CHƯƠNG 39 : DANH KHÍ VIỆT THUYỀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phụng Thiên cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ hơi đóng mở mê hoặc kia: "Không được hối hận, có hối hận ... Cũng không kịp rồi!"


Cảm giác hơi thở tràn ngập xâm lược hôn trên môi khiến Tề Thiên Sủng nhất thời có chút ứng phó không được, giống như cơn bão táp công thành đoạt đất, mạnh mẽ cạy miệng Tề Thiên Sủng ra, trực tiếp tấn công đầu lưỡi đối phương.


Cái lưỡi né tránh không kịp trận cường áp kia, hầu như không còn chỗ để tránh né, chỉ có thể bị ép nương theo đối phương liếm láp đáp lại.


Ngụm nước trong miệng không kịp nuốt xuống, men theo khóe môi mà chảy ra, uyển chuyển uốn lượn tới bên trong cổ áo, cái miệng đáng thương bị ép buộc hé mở đã sớm chua trướng khó nhịn, Tề Thiên Sủng không nhịn được hừ ra tiếng.


Một phen gắn bó quấn quýt cũng không làm Phụng Thiên được thỏa mãn, từ đáy lòng tựa hồ có cơn sóng chuyển động. Thân thể cứ trướng lên giống như bị thổi phồng vậy.


Được Phụng Thiên thả ra, Tề Thiên Sủng há miệng thở dốc, nụ hôn sâu mãnh liệt vừa rồi khiến y hầu như nghẹt thở, giờ khắc này được tự do, chỉ biết cố gắng thở dốc lấy lại khí lực.


"Vẫn chưa xong đâu."- Phụng Thiên cười khẽ. Y phục trên người hắn đã không thấy bóng dáng, trên người Tề Thiên Sủng tự nhiên cũng sớm đã trần như nhộng. Phụng Thiên đem hai chân Tề Thiên Sủng tách ra, bắp đùi thon dài khỏe khoắn ở trong tay hắn hơi run run.


"..."- Tề Thiên Sủng chiếu đôi mắt ngập nước nhìn vào Phụng Thiên. Phụng Thiên hướng về y ôn hòa cười cười, chỉ là động tác không ôn hòa như vậy.


"Có lớn hay không?"- Phụng Thiên rất nhanh liền động thân, đem biểu tượng nam tính của chính mình đưa đến trước mặt Tề Thiên Sủng. Cái vật ngăm đen kia đã ... sớm dựng thẳng đứng, hơi có độ cong.


"A..."- Hạ thân của Phụng Thiên sượt qua "cái nhỏ nhắn xinh xinh kia" của Tề Thiên Sủng, chỗ đó va chạm vào nhau, mang lại sự vui vẻ khác thường.


Tay Tề Thiên Sủng bị hai tay Phụng Thiên bao vây, đem hạ thân của hai người đặt gần nhau, một đen một trắng, một thô một nhỏ gọn, có thể thấy Tề Thiên Sủng thua người ta đến mấy cấp rồi.


"Thấy nó có được hay không?"- Dáng vẻ vô liêm sỉ tại giờ khắc này của Phụng Thiên, đừng nói Tề Thiên Sủng có nằm mơ cũng không thấy, ngay cả Phụng Thiên cũng không bao giờ nghĩ qua. Đời này hắn chưa một lần nói ra những lời vô sỉ như vậy, xưa nay hắn đều là một bộ dáng vẻ trung hậu, là người lợi hại nhất trong lòng nữ nhân, là người đàn ông tốt nhất, là nam nhân vô cùng đáng giá cũng như được mọi người kính nể, là một Đại tướng quân khiến toàn quân tín nhiệm. Dù cho những người đã lên giường cùng Phụng Thiên, cũng không khỏi than thở một tiếng rằng Đại tướng quân quá chính nhân quân tử a...


Bất quá hiện tại hắn rất muốn nói ... rất muốn nói những câu làm cho đối phương không ngốc đầu lên được. Hắn muốn Tề Thiên Sủng nhìn hắn, vuốt hắn, bộ dáng gò má hồng hồng đáng yêu.


Mặt Phụng Thiên cũng có chút đỏ lên, bất quá cũng không quá rõ ràng. Nói ra những lời này, trái tim của hắn thịch thịch nhảy không ngừng, hắn rất ngại, bởi vì giờ khắc này Tề Thiên Sủng hình như không tỉnh táo thì phải.


Bị ngón tay thon dài của Tề Thiên Sủng nhẹ nhàng đụng vào, Phụng Thiên lập tức rên lên, nhịn không được, ý xấu đem "vũ khí xinh xắn" của y cùng "đại thần binh khí" của chính mình chen chúc lẫn nhau.


"Thật là đen! Không nghĩ tới Phụng Thiên ca lại là... Danh khí việt thuyền!"- Tề Thiên Sủng nhìn vật độc chiếm lòng bàn tay mình, bật thốt lên.


(Lota : mị cũng không biết rõ nghĩa như thế nào nữa, ai biết giải thích dùm nha)


"..."- Phụng Thiên bị sặc nước miếng một cái, khuôn mặt trong nháy mắt bạo hồng. Hắn đúng là chưa chuẩn bị tốt tâm lý, hắn rất chú ý tới cái câu 'Thật là đen!' kia của Tề Thiên Sủng, kỳ thực hắn cũng buồn bực vì lý do gì mà cái đó của hắn lại đen như thế. Lần đầu cùng nữ nhân thân mật, đối phương không tin hắn là lần đầu, kích thước cùng màu sắc này, chính là kinh nghiệm lâu năm sa trường mà thành, tuyệt đối không phải nam tử còn "trinh". Phụng Thiên rốt cục cảm thấy không chịu nổi, ngón tay bóp lấy điểm nhỏ trước ngực đối phương, hơi dùng sức bấm một cái: "Nói chuyện ma quỷ gì đấy!"


"A..."- Tề Thiên Sủng bị đau, trầm thấp ai kêu một tiếng, hai tay đang nắm "đại binh khí" đột nhiên rút lại, chống đỡ nửa thân dưới của chính mình .


"Có thể không?"- Mặc dù biết thần trí đối phương không rõ ràng lắm, thế nhưng Phụng Thiên vẫn là theo bản năng hỏi một câu, vật thô đen ở nơi cửa động kì kèo, dáng vẻ hơi có chút không thể chờ đợi được nữa.


Tề Thiên Sủng không nói gì, trên thực tế Phụng Thiên cũng biết y nói cũng không được gì. Chỉ là thân thể Tề Thiên Sủng cứ vặn vẹo để hắn không kịp hỏi lại câu thứ hai, hắn đã sắp không khống chế nổi thân thể của mình rồi, không khống chế được dục vọng trướng lên sắp nổ tung.


Đầu nhỏ của Phụng Thiên, rất khoan khoái tiến vào Tề Thiên Sủng, bất quá hắn cũng không dám thâm nhập quá sâu, sợ sẽ làm đau y, chỉ dám ở cửa động nho nhỏ chầm chậm đánh chiếm mà thôi.


Thân thể Tề Thiên Sủng làm sao có thể thỏa mãn, rất nhanh liền không kiên nhẫn bắt đầu rục rịch chuyển động.


Vạn bất đắc dĩ, Phụng Thiên không thể làm gì khác hơn là chậm rãi cắm vào toàn bộ. Tuy cái đầu đó của Phụng Thiên khá nhỏ bé, nhưng, bất kì nam nhân nào gặp phải Tề Thiên Sủng đều sẽ to lên gấp mấy lần bình thường, rất nhanh Tề Thiên Sủng liền cảm thấy không ổn, hậu huyệt chặt chẽ bị nong rộng ra đến khó chịu, hơn nữa còn có khuynh hướng sẽ tiếp tục rộng hơn nữa.


"Không, không muốn..."- Tề Thiên Sủng khổ sở hanh kêu, mặc dù rất thoải mái, thế nhưng quá lớn rồi, tuyệt đối là một loại cực hình đó.


Phụng Thiên cũng muốn thông cảm cho đối phương, thế nhưng đến nước này, nếu có thể nhịn được, nhất định không phải người. Hắn lại không giống Tuyên Lân có chuyên môn trong việc này, không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhẫn nại, một giọt mồ hôi nhỏ xuống trên giường.


"Thiên Sủng... Ta không nhịn được..."- Nhẫn nại chốc lát, Phụng Thiên liền đầu hàng. Tuy Tề Thiên Sủng khổ sở, ngay cả động cũng không dám động, thế nhưng bên trong cúc huyệt cứ chậm rãi co rút, dù rất nhỏ nhưng hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, vách động bao chặt lấy hắn, để hắn tiến thối lưỡng nan.


Hít một hơi thật sâu, Phụng Thiên đem hai tay phóng tới trên mông Tề Thiên Sủng, đem hai cánh mông tách ra cực đại. Hắn biết mình, ngay cả phụ nữ đều có rất ít người chống đỡ được hắn, huống hồ thân thể nam nhân căn bản không có năng lực chịu đựng như thế này, kế sách hiện thời cũng chỉ là tận lực tách nơi đó ra, sau đó nhanh chóng tiến vào, làm cho đối phương thống khổ không chịu nổi.


Phụng Thiên cúi người liếm hôn môi dưới Tề Thiên Sủng, đem toàn bộ lực chú ý của đối phương đều hấp dẫn lại đây, dưới khố dùng sức, thẳng tắp vọt vào.


"A ạch ưm..."- Tề Thiên Sủng cau mày, trên gương mặt hiện ra vẻ khổ sở, bất quá có kêu đau lớn hơn nữa cũng bị Phụng Thiên nuốt hết vào trong miệng, chỉ có thể kêu rên vài tiếng.


Phụng Thiên cũng biết đối phương rất thống khổ, toàn thân dưới đều cứng lại rồi, không dám làm một cử động nhỏ nào, khóe mắt chảy xuống một vệt nước mắt.


"Xin lỗi."- Phụng Thiên hôn lên vệt nước mắt đó, đem vị mặn quyển vào trong miệng, đây là nước mắt vì hắn, vì hắn tiến vào mà y rơi nước mắt...


Kiên nhẫn chờ Tề Thiên Sủng lấy lại sức, Phụng Thiên bắt đầu co rúm từng chút từng chút.


Gắng gượng đầu hơi nhếch lên, độ cong vừa vặn đẩy tới một điểm trong cơ thể Tề Thiên Sủng, dù là chậm rãi cọ xát cũng làm cho y căn bản không thể chịu được. Mỗi một cái thúc đến đỉnh đều làm y không khống chế được muốn kêu ra tiếng. Chỉ có điều tiếng kêu mềm nhũn đó khiến người ta thật lúng túng, không thể làm gì khác hơn là cắn chặt môi, không dám bật khỏi miệng.


"Gọi ra đi, ta rất yêu thích âm thanh của đệ."- Ngược lại với những điều Tề Thiên Sủng xoắn xuýt, thời điểm này Phụng Thiên thật muốn nghe tiếng ngân của y, mang theo vài phần mê hoặc, mấy phần khó nhịn, để hắn nghe xong toàn thân đều không nói ra rõ được tư vị như thế nào cho đúng. Chỉ là Tề Thiên Sủng không chịu, hắn đành phải càng dốc sức hướng về một điểm kia mà thẳng tiến, buộc đối phương lại hanh lên tiếng.


Cảm giác quá mức mãnh liệt, khiến Tề Thiên Sủng rất nhanh liền đến đỉnh, ở giữa hai người ép ra ngoài. Bất quá tất cả những thứ này vẫn chưa có kết thúc, cao trào cứ chậm chạp còn chưa qua, một vòng vui vẻ mới lại nghiền ép mà xông tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro