tề Thiên Sủng. Người trong lồng ngực tựa hồ thật sự rất đau, hậu đình co rút mạnh mẽ khiến hắn suýt chút không chịu được. Hắn cố gắng không làm Tề Thiên Sủng bị thương. Nếu không phải sợ y tiết quá nhiều sẽ tổn thương đến nguyên khí, hắn cũng không muốn dùng loại kỹ xảo này..


Bất quá tiểu tử này tựa hồ là thật sự oán hận hắn, từ lúc vừa gặp, hắn luôn đối với y công khai ám chỉ, hắn biết người này không phải là thật sự cái gì cũng không hiểu, chỉ có điều vì vừa ý Hồng Tụ Thiêm Hương, lại ỷ vào chính mình có công phu nên mới theo hắn về đây.


Vốn hắn định sẽ từ từ, kỳ thực cũng chưa chắc thật không có cơ hội. Nhưng một cực phẩm như vậy mỗi ngày đều ở trước mắt, hắn thực sự là có chút không khống chế được, đến cuối cùng thẳng thắng không gặp y nữa, mặc y ở trang viện muốn làm gì thì làm.


Chỉ là, trái tim hắn vô cùng rối loạn, nói không gặp, trong lòng lại cứ nghĩ đến, lén lút nhìn trộm người ta.


Chứng kiến Tề Thiên Sủng cùng hai nữ thuộc hạ của mình tình chàng ý thiếp uống rượu mua vui, hắn vẫn chỉ có thể ở trên nóc nhà lặng lẽ nhìn họ, trong lòng nhất thời không thoải mái, sợ hai nữ nhân sẽ chiếm được tiện nghi, bọn họ sớm biết đây là người hắn chọn trúng, cho các nàng thêm lá gan cũng không dám làm bậy, chỉ là cảm giác khó chịu này không biện pháp khắc chế.


Cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định dùng tới thủ đoạn đặc biệt, đầu tiên là khiến tinh thần người ta phấn chấn huân hương. Mấy nữ nhân kia tất nhiên không ảnh hưởng gì bởi các nàng thuở nhỏ đã nghe rất nhiều lần, chỉ là Tề Thiên Sủng thì không như thế, căn bản là không chịu nổi, chỉ có thể hơn nửa đêm ở trong sân du đãng.


Cố gắng dùng loại hoa có mùi thơm hấp dẫn sự chú ý của Tề Thiên Sủng, lại phối hợp thanh âm xuân dục trong phòng, làm hại y chảy một quần.


Âm thanh vọng ra mang sắc thái tình yêu nam nữ, phát sinh tiếng thở gấp cùng rên rỉ, nam nữ không giống, cách gọi cũng không giống. Dạng này ở bên trong Tuyết Nguyệt Thần giáo có hơn trăm loại, phối hợp cảnh tượng khác nhau, sẽ tạo hiệu quả bất tận tương đồng.


Từ mặt ngoài xem, tựa hồ Tề Thiên Sủng bị hấp dẫn bởi xuân thanh, kì thực chiếm một phần nhỏ, nơi mấu chốt nhất, chính là nhờ vào mùi hoa kia.


Hoa này ở Tuyết Nguyệt giáo được gọi là thánh hoa, thực tế thánh hoa đã bị vùi lấp trong bao nhiêu năm qua, thế nhưng hoa này do được các đời chăm sóc vô cùng cẩn thận nên tiếp tục sống sót cho đến bây giờ.


Trong điển tịch giáo đối với thánh hoa này cũng rất ít văn từ nói về nó, đơn giản chỉ biết loại hoa này đối với người song tu có lợi ích to lớn, thêm vào toàn bộ Tuyết Nguyệt giáo cũng chỉ còn dư lại bảy khỏa (*), vì lẽ đó quý giá dị thường.


(*) bảy đóa / rậm


Nơi này cũng xem như một phân đàn của Tuyết Nguyệt giáo, Tuyên Lân lại đặc biệt yêu thích ôn tuyền tại đây, chính bởi thế hắn đã chọn nơi này xây dựng trang viên.


Mùi hương của loài hoa này đối với người bản giáo bọn họ ngửi quen rồi, mặc dù sẽ tâm huyết sôi trào, nhưng cũng không thái quá, trừ phi là ăn cánh hoa mới sẽ có hiệu quả. Thế nhưng Tề Thiên Sủng chỉ mới đến, lại trẻ tuổi nóng tính, hơn nữa Tuyên Lân còn dùng dục kế kia, làm hại y làm ra loại chuyện xấu hổ đó.


Ép sát đuổi theo, lượm y phục bẩn của Tề Thiên Sủng, Tuyên Lân lại không dám nhìn thêm. Hắn tự nhận từ nhỏ nghị lực hơn người, có thân kinh bách chiến, đừng nói tâm, chính là thân cũng sẽ không dễ dàng động dục. Thế nhưng hắn lại vì tiểu tử này mà có chút chịu không nổi, khi đó hắn biết rõ, nếu hắn nhìn, hắn sẽ bộc phát thú tính.


Chỉ là hắn đã thật sự không khống chế được bản thân nữa, khi nghe Tề Thiên Sủng muốn rời đi, liền dùng võ lực cưỡng bức đối phương.


Việc này nếu truyền trên giang hồ, sợ rằng Tuyết Nguyệt giáo lại phải gánh chịu hà trách của giang hồ, lịch sử sẽ tái diễn. Vì lẽ đó hắn không thể để sự tình phát triển theo chiều hướng đó, quyết định triệt để hàng phục đối phương rồi mới tính tiếp.


Cũng may việc này vẫn thuận lợi, Tuyên Lân cũng xác định trên người đối phương đúng là có đỉnh cấp danh khí Liên Hoa mà hắn đã tìm kiếm rất lâu. Kỳ thực Liên hoa tại tu chân giới được gọi là đỉnh lô, ngay chính những tu sĩ cao thâm kia, cũng đều ngóng trông có thể tìm tới người mang danh khí như vậy. Mặc dù tổ tiên bọn họ lấy song tu để tu luyện công pháp, truyền tới hiện tại vẫn chưa có người nào luyện chế thành đỉnh lô, chỉ có thể dựa vào điển tịch song tu còn sót lại, hy vọng có thể có bước đột phá.


Lúc này Tuyên Lân quyết định cố gắng chiếu cố đối phương, nếu như có thể, hắn sẽ luyện song tu đạo lữ cùng y, so với vật sủng bình thường là hoàn toàn không giống. Thế nhưng vấn đề đầu tiên, đó là khiến đối phương có thể tiếp nhận hắn, sẽ không đem chuyện của hắn lan truyền ra ngoài. Bằng không điển tịch tu chân bí kíp của Tuyết Nguyệt giao sẽ bị tiết lộ, nhiều tai ương sẽ đổ ập lên đầu bọn họ.


Đạo lý thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội, hắn rõ ràng vô cùng.


Thuận lợi ăn được đối phương, lại buộc đối phương nói ra họ tên thật, tâm tình Tuyên Lân phi thường tốt. Tự tay giúp đối phương tịnh thân, lại dặn dò Hồng Tụ Thiêm Hương chuẩn bị cháo cùng vài món bổ dưỡng.


Săn sóc chu đáo tỉ mỉ như vậy, để Hồng Tụ Thiêm Hương không nhịn được hé miệng cười không ngừng, trong lòng thầm rõ vị trí phu nhân của giáo chủ thuộc về ai rồi, giáo chủ chưa bao giờ quá để tâm đến một ai trước đó. Các nàng xem chừng rất kỳ vọng a.


Kỳ thực cảm giác Tuyên Lân phi thường tốt, Tề Thiên Sủng tuy rằng tức giận bị mình ép buộc , thế nhưng cũng không đến mức độ căm hận. Chí ít đối phương vẫn cười ha ha, ăn ăn uống uống, không chút nào tỏ ra oan ức, khác xa những thiếu hiệp danh môn thanh cao tự đại kia, thời điểm sảng khoái thét toáng lên, xong việc lại muốn chết muốn sống, khiến người ta chán ngán.


Tề Thiên Sủng không khóc không nháo, nhiều lắm chỉ là tức giận, điều này cũng làm cho hắn mở mang tầm mắt, lẽ nào loại quan hệ nam nam này, đối phương dĩ nhiên là tập mãi thành quen như vậy sao?


Tuyên Lân suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng không phải là không thể, năm đó vô song kiếm Mai Đại trang chủ không phải là kết nam thê, chỉ là không biết Tề Thiên Sủng là huyết mạch của ai. Xem ra, cũng chính là gia học uyên thâm, Tuyên Lân nhấc lên thắc mắc rồi lại thả vào trong lòng.


Nếu biết đối phương sẽ không tự làm thương tổn chính mình, Tuyên Lân đơn giản bắt đầu thẩm thấu tính tiếp cận đối phương, hai người song tu là chuyện sớm hay muộn, thừa dịp bây giờ đối phương yếu thế, một lần công phá để chiếm được tâm của đối phương là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro