CHƯƠNG 17 : BUÔNG THA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kỳ thực nội thương của Tề Thiên Sủng cũng không quá nặng, Tuyên Lân phản ứng cũng coi như khá nhanh, y cảm giác được thời điểm đó nội lực của hắn xuất ra cũng không lớn đã mau chóng thu lại, vì lẽ đó chính hắn hẳn cũng chịu nội thương rồi.


Còn Tề Thiên Sủng hết lần này tới lần khác thổ huyết, cũng là bởi vì một chưởng đó tổn thương tới phế phủ, nếu là cố gắng điều dưỡng, cộng thêm đan dược của hắn, chỉ cần nửa tháng liền khỏe lại thôi.


Thời điểm hắn nhuyễn ngôn thật ngữ nhận cái sai chuẩn bị đâu vào đấy, hắn nghĩ nếu đem những lời này tỉ mỉ nói với y, đối phương chắc cũng sẽ khí thuận a. Chờ đến lúc Tề Thiên Sủng chấp nhận, hai người cùng thỉnh an phu phu Mai Đại trang chủ, triệt để đem việc hôn nhân định ra, cũng miễn cho hắn cả ngày lo lắng đề phòng.


Tuyên Lân cảm thấy kế hoạch như thế rất tốt, nghe được Hồng Tụ bẩm báo cơm nước đã chuẩn bị kỹ càng, tâm tình khoan khoái, cũng không mang theo người hầu hạ, tự mình bưng khay hướng về phòng của chính mình.


Người hầu canh giữ ở bên ngoài giúp hắn đẩy cửa ra, Tuyên Lân định nhấc chân đi vào thì cảm nhận được vài tên người hầu đang vội vã chạy tới.


"Xảy ra chuyện gì?" – Trên mặt Tuyên Lân hiện lên vẻ không hài lòng.


"Khởi bẩm giáo chủ, phu nhân... Phu nhân..."


"Phu nhân làm sao?"


"Phu nhân vừa đi tới mã phòng , cưỡi lên một con ngựa lao ra phân đàn!"- Người hầu quỳ xuống đất cả người run rẩy mà bẩm báo, hắn cảm thấy toàn thân giáo chủ đều là hàn khí, có thể đem người tươi sống đông chết.


(mã phòng : chỗ để ngựa)


Khay trượt khỏi tay Tuyên Lân , mùi thịt mùi thuốc cùng một chỗ, còn Tuyên Lân đã sớm vận khinh công thẳng đến mã phòng.


Vừa vào mã phòng, Tuyên Lân liền biết con ngựa mà Tề Thiên Sủng lấy đi chính là con Phấn đĩnh Bạch Long câu!


Tuyên Lân không suy nghĩ nhiều, sải bước phi đến ngựa của chính mình, vội vàng đuổi theo. Người hầu bên người cũng dồn dập lên ngựa, vừa tháp tùng, vừa bẩm báo phương hướng Tề Thiên Sủng ly khai.


Tuyên Lân không nghĩ cấp tốc là có thể đuổi theo được, dù sao Bạch Long câu chính là thiên lý mã, mà nơi này, ngoại trừ con Lô có thể, còn ai có thể đuổi theo.


Dù vậy, Tuyên Lân cũng không có ý định từ bỏ, trái lại cơn tức giận trong lòng cứ một mực thôi thúc hắn, tuỳ tùng người hầu bốn phía thở hồng hộc, nhưng không dám lên tiếng.


Công phu không phụ lòng người, cũng may là Tề Thiên Sủng có thương tích nên cưỡi ngựa không nhanh, Tuyên Lân đuổi theo chừng được hai mươi dặm liền nhìn thấy phía trước cách đó không xa bóng dáng tuấn mã màu trắng, cùng với bộ y phục trắng của thiếu niên.


"Tề Thiên Sủng!"- Tuyên Lân nghiến răng nghiến lợi, bàn tay ở trên lưng ngựa mượn lực, cả người bay lên, hướng về người phía trước nhào tới.


Tề Thiên Sủng vốn là có nội thương, mạnh mẽ vận khí đoạt ngựa lao nhanh đi, sớm đã động đến thương thế càng trở nặng, nghe được phía sau có người gọi tên mình, Tề Thiên Sủng cả kinh, quay đầu nhìn lại, Tuyên Lân đã từ ngựa của hắn phi tới. Trên đùi hơi dùng sức, Bạch Long câu bị kinh động, hai vó câu cao cao giơ lên, Tề Thiên Sủng hoàn toàn không kịp đề phòng, trực tiếp trượt xuống lưng ngựa.


"Tề Thiên Sủng!" – Tuyên Lân chỉ nắm được một ống tay áo của đối phương, không tiếp được người của đối phương.


Tề Thiên Sủng che ngực chậm rãi đứng lên: "Tuyên đại giáo..." – Một câu nói này còn chưa dứt lời, máu tươi lại tuôn ra.


"Bảo bối..." – Tuyên Lân muốn nhào tới, lại bị đối phương giơ tay ngăn cản.


"Không được tới!" – Hành hạ một phen như thế, vốn nội thương không tính là quá nặng, miễn cưỡng bị dằn vặt thành trọng thương, Tề Thiên Sủng sắc mặt trắng bệch nhìn Tuyên Lân: "Tuyên Đại giáo chủ có phải là muốn giết chết ta mới bằng lòng dừng tay?"


"Ta làm sao sẽ buộc ngươi... Ngươi nghe ta nói..."- Tuyên Lân cảm giác miệng mình không nói được, bất quá chuyện này cũng là do trước đó hắn không chịu nói rõ, làm cho lúc này, dù có nói gì Tề Thiên Sủng cũng không chịu nghe.


"Nói cái gì."- Tề Thiên Sủng một tay chống đỡ, một tay che ngực: "Ngươi nói cái gì ta đều không muốn nghe!"


"Bảo bối, nghe ta nói!" – Tuyên Lân liều lĩnh nắm lấy vai Tề Thiên Sủng, đem đối phương lún vào trong ngực: "Ta biết ta có rất nhiều chuyện không nói rõ ràng, khiến ngươi hiểu lầm ta, thế nhưng ngươi phải tin tưởng, ta tuyệt không có ý muốn thương tổn ngươi!"


"Cho nên!" – Tề Thiên Sủng khẽ giãy dụa, cũng không tránh thoát ôm ấp của Tuyên Lân, đành chiếu ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.


"Ta... Không biết... Lại buộc ngươi."- Tuyên Lân bỏ ra rất nhiều sức lực mới nói ra khỏi miệng, Tề Thiên Sủng nghe trong lòng nhảy một cái, phút chốc ngẩng đầu lên nhìn Tuyên Lân. Tuyên Lân không có hạ xuống tia kinh hỉ chợt lóe lên trên mặt, tự đáy lòng là một trận đau lòng, thế nhưng hắn vẫn phải nói: "Ta không buộc ngươi, không phải là ta muốn từ bỏ ngươi."


"Cái gì?"


Tuyên Lân từ trong lòng lấy ra một viên đan dược, chính là thuốc trị thương hắn luôn mang theo bên người: "Uống thuốc, ta liền thả ngươi đi!"


"... Được!" – Chuyện tới nước này, có uống hay không cũng không ảnh hưởng đến sự lựa chọn của y, không uống đi không được, nếu đối phương thật sự muốn hạ độc, bản thân cũng không thể cự tuyệt! Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi! Tề Thiên Sủng tiếp nhận đan dược, một cái liền nuốt xuống.


Tuyên Lân nhìn Tề Thiên Sủng nuốt viên thuốc, tâm mới phóng tới trong bụng: "Thứ hai..."


"Còn có thứ hai? Ngươi gạt ta!" – Tề Thiên Sủng vừa đem thuốc nuốt xuống bụng, nghe được Tuyên Lân nói vẫn còn viên thứ hai, thiếu chút nữa phun ra ngoài.


"Đừng kích động." – Tuyên Lân giúp Tề Thiên Sủng vuốt vuốt ngực: "Ta chỉ là muốn sau khi ngươi rời khỏi ta, không được tìm đến nam nhân khác. Nếu ngươi không chịu đáp ứng, đừng trách ta không cho ngươi đi!"


"Chuyện cười, tiểu gia ta thiên hạ mỹ nữ còn nhìn chưa đủ, làm sao lại đi tìm nam nhân!" – Tề Thiên Sủng hừ một tiếng, vỗ bỏ tay Tuyên Lân đi: "Thả ta ra mau!"


"Ngươi đáp ứng ta, ta liền thả ra. Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ bắt ngươi trở lại, làm cho ngươi đời này đều không xuống giường được!"- Tuyên Lân hai mắt trợn tròn, nhìn vô cùng doạ người.


Tề Thiên Sủng sợ hết hồn, Tuyên Lân bảy ngày bảy đêm lần trước, y biết hắn đã cố hòa hoãn, nếu là thật sự chọc hắn nổi điên, chỉ sợ cả đời này y sẽ chết ở dưới thân của đối phương, lắc lắc đầu, vội vã mở miệng: "Ta đồng ý, ta đồng ý..."


"Ta nguyên bản còn đang suy nghĩ, nếu ngươi vẫn không đồng ý, ta sẽ có cớ lưu ngươi lại, không nghĩ tới ngươi ... dĩ nhiên đáp ứng sảng khoái như vậy, cũng được, chúng ta tạm thời tách ra. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi nhớ ta, liền đến tìm ta, ta chính là người nam nhân đầu tiên của ngươi đấy!"- Tuyên Lân yên lặng nhìn Tề Thiên Sủng, không để ý đối phương đang muốn mở miệng nói chuyện, sâu sắc hôn lên cánh môi đối phương.


"Ô... A... Ô ô..."- Tề Thiên Sủng có lẽ là cảm thấy nghẹt thở, giãy dụa không ngớt, song quyền nện ở ngực Tuyên Lân.


Tuyên Lân lưu luyến thả đối phương ra, nhìn bờ kia kia bị hắn hôn đến sưng đỏ, đưa tay vỗ vỗ bả vai của đối phương, lại nhét tiểu hầu bao vào trong lồng ngực Tề Thiên Sủng: "Bạch Long câu, sẽ đưa cho ngươi, ngươi ... tự lo lấy!"


"Hừ!" – Tề Thiên Sủng hừ một tiếng, dùng ống tay sượt sượt miệng, xoay người lên ngựa, nghênh ngang rời đi.


Tuyên Lân thở một hơi thật dài, nhưng tự nhiên một trận ho khan kéo đến kịch liệt, không khỏi đưa tay nắm chặt thành quyền chặn ở miệng. Máu tươi từ giữa các ngón tay tràn ra.


"Giáo chủ!"- Mấy người hầu vội vã vọt lên, Tuyên Lân vung tay: "Đường cũ trở về!"


Đám thuộc hạ không dám không nghe, không thể làm gì khác hơn là theo Tuyên Lân lên ngựa, đoàn người nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro