CHƯƠNG 15 : HIỂU LẦM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tề Thiên Sủng theo Tuyên Lân ra vào mà có chút lung lay, Tuyên Lân cố ý mạnh mẽ đánh vào điểm mẫn cảm, làm cho Tề Thiên Sủng coi như là đóng chặt hàm răng cũng không ngừng được xuất ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.


"Là nơi này thoải mái nhất sao?"- Tuyên Lân vẫn nhìn phản ứng của Tề Thiên Sủng, nghe y trầm thấp, nhưng lại rên rỉ thật mê hoặc, không nhịn được thiếp ở bên tai y mà trêu đùa.


Tề Thiên Sủng bị hắn khiêu khích, cơ thể đã sớm không thể khống chế, hai chân đại phân, muốn đóng chặt, lại bị Tuyên Lân chăm chú trói lại, tuy rằng vô cùng khó chịu nhưng không cách nào chống cự được. Chỉ có thể nắm bắt cánh tay Tuyên Lân, khó nhịn lắc lắc đầu.


Từng sợi tóc đen mượt rải rác ở trên cầu thang bằng bạch ngọc, Tề Thiên Sủng vẻ mặt hồng hào, hai điểm trước ngực sớm đã bị hắn gặm nuốt mà sưng đỏ, tựa như ngậm nước đứng thẳng ở đó. Tuyên Lân vô ý thức nuốt nước bọt, đột nhiên mạnh mẽ hôn Tề Thiên Sủng, mặt trên lẫn phía dưới đồng thời phát động mạnh mẽ thế tiến công.


Lực đạo so với trước còn muốn lớn hơn không ngừng ra ra vào vào, hơn nữa bên trên còn bị người ta hôn mút ngấu nghiến, rất nhanh Tề Thiên Sủng lại một lần nữa tước vũ khí đầu hàng, đồng thời hậu đình căng lại đem Tuyên Lân cũng ép phải đi ra, dịch thể hừng hực xông thẳng tới nơi sâu xa nhất ở bên trong thân thể Tề Thiên Sủng...


Cảm xúc mãnh liệt qua đi, Tề Thiên Sủng nằm ngửa ở cầu thang bằng đá bạch ngọc, đáng thương mà há miệng thở hổn hển.


Tuyên Tân rút hạ thể của bản thân ra, tuy rằng đã bắn nhưng vẫn gắng gượng, ngồi đến bên người Tề Thiên Sủng, lẳng lặng nhìn gò má y, ngón tay ở trên làn da kia cẩn thận chậm rãi di động: "Bảo bối, thoải mái không?"


Tề Thiên Sủng đỏ mặt quay phắt đầu đi. Không thể phủ nhận, vừa rồi xác thực y rất thoải mái, chỉ là... Chuyện như vậy làm sao y có thể thừa nhận!


"Haa..." - Tề Thiên Sủng ngáp một cái, cảm xúc mãnh liệt rút đi, cả người đều là mệt mỏi vô cùng, huống hồ hai người đã mấy ngày mấy đêm không có ngủ.


"Bảo bối mệt mỏi thì ngủ đi."- Tuyên Lân lên tinh thần, đem nước ôn tuyền tát trên người Tề Thiên Sủng, giúp y tẩy đi những tàn dư khi nãy, cuối cùng dùng một tấm thảm chăm chú đem đối phương bọc lại. Chờ chính hắn mặc xong y phục, Tề Thiên Sủng đã êm ấm trong tấm thảm dựa vào cột đại điện nặng nề ngủ mất.


Tuyên Lân cười cợt, khom lưng đem người ôm lấy. Mặc dù là nam nhân, thể trọng lại khá nhẹ, cũng không phải quá cứng rắn, ôm vào trong ngực hết sức thoải mái. Từ ôn tuyền đi trở về phòng ngủ, một đường hắn vẫn là bộ dáng ôn nhu vô cùng, thậm chí đến phòng ngủ, Tuyên Lân vẫn cứ không muốn thả người trong lòng xuống.


Tề Thiên Sủng ngủ một giấc này thật say. Tuyên Lân lại không có tốt số như y, ôm y ngủ được nửa ngày đã luyến tiếc ra khỏi giường.



Song tu bảy ngày, giáo vụ có không ít việc phải xử lý, hơn nữa trong cơ thể vừa tu luyện ra chân nguyên, hắn cũng gấp muốn mau mau tu luyện đến đỉnh cấp thiên chân. Trước đây không tìm được đạo lữ thích hợp, hắn tuy rằng rất cấp bách, nhưng cũng là không có cách nào. Hiện tại đã may mắn phát hiện người đó, lại không thể nóng vội quá. Ai! Vẫn là cần phải làm từng bước mới được.


Khi Tề Thiên Sủng tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời phương Đông vừa sáng sáng mà cũng thật mờ mờ. Kỳ thực y còn có chút buồn ngủ, chỉ là cái bụng trống rỗng không chịu được, chỉ có thể bò dậy.


Sắc trời tuy rằng không tối, thế nhưng đèn lồng dưới mái hiên đều đã được đốt, Tề Thiên Sủng nhìn cái kia đèn lồng trát cẩn thận, nhất thời nổi hứng, vận khinh công bay tới lấy xuống một cái.


Đèn lồng tới tay, Tề Thiên Sủng lúc này mới sửng sốt. Chuyện này ... Nội lực tốt như thế nào mà .... cứ như ... đã gia tăng sao?


Tuy rằng công phu của y quả thật không tệ, khinh công đặc biệt chính là xuất sắc, thế nhưng vừa nãy y mới chỉ vừa nhảy lên có một cái, vẫn chưa xuất ra chút lực gì mà, sao quanh thân lại cảm thấy luồn khí công vô cùng rõ ràng đến vậy. Võ công của y mặc dù không tệ, chỉ là bởi vì tuổi khá nhỏ, nội công hỏa hầu cũng không sâu, vì lẽ đó nội công này vận hành luôn có cảm giác vướng víu, nhưng vừa nãy một thoáng kia ... mọi thứ cứ như nước chảy mây trôi, bình thường lướt đi như thế. Nếu không phải nội công tăng lên một bậc, y thật không nghĩ ra khả năng nào khác.


Nhưng ... Gần đây y rất lười luyện công, như thế nào mà nội công chẳng những không giảm mà lại tăng chứ. Lần này ra ngoài, mặc dù nói là y đi ra ngoài tìm mỹ nhân, nhưng cũng không hẳn là vậy, bình thường lúc luyện công quá chán, quá phiền y vẫn thường viện cớ đi ra ngoài như thế, vì lẽ đó chính xác hơn phải nói là đi giải sầu, rèn luyện tâm tư một chút.


Ngày đó lúc khổ luyện nội công, thấy đứa hài tử bé bỏng đáng thương, tiểu phụ thân của y mới khuyên y ra ngoài giải sầu, miễn cho tâm tư quá u uất, không khéo lại ẩu hỏa nhập ma.


Chỉ là, y hầu như đã đem chuyện luyện công ném đến sau đầu, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hồng Tụ Thiêm Hương. Vậy mà, giờ khắc này nội công đột nhiên có chuyển biến, y thực tại có chút bất minh.


Ngồi suy nghĩ một hồi, Tề Thiên Sủng một lần nữa vận công bay lên mái nhà, quả nhiên không nằm ngoài sở liệu, đây không phải là ảo giác, nội công của y quả thật đã tăng lên một bậc rồi.


Tề Thiên Sủng đứng ở mái nhà hơi có chút ngẩn ra, đây rốt cuộc là tình huống thế nào?


Tuyên Lân bận bịu một đêm, mới đem hết thảy giáo vụ xử lý xong. Hắn chỉ là hỏi đến đại sự, còn việc vụn vặt tự có Tả Hữu hộ pháp phụ trách. Nghĩ trời cũng đã sáng, vội hô người mau chóng chuẩn bị vài món, chờ hắn cùng Tề Thiên Sủng ăn xong, hai người sẽ tiếp tục ngủ, sẽ tiếp tục ........


Ai biết mới đi tới cửa viện, liền nhìn thấy Tề Thiên Sủng đề khí lên đỉnh, tâm nhất thời nhảy đến cuống họng ... Y đây là chuẩn bị rời đi sao?


Nghĩ đến loại khả năng này, Tuyên Lân chợt cảm giác một cơn lửa giận xông thẳng trán, hắn tự nhận mấy ngày nay rất chăm sóc Tề Thiên Sủng, mặc dù vừa bắt đầu đúng là có vẻ buộc đối phương, thế nhưng ... Được rồi, hắn xác thực cũng không có cùng đối phương nói rõ, thế nhưng đối phương cứ thẳng thắn ra đi như thế, không khỏi quá vô tình rồi a!


Tuyên Lân càng nghĩ càng phẫn nộ, mũi chân nhấc lên, người cũng bay lên đỉnh, bắt lấy tay Tề Thiên Sủng : "Ngươi muốn đi đâu?"


Tề Thiên Sủng đang chìm trong suy tư, liền cảm thấy một thân gió mát kéo tới bên người, sau đó đã bị người ta túm chặt cánh tay. Ngẩng đầu nhìn lại, Tuyên Lân với gương mặt tức giận trừng mắt y.


"Ngươi làm gì!"- Tề Thiên Sủng trên mặt lóe qua một tia căm ghét, giơ tay gỡ bỏ kìm kẹp của đối phương.


"Ngươi phải đi?"


"Chuyện cười, ta vốn là phải đi!"- Tề Thiên Sủng kỳ thực bay lên đây là muốn tìm cái gì đó lấp đầy bụng, thế nhưng bây giờ đối phương lại mở miệng hỏi câu này, y tuy rằng kỳ quái, thế nhưng tâm xoay chuyển thật nhanh, thuận theo ý của đối phương mà gật đầu, cơm nơi nào không ăn được, dù sao cũng hơn bị cái người bá đạo này vây ở đây cường bạo.


"Ta không cho phép!"- Tuyên Lân nghe được đối phương chính miệng thừa nhận, sắc mặt nhất thời tái nhợt, hắn tự nhận chưa từng đối với người nào dụng tâm dù chỉ một chút, hiếm thấy lần này hắn là toàn tâm toàn ý muốn cùng đối phương cả đời cùng nhau, ai biết đối phương đối với hắn chỉ toàn sợ tránh còn không kịp, trên mặt Tề Thiên Sủng vừa lóe qua tia căm ghét, hắn nhận thấy rõ rõ ràng ràng, làm cho ngọn giận này càng thêm dữ dội. Xưa nay đều là hắn không thèm người khác, từ khi nào bản thân biến thành người bị chán ghét vậy?


"Ngươi không cho phép?"- Tề Thiên Sủng cười lạnh một tiếng: "Tiểu gia ta hành sự lúc nào đến phiên ngươi làm chủ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là nô hầu của ngươi hay sao?"


Tề Thiên Sủng được nuông chiều từ bé, ngạo khí điểm này không phải người bình thường có thể so kịp, nếu là ai đó mang tên là mỹ nhân danh khí, may ra y còn có thể nhẫn nhịn mấy phần, thế nhưng đối với một đại nam nhân, y cơ bản không cần như thế, tuy rằng Tuyên Lân nhìn cũng không tệ lắm, thế nhưng lại mạnh bạo ức hiếp y, chỉ dựa vào điểm này, y quyết định đời này sẽ không nhịn đối phương.


"Nếu như vậy, ngươi đừng trách ta trở mặt!" - Tuyên Lân bị mấy câu nói của Tề Thiên Sủng làm cho tức giận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn căn bản không phải loại người hỉ nộ hiện hết ra mặt như thế, nhưng lại không biết tại sao nghe được Tề Thiên Sủng nói vậy, liền không khống chế được chính mình nữa.


"Vậy à!"- Tề Thiên Sủng phản ứng cực nhanh, y vốn đã nín một bụng lửa giận, lúc này nghe được Tuyên Lân nói thế, giơ tay một chưởng hướng về ngực đối phương đánh tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro