CHƯƠNG 10 : CAO TRÀO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ngươi ngươi..."- Tề Thiên Sủng sợ đến phát khóc, loại này tư thế lại bị người khác nhìn thấy...


Tuyên Lân mím môi, bàn tay lớn đè lại Tề Thiên Sủng, một tay kia dính ít thuốc hướng về phía sau y, nơi mà ngón tay y đang nằm im lìm trong đó.


"Đừng, đừng đi vào..." - Tề Thiên Sủng kêu thảm thiết, tư thế này thực sự không dùng được lực, chỉ có thể bị ép hàm tiến vào hai ngón tay.


Tuyên Tân ở hậu đình của Tề Thiên Sủng đánh cắm mấy lần, liền phát hiện nơi đó đã ướt át, rút ngón tay ra, quả nhiên mặt trên đã bao vây một tầng dịch thể óng ánh. Trong lòng kinh ngạc, lôi ngón tay Tề Thiên Sủng ra, đổi thành hai ngón tay chính mình, bắt đầu ra ra vào vào. Đúng như dự đoán, rất nhanh đối phương liền cả người như nhũn ra, thở hồng hộc, thậm chí đang bị hắn đụng tới điểm này đã không kìm lòng được hanh lên tiếng.


Trên mặt Tuyên Lân xuất hiện sự nghiêm nghị, vững vàng khống chế đối phương đang giãy dụa, kỹ xảo trên tay liên tục phát huy, Tề Thiên Sủng hô hấp càng ngày càng gấp rút, cuối cùng kêu một tiếng, thân thể chậm rãi ngã oặt, mà hậu đình đang chảy ra một luồng dịch óng ánh. Dĩ nhiên là dùng hậu đình đạt đến cao trào.


Tuyên Lân hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình ổn rung động trong lòng.


Liên Hoa mặc dù là đỉnh cấp danh khí, thế nhưng hậu đình khẩn sáp dị thường, tiền kỳ khai phá rất khó, cần phải kiên trì chậm rãi, mới có thể dưỡng hoa sen nở rộ, vì lẽ đó hắn mới không có quá ép buộc đối phương. Nhưng nhìn Tề Thiên Sủng như bây giờ, mới chỉ làm một lần, đã tỏa ra ý tứ, không ngờ là Liên Hoa khí này chính là Dâm Liên ngàn năm khó gặp.


Liên Hoa vốn là vô cùng hiếm thấy, mà Dâm Liên thì càng quý hiếm hơn. Phàm người tìm Liên Hoa, đều là người trong nghề, nếu như đơn thuần vì hưởng lạc, đó là sự hưởng lạc thật sung sướng, dù sao Liên Hoa tuy rằng có thể đạt song tu cực kỳ cao, triền miên ngàn năm không suy, tiền kỳ lại hết sức phiền phức, mà lại ngây ngô đến thành thục trong thời gian không ngắn.


Thế nhưng Dâm Liên này thì lại khác, không cần quá nhiều khai phá liền có thể thành thục, điều này cũng làm cho rất nhiều kế hoạch của Tuyên Lân tiết kiệm được không ít, điểm phiền toái duy nhất chính là...


Tuyên Lân lắc đầu một cái, những phiền lòng này trước tiên không nghĩ nữa, chỉ cần hắn có thể đem đóa Dâm Liên này vững vàng trông coi là được, sẽ không có vấn đề gì. Nói tóm lại, lợi nhiều hơn hại.


Tuyên Lân sờ sờ đầu Tề Thiên Sủng, phát hiện người đã hôn mê ngủ thiếp đi, buồn cười lắc đầu một cái, loại vui vẻ này, thiếu niên như y có thể sẽ không chịu đựng nổi. Lại nhìn hậu huyệt một chút, phát hiện ngoại trừ có chút sưng đỏ, tình trạng kỳ thực cũng không tệ lắm, hơn nữa nhìn bộ dáng này của Tề Thiên Sủng, cũng không giống với những thiếu niên khác, vừa động chút đã bày ra vẻ thống khổ. Trong lòng than thở một câu, thuốc không thể tiếp tục bôi nữa, lau chùi sạch sẽ dịch trắng đục trên người y, kéo chăn cùng y phục y lại đàng hoàng, rồi xoay người rời khỏi phòng.


Tề Thiên Sủng kỳ thực căn bản không có ngất đi, chỉ là quá mức xấu hổ, y mới đâm đầu vào gối, làm bộ ngủ, miễn cho cùng Tuyên Lân đối diện lúng túng.


Loại cảm giác đó thực sự là... quá thoải mái, chẳng trách phụ thân mình mỗi lần bị các vị phụ thân kia ôm ôm, lại có thể hoan hỉ như vậy. Bất quá những điều này y cũng không dám cùng phụ thân giải bày thắc mắc, nếu như bị cha biết y nghe trộm, không đánh y gần chết là không thể a.


Tề Thiên Sủng trên mặt nóng đến lợi hại, cảm giác được dịch thể ồ ồ chảy ra, dường như không thể khống chế vậy, thoải mái đúng là thoải mái, chỉ là .... bị hắn dùng ngón tay chơi thành như vậy thì...


Ngón tay Tề Thiên Sủng vồ vào dưới thân đệm bên trong tấm chăn, sự sỉ nhục cừu hận này, y nhất định phải báo!


" Đồ bỉ ổi, ngươi thả ta ra!"


"Ngoan! Thời điểm chạng vạng không phải rất thoải mái sao? Ta sẽ để ngươi thoải mái hơn!"- Lời nói chính là hạ lưu vô liêm sỉ, thế nhưng ngữ điệu không thể bình thường hơn được, thật giống như tự thuật một chuyện gì đó thật bình thường, chỉ là loại ngữ điệu bình thản này của hắn làm cho Tề Thiên Sủng giãy dụa càng sâu.


Ăn xong cơm chiều, lại bị Tuyên Lân đè trên giường thao túng một trận, y mệt mỏi không chịu mở mắt, đúng là thật sự ngủ thiếp đi, nhưng đáng tiếc còn chưa ngủ đến đêm khuya, liền bị Hồng Tụ Thiêm Hương hoán lên, lôi kéo y mơ mơ màng màng đến ôn tuyền.


Ôn tuyền mà ngày trước y vẫn thường ngâm mình so với hiện tại không giống nhau, bên ngoài là một tòa cung điện bao quanh ôn tuyền, cửa sau của ôn tuyền là ngay chính giữa đại điện, toàn bộ thành ao đều là bạch ngọc xây thành, một đạo cầu thang bạch ngọc chậm rãi vào trong nước. Nhiệt khí bốc hơi, bạch ngọc nhu quang mơ hồ thoáng hiện, tựa như Tiên cảnh chốn nhân gian.


Hầu hạ Tề Thiên Sủng chỉnh sửa lại xiêm y xong, Hồng Tụ Thiêm Hương liền lui ra. Tề Thiên Sủng còn buồn bực, chợt nhìn thấy bên cạnh cửa nhỏ có một người đang tiến vào, chính là Tuyên Lân.


Chuyện tiếp theo đơn giản là Tề Thiên Sủng cùng Tuyên Lân tranh đấu một phen, cuối cùng không địch nổi người ta, rồi bị áp chế lại, bước vào trong làn nước nóng của ôn tuyền.


Địa điểm không giống nhau, tự nhiên sẽ có cảm thụ không giống nhau. Làm trong ôn tuyền, hoàn toàn khác với làm ở trên giường, thêm vào Tuyên Lân biết được y đã có thể chịu nổi, các loại thủ đoạn đều thi triển hết, trêu đến khí lực giãy giụa Tề Thiên Sủng cũng đều không có, chỉ lo lắng thuận theo dục vọng đang mãnh liệt như nước chảy bèo trôi kia, mặc kệ âm thanh phát ra có làm người ta loạn mê hay không, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ vang vọng khắp đại điện.


Thời điểm đổi tư thế, Tề Thiên Sủng rốt cục cũng bắt lấy cơ hội nói được một câu, tỏ rõ lập trường của chính mình, không nghĩ tới Tuyên Lân lại dùng ngữ khí vô cùng bình thản nói y hãy ngoan ngoãn một chút, điều này làm cho trong lòng y càng mất thăng bằng. Hắn dựa vào cái gì mà làm như vậy? Hắn có thân thiết với mình đâu!!!


Bất quá cũng phải nhắc tới một việc, y đã tiết đến mấy lần, nhưng Tuyên Lân một lần vẫn chưa hề xuất ra, vẫn như cũ gắng gượng ở trong cơ thể y, ma sát ngày một mạnh hơn, y đã hô khàn cả giọng, nhưng đối phương vẫn còn không thấy chút nôn nóng nào, nhịp nhàng ra ra vào vào.


"Ngươi lúc nào mới xong a!" - Tề Thiên Sủng khóc thét một tiếng. Hắn muốn như thế mới chịu dừng lại a!


"Sao vậy? Không chịu được nữa?"


"..." - Chịu gì nổi chứ, người ở trên hiểu được sao!


"Vào đi!"- Tuyên Lân tăng cao âm thanh. Tề Thiên Sủng còn chưa kịp phản đối, Hồng Tụ Thiêm Hương đã song song tiến vào đại điện, hướng về hai người.


" Đem đồ vật ra."- Tuyên Lân bình thản dặn dò. Tề Thiên Sủng thì lại bởi vì quá mức xấu hổ, đầu đều sắp sấn tới trong nước. Thời điểm bị nam nhân cường bạo, lại để nữ nhân mình vừa mắt nhìn thấy, loại sự tình này quá bi thảm a, nếu trong này không có sương mù mịt mờ, y sợ chính mình đã xấu hổ đập đầu chết luôn rồi, hy vọng hai người họ không thấy rõ. Thế nhưng chính y cũng biết, cái này bất quá chỉ là lừa mình dối người thôi.


Rất nhanh hai người liền đưa tới một bàn đồ vật, đại hồng lụa, còn có một chút ngọc khí kỳ quái cùng vài thứ trang sức.


Tề Thiên Sủng nhìn mấy thứ đồ này, cảm thấy có chút khó hiểu, không nghĩ tới Tuyên Lân cầm lấy mảnh lụa, rồi đem cánh tay y ngã về phía sau buộc chặt. Y vốn đã không còn khí lực gì, chỉ có thể tức giận mà chịu đựng cánh tay bị người ta mạnh mẽ trói chặt.


" Đồ chết bầm, ngươi còn có hành động hạ lưu gì nữa thì là luôn đi!"


"Ồ? Ngươi cũng biết à?"- Tuyên Lân mỉm cười nhìn y, từ bên trong khay lấy ra một cái tiểu kim hoàn bạch ngọc (*):" Nếu ngươi biết rồi, vậy ta sẽ không cần giải thích." - Dứt lời liền nâng hạ thân Tề Thiên Sủng lên, đem "đồ chơi" kia chậm rãi triển khai.


(*) cái này cứ hiểu là đồ chơi SM 


"Dừng tay dừng tay! Ngươi đừng hạ lưu đê tiện như vậy!" - Đến thời khắc này, Tề Thiên Sủng còn có cái gì không hiểu chứ, dụng cụ dâm mỹ như thế, tất nhiên là muốn khóa nơi đó của y rồi. Ngày hôm nay nếu thật sự để cho hắn khóa lại, còn mặt mũi nào sống tiếp đây!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro