CHƯƠNG 46 : TA KHÔNG ĐẶT TÊN, CÁC NGƯƠI ĐOÁN (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tề Thiên Sủng trong vô thức hanh gọi vài tiếng đem toàn bộ dục vọng của Phụng Thiên toàn bộ đều câu lên, nhưng hắn dù sao cũng không phải cầm thú, Tề Thiên Sủng vừa trải qua bạo bệnh, thân thể lúc này vẫn còn rất suy yếu, đặc biệt chỗ này lại là vùng hoang dã, nếu nhiễm phong hàn một lần nữa, khẳng định sẽ không tốt đối với thân thể.


Phụng Thiên trái lo phải nghĩ cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể cứng người tại bên trên Tề Thiên Sủng, kịch liệt thở hổn hển.


Tề Thiên Sủng cảm thấy một luồng khí tức nóng hầm hập vẫn thổi tới bên gáy mình, thật vô cùng ngứa ngáy, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Phụng Thiên đang chăm chú nhìn mình.


"Phụng Thiên ca..."- Nhẹ nhàng gọi một tiếng, mang theo chút kinh ngạc. Bất quá, vừa vặn một tiếng gọi này để lý trí còn sót lại trong đầu Phụng Thiên chợt đứt đoạn, muốn dời đi sự chú ý cũng hoàn toàn thất bại, hắn hiện tại chỉ muốn xé y phục chướng mắt của y ra, tàn nhẫn mà ôm lấy y.


Tề Thiên Sủng cảm thấy đầu choáng váng, trên người vô cùng khô nóng, thân thể Phụng Thiên lại cương cứng ở phía trên y, quả thật hết sức không được thoải mái, không nhịn được giơ chân lên, muốn cử động một chút.


Vật nóng rực thẳng tắp đỉnh ở trên bắp đùi của y, khiến mặt y trong nháy mắt bạo hồng.


"Phụng Thiên... A..."


Không đợi Tề Thiên Sủng nói gì, Phụng Thiên đã hôn y thật sâu. Không nhẹ nhàng giống như trước, lần này tựa hồ mưa to gió lớn ập đến, Tề Thiên Sủng chỉ có thể bị ép làm cho đầu lưỡi đối phương ở trong miệng mình kịch liệt mà day dưa, đầu lưỡi y sớm đã tê dại, nhưng kẻ địch vẫn không chịu bỏ qua, nhất định bắt y cùng hắn nhảy múa.


Thời điểm Phụng Thiên rốt cục đạt đủ mức độ nghiện, nước bọt chưa kịp nuốt đã sớm men theo miệng đang mở ra chậm rãi chảy tới trên cổ. Hai tay Phụng Thiên nhẹ nhàng nâng đầu y, liếm láp vết nước bọt đó, liếm đến khi hai điểm sưng đỏ trước ngực đứng thắng lên, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, đồng thời hai tay hướng về phía sau, vuốt nhè nhẹ ở trên tấm lưng bóng loáng của Tề Thiên Sủng.


Tề Thiên Sủng không chịu được loại kích thích này, hai tay ôm lấy đầu Phụng Thiên, muốn khiến cho đối phương rời đi, nhưng ở lần kích thích kịch liệt này quá vui vẻ, y chỉ có thể ngẩng đầu lên mà tận hưởng, thậm chí khóe mắt còn chảy ra một chút nước mắt.


Nước mắt này không phải bởi vì khổ sở, mà là bởi vì quá mức thoải mái, Tề Thiên Sủng trầm thấp nhẹ nhàng thở hổn hển, y không hiểu, tại sao bị gặm cắn ở chỗ đó, lại có thể vui vẻ kịch liệt như thế.


Phụng Thiên sớm đã bị vẻ lơ đãng mê hoặc của Tề Thiên Sủng làm cho thần hồn điên đảo, ngay cả y phục trên người cũng không còn không kịp giải thoát.


"Vật nhỏ" của Tề Thiên Sủng cũng thanh tú trắng nõn như y, Phụng Thiên yêu thương dùng tay nhẹ nhàng xoa nắn, nhìn "con vật nhỏ" kia chậm rãi đứng thẳng lên, trong lòng dấy lên mười phần cảm giác thỏa mãn. Nhưng Tề Thiên Sủng thì lại không cảm thấy một chút đụng chạm này có thể thỏa mãn, không ngừng mà vặn vẹo, muốn càng nhiều một chút.


Phụng Thiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua một ít chất lỏng thấm ra từ lỗ nhỏ, ám muội dính chúng trên chóp mũi Tề Thiên Sủng, một mực không chịu buông tay y để y lau đi.


"Thiên Sủng."- Cổ họng Phụng Thiên có chút mất tiếng trầm thấp gọi tên Tề Thiên Sủng, nhìn thấy ánh mắt y có chút đờ đẫn, cười nhẹ một tiếng, đem "con vật nhỏ" ngậm vào trong miệng.


"Ừm..."- Trong nháy mắt tiến vào khoang miệng ôn hòa ấm áp, Tề Thiên Sủng thỏa mãn hanh kêu một tiếng, càng khích lệ Phụng Thiên ra sức phun ra nuốt vào.


Tề Thiên Sủng bởi vì quá kích động, hay vì nguyên nhân khác, căn nguyên vốn đã dựng đứng lại bị Phụng Thiên trêu chọc như vậy, rất nhanh liền nghẹn ngào một tiếng quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã.


Phụng Thiên đem trọc dịch trong miệng phun ra, lần thứ hai sâu sắc hôn Tề Thiên Sủng, đầu lưỡi hai người quấn quýt, cả người cũng quấn quýt cùng nhau.


Hạ thân cương cứng của Phụng Thiên loáng thoáng chọt vào bụng dưới của Tề Thiên Sủng, nhưng Tề Thiên Sủng đáng thương lại bị Phụng Thiên chăm chú ôm lấy, muốn trốn cũng không có nơi nào để trốn.


Tề Thiên Sủng không biết tất cả những chuyện này tại sao có thể phát sinh, mọi thứ đều tự nhiên mà đến, trong đầu y căn bản không có từ chối hoặc là ý nghĩ phẫn nộ, chỉ biết thuận theo tự nhiên vậy thôi.


Vì cân nhắc đến thân thể của Thiên Sủng, Phụng Thiên vẫn không có tiến vào, chỉ là bao vây ngón tay thon dài của y, đặt ở nơi đang hừng hực của chính mình xoa xoa nắn nắn.


Gương mặt Tề Thiên sủng lập tức đỏ lên, khối thịt nóng rực trong tay tưởng chừng như sẽ làm bỏng mình mất, đỉnh căn hơi nhô ra, ở trong tay y liên tục co rúm.


Chuyện này đáng lẽ sẽ khiến người ta căm tức, nhưng y lại không có chút cảm giác phẫn nộ nào, trái lại còn có cảm giác không muốn thả vật trong tay ra, nếu Phụng Thiên không buông tay y ra thì y cũng không muốn thả ra đâu.


Ban đầu, Tề Thiên Sủng quả thật có chút quẫn bách, đây vẫn là lần đầu y chủ động dùng tay của chính mình đi mò mẫm vào chỗ đó của nam nhân khác, thế nhưng dần dần, y bị vẻ mặt cực kỳ say sưa của Phụng Thiên mê hoặc.


Phụng Thiên nửa ngồi nửa quỳ, hai tay chống đỡ ở trước mặt Tề Thiên Sủng, hai chân tách ra cực đại ngượng ngùng mà hướng về Tề Thiên Sủng. Cự vật màu đen giữa hai chân bị ngón tay thon dài trắng nõn của Tề Thiên Sủng bao vây đang chậm rãi vuốt nhẹ, còn hắn thì híp mắt lại hưởng thụ sự vui sướng hiếm hoi này.


Loại vui sướng này, không đơn thuần chỉ là sự vui sướng thỏa mãn trên thân thể, trọng yếu là người khiến hắn thỏa mãn, chính là người mà hắn rất muốn, là người hắn muốn phủng ở lòng bàn tay để mà thương yêu.


Tề Thiên Sủng nhìn chằm chằm dáng vẻ Phụng Thiên bởi vì động tác của y mà động tình, không nhịn được, đình xuống động tác trong tay, nhỏm người dậy hướng về khóe miệng Phụng Thiên.


Phụng Thiên kinh ngạc mở mắt ra, tuy rằng không phải lần đầu cùng Tề Thiên Sủng ân ái, thế nhưng lần này chính là lần đầu tiên Tề Thiên Sủng hôn hắn, mà không phải là bị hắn hôn.


Có lẽ vẻ mặt Phụng Thiên quá mức giật mình, Tề Thiên Sủng chợt có chút khiếp đảm, chỉ lo Phụng Thiên sẽ cảm thấy y là tên phóng đãng. Phụng Thiên mặc dù không biết, thế nhưng chính y lại rất rõ ràng một điều, thân thể này đã cùng với hai người khác có quan hệ rồi.


Phụng Thiên không hề bỏ qua sự căng thẳng cùng khiếp đảm chợt loé qua trong mắt Tề Thiên Sủng, cắt đứt ý định rút lui của y, đem người ôm chặt lấy, một lần nữa nhẹ nhàng đụng chạm môi lưỡi, hôn tới thật sâu.


Không mạnh mẽ cường bạo như khi nãy, lần này tuy rằng cũng kịch liệt, nhưng lại vô cùng ôn nhu. Phụng Thiên ôn nhu lớn mật hôn người yêu nhỏ của chính mình, bao nhiêu nồng đậm thâm tình tựa hồ muốn dùng cái hôn này để truyền đạt.


Một hồi lâu sau, hai người mới tách ra, Tề thiên Sủng cả người vô lực, hiện ra một loại trạng thái mơ mơ màng màng.


Nhìn sắc trời thấy đã không còn sớm, Phụng Thiên cố khống chế dục vọng hầu như đang muốn tuôn ra trong cơ thể, sờ sờ gò má phấn hồng của Tề Thiên, cầm y phục để y mặc vào, vững chắc mà đem y nhét trở về trong chăn.


Mặc dù là mùa hè, thế nhưng bọn họ đang ở giữa rừng sâu, không thể qua loa được. Về phần hắn thì, Phụng Thiên liếc nhìn vật kia vẫn còn rất hưng phấn, cười khổ một tiếng, trong lòng oán giận chính mình bốc hỏa lớn như vậy để làm gì. Bất quá mặc kệ thế nào, hắn đều vững vàng nhớ kỹ rằng, Thiên Sủng bệnh nặng mới khỏi, căn bản không thích hợp làm chuyện đó vào lúc này.


Tề Thiên Sủng tuy rằng muốn mở miệng hỏi dò, thế nhưng Phụng Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của y, bắt y ngủ. Mơ mơ màng màng, Tề Thiên Sủng vốn hơi mệt nên rất nhanh liền ngủ. Nhìn Tề Thiên Sủng hô hấp đều đều, Phụng Thiên vén lều đi ra, cùng mấy người hậu cận gác đêm chào hỏi, rồi hướng về trong rừng.


Mấy người hầu cận nhìn Tướng quân của họ đi xa, mới nhỏ giọng thầm thì vài câu, người nào cũng trộm cười.


Qua gần nửa canh giờ sau, Phụng Thiên mới từ trong rừng chậm rãi quay trở về, bất quá trên mặt không có vẻ thích ý cùng thoả mãn, trái lại mang theo vài phần không vừa lòng.


Lại căn dặn người hầu cận vài câu, Phụng Thiên tiến về lều vải. Vừa vào lều vải, Phụng Thiên lập tức choáng tại chỗ.


Tề Thiên Sủng vốn nên say sưa ngủ, lúc này sắc mặt đỏ chót, nhìn rất bất thường, mà cái bất thường chính là động tác của y.


Y phục trên người Tề Thiên Sủng đều mở ra, nửa che nửa hở, chất vải đơn bạc đem thân thể mê hoặc bán ẩn bán hiện, so với không có mặc gì còn khiến người ta không chịu được hơn.


Lúc Phụng Thiên tiến vào, Tề Thiên Sủng đang ... thủ dâm, hai tay ở phía dưới cọ tới cọ lui, đỏ mặt, hơi thở hổn hển. Nhìn thấy Phụng Thiên đi vào, Tề Thiên Sủng liền đình chỉ động tác, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh, trên mặt càng mang theo dáng vẻ quẫn bách đến cực hạn, hận không thể chui xuống đất cho xong.


Phụng Thiên chỉ liếc mắt nhìn, trực giác đưa tay lên chặn mũi, hắn hình như cảm thấy một dòng nước nóng sắp trào ra.


"Thiên Sủng... Đệ, tại sao..."- Phụng Thiên bưng mũi không hiểu hỏi. Hắn nhớ rõ lúc mình rời đi, rõ ràng Tề Thiên Sủng đã ngủ, cớ sao khi trở về lại nhìn thấy tình cảnh này chứ?


"Ta... Ta... Ta cũng không biết..."- Tề Thiên Sủng xấu hổ, sắp khóc đến nơi: "Ta vốn đang ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một luồng mùi vị ngọt ngào, cả người liền tỉnh táo. Sau đó... Cả người đều toả nhiệt, sau đó liền thành bộ dạng này."


Nói đến phần sau, Tề Thiên Sủng gấp đến nói không được, ánh mắt Phụng Thiên trừng trừng nhìn y, dường như muốn đem y nuốt vào bụng vậy, làm y căng thẳng, hai tay đều run run.


"Vị ngọt?"- Phụng Thiên nhắc tới đó, trong đầu tuy rằng lóe qua một tia hoài nghi, thế nhưng cảnh sắc trước mắt quá mức mỹ hảo, để toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào đó: "Thiên Sủng, ta đến giúp đệ."


Phụng Thiên không để ý Tề Thiên Sủng có từ chối hay không, mạnh mẽ đem người ôm vào trong ngực. Hắn bắt đầu nhẹ nhàng giúp Tề Thiên Sủng xoa nắn. Có lẽ vừa nãy đã phát tiết một lần, lần này thời gian làm đến đỉnh dài hơn, đợi đến khi Tề Thiên Sủng lần thứ hai phát tiết, Phụng Thiên đã sắp không chịu được nữa rồi.


Tề Thiên Sủng cũng không phải không có cảm giác, cách một tầng vải vóc không đáng kể, cái vật nóng rực có vẻ gắng gượng kia vẫn cứ chọc vào y, hơn nữa còn là càng lúc càng lớn hơn.


"Phụng Thiên ca..."- Tề Thiên Sủng cực kỳ gian nan mở miệng.


"Hả?"- Phụng Thiên nhìn đối phương một chút: "Ừm, không cần để ý đến ta, ta sẽ tự tìm cách."


Trên mặt Phụng Thiên mang nét cười, thế nhưng trong lòng lại đang khóc, võ công của hắn tuy rằng không cao minh lắm, thế nhưng cơ bản nội công rất vững chắc, dù sao năm đó lão sư chỉ dạy hắn chính là đại nội thị vệ thống lĩnh. Cũng chính vì những công phu vững chắc này, luyện cho hắn đạt tới trình độ tai thính mắt tinh.


Khi nãy, những tiểu binh kia chờ hắn rời đi mới cười trộm, thế nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được. Hắn không có tức giận, chỉ là trong lòng có chút ai thán, lần này lại cho mấy thằng nhóc con đó có cơ hội chế giễu nữa rồi.


Bất quá lần này nằm ngoài dự liệu của Phụng Thiên, Tề Thiên Sủng lôi kéo vạt áo hắn, không chịu để hắn rời đi.


"Thiên Sủng?"


"Phụng Thiên ca ... Huynh... Ôm ta đi."- Tề Thiên Sủng nói xong liền đỏ mặt cúi đầu xuống. Tuy rằng y đối với Phụng Thiên rất có hảo cảm, cũng biết Phụng Thiên đối với y hẳn là có chân tâm, thế nhưng tùy tiện nói ra những lời này, y thực sự rất sợ đối phương sẽ lộ ra thần sắc khinh thị. Dù sao y cũng là nam nhân, tuổi còn nhỏ, mà nam nhân, không thể như mấy vị tiểu thư đa tình được.


"Thiên Sủng..."- Phụng Thiên nhất thời hô lên. Hắn không hề có một chút nào xem thường ý tứ của Tề Thiên Sủng, trái lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Mặc dù lần trước sau khi hai người say rượu đã làm một lần, thế nhưng khi đó thần trí Tề Thiên Sủng không rõ ràng, hoàn toàn không như hiện tại.


Hơn nữa sau lần đó, biểu hiện của Tề Thiên Sủng đối với hắn cũng không có bao nhiêu thân mật, y chỉ xem hắn như một người ca ca thân thiết mà thôi. Hắn cũng từng âm thầm thăm dò một chút, thế nhưng Thiên Sủng dường như đối với sự tình đêm đó chỉ dừng lại ở thời điểm uống rượu, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường thất bại


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro