CHƯƠNG 43 : BÊN NÀO NẶNG BÊN NÀO NHẸ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Không phải y muốn đánh gãy màn biểu diễn đặc sắc của hai người họ, chỉ là thân thể y thực sự không khỏe, không có nhiều tinh lực để nhìn hai người đấu võ mồm. Y cũng không biết Phụng Thiên ca oai phong thế kia, miệng lưỡi lại tuyệt vời đến vậy.


Hai người đàn ông tuy rằng đấu võ mồm với nhau không đến mức đỏ mặt tía tai, thế nhưng tâm tình cũng sục sôi, chợt nghe bên cạnh truyền đến giọng nói yếu ớt đánh gãy, có chút không kiên nhẫn, lúc quay đầu nhìn thấy là Tề Thiên Sủng, hai người không hẹn mà cùng nhảy xuống ngựa, song song đưa tay đỡ lấy Tề Thiên Sủng.


"Thiên Sủng, tại sao đệ lại đi ra đây?"- Phụng Thiên biết rõ hôm qua bản thân mình không một chút hạ thủ lưu tình, không phải hắn lòng dạ ác độc, nhưng, thực sự là hắn không khắc chế được. Đặc biệt, hiện tại Tề Thiên Sủng còn sốt cao, càng khiến hắn thương tiếc khôn nguôi, một tay đỡ eo Tề Thiên Sủng, một tay sờ lên trán y, muốn kiểm tra xem y còn nóng hay không.


Tuyên Lân đã nhiều ngày chưa gặp Tề Thiên Sủng, đương nhiên càng vội vã không nhịn nổi. Bất quá, khi hắn nhìn thấy Phụng Thiên đặt tay lên eo Tề Thiên Sủng, trong lòng nhất thời có chút nóng nảy.


Hắn vốn là không muốn quá gấp gáp với Tề Thiên Sủng, một mặt vì hắn tự tin thân phận, không chịu đem ngọn nguồn đầu đuôi nói cho Tề Thiên Sủng biết, mặt khác, hắn cũng là quá mức tự phụ, nghĩ rằng đối phương ở trong phạm vi khống chế của Tuyết Nguyệt Thần giáo, căn bản là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.


Ai biết vừa vặn ở phân đàn gần nhất, nguy cơ tìm tàng, để hắn lặp đi lặp lại nhiều lần lạc mất Tề Thiên Sủng.


Giậm chân đấm ngực cũng không thể cứu vãn những sai lầm đã phát sinh, hắn chỉ mong không ai phát hiện danh khí trên người Tề Thiên Sủng.


Thế nhưng bây giờ nhìn lại, việc hắn lo cũng lo không nổi nữa rồi.


Từ hành động của Phụng Thiên cùng Tề Thiên Sủng, loại bết bát kia đã nói lên tất cả.


Tuyên Lân nắm lấy tay Tề Thiên Sủng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.


"Bảo bối, ngươi..."


Tề Thiên Sủng bị sắc mặt cực kỳ khó coi của Tuyên Lân làm giật mình, không tự chủ được hướng lùi về sau một bước, nhưng vừa hay lùi tới trong lồng ngực Phụng Thiên.


Phụng Thiên nhanh tay lẹ mắt mà đem người vơ tới trong lồng ngực, hướng về Tuyên Lân thị uy cười cười.


Tuyên Lân kịch liệt co rút đôi đồng tử lại, vẻ mặt càng thêm nguy hiểm.


"Bảo bối, cùng ta về nhà."- Ngữ điệu Tuyên Lân đã lạnh lẽo đến mức khó tả, hắn không phải tức giận Tề Thiên Sủng, mà là tức giận chính mình. Ngữ khí tuy rằng lạnh lẽo, thế nhưng vẫn tận lực áp chế, tận lực chầm chậm.


"Không ... Buông tay!"- Đừng nói hiện tại vẻ mặt Tuyên Lân vô cùng đáng sợ, cho dù hắn cười tươi như hoa, Tề Thiên Sủng cũng chưa chắc chịu cùng hắn đi, lập tức hất tay.


Tuyên Lân vẫn nắm thật chặt, không những không có bỏ qua, trái lại còn làm chính mình đau đớn.


Khi thấy trên mặt Tề Thiên Sủng lóe qua một tia thống khổ, Tuyên Lân vội vã thả tay, cổ tay trắng nõn kia đã hằn một vòng xanh tím.


"Bảo bối..."- Tuyên Lân rơi lệ trong lòng, sao hắn lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế. Đưa tay từ trong lòng lấy thuốc mỡ ra, không cho phép Tề Thiên Sủng cự tuyệt hắn bôi thuốc: "Bảo bối cùng ta về nhà đi. Ngươi không phải để lại tờ giấy cho ta, muốn cùng ta cố gắng nói chuyện một chút sao? Trùng hợp, ta cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng ngươi."


Tề Thiên Sủng cau mày nghe hắn nói xong, nhẹ nhàng đẩy tay Phụng Thiên ra: "Tuyên giáo chủ hiểu lầm rồi."


Lời nói ấy, Tuyên Lân vì nhìn thấy y đẩy Phụng Thiên ra mà trong lòng dâng lên một chút vui sướng, lập tức như bị gáo nước lạnh mạnh mẽ dội xuống: "Ngươi ... Ngươi có ý gì?"


Ngay chính hắn đều không phát hiện, ngữ điệu hắn lại run rẩy như vậy, mang theo yếu đuối khôn xiết.


"Ý tứ chính là, lúc trước đối với Tuyên giáo chủ đã quấy rầy thật nhiều, có cơ hội ta lại báo đáp. Còn những cái khác, chúng ta không nên nhắc lại."


Một câu nói này đem quan hệ giữa hai người chặt đứt, Tuyên Lân chỉ cảm thấy tâm bị người ta cầm ở trong tay tàn nhẫn mà bóp nát. Một lát sau mới tìm về một điểm thần trí: "Bảo bối, lúc trước ... lúc trước ta có nỗi khổ tâm trong lòng ... Ta định sẽ đợi ngươi ổn hơn, ổn hơn nữa, ta định..."


Tề Thiên Sủng lắc đầu một cái: "Tuyên giáo chủ lúc trước đối với ta cũng không tệ, ăn ngon ở tốt, chơi càng tốt hơn..."- Trên mặt Tề Thiên Sủng lóe qua một tia khác thường: "Chỉ là, ta không quen cảm giác bị người khác nhốt lại biến mình làm nam sủng. Mãi mãi cũng sẽ không quen thuộc!"


Một câu nói này, đem mâu thuẫn to lớn nhất giữa hai người bạo phát ra.


Tuyên Lân biết cách hưởng thụ cũng rất hiểu lòng người, trong phòng thuật lại càng cao minh. Nếu đã một mực truy cầu hạnh phúc, Tuyên Lân chính là lựa chọn tốt nhất , nhưng đáng tiếc, Tề Thiên Sủng không làm được.


Y tuy còn trẻ, dễ dàng bị tình dục mê hoặc, thế nhưng bản tinh kiêu ngạo từ trong xương là không thể xóa bỏ.


Chẳng cần biết y là hài tử của ai, mấy người cha kia, có vị nào ngạo khí không ngút trời chứ, tuyệt đối không thể nhẫn nại tình cảnh bị người ta giam cầm trong tiểu viện tinh mỹ ấy, mỗi ngày cơm ngon áo đẹp, bị người ta xem mình như chim hoàng yến mà nuông chiều.


Càng không cần nhắc tới di truyền từ phụ thân y, tính tình phóng khoáng ngông ngênh, thà rằng ngọc nát không làm ngói lành, thà rằng làm ngược gió trùng không ưng, cũng không làm cánh diều mặc người bài bố. (*)



(*) ý nói thà chịu khổ, không muốn mình như con rối mặc người giày xéo


Vấn đề lớn nhất giữa y cùng Tuyên Lân trong lúc đó, không phải vì Tuyên Lân tùy tiện cường bạo y, mà là đối phương không cho y một mảnh trời thuộc về riêng mình.


Tuyên Lân thông minh cực điểm, làm sao đọc không hiểu ý tứ của Tề Thiên Sủng. Những gì Tề Thiên Sủng nói quả thật không có một điểm sai, tuy ở bề ngoài hắn biểu thị đồng ý để Tề Thiên Sủng rời đi, thế nhưng trong xương, hắn căn bản không có dự định như vậy.


Hắn chỉ là cho y một cái thời gian hít thở không khí bên ngoài, sau đó tìm thời cơ làm y triệt triệt để để trở thành của riêng của một mình hắn, mặc kệ là vấn đề muốn độc chiếm hay là gì, đây căn bản là tính bá đạo xuất phát từ trong xương.


Tề Thiên Sủng không phải không biết ý đồ của Tuyên Lân, thế nhưng loại tình nhân này, y không chấp nhận được. Huống hồ y cũng biết, bản thân đối với Tuyên Lân không có bao nhiêu tình, Tuyên Lân đối với y cũng như thế. Tối đa, hai người ở trên giường khá là ổn mà thôi.


Tuyên Lân khi ở trên giường lại càng thêm bá đạo, mỗi lần đều buộc y phải làm một ít động tác, mặc dù lúc đó y nhất thời làm ra vài âm thanh "náo nhiệt", thế nhưng sau đó trong lòng cũng không thoải mái. Bây giờ y muốn đến kinh thành, vừa vặn đem hết thảy mọi chuyện đều nói rõ ràng, hai người đoạn sạch sành sanh là tốt nhất.


Tuyên Lân xuất hiện một tia phức tạp khó có thể hình dung trên nét mặt, nhìn Phụng Thiên ngay phía sau Tề Thiên Sủng: "Là ... Bởi vì hắn sao?"


"... Chuyện này cùng Phụng Thiên ca không có quan hệ."- Tề Thiên Sủng đối với chuyện tối ngày hôm qua không hề có một chút ký ức, vì lẽ đó không biết quan hệ giữa y cùng Phụng Thiên đã sâu sắc hơn nhiều. Nghe Tuyên Lân đem đầu mâu chỉ về Phụng Thiên, nhất thời tức giận.


Ở trong mắt y, Tuyên Lân chỉ là người ngoài, cùng y từng có mấy lần quan hệ mà thôi, y tuy rằng không muốn, thế nhưng cũng không đến nỗi giống như nữ nhân muốn chết muốn sống, chỉ xem như bị chó cắn vậy.


Phụng Thiên thì lại khác, đó là ca ca trong lòng y, từ nhỏ không có huynh trưởng, biểu huynh biểu tỷ đều ở khá xa, chỉ có Thái tử ca ca liên hệ với y mà thôi. Mà Phụng Thiên không chỉ là bạn cùng chơi với y khi còn nhỏ, huynh ấy còn là tâm phúc của Thái tử ca ca, phần cảm tình này hoàn toàn khác với Tuyên Lân.


"Phụng Thiên... Ca?"- Tuyên Lân nghiến răng nghiến lợi bỏ ra mấy chữ này. Nhiều ngày qua, hắn đã tìm hiểu rõ ràng thân phận của Phụng Thiên, thế nhưng thân phận Tề Thiên Sủng bị thế lực nào đó che giấu rất kỹ, hắn vẫn chưa biết quan hệ giữa hai người, chỉ cho rằng đêm đó hai người mới vừa nhận thức nhau. Nghe Tề Thiên Sủng gọi đối phương thân mật như vậy, nhất thời tức giận dị thường: "Phụng Thiên, dám đánh với ta một trận không?"


"Ta từ chối!"- Phụng Thiên đứng ở phía sau Tề Thiên Sủng, đáp lại một câu nhất quán nhẹ tựa gió mây.


"Không dám sao?"- Tuyên Lân lộ ra vẻ châm chọc.


"Có gì mà không dám, chỉ là không muốn phí thời gian với ngươi."- Phụng Thiên nói xong, có ý riêng nhìn về phía Tề Thiên Sủng ngây thơ đáng thương vẫn không hay biết gì, nhất thời khiến Tuyên Lân tức giận đến điên lên được. Roi dài đỏ như máu ở bên hông trong nháy mắt đánh về mặt Phụng Thiên mặt.


Tề Thiên Sủng lo Tuyên Lân sẽ vì chuyện của mình mà tổn thương Phụng Thiên, vội vã đưa tay ngăn chặn. Bất quá thân thể máu thịt làm sao sánh được với một đòn nén giận của Tuyên Lân, hai người đàn ông đau lòng kinh ngạc cùng bật thốt lên.


"Thiên sủng, đệ hà tất phải..."- Phụng Thiên cảm thấy một roi này dù có đánh ở trên người hắn, cũng sẽ không thống khổ như tâm trạng hắn lúc này.


Mà Tuyên Lân càng thống khổ hơn, tuy rằng khi nhìn thấy Tề Thiên Sủng ra tay hắn đã thu hồi lực đạo, thế nhưng trên roi này che kín Ám Thứ, mạo muội bắt lấy tiên sao làm sao có thể lông tóc không tổn hại.


"Bảo bối..."- Tuyên Lân cảm thấy tâm như bị nghiền nát, Tề Thiên Sủng làm như vậy, chính là nói hai người bọn họ đã không còn hi vọng. Rõ ràng ý tứ đối phương, sắc mặt Tuyên Lân tái nhợt lảo đảo lui về phía sau vài bước, tảng khẩu dâng lên một luồng ngọt ý.


"Giáo chủ!"- Vài tên giáo chúng ở phía sau muốn xông lên, họ muốn đỡ lấy thân thể đang lung lay của hắn.


"Đứng lại."- Tuyên Lân đầu cũng không quay lại giơ một tay lên, khiến mọi bước chân đều dừng lại, đôi mắt trừng trừng nhìn Tề Thiên Sủng đang không biết phải làm sao: "Ta sẽ không bỏ qua. Ta sẽ không bỏ qua!"


Từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, nhẹ nhàng ném qua, Phụng Thiên đưa tay tiếp được.


"Dù ngươi sẽ không dùng thuốc của ta, thế nhưng việc nên làm, ta quyết không thể không làm."- Trong mắt Tuyên Lân hiện ra sự thương tổn cùng đau đớn, cuối cùng sâu sắc nhìn Tề Thiên Sủng một chút, xoay người mang mọi người rời đi.


"..."- Tề Thiên Sủng muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt. Y vốn cảm thấy Tuyên Lân đối với y chính là gặp phải món đồ chơi yêu thích nên muốn một mình giữ lấy vậy thôi, nhưng tại sao ngày hôm nay hắn lại lộ ra vẻ mặt bi thương thế này. Tề Thiên Sủng trong lòng trên dưới chập trùng, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh cũng không biết.


Phụng Thiên nhìn thấy hai người như vậy, trong lòng có chút bất an. Hai người này, lẽ nào không phải như mình nghĩ tới? Lẽ nào bọn họ yêu say đắm lẫn nhau?


Phụng Thiên xoắn xuýt, sắc mặt Tề Thiên Sủng càng ngày càng trắng, cuối cùng mất đi ý thức mềm mại ngã xuống.


"Thiên Sủng, Thiên Sủng!"- Phụng Thiên sợ hết hồn, phát hiện nhiệt độ trên người y rất cao, mới biết y lại nóng lên rồi, liền vội vàng đem người ôm ngang bế lên xe ngựa, rống lớn người hầu cận đến kiểm tra.


Người hầu cận bị dọa đến cái cổ cũng co rụt lại, vội vã theo lên xe ngựa, run lập cập giúp Tề Thiên Sủng xem mạch, một lát mới lỏng tâm ra.


Phụng Thiên nóng nảy nhìn chòng chọc vào người hầu cận, muốn lớn tiếng rống lên, lại sợ quấy nhiễu tới Tề Thiên Sủng đang hôn mê: "Đến cùng thế nào rồi?"


Nhìn Tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã luôn nói nói cười cười lộ ra vẻ mặt thất kinh này, người hầu cận cảm thấy thật sự là mở rộng tầm mắt, bất quá thấy Tướng quân như vậy, hắn cũng không dám thất lễ, liền vội vàng đem kết quả chẩn mạch đơn giản sáng tỏ nói một lần, miễn cho chọc giận Tướng quân trút giận vào hắn.


Khẩn khẩn trương trương chạy tới thôn trấn gần nhất trú lại, bốc thuốc ngao dược, đợi được Tề Thiên Sủng uống thuốc nặng nề đi vào giấc ngủ, Phụng Thiên mới thở dài một cái. Y phục trên người sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dính trên người vô cùng không thoải mái.


Phụng Thiên sai người trông chừng Tề Thiên Sủng, còn mình thì lại đến phòng khách ở sát vách, muốn tắm nước lạnh để thoải mái một chút.


Cả người khô mát liền quay trở về bên người Tề Thiên Sủng, y vẫn nhắm chặt hai mắt, tuy đã uống thuốc, thế nhưng sắc mặt chưa khởi sắc được bao nhiêu. Phụng Thiên vuốt ve cái tay đã sớm được băng bó cẩn thận của Tề Thiên Sủng, đau lòng hận chính mình lúc đó tại sao lại phản ứng chậm như thế.


Bất quá, Thiên Sủng trong lúc bệnh nặng, còn giúp hắn ngăn cản làn roi kia, đây là tình nghĩa bao sâu. Hắn đem cái tay băng bó chỉ lộ ra đầu ngón tay đưa tới bên môi, khẽ hôn: "Phụng Thiên nhất định sẽ không phụ lòng Thiên Sủng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro