CHƯƠNG 25 : LAI GIẢ BẤT THIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



(Lota : lai giả bất thiện nằm trong câu "Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai": chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.)


Lúc này ánh mắt Tề Thiên Sủng hoàn toàn bị người ở bên trong tiểu gian phòng ở lầu 1 hấp dẫn. Bất quá hấp dẫn y cũng không phải các Hoa Nương tại nơi này, mà là khách làng chơi đến tầm hoan mua vui.


Có thể khiến Tề Thiên Sủng thấy hứng thú, đương nhiên sẽ không phải là hạng người dung mạo bình thường, chính là một nam tử dung mạo vô cùng tuấn tú, bên trong sự tú nhã còn mang theo vài phần phong độ của người trí thức, cùng loại tà khí của Tuyên Lân thổ phỉ kia tuyệt nhiên không giống nhau.


Tề Thiên Sủng không tự chủ mà đem hai người ra so sánh, lập tức vô cùng tức giận mà đá Tuyên Lân ra khỏi đầu óc. Vẫn là kiểu nam nhân ôn nhu như nước này, càng hợp khẩu vị của y hơn.


Đối với nam nhân, Tề Thiên Sủng đúng là không có bài xích, chỉ bất quá y càng yêu thích nữ nhân hơn mà thôi, bây giờ nhìn thấy loại nam nhân hợp khẩu vị này, tự nhiên thèm ăn nhỏ dãi, muốn tiến lên đến gần thêm một chút.


Nhưng mà, đối phương nếu là đến kỹ viện tìm vui, tất nhiên không phải kiểu người tốt, với lại y cũng không thích hợp đến tiểu quan quán, bằng không với dung mạo của y, so với tiểu quan càng xuất chúng hơn.


Tề Thiên Sủng phi thường không đạo đức mà nhìn nam tử dưới lầu khà khà cười ra tiếng, mấy tiểu cô nương bên cạnh hai mặt nhìn nhau, không biết vị quý công tử này đến cùng nhìn thấy gì, lại cười ... dã man như thế.


Tề Thiên Sủng đang lo lắng làm sao để tiến vào tiếp cận nam nhân, ai biết dưới lầu đột nhiên xảy ra biến cố, mà gây rối chính là xuất phát từ bên trong phòng riêng của nam nhân ôn hòa kia.


Thì ra có một đại hán uống say làm loạn, lảo đảo vọt tới phòng riêng của nam nhân, không chỉ đẩy Hoa Nương đang ngăn cản ra, còn mượn cớ ngã sấp xuống, cả người phủ đến trên thân nam nhân mà giở trò.


Tên dê sòm kia chính là đang cố tình chiếm tình nghi đây mà, lại rõ ràng đến vậy, Tề Thiên Sủng ở lầu hai nhìn đến nổi trận lôi đình, liền không nhịn được nhảy xuống, đá văng đối phương bay ra ngoài.


"Vị huynh đài này, ngươi không sao chứ?" – Cùng đại hán so ra, dung mạo Tề Thiên Sủng quả thực thật làm cho người ta thấy hảo cảm. Nam nhân lúng túng chỉnh lại y phục, mau mau nói tiếng cám ơn.


"Đa tạ thiếu hiệp giúp đỡ, tiểu sinh ... Ai!" – Nam nhân thở dài, loại chuyện này lúng túng cực điểm, thực sự không biết nên nói như thế nào.


Chuyện vừa rồi khá ầm ĩ, Tề Thiên Sủng nhìn bốn phía: "Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác."


Dưới ánh mắt săm soi của mọi người, nam nhân xác thực cũng không nhịn được, gật gù, theo Tề Thiên Sủng lên lầu hai.


Lầu hai của Quyên Tú Phường người đến người khen, có thể tới đây, không giàu sang thì cũng cao quý, sự việc vừa nãy phát sinh, chỉ do là sự cố bất ngờ. Sau khi hai người Tề Thiên Sủng hai người họ lên tới, bà chủ ngay lập tức tới tạ lỗi, nhìn thấy sắc mặt nam tử vẫn còn chút trắng bệch như cũ, bà chủ cũng rất băn khoăn.


Bất quá đảo mắt nhìn thấy nét mặt của Tề Thiên Sủng, nhất thời hiểu rõ, cười động viên nam nhân vài câu, lại lạnh âm giọng mắng thủ hạ, như chặt đinh chém sắt đáp lại nhất định phải cho nam nhân một lời giải thích, liền mang theo mọi người lui ra, chỉ để lại mấy cô nương ôn nhu hầu hạ.


Tề Thiên Sủng đợi bà chủ rời khỏi đây mới khép miệng lại được, nãy giờ y bởi vì quá kinh ngạc mà tròn mắt tròn miệng nhìn bà, nhanh như một cái chớp mắt, trên mặt bà chủ từ oan ức, thống hận, lạnh lẽo cứng rắn đến mỉm cười, các kiểu vẻ mặt này tự nhiên mà phô diễn, khiến người ta nhìn thấy không nhịn được phải than thở.


Tề Thiên Sủng xưa nay chưa từng thấy qua vẻ mặt phong phú như thế của nữ tử, trong lòng cũng âm thầm than thở với cha mình, quả nhiên khẩu vị bất phàm mà, loại nữ nhân này, làm sao có thể tiêu cho nổi.


Mắt thấy những người "râu ria" đều đi ra ngoài, Tề Thiên Sủng tự mình giúp nam nhân rót một chén rượu an ủi.


"Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?"


"Tại hạ Sở Phi Hồng, không biết thiếu hiệp..."


"Tiểu đệ họ Tề, Sở tiên sinh gọi ta Thiên Sủng là được."- Tề Thiên Sủng côa gắng biểu hiện vẻ ôn nhu của chính mình, đối mặt người thư sinh thế kia, chỉ có thể dùng trí, không thể cưỡng cầu.


Sở Phi Hồng hiển nhiên rất thích cách xưng hô này, biểu hiện trên mặt càng ngày càng thân cận hơn.


Không lâu sau, Sở Phi Hồng liền thả lỏng cả người, cùng Tề Thiên Sủng chạm chén cạn ly, xưng huynh gọi đệ.


Mà bên ngoài, Tuyên Lân đã tức giận đến xanh mặt. Tiểu tử này... Quả nhiên dám!


Tuy rằng lúc nãy đại hán cùng nam nhân dây dưa, hắn cũng không có để ý lắm, thế nhưng từ khi Tề Thiên Sủng từ lầu hai nhảy xuống, Tuyên Lân tầm mắt phun lửa, vẫn chăm chú chiếu vào trên người đối phương.


Ánh mắt, động tác, còn có nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp đó, nếu nói y không có mưu đồ, tuyệt đối chính là đang lừa mình dối người.


Tuyên Lân tích tụ lửa giận đến điểm cao nhất ở thời điểm Tề Thiên Sủng lôi kéo tên nam tử kia lên lầu hai.


Tuyên Lân sắc mặt tái xanh chậm rãi phi lên lầu hai, hai "đại ấm trà" gác tại lối cầu thang vội vã đưa tay ra ngăn cản.


(Lota : "đại ấm trà" : ý nói bự con, còn có sắc nghĩa là kỳ đà ^^)


"Đại gia, lầu hai không đối ngoại."- Hai người cúi đầu khom lưng, thế nhưng biểu hiện chính là không chịu lùi về sau.


"Tránh ra!" – Tuyên Lân tức giận phi thường, lại dám không cho hắn mặt mũi. Hai người canh gác bị hắn dọa sợ đến co quắp lại, nhưng cũng "thiếu đánh" không lui về phía sau nửa bước. Đúng lúc này, nam nhân vẫn đi theo sau lặng lẽ kéo kéo góc áo của giáo chủ nhà mình, ở bên tai hắn nói cái gì đó.


Ánh mắt Tuyên Lân lấp loé một chút, im lặng không lên tiếng, để nam nhân bên người nhảy tới trước một bước. Người này cũng không phải người ngoài, chính là đàn chủ phân đàn nơi này, ông ta thân là đầu lĩnh, tự nhiên đối với chỗ này giao thiệp mười phân rõ ràng.


Tuyên Lân nghe ông ta đơn giản nói mấy câu, trong lòng đã nổi lên một cơn sóng thần. Hắn vẫn luôn biết phân đàn cách nơi này không xa, mặt khác còn là một giáo phái thần bí, thế nhưng bởi vì giữa hai người không có xung đột lợi ích gì, hơn nữa tác phong hai giáo phái đều là khá thần bí và biết điều, vì lẽ đó hầu như không mấy quan tâm.


Vào giờ phút này, đàn chủ nói cho hắn biết bà chủ tại Quyên Tú Phường này được một nhân vật thuộc giáo phái bí ẩn chống lưng, hắn làm sao có thể không kinh sợ.


Phải là môn phái như thế nào mới có thể chọn kỹ viện là nơi ẩn thân? Tề Thiên Sủng xem ra cùng người nơi này rất thân cận, ít nhất cũng đã từng quen biết, giữa bọn họ đến cùng là quan hệ gì?


Trong nháy mắt, Tuyên Lân nghĩ ra vô số khả năng, bất quá dù là khả năng nào cũng làm cho tâm hắn bất an. Cũng may phó đàn chủ rất nhanh cùng hai đại ấm trà giao thiệp xong xuôi, kết quả nhóm Tuyên Lân được phép lên lầu.


Hai đại ấm trà cung kính mời bọn họ lên lầu, xoay người kế tục canh gác ở cửa thang. Bất quá Tuyên Lân không có chút hứng thú quan tâm bọn họ, làm lỡ việc lâu như vậy, không biết tiểu tử kia cùng tên nam nhân kia đã làm ra loại hành động gì rồi!


Phong cách trang trí cùng nội thất tại lầu hai so với lầu một tuyệt nhiên không giống, hơn nữa mỗi một gian phòng, thậm chí ngay cả cửa lớn đều hoàn toàn khác nhau, chớ đừng nói chi là bên trong. Đặt tại hành lang, không những có kỳ hoa dị thảo, mà ngay cả những vật trang trí hiếm quý và khó gặp đều hiện diện tại đó, thế nhưng Tuyên Lân một điểm tâm tư thưởng thức đều không có.


Tính toán một chút vị trí vừa nãy Tề Thiên Sủng nhảy xuống, Tuyên Lân không chút do dự mà đẩy cửa của một gian phòng. Âm thanh bất ngờ làm người bên trong sợ hết hồn, cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa lớn.


Sở Phi Hồng chỉ hơi chau mày, chuẩn bị nói cái gì đó, Tề Thiên Sủng đã thất thố đứng lên, thậm chí đụng ngã cái ghế.


"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"- Tề Thiên Sủng không lo được người khác thấy thế nào, thất thanh hô lên. Y làm sao cũng không nghĩ ra, mình lén lén lút lút chạy tới nơi này, vì sao lại gặp phải cái người mà y dù có bị đánh chết cũng đều muốn tránh xa này. Hơn nữa nhìn đối phương một mặt khí thế hùng hổ, chỉ sợ là "lai giả bất thiện".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro