CHƯƠNG 24 : CỐ NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



 "Không biết cố nhân trong miệng công tử nói là ai?"- Bà chủ kỹ viện ngồi ở vị trí đối diện Tề Thiên Sủng.


Tề Thiên Sủng kín đáo trên dưới đánh giá đối phương một lần. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, chỉ tiếc lại là mỹ nhân xế chiều, dấu vết tháng năm biểu hiện quá rõ ràng.


Tề Thiên Sủng trong lòng nghĩ dung mạo của mấy vị phụ thân vẫn là cao hơn người này một bậc, thế nhưng trên mặt không có biểu hiện ra, mang tới một tia cười ôn hòa: "Người không nên tức giận, tiểu tử nói đúng là muốn nói cố nhân, chỉ là ... là cố nhân của cha."


"Hửm?" – Bà chủ trừng lớn mắt, càng thêm cẩn thận nhìn Tề Thiên Sủng thêm một chút, bỗng nhiên giật mình, thất thanh nói: "Lẽ nào... Công tử muốn nói đến Tề sao?"


Tề Thiên Sủng lại nở nụ cười: "Chính là gia phụ, người quả nhiên là người ấy..."


Ai biết người đó trầm mặt xuống: "Tiểu công tử nói đùa, ta không phải là người mà cha ngươi hoài niệm! Hừ, Xuân Hương, tiễn khách!"


Dứt lời đứng dậy liền muốn rời khỏi, Tề Thiên Sủng sững sờ, mau mau đứng dậy chịu tội: "Không biết tiểu tử nơi nào nói sai, lại trêu đến tỷ tỷ tức giận, tiểu tử lập tức nhận lỗi."


Tuy rằng người này không phải mẹ y, thế nhưng đến cùng vẫn là người mà cha y hoài niệm rất lâu, nếu y đắc tội, để cha y biết, nhất định bản thân sẽ thảm dưới tay ông. Nếu lại bị mấy phụ thân không cần mặt mũi kia biết, cùng hợp tác lại trừng trị, như vậy, y làm sao y chịu nổi chứ.


Kỳ thực điểm này chính là y nghĩ sai rồi, nếu là chuyện khác, mấy vị phụ thân còn có thể hướng về cha y, loại chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt này, ngoài miệng không ít, dù có ít cũng là trong bóng tối ném đá giấu tay. Vì lẽ đó, nếu có bị trừng trị cũng chỉ có cha y là nhiệt huyết nhất thôi.


Tề Thiên Sủng khởi giọng thành khẩn, biểu hiện trên mặt càng là thành khẩn cực kỳ, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia, ôn hòa đến cực điểm, nhìn vào giống như nhập vào đầm Bích Thủy, khiến người ta muốn ngừng mà không được.


Bà chủ nhìn sang như tiến vào vòng xoáy, thật lâu mới hòa hoãn, thở dài một tiếng: "Phụ tử các ngươi, thực đúng là sát tinh của nữ nhân mà!"


Tề Thiên Sủng một mặt mờ mịt, không biết ý đối phương là gì, bất quá y biết, đối phương tựa hồ không còn tức giận như khi nãy nữa.


"Ngươi chớ có trách ta vừa nãy thất lễ, thực sự là..." – Trên mặt bà không còn vẻ cứng rắn, xuất hiện một tia nhu mị ưu thương đặc biệt thuộc về nữ nhân.


Tề Thiên Sủng đối với nam nhân còn có thể cứng rắn, đối với nữ nhân tâm nhuyễn hoặc hơn nhiều, khả năng là bởi vì từ nhỏ đến lớn, nữ nhân trong nhà quá ít, hơn nữa những nữ nhân này đều vô cùng sủng nịch y, vì lẽ đó y thật sự không nhìn nổi nước mắt của nữ nhân.


"Tỷ tỷ ngươi đừng khổ sở nữa." -Tề Thiên Sủng do dự mở miệng, y quả thật có chút không biết phải làm gì, y lập chí muốn kết thân cùng với mỹ nữ nổi danh thiên hạ, lời chót lưỡi đầu môi đều tự nhiên mà tuôn ra, thế nhưng từng tuổi này vẫn chưa tiếp xúc qua nữ nhân nơi lầu xanh, tuyệt nhiên không chút kinh nghiệm, thông thường đều là nữ tử chủ động thương yêu y.


"Ai, chuyện giữa người lớn chúng ta với nhau, nói rồi ngươi cũng không hiểu."- Bà chủ thở dài một tiếng, kỳ thực cũng không thể nói là Tề Bạch Lộ phụ nàng, giữa bọn họ có tình, nhưng không ước. Năm đó nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, nàng lại tự tin dung mạo hơn người, nghĩ Tề Bạch Lộ cho dù hoa tâm, trong lòng vẫn sẽ có một chỗ dành cho nàng, vạn vạn sẽ không phụ nàng. Ai biết từ khi chàng hồi kinh, bọn họ dĩ nhiên không còn gặp lại.


Bây giờ nhi tử của đối phương đã lớn như vậy bỗng nhiên tìm tới cửa, làm cho trái tim nàng làm sao còn có thể bình tĩnh.


"Kỳ thực ... Cha ta năm đó cũng là bị ép ... Ông vẫn theo ta nhắc tới tỷ tỷ, bằng không..." – Bằng không y làm sao lại muốn tới nơi này, chỉ là y đến, cha y cũng không biết.


Đôi mắt bà chủ rõ ràng sáng lên một chút, lập tức trở nên âm u. Nhưng lần này cũng không phải là thương tâm, trên mặt xuất hiện một tia tiêu tan : "Mẹ ngươi so với ta không những dung mạo trội hơn, thủ đoạn cũng lợi hại hơn."


Bản thân không thể làm bầu bạn tri âm cùng đối phương, tuy rằng trong lòng chua xót, thế nhưng thua cũng không oan uổng, huống hồ đến bây giờ trong lòng đối phương còn có nàng, bằng không nhi tử cũng sẽ không tìm đến.


Nghĩ tới đây, trên mặt bà chủ mới xuất hiện vẻ nguôi ngoai, một lần nữa tươi cười : "Nếu đến rồi, ở chỗ này của ta ngươi cũng không nên khách khí. Thủ hạ ta đều là những đứa do chính ta tự mình dạy dỗ, rất biết nghe lời nhu thuận, tùy ngươi lựa chọn." – Bà chủ nghĩ nữ tử có thể đem Tề Bạch Lộ chế phục, tất nhiên là phải có thủ đoạn cao minh, như vậy mới có thể vượt qua những người khác mà chiếm trọn trái tim của Tề Bạch Lộ. Loại nữ nhân điêu ngoa này, ở nhà nhất định rất hung hăng, đã như vậy, nàng liền đi ngược lại con đường cũ, tìm mấy cô nương ôn nhu như nước hầu hạ y, có lẽ y sẽ niệm tình nàng phục vụ chu đáo, biết đâu khi quay về còn giúp nàng nói tốt vài câu, nói không chừng nửa đời này có thể khởi sắc.


Tề Thiên Sủng nào hay biết tâm cơ này của đối phương. Bất quá đối phương khiến y cảm thấy thông cảm, cha y e là cả đời này cũng không thể tới gặp nàng, trừ phi nàng muốn mấy vị phu thân kia nhai xương nàng thôi.


Tề Thiên Sủng đến quá sớm, bà chủ hơi mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi, liền sắp xếp mấy mỹ nhân ở lại hầu hạ y.


Những người này đều không được coi là cực phẩm, những đỉnh cấp giờ khắc này đều đã ngủ, y cũng đành chịu vậy. Bất quá cũng may, những nàng này tuy rằng không phải đỉnh cấp mỹ nhân, thế nhưng cũng cũng không tính là kém cỏi, ở trấn nhỏ mà mỹ nhân có thể có tư chất như thế, cũng xem như hiếm thấy, chỉ đáng tiếc lại lưu lạc trong phong trần.


Tề Thiên Sủng cùng mấy nữ hài tử uống rượu tán gẫu, y vốn là mỹ nam tử, hơn nữa ngôn ngữ lại khôi hài, đối với các cô gái ôn nhu hào phóng, những cô bé này tự nhiên cũng vì y mà mê đắm thổn thức.


Chỉ là nửa ngày trôi qua, Tề thiên Sủng cảm thấy có chút tẻ nhạt, các hàng quán lân cận Quyên Tú Phường bắt đầu lục tục mở cửa, dần dần náo nhiệt lên.


Tề Thiên Sủng đang ở lầu hai, nghe dưới lầu náo nhiệt, không nhịn được đẩy cửa sổ ra hướng về bên dưới .


Tuyên Lân tuy bị chặn ở ngoài cửa rất tức giận, thế nhưng khi nghĩ Tề Thiên Sủng đang ở bên trong, đành nhẫn nại chờ đến lúc Quyên Tú Phường mở cửa, liền theo dòng người đi vào. Đồng thời hắn cũng vạn phần kinh ngạc, kỹ viện nho nhỏ không đáng chú ý trên trấn này lại có thể thu hút nhiều người đến như vậy. Ban đầu hắn còn tưởng rằng những người này không có mắt, sau đó nhìn thêm một chút, rất nhiều người không phải là người địa phương, dĩ nhiên là mộ danh mà đến, điều này càng làm cho hắn kinh ngạc.


Tùy tiện chọn một cô nương tên là Thược Dược hầu hạ. Tuyên Lân không có ý định sẽ chạm vào nữ nhân khác, hắn thuần túy là đi vào đề tìm Tề Thiên Sủng, thuận tiện nhìn xem tiểu tử này có phải thật sự đụng chạm cùng nữ nhân hay không, nếu thật sự là như thế... Hắn...


Tuyên Lân trong bóng tối khẽ cắn răng, tìm kiếm bốn phương.


Nơi này cách biệt với tất cả mọi người. Tầng hai trên lầu có cửa sổ, có thể từ trên nhìn xuống đến toàn cảnh, mà tầng một thì lại phân ra vô số tiểu cách gian, mỗi một gian đều hé mở một nửa, như ẩn như hiện. Lầu hai có thể nhìn thấy một nửa địa phương ở lầu một, lầu một thì không nhìn thấy khách nhân tại lầu hai. Tuy rằng có thể nói là không ai thấy ai, thế nhưng nếu là làm chút chuyện riêng tư, lại không khác nào đặt mình ở trước mặt mọi người.


Tuyên Lân nhìn cách bày trí này, liền vô cùng phiền muộn. Hắn có thể trăm phần trăm xác định, Tề Thiên Sủng hiện đang ở lầu hai, mà hắn lại chỉ có thể trốn ở dưới lầu, suy đoán đối phương ở nơi nào.


Tiểu tử này! Nếu như bị hắn bắt được, hắn phải cố gắng trừng trị y một phen. Mấy ngày không gặp, lại dám qua mặt hắn đi vào kỹ viện! Xem ra y thiếu hụt "sự thoải mái" rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro