CHƯƠNG 16 : BỊ THƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nhìn thấy Tề Thiên Sủng ra tay, trên mặt Tuyên Lân nhất thời toát ra vẻ tổn thương, dáng dấp kia phảng phất như bị cha ruột phản bội. Kỳ thực loại vẻ mặt này cũng chỉ là chợt lóe lên, Tề Thiên Sủng vậy mà nhìn ra được, đồng thời còn đọc hiểu ý tứ bên trong, trong lòng khẽ run lên, nội lực trên tay không khỏi thu hồi hơn nửa.


Tuyên Lân sau khi lộ ra nét mặt bi thương, trên mặt lập tức xuất hiện một tia tàn nhẫn tuyệt tình, đã như vậy, chớ trách hắn thật sự vô tình, cả hai đã song tu, nếu y không muốn lưu lại, vậy chỉ có thể cứng rắn hạ thủ thôi.


Tuyên Lân liễm hạ mi mắt, xuất ra một chưởng nghênh đón y. Hắn không muốn xem, cũng không thể xem nổi, đây không phải điều hắn muốn, đều...


Chỉ là sự tình lại tiến triển theo chiều hướng khác. Tề Thiên Sủng khi nhìn thấy vẻ mặt Tuyên Lân, trong lòng không hiểu sao chợt mềm nhũn, thu hồi phần lớn nội lực, mà Tuyên Lân lúc này lại đột nhiên ra tay, hướng về y tấn công.


Thời điểm Tề Thiên Sủng từ mái nhà vì một chưởng kia mà rơi xuống, cả người Tuyên Lân đều ngốc ngay tại chỗ, hắn lom lom nhìn tay mình, trong lòng loạn tung lên, dĩ nhiên đã quên mất phải tóm lại Tề Thiên Sủng đang rơi xuống.


"A..." – Tề Thiên Sủng bị một chưởng vỗ đến mà bay xuống mái hiên, rút lui mười mấy bước dựa vào một gốc đại thụ mới dừng bước lại. Một ngụm máu tươi từ trong miệng tuôn ra, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực, ngay cả ánh sáng trong mắt đều ảm đạm đi không ít.


Tỉnh lại, Tuyên Lân vội vã từ nóc nhà bay xuống, đem Tề Thiên Sủng ôm vào trong ngực : "Bảo bối, ngươi, ngươi như thế nào..."


"Thả, buông..." – Tề Thiên Sủng đẩy nhanh đối phương, chỉ là y ngay cả đứng còn đứng không vững, cái đẩy này càng khiến thân thể lảo đảo hơn.


"Hồ đồ!" – Tuyên Lân làm sao chịu buông tay, đơn giản không để ý sự chống cự của đối phương, đem người ôm ngang lên, hướng về phòng ngủ.


"Thả ta ra!" – Tề Thiên Sủng khí tức bất ổn, thế nhưng ngữ điệu vô cùng kiên quyết.


"Câm miệng." – Tuyên Lân tâm đều rối loạn, người trong lồng ngực vẫn là không có chút phối hợp nào.


Đem Tề Thiên Sủng đặt ở trên giường, Tuyên Lân không để ý đối phương giãy dụa, mạnh mẽ xé y phục đối phương ra, chỉ thấy một chưởng xanh tím khắc ở trên da thịt trắng nõn kia.


Tuyên Lân cảm thấy một trận quặn đau trong tim, chính mình làm sao có thể xuống tay tàn nhẫn đến thế này : "Bảo bối, ta ... Ngươi làm sao đột nhiên lại..." – Hắn vốn là nhất thời tức giận, không nghĩ tới y chính là người xuất thủ trước, đột nhiên lại rút nội lực về.


"Không cần nhiều lời." – Tề Thiên Sủng quát bảo đối phương ngưng lại, y tự trong lòng cũng cảm thấy thật buồn nôn, chính mình làm sao lại nhẹ dạ như thế? Đối phương chỉ là lộ ra một vẻ mặt khổ sở thôi mà!


Tuyên Lân nhìn vẻ đầy tức giận của Tề Thiên Sủng, trong lòng bỗng nhiên hơi động: "Bảo bối, ngươi có phải là..."


"Là cái gì?" – Tề Thiên Sủng một mặt phòng bị.


"Có phải là trong lòng đã có ta?"


"Nói hưu nói vượn!" – Tề Thiên Sủng từ trên giường ngồi dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Tuyên Lân, cười gằn: "Tuyên Đại giáo chủ, chẳng lẽ là hài đồng sao? Ta vừa rồi bất quá chỉ là nhất thời nhẹ dạ, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên lại ngây thơ như vậy!"


"Ngươi..."- Tuyên Lân nhìn thái độ trào phúng của đối phương, nhất thời không biết là thật hay giả.


"Tuyên Lân, nếu ngươi thức thời, vậy thì nên để ta đi. Ta đối với ngươi một chút hứng thú đều không có." – Tề Thiên Sủng nói đến đây, đột nhiên lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng biến thành trắng xám vô cùng.


"Cố gắng chịu đựng, là do ta suy nghĩ nhiều. Ngươi đừng kích động."- Nhìn Tề Thiên Sủng thổ huyết, tâm Tuyên Lân đau như thể bị người siết nắm trong tay, chỉ có thể lùi về sau một bước.


"Thả ta đi!"


"... Được." – Tuyên Lân trầm trọng gật gù : "Nếu ngươi tâm tình không tốt, đi ra ngoài giải sầu cũng được, bất quá ngươi bị nội thương, trước tiên..."


"Không, ta không muốn lại đợi ở chỗ này!" – Tề Thiên Sủng xoa một chút vết máu trên khóe miệng.


"Được." – Vẻ mặt Tuyên Lân không có bất kì biểu lộ gì, lấy hoàn đan dược từ đầu giường : "Uống thuốc đi!"


Tề Thiên Sủng một mặt xem thường: "Ngươi cho rằng ta sẽ dùng thuốc ngươi cho?"


"Việc đó tùy theo ngươi."- Tuyên Lân mang theo một tia tà khí trên mặt: "Ngược lại nếu ngươi không ăn, cũng đừng mong bước ra cửa lớn dù chỉ một bước. Ngươi có thể thử xem. Lúc trước khi ngươi không bị thương còn không đánh lại được ta, hiện tại bị nội thương, vậy thì càng đừng nghĩ đến!"


"Nếu như ta không uống thì sao?"


"Ta không phải là người bá đạo, chỉ cần ngươi chữa khỏi vết thương, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể rời đi!"


Tuyên Lân đem viên thuốc lưu ở trên bàn, cho phép Hồng Tụ Thiêm Hương bước vào phòng hầu hạ Tề Thiên Sủng, lại dặn dò vài thuộc hạ bảo vệ cửa lớn, sau đó xoay người rời đi.


"Phu nhân, trước tiên uống thuốc đi!"- Hồng Tụ lấy viên thuốc lên, còn Thiêm Hương thì đưa bát nước nóng tới trước mặt Tề Thiên Sủng.


"Ngươi gọi ta là cái gì?"- Tề Thiên Sủng trợn trừng mắt lên. Mấy ngày trước không phải vẫn còn gọi y là Tề công tử à?


"Gọi ngài là phu nhân, không đúng ạ?"- Hồng Tụ cười khẽ : "Tuy rằng còn chưa về tổng đàn, thế nhưng giáo chúng tại đây đều biết ngài đã là giáo chủ phu nhân rồi!"


Tề Thiên Sủng hơi kéo khóe miệng: "Giáo chúng ... bộ nhiều người lắm sao?"


"Khoảng mấy chục ngàn!"


"... Các ngươi đi xuống trước đi!"


"Phu nhân, ngài bị nội thương, vẫn là uống thuốc trước đi đã!"- Hồng Tụ không chịu thoái nhượng, chủ nhân đã giao nhiệm vụ, thề sống chết đều cũng phải hoàn thành.


"Cái này... Là thuốc gì, ngươi biết không?"


"Đây là thánh dược chữa thương của bản giáo bí chế, tô hồng hương."


"... Danh tự này là thuốc chữa thương?" – Tề Thiên Sủng một mặt không tin.


"Tuy rằng tên rất diễm lệ, nhưng đúng là thuốc chữa thương, hơn nữa số lượng đan dược cực nhỏ, tất cả đều nằm trong tay giáo chủ. Giáo chủ đối với phu nhân thật tốt."


"Thật tốt..." – Tề Thiên Sủng nở nụ cười, đẹp đến cực kỳ mê người, ngay cả Hồng Tụ Thiêm Hương đã từng gặp qua biết bao nhiêu người, cũng không nhịn được phải ngây người: "Thương thế này chính là do hắn gây ra, hiện tại ném viên thuốc này chữa thương cho ta, chính là tốt với ta à?"


"Việc này..." – Hồng Tụ Thiêm Hương hai mặt nhìn nhau, cùng một mặt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Các nàng biết rõ trên người Tề Thiên Sủng mang danh khí, hơn nữa lại được giáo chủ cực kỳ coi trọng, đồng thời cũng báo cho các nàng rằng Tề Thiên Sủng chính là phu nhân của hắn, bởi vì vừa rồi họ không có mặt ở đây, vì lẽ đó sự tình Tề Thiên Sủng bị Tuyên Lân đả thương, các nàng thật tình không biết. Giờ khắc này mạo muội nghe được Tề Thiên Sủng chính là bị Tuyên Lân đả thương, trong nháy mắt lóe lên trăm nghìn nghi vấn to đùng ở trong lòng.


Tề Thiên Sủng không rãnh rỗi để ý biến hóa trên mặt bọn họ, ném đan dược trong tay đi, chỉ chỉ cửa phòng: "Hai người các ngươi đi ra ngoài đi."


Hồng Tụ Thiêm Hương vô cùng ngạc nhiên, mới có mấy ngày không gặp, làm sao phu nhân lại như biến thành người khác rồi? Mấy ngày trước không phải đối với tỷ muội các nàng phi thường ôn nhu, phi thường có hứng thú sao?


"Phu nhân, chúng ta..."


Tề Thiên Sủng liếc trắng mắt, nói: "Yên tâm, ta chỉ là muốn vận công. Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đúng rồi, một canh giờ sau, chuẩn bị cho ta một vài món đưa vào đây!"


"Vâng. Phu nhân, chúng ta xin cáo lui." – Hai tỷ muội lần nữa liếc mắt nhìn nhau, quyết định trước tiên thuận theo Tề Thiên Sủng.


Ra cửa, hai nàng dặn dò người bên ngoài cẩn thận hầu hạ, không thể kinh động đối phương, sau đó liền vội vội vàng vàng hướng đến chỗ Tuyên Lân bẩm báo tình hình.


Tuyên Lân cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng thoải mái. Hắn sẽ cố gắng chìu chuộng y, chỉ cần y chịu chữa thương cho chính mình là được, dặn dò hai người dự bị một ít dược thiện thanh đạm, lát nữa hắn và y sẽ ăn cùng nhau.


Tuyên Lân nghĩ một lát sau sẽ gặp y, hắn sẽ dùng thật nhiều lời ngon tiếng ngọt, tranh thủ làm dịu cơn tức giận của Tề Thiên Sủng. Nhưng lại không biết Tề Thiên Sủng lúc này đang cố nén nội thương, lén lút đẩy cửa sổ chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro