CHƯƠNG 29 : TRỪNG PHẠT KHÔNG TRINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Hài lòng không?"- Đan Trạch sờ môi cười: "Để thê tử mình thoả mãn, là kiêu ngạo của nam nhân Miêu Cương chúng ta."


"Đan ... Đan Trạch!" - Tề Thiên Sủng đưa tay đẩy Đan Trạch đang rướn qua người ra : "Ngươi nên yêu thích nữ nhân mới đúng!"


"Người Miêu Cương chúng ta mặc kệ nam hay nữ, chỉ để ý có yêu hay không yêu mà thôi."- Đan Trạch không cao hứng, tiếp tục đè ngã Tề Thiên Sủng một lần nữa, chính mình đè lên: "Thiên Sủng ca ca chính là tình yêu chân thành của ta, ta sẽ cố gắng thương yêu ca"


"Ta mới không cần ngươi thương yêu!"- Tề Thiên Sủng hữu tâm đẩy đối phương ra một lần nữa, chỉ là Đan Trạch nhìn yếu ớt, khí lực lại như quái vật. Hết lần này tới lần khác bị Tề Thiên Sủng đẩy ra, Đan Trạch rốt cục cũng khó chịu, cắn môi hô hoán ngũ độc lên giường. Nhắc tới ngũ độc, Tề Thiên Sủng liền toàn thân đều mềm nhũn, trong lòng mặc dù nói là dùng sức, thế nhưng trên thực tế lực khí xuất ra so với mèo con tương đương, làm sao có thể lay động được đối phương.


Đan Trạch khẽ cười một tiếng, dưới ánh mắt tuyệt vọng của Tề Thiên Sủng, từ từ chia mở hai chân y ra: "Thiên Sủng ca ca không muốn nhìn ta như vậy, chờ chúng ta hợp thành một thể, ca liền biết chỗ tốt của ta."


Đan Trạch lấy ra cái hộp nhỏ ngân chất, chạm trổ tinh mỹ, có khắc đồ án nam nữ quấn quýt.


Mở hộp ra, bên trong là thuốc mỡ màu xanh nhạt, Đan Trạch cân nhắc một thoáng, đào ra một lượng lớn ở đầu ngón tay, hướng về cửa huyệt đang mở của Tề Thiên Sủng.


"Đan Trạch, ta van cầu ngươi có được hay không?" - Tề Thiên Sủng mang theo nghẹn ngào lên tiếng.


"..." - Ngón tay Đan Trạch đã tìm được cửa vào, đột nhiên đổi sắc mặt : "Thiên Sủng ca ca đã thất thân sao?"


Ngữ khí Đan Trạch lạnh lẽo đến cực điểm, bất quá Tề Thiên Sủng ngoại trừ nghe được ngữ khí kia hầu như muốn đem y đông chết, còn cảm giác được một luồng thống khổ cực kỳ khôn kể xiết.


"Ca ca vậy mà đã đem thân thể cho nam nhân khác..."- Đan Trạch cười ha ha ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ dường như muốn ăn thịt người.


"Đan Trạch..." - Tề Thiên Sủng không lo được sợ sệt, dùng sức rút hai chân lại, co quắp hướng lùi về sau, mà đối phương vẫn cứ đang áp sát, ép y kề sát tới thanh chắn gỗ trước giường lớn.


"Ca ca làm ta quá thương tâm mà..."


"... Ta không có nghĩa vụ vì ngươi mà thủ thân!" - Đối mặt với chỉ trích của đối phương, sắc mặt Tề Thiên Sủng tái nhợt, nhưng vẫn không chịu thua.


"Ha ha ... Đúng đấy ... Ca ca trước khi gặp được tình yêu chân thành lại đi theo nam nhân khác, nhất định phải trừng phạt..."


"... Đan Trạch ... Đan Trạch, ngươi làm sao vậy, ngươi tỉnh lại đi..." - Tề Thiên Sủng bỗng nhiên phát hiện tình hình Đan Trạch lúc này rất không đúng. Bình thường là hài tử nhiệt tình phóng khoáng thế kia, làm sao bỗng nhiên liền biến thành như vậy, huống hồ hai mắt đối phương đỏ ngầu, mới nhìn thật giống như hắn bị ai ức hiếp mà vành mắt có chút đỏ hoe, nhưng nhìn kỹ một chút thì không phải như vậy, đôi đồng tử trong mắt Đan Trạch có màu đỏ, căn bản không phải là bị đỏ mắt.


"Ha ha ... người bất trung, nhất định bị trừng phạt!"


"Thả ra, thả ra, ngươi dựa vào cái gì trừng phạt ta chứ..." - Tề Thiên Sủng gào khóc khi Đan Trạch tiến đến, hắn đang mạnh mẽ tách chân y ra. Mà "quái vật khổng lồ" vừa nãy từng diện kiến đã chống đỡ đến cửa mật động, cái đầu nó hừng hực thật giống có ai có gắp than thiêu hồng bỏ vào vậy, làm cho y cả người run lên.


Tề Thiên Sủng không cam lòng mà giẫy giụa, lại phát hiện Đan Trạch lúc này đối với y căn bản không có nửa điểm nhẹ dạ, cánh tay hắn hệt như kìm sắt vững vàng nắm bắt hai chân y, eo bị người ưỡn một cái, liền cả cây đã đi vào.


"——" - Tề Thiên Sủng đau đến mức giơ cao nửa người trên, không hề có một tiếng động tê hô một tiếng, nước mắt không tự chủ được từ khóe mắt lướt xuống. Dù thân thể này đã từng làm cùng Tuyên Lân, thế nhưng mỗi lần Tuyên Lân đều kiên nhẫn giúp y khai mở, xưa nay không hề quá mức thô bạo như vậy. Người phía sau đã bắt đầu đại lực đánh cắm vào, trong không khí tràn ngập vị rỉ sét nhàn nhạt, nước mắt Tề Thiên Sủng vẫn không ngừng lướt xuống.


Nhớ tới lúc Tuyên Lân thả y rời đi, đã từng nói với y: Không nên cùng nam nhân khác tiếp cận, nếu muốn nam nhân, liền trở về tìm hắn.


Vào giờ phút này, y thật rất muốn nói với Tuyên Lân, y hối hận rồi, y cũng không muốn kết quả như thế này.


Kỳ thực ... Tuyên Lân đối với y cũng không có gì là không tốt ... Tầm mắt Tề Thiên Sủng bị nước mắt làm mơ hồ, người phía sau ở trong thân thể y phun ra dịch thể nóng rực, một lát sau, lại bắt đầu rung động thêm lần nữa.


Lúc nào mất đi trực giác, Tề Thiên Sủng cũng không biết, bất quá lúc y tỉnh lại chỉ cảm thấy đau đầu như sắp nứt, mà phía dưới so với đầu còn đau hơn.


Nhưng có thứ so với hai điều này càng làm cho người ta thống khổ hơn, chính là ... Đan Trạch đang ngồi ở bên giường ... gào khóc.


"Ngươi khóc cái gì?"- Tề Thiên Sủng thống khổ hỏi, cổ họng y khàn khàn nói không ra lời. Đan Trạch nghe được Tề Thiên Sủng tỉnh lại, ánh mắt sáng lên, lập tức chà sát nước mắt trên mặt, vội vã rót một chén trà đưa tới.


"..." - Tề Thiên Sủng nhìn đối phương một chút, sức hấp dẫn của nước quá lớn, y liền đưa nhận lấy chén nước uống một hơi. Uống nước xong, thật giống như đã tiêu hao hết khí lực toàn thân vậy, lại bất lực ngã trở lại : "Ta bị sao vậy?"


"Bị sốt ... Thiên Sủng ca ca, xin lỗi... Ta không phải cố ý..."- Dứt lời, miệng Đan Trạch cong lên, bật khóc.


"Đừng khóc ..." - Tề Thiên Sủng buồn bực cau mày. Rõ ràng y là người bị khúc gậy thịt kia đâm toàn bộ vào, cớ gì hiện tại khóc ròng ròng lại là một người khác?


Mặc dù cùng Tuyên Lân làm xong có chút mệt, thế nhưng tinh thần rất tốt, thân thể cũng rất thoải mái, tỉnh lại cái gì không khỏe đều không có. Mà Đan Trạch ... Hiện tại cả người y tựa như không xương vậy!


Đan Trạch thấy Tề Thiên Sủng thiếu kiên nhẫn, không dám khóc nữa, chỉ là đánh đánh cạch cạch ... hấp mũi.


"Phiền chết được ... Ngươi oan ức cái gì!"- Tề Thiên Sủng vốn định ngủ một giấc bị làm cho mở mắt ra : "Là ta bị ngươi cường bạo, tại sao ngươi cứ khóc lóc liên tục vậy hả."


"Ô ... Ta cũng không muốn a..."


Tề Thiên Sủng cảm thấy huyệt thái dương băng băng đau đớn.


"Để ca làm ta, thực sự là rất không tiện!"


"Mà ta ... ta không phải có ý này ..."- Đan Trạch lén nhìn Tề Thiên Sủng: "Ta ... Ta chỉ là muốn nói xin lỗi với ca, ta khi đó... không có ý thức được gì hết ... Ta không phải thành tâm muốn đối với ca thô bạo như thế..."


"Cái gì?"


"Thiên Sủng ca ca..."- Đan Trạch bỗng nhiên nhào tới trên người Tề Thiên Sủng, ôm lấy y lớn tiếng xin thề: "Lần sau ta nhất định sẽ thật ôn nhu, rất ôn nhu mà ôm ca ca, tuyệt đối sẽ không để ca đau, cũng sẽ không để cho ca ca chảy máu rồi bị sốt nữa. Thật sự ... Dù cho thân thể ca không còn trinh tiết, ta cũng không để ý..."


"... Ngươi cút ngay cho ta!" - Tề Thiên Sủng nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc cổ trắng bóc kia của đối phương, hận không thể đi tới mạnh mẽ cắn một cái.


"... Thiên Sủng ca ca tha thứ cho ta đi mà..."


"Miễn bàn!"


"... Ô..."


"Tha thứ cho ta, lần sau ta nhất định sẽ khiến ca ca thoả mãn..."


"Cút đi!"


"Mấy tiểu bảo bối, nhanh nhanh giúp cha xin lỗi, mẫu thân các ngươi không tha thứ cho cha, các ngươi cũng phải xin lỗi đi!"


"..." - Tề Thiên Sủng hít một hơi thật sâu, nhìn ngũ độc chiếm cứ hết một nửa giang sơn của y.


"Ca ca tha thứ cho ta nhé..."


"... Ngươi đây là uy hiếp!"- Tề Thiên Sủng sắc mặt khó coi đến cực điểm. Bị người ta cường bạo, tỉnh rồi còn bị đối phương uy hiếp bắt mình tha thứ, thậm chí còn đáp ứng sau này sẽ luyện tập trên người thật nhiều lần, để có kinh nghiệm khiến y thoải mái !?


Đây là cái sự tình chó má gì thế?


Tề Thiên Sủng trợn trắng mắt, thẳng tắp ngất đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro