CHƯƠNG 18 : DỊ TỘC MỸ NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tề Thiên Sủng một đường đầu cũng không dám quay lại, một mực hướng về phía trước chạy đi, mãi đến tận lúc nhìn thấy thôn trấn ở xa xa mới dừng bước lại.


Tiểu nhị đứng ngoài cửa trông thấy người đến là một thiếu niên mặc áo trắng, dung mạo tuấn tú, khí chất đó rõ ràng chính là đại gia nhiều tiền, liền vội vàng tiến lên bắt chuyện.


"Gia là dừng chân nghỉ mệt hay là trọ ở đây ạ?"


(Lota: gia ở đây có nghĩa là ngài, mà dịch ngài thì không sát nghĩa, mị để nguyên như vậy nhé)


"Một gian phòng hảo hạng, ngựa của ta nhớ cho ăn tốt..." – Tề Thiên Sủng đem dây cương ném vào trong tay tiểu nhị.


"Ngài yên tâm, giao cho tiểu nô quả là không sai a." – Tiểu nhị lém lĩnh hô một tiếng.


Tề Thiên Sủng nhấc chân đi đến đại sảnh, một ông lão râu dài ở sau quầy đánh bàn tính. Nghe thấy tiếng la của tiểu nhị ở ngoài cửa, vội vã ứng phó.


"Gia xin mời vào, Cẩu Tử, chào hỏi khách đi." – Lão chưởng quỹ vừa dứt lời, một vóc dáng gầy gò nhỏ bé đã đi tới trước mặt Tề Thiên Sủng, da dẻ đen nhẻm nhưng lộ ra vẻ khỏe mạnh.


"Một gian phòng hảo hạng, một bàn rượu và thức ăn ngon."


"Dạ được, phòng chữ thiên số hai, một bàn rượu cùng món ăn ngon. Gia ngài là ở đại sảnh ăn, hay là đến trong phòng?"


Tề Thiên Sủng nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy có chút ồn ào. Lúc này chính là giữa trưa, không ít khách thương qua đường ở trấn này đều dừng chân tại đây, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Vết thương cũ của Tề Thiên Sủng vẫn chưa lành, hơn nữa tâm tình cũng không tốt đẹp gì, yên lặng mà sờ soạng một thoáng lên đôi mình chính mình còn có chút sưng đỏ: "Đưa đến trong phòng đi."


"Dạ. Gia, ngài đi theo tiểu nhân."


Tề Thiên Sủng tiến vào phòng khách, đánh giá bốn phía một phen, cảm thấy cũng thật chỉnh tề, hài lòng gật gù. Tìm trên eo mới phát hiện y phục mình mặc trên người đã sớm không phải là của chính y, mà là do thủ hạ của Tuyên Lân chuẩn bị sẵn.


Tuy rằng hình thức cùng màu sắc đều tương tự, thế nhưng hầu bao treo ở bên hông đã sớm không còn ở đó. Thời điểm trốn ra không chú ý, giờ khắc này muốn khen thưởng, mới phát hiện eo nhỏ trống rỗng.


Mắt thấy tiểu nhị chờ ở một bên, Tề Thiên Sủng cảm thấy thể diện có chút nóng lên, tay tìm trên eo nhỏ có chút lúng túng thu hồi về, làm bộ ho khan vỗ vỗ ngực. Đầu ngón tay vuốt ve, nơi ngực hình như có đồ vật ngạnh ra. Tề Thiên Sủng bừng tỉnh, nhớ tới lúc đó, Tuyên Lân tựa hồ là hướng về trong lồng ngực của y nhét vào cái gì đó, bất quá khi đó tình thế căng thẳng, y cũng chưa có xem qua.


Tề Thiên Sủng đưa tay vào, móc ra, quả nhiên đó là một hầu bao nhỏ, vải sa tanh màu lam đậm, mặt trên thêu một đóa hoa cực kỳ kiều diễm, hoa này không phải lan cũng không phải liên, cánh hoa ngọc bạch, thật thuần khiết hoàn mỹ, lại khiến người ta cảm thấy yêu diễm vô cùng.


Tề Thiên Sủng nhìn đóa hoa kia, thực sự là không biết nó là gì, thôi vậy, nhìn đẹp là được rồi, đưa tay dò vào hầu bao, bên trong vật cứng không ít, lấy ra xem, quả nhiên đều là vàng bạc ngân lượng.


Lấy một khối bạc vụn ném cho tiểu nhị đang tha thiết mong chờ ở phía sau, tiểu nhị đạt được bạc nhất thời vui vẻ ra mặt. Một thỏi bạc này trị giá bao nhiêu chứ, chính là có thể bù đắp đầy đủ được tiền thưởng của một ngày đó, không nghĩ tới lại đụng được một đại gia.


Tiểu nhị hoan vui mừng hỉ đi xuống, dặn dò nhà bếp làm thêm hai món ăn nữa, Tề Thiên Sủng nhìn tiểu nhị từ bên ngoài đóng cửa phòng lại, mới đem đồ vật trong ví đều đổ ra.


Đừng thấy hầu bao không lớn, bên trong thật sự là chứa không ít thứ quý giá. Bạc vụn, vàng lá, lại còn có mấy hạt châu, xem chừng phẩm chất là vô cùng tốt.


Tề Thiên Sủng đem tất cả thu thập lại, rồi nhìn kỹ hầu bao kia một chút, tuy rằng nhìn rất bình thường, nhưng lại hết sức tinh tế. Tề Thiên Sủng bỗng nhiên giật mình, cái này ... chắc không phải là vật thiếp thân của Tuyên Lân chứ?


(Lota : vật thiếp thân – đồ vật tùy thân luôn mang theo bên mình)


Ngón tay có chút run run, y chưa quên trước khi Tuyên Lân thả y đi đã nói gì, nếu là muốn hắn, liền có thể trở về tìm hắn...


"Gia, tiểu nhân giúp ngài đưa khăn mặt đến rồi." – Tiểu nhị bưng một chậu gỗ đứng ở bên ngoài, gõ cửa.


"A, đến rồi..." – Tề Thiên Sủng bị âm thanh này làm thức tỉnh, liền vội vàng đem đồ vật cất vào cẩn thận, một lần nữa đặt ở trong ngực.


Tiểu nhị vào cửa, đem chậu gỗ thả ở chiếc bàn gần giá treo, sau đó vắt khăn mặt sạch sẽ trắng như tuyết lên giá.


"Gia, ngài rửa mặt đi, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, tiểu nhân sẽ lập tức bưng lên cho ngài." – Tiểu nhị vội vã đến, lại vội vã đi.


Trên mặt Tề Thiên Sủng đỏ ửng, đợi đến lúc tiểu nhị đi rồi, mới âm thầm phỉ nhổ chính mình, vừa thoát khỏi hang hổ, tại sao lại nhớ tới kẻ ác kia! Chẳng lẽ thật sự như hắn nói, chính mình bắt đầu muốn nam nhân rồi sao?


Tề Thiên Sủng khinh rên một tiếng, đem nước nóng hất mạnh vào mặt. Chính mình thực sự là bị ma quỷ ám ảnh, nên mới nhớ tới tên khốn kiếp này!


Lau khô mặt, Tề Thiên Sủng đẩy cửa sổ ra. Nơi này là lầu ba, vừa vặn có thể quan sát con phố phía trước người tới người lui, tuy rằng không sánh bằng Phiêu Hương lâu, nhưng ngược lại rất náo nhiệt.


Bất quá nhìn được một lát, Tề Thiên Sủng liền không còn hứng thú. Tất cả đám người ở dưới đó, dung mạo đều thật bình thường, thực sự không hợp khẩu vị của y. Tại trấn nhỏ hẻo lánh này, nơi nào có thể tìm được mỹ nhân.


Đang định rời khỏi, chợt nghe được một cuộc đối thoại từ dưới lầu truyền đến.


Tề Thiên Sủng tuy rằng nghe khẩu âm người kia nói có chút lạ, thế nhưng âm thanh thanh tân giòn nộn, thực sự là quá êm tai, không nhịn được vươn thân thể nhìn nhìn ngó ngó. Chỉ thấy ở phía dưới, một thiếu nữa mặc y phục ngoại tộc, đầu đeo ruy băng vấn tóc, trang sức trên người màu sắc diễm lệ, đang cùng với tiểu nhị ở ngoài cửa nói gì đó.


Tề Thiên Sủng hai mắt sáng lên, âm thanh dễ nghe như vậy, hẳn là người cũng không tệ a. Vốn định là ăn cơm xong sẽ cố gắng ngủ một giấc, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ này, y tự nhiên cảm thấy cả người nhẹ đi, không chút mệt mỏi nào.


Nghĩ tới đây, Tề Thiên Sủng vội vã đi xuống lầu.


Vừa ra khỏi cửa, đúng lúc nhìn thấy tiểu nhị Cẩu Tử bưng khay rượu và thức ăn đến, vội vã chỉ tay về phía dưới: " Đặt ở dưới lầu đi, ta nghĩ ta sẽ ăn ở đại sảnh."


"Dạ." – Cẩu Tử thẳng thắn đáp một tiếng, cấp tốc tìm bàn, đem bảy, tám món ăn cùng một bình rượu và một bát cơm lớn đặt chỉnh tề ở trên bàn.


Đại sảnh tuy rằng náo nhiệt, nhưng vẫn còn vài bàn trống, Tề Thiên Sủng ngồi ở vị trí gần góc tường bên trong, y lia mắt về phía trước, vừa vặn nhìn được thiếu nữ nói chuyện lanh lảnh kia.


Ở khoảng cách này, mới nhìn thấy cô gái này thực sự hoàn hảo. Dung mạo tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, vậy thì không cần nhiều lời, then chốt là cái khí chất dị tộc kia thực sự là khác với tất cả mọi người, hơn nữa dây cột tóc năm màu trên đầu, phối hợp với hoa văn của xiêm y trên người, cộng thêm đôi chân trần nhuyễn ngọc kia, quả là quá đặc biệt.


Tề Thiên Sủng nhìn bàn chân trắng nõn thon dài ấy, chợt cảm thấy một cọng tóc gáy giựt giựt, lại cảm thấy lỗ mũi có chút trướng trướng, thật giống như có cái gì đó muốn chảy xuống vậy, bất giác có chút thẹn thùng, nhưng ánh mắt lại không nhịn được hướng về bên kia mà phiêu lãng.


Trong lòng vừa than thở, vừa tự nói thầm, nếu mặc váy như thế, vậy ... làm sao cưỡi ngựa? Lúc nãy y nhìn thấy cô gái này dắt ngựa đến mà.


Có lẽ ánh mắt của Tề Thiên Sủng quá quyết liệt, nữ tử phía trước quay đầu lại, liếc mắt nhìn y.


Tề Thiên Sủng nhất thời né tránh không kịp, không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng, hướng về đối phương gật đầu.


Đồng tử nữ nhân quay một vòng, tự nhiên chủ động ngồi cùng một bàn với y: "Ca ca cũng trọ ở đây à?"- Khi nãy nàng nhìn thấy đối phương từ trên lầu đi xuống.


"Đúng đấy." – Tề Thiên Sủng gật gù.


"Ta mới tới Trung Nguyên, đối với nơi này thực sự không quen thuộc, không bằng cùng ca ca giao hảo, ca ca giảng cho ta một chút về Trung Nguyên phong thổ, được chứ?" – Nữ nhân cười hì hì, chấp lên bầu rượu trên bàn giúp Tề Thiên Sủng rót ra một chén.


Tề Thiên Sủng nhìn cô gái kia nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, đôi mắt trong nháy mắt sáng lên. Vừa nãy chỉ nhìn thấy phớt qua, giờ khắc này nhìn kỹ, cô gái này dĩ nhiên là người mang danh khí!


Việc này thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, quả là hoàn toàn không phí thời gian a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro