CHƯƠNG 21 : QUYẾT CHIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lần này thực sự là nằm ngoài dự liệu của Tuyên Lân, hắn nghĩ Tề Thiên Sủng sẽ không quyết một trận tử chiến với hắn như vậy, y sẽ giống như những lần trước, đánh không lại, liền mềm nhuyễn đầu hàng, sau đó cùng hắn tiêu dao đến chốn thần tiên. Ai ngờ được, lần này Tề Thiên Sủng hoàn toàn thoát ly khỏi kiểu cách đó, đột nhiên xoay người nhảy khỏi lâu.


Tuyên Lân sợ hết hồn, vội vã đuổi theo.


Mới nhảy ra ngoài, liền nhìn thấy thuộc hạ bảo vệ trú ẩn ở bốn phía đều ló đầu ra, Tuyên Lân ngăn lại một người, hỏi dò xem có ai tháp tùng theo y hay không.


Thật phát điên mà, khố quần của Tề Thiên Sủng bị hắn xé đến một lỗ lớn, nếu không phải sắc trời đã tối, làm sao có thể gặp người đây. Tuyên Lân cảm thấy đầu đau không ngớt, tiểu tử này quá hư rồi, lại dám ăn mặc như thế chạy lung tung ra bên ngoài!


Tuyên Lân dặn dò thị vệ vài câu liền vội vã lao đi. Tề Thiên Sủng đã chạy được rất xa. Nếu không phải toàn thân áo trắng ở trong đêm đen vô cùng gây chú ý, e là đã mất dấu thật rồi.


Tuyên Lân chạy như bay, tuyệt đỉnh khinh công đều thi triển ra hết. Mắt thấy người phía trước gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, không nghĩ tới đối phương bỗng nhiên leo tường, tiến vào một đại viện.


Tuyên Lân tuy rằng tự tin chính mình đứng đầu một giáo, thế nhưng, tình huống trước mắt hiển nhiên không phải thời điểm cần giữ thể diện, không thể làm gì khác hơn là ... mặt dày, cũng leo tường tiến nhập vào đại viện kia.


"Đứng lại!" – Tuyên Lân vốn định tìm Tề Thiên Sủng liền lập tức đem người mang đi, bằng không nếu mặc đồ như vậy mà rơi vào tay người khác, đặc biệt là lọt trong tầm mắt của nam nhân khác thì ... Tuyên Lân chỉ ngẫm nghĩ thôi đã cảm thấy không chịu được. Nào ngờ, hai chân vừa chạm đất, liền trông thấy Tề Thiên Sủng tiến đến sau lưng một nam nhân lạ mặt.


"Vị huynh đài này!" – Tuyên Lân liền ôm quyền : "À ... Tiểu thiếp của tại hạ chạy đến trang viên của huynh đài, huynh đài có thể không..." – Hắn vốn muốn nói là phu nhân, thế nhưng vừa nghĩ tới chiếc quần bị xé rách tơi tả kia của Tề Thiên Sủng thì... Trong lòng dâng lên một trận bất an, mặt đỏ lên, vẫn là không dám thừa nhận đây phu nhân mình. Ách, câu chuyện giáo chủ Tuyết Nguyệt thần giáo đuổi theo phu nhân, mà phu nhân còn bị xé rách quần chạy lung tung ... chuyện này, còn thể thống gì nữa, nếu không cẩn thận tiết lộ phong thanh, lan truyền đến trên giang hồ, hắn còn mặt mũi nào mà hùng bá trên giang hồ đây!


"Ai là tiểu thiếp của ngươi!" – Tề Thiên Sủng ở phía sau nam nhân hô lên, mặt tức giận tái nhợt. Kẻ ác này, cường bạo y bắt nạt y cũng coi như bỏ đi, hiện tại còn ăn nói năng ngông cuồng, nói y là tiểu thiếp của hắn.


"..."- Nam nhân quay đầu lại nhìn Tề Thiên Sủng, thở dài: "Vị huynh đài này, nếu như ngươi không nói, ta thực sự không nhìn ra người này là một vị nữ kiều nương."


"... Ta cũng nhìn không ra..."- Tuyên Lân thở dài: "Huynh đài, tiểu thiếp này của ta là nam..."


"Tuyên Lân, nếu ngươi cứ máu chó phun người, cẩn thận ta..." – Tề Thiên Sủng nghe hai nam nhân liên tục bàn tán về mình, quả thực muốn đập đầu chết luôn cho xong. Ngẫm lại hà tất cùng với bọn phế vật này đôi co, xoay người bỏ đi, lại bị nam nhân bên người một chiêu túm được.


"Chậm đã!"


"Buông tay!"- Tuyên Lân nheo mắt, âm thanh như đông lại, tỏa ra sự nguy hiểm lạnh lẽo.


Nam nhân cũng không hề để ý tới Tuyên Lân, chờ Tề Thiên Sủng dừng lại liền tự nhiên thả đối phương ra :"Tiểu huynh đệ, nếu có gì ủy khuất, đều có thể cùng tại hạ giải bày. Nói cho cùng nơi này chính là địa bàn của ta, thiết nghĩ việc đứng ra làm chủ hẳn là có thể làm được."


Nam nhân chấp hai tay sau lưng, trên mặt một mảnh hờ hững, thế nhưng khí thế quanh thân chứng minh hắn cũng không phải là người thường.


"..." – Tề Thiên Sủng ở giữa hai người, nhiều lần liếc qua liếc lại, bỗng nhiên nhào tới một bên chân của nam nhân: "Đại hiệp cứu mạng, ta vốn là đệ tử môn phái nhỏ, hạ sơn du ngoạn đến đây, không nghĩ tới gặp phải người này... Người này trắng trợn cướp đoạt dân nam, nhiều ngày trước đem ta đến trạch viện của hắn, đối với ta ức hiếp vô độ ... Ô... Tối hôm nay, ta thật vất vả mới chạy trốn được, cầu đại hiệp cứu mạng..."


Tề Thiên Sủng nghĩ, dựa vào khí thế trên người nam nhân này, coi như không địch lại Tuyên Lân, chắc cũng không kém hơn bao nhiêu, huống hồ còn có y. Đến thời điểm giải quyết Tuyên Lân, y liền có thể triệt để giải thoát rồi.


"Quả nhiên không nhìn lầm!"- Nam nhân gật gù đem Tề Thiên Sủng kéo lên, xoay người về phía Tuyên Lân – người đã bị Tề Thiên Sủng chọc tức đến muốn phun máu ra : "Y nói đều là sự thật?"


"Chuyện giữa chúng ta, huynh đài tốt nhất không nên nhúng tay."- Tuyên Lân chầm chậm mở miệng. Một khắc Tề Thiên Sủng nhào trên đất, Tuyên Lân rõ ràng nhìn thấy cái lỗ cực lớn trên cái quần kia, đôi mắt quả thực muốn bốc hỏa. Tiểu tử này lại dám ở trước mặt nam nhân khác làm ra loại tư thế này!


Tuyên Lân giờ khắc này chỉ muốn đem Tề Thiên Sủng hung hăng vác ở trên vai mang về, tàn nhẫn đánh vào cái mông kia một trận, để y nhớ cho rõ ai mới là nam nhân của y, sau đó sẽ đè lên y, chăm chỉ "làm thịt" ba ngày ba đêm, cho y biết cảm giác này chỉ hắn mới có thể mang lại cho y. Chứ không phải ở đây phẫn uất, bị tên nam nhân khốn kiếp không liên quan ở đằng kia ngăn cản.


Tuyên Lân dứt lời, hướng phía trước tiến lên mấy bước, muốn kéo Tề Thiên Sủng lại. Hắn cùng y tuy rằng chưa thành thân, thế nhưng hắn đã xem Tề Thiên Sủng là phu nhân của mình, làm sao có thể chịu đựng y đứng ở bên người nam nhân khác.


Nam nhân nhận thấy Tuyên Lân không những không ăn năn, trái lại còn đến bên cạnh mình bắt người, nhất thời giận dữ, duỗi một tay ra ngăn cản hắn.


"Huynh đài nếu là muốn ở trong trạch viện này của ta động thủ, vậy thì trước tiên phải qua cửa ải của tại hạ đã." – Nam nhân đứng chắn trước người Tề Thiên Sủng, không chút thối lui nào.


"Không cần phí lời!" – Tuyên Lân đã sớm tức sôi ruột, nhìn thấy đối phương như vậy, không nói hai lời liền động thủ.


"Thư Cầm, Thi Thư!"- Nam nhân một tay chống đỡ, hướng về bên cạnh hô lên một tiếng.


"Sao thế, muốn lấy nhiều thắng ít?"- Tuyên Lân một mặt xem thường.


"Chuyện đó cũng không cần thiết, chỉ là không tiện để tiểu huynh đệ ở đây chịu lạnh được. Tiểu huynh đệ theo tiểu đồng của ta đi nghỉ trước đi, chuyện nơi đây giao cho tại hạ xử lý!"- Nam nhân dặn dò mấy tiểu đồng đem Tề Thiên Sủng dẫn tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi.


Tề Thiên Sủng nhìn hai người một chút, Tuyên Lân ngày hôm nay nhất định sẽ không dừng tay, mà nam nhân lạ mặt đây ... Mặc dù là không quen biết, thế nhưng lại cho y một loại cảm giác tín nhiệm rất đáng giá.


Tuyên Lân nhìn trên mặt Tề Thiên Sủng có vẻ do dự, trong lòng lo lắng, nét mặt cũng trở nên biến sắc : "Ngươi dám!"


Vốn đang do dự, Tề Thiên Sủng liền nghe được lời này, nhất thời cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn Tuyên Lân thêm chút nào nữa, chỉ hướng về nam nhân bái chào : "Làm phiền đại hiệp rồi." – Dứt lời, theo hai tiểu đồng kia xoay người rời đi.


Tuyên Lân hai mắt đều sắp bốc hỏa đến nơi, bất quá nam nhân cũng không phải ngồi không, không chỉ ngăn trở đường đi của hắn, càng là động thủ trước hắn một bước.


"Được!" – Tuyên Lân tức giận cười, "Ta trước tiên sẽ giải quyết ngươi!"


Công phu của Tuyên Lân mặc dù tốt, thế nhưng nội thương vẫn chưa khỏi, hơn nữa cả ngày phi ngựa đến đây, chưa hề được nghỉ ngơi. Còn nam nhân kia tuy rằng công phu không cao thâm bằng Tuyên Lân, thế nhưng thắng ở cơ sở vững chắc, từng chiêu từng thức đúng quy đúng củ, tuy rằng không phải danh môn tuyệt chiêu, nhưng nhìn ra được hắn đã khổ công rèn luyên, miễn cưỡng thành công ngăn Tuyên Lân lại.


Sắc trời càng ngày càng tối, hai người toàn bằng nhĩ lực mà chiến, cuối cùng khí tức trong cơ thể Tuyên Lân ngày một loạn, chiêu thức trở nên tán loạn không chương mà thua nam nhân kia nửa chiêu.


Sắc mặt Tuyên Lân cực kỳ khó coi, không nghĩ tới hôm nay xuất sư bất lợi như vậy. Bất quá thời điểm này không phải là lúc để tranh cường háo thắng, tay đặt ở ngực, hận ý nhìn nam nhân : "Võ công của huynh đài quả nhiên không tệ, tại hạ ngày khác sẽ trở lại lĩnh giáo!"


Tuyên Lân vươn mình phóng ra tường viện, nam nhân một hồi lâu sau mới thở một hơi thật dài, nhất thời ngã quỵ ở trên mặt đất.


Nếu như Tuyên Lân nán lại thêm nhất thời nửa khắc, e sợ kết quả không phải là như vậy.


Lão quản gia vẫn chờ đợi ở phía sau vội vàng tiến lên đỡ lấy nam nhân: "Thiếu gia, ngài đây là..."


"Ta... Ta không có chuyện gì."- Nam nhân lắc đầu một cái, xoay người muốn trở về phòng của mình, đi tới một nửa chợt nhớ tới Tề Thiên Sủng đang trụ tại gian phòng khách, trên mặt lộ ra một tia cười ôn nhu :"Quản gia, giúp ta chuẩn bị một bộ trang phục cho thiếu niên, đưa đến phòng của khách."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro