CHƯƠNG 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đó là đương nhiên, những thứ kia của Thái tử ca ca là từ chỗ của Hoàng bá phụ ban cho. Nhưng Hoàng bá phụ còn phải cho những người khác, đây là Thái tử ca ca đều cố ý lưu lại cho ta!"- Nói đến trà ngon, Tề Thiên Sủng vô cùng cao hứng. Thái tử đối với y phi thường thuần túy, hoàn toàn không tính toán đền đáp lại, y tự nhiên cũng rất thân cận với Thái tử.


Nguyên nhân Thái tử yêu thích y, tự nhiên cũng rất đơn giản. Vì phụ thân hắn yêu nhất hài tử của đệ đệ, mà hắn vừa vặn cũng phi thường yêu thích. Hơn nữa trước đó hai người không có bất kỳ xung đột lợi ích gì, nếu so với những đệ đệ khác, Tề Thiên Sủng có thể yên tâm mà sủng ái, có thể yên tâm mà thân cận, không cần phải phòng bị người trong bóng tối đâm một đao.


Cho nên nói gia đình hoàng thất, nơi nào còn có tình thân thuần túy chứ.


Tề Thiên Sủng xuất thân cao quý, lại biết tiến thối, tính tình cùng dáng dấp lại càng tốt hơn, Thái tử quả thực tìm không ra lý do để hắn không yêu thích người đệ đệ này. Thế nhưng đệ đệ là của hắn, nếu như nam nhân khác muốn cướp đi...


Ánh mắt Thái tử bất thiện chăm chú vào Phụng Thiên, trên mặt lại xuất hiện nụ cười quỷ dị.


Phụng Thiên âm thầm rùng mình một cái, trong lòng có dự cảm không tốt.


Đúng như dự đoán. Nhìn Thái tử cùng Tề Thiên Sủng hai người tán gẫu, hỏi một thoáng về người nhà, lại quan tâm một thoáng đến tình trạng gần đây, một mặt sủng nịch, quả thực không giống như người làm ca ca, mà giống như cái cách ... phu quân đối với thê tử.


Thái tử cùng Tề Thiên Sủng trò chuyện với nhau thật vui, dáng vẻ thân mật thật giống xưa nay chưa từng bị tách ra, nếu không phải Tề Thiên Sủng đã sắp mười chín, vóc dáng lại không lùn, Thái tử quả thực sẽ đem y ôm vào trong ngực cố gắng hôn nhẹ.


Phụng Thiên khổ sở, một người không nỡ mắng, một người không dám mắng, còn muốn hắn nhìn tiếp, quả thực là sống không bằng chết mà.


Chờ đến khi Thái tử rốt cục thưởng thức đủ vẻ mặt xoắn xuýt thống khổ của Phụng Thiên, nhàn nhạt dặn dò Tào công công dẫn Tề Thiên Sủng đi nghỉ ngơi, ngủ trưa một chút.


Phủ Thái tử so với phủ Tướng quân lớn hơn rất nhiều, ngoại trừ sảnh chủ viện, còn có rất nhiều trang viên khác, dựa theo cấp bậc, ngoài Thái tử phi còn có các phi tử khác.


Ở phủ Thái tử, có một trang viên mặc dù cách chủ viện xa nhất, thế nhưng phong cảnh lại rất đẹp.


Niệm viên chính là nơi đó, đây là trang viên mà Thái tử đặc biệt bố trí cho Tề Thiên Sủng, mặc dù không lớn, nhưng rất tinh xảo, từ bố cục trang trí, cho đến hoa cỏ cây cối, không có chỗ nào mà không phải là tỉ mỉ lựa chọn, tỉ mỉ quản lý.


Tuy rằng mấy năm nay Tề Thiên Sủng chưa từng đến ở một lần, thế nhưng mỗi ngày đều có người cẩn thận quét tước. Mỗi khi Tề Thiên Sủng tới kinh thành, đều là ở nơi này, ngay cả hoàng đế đều cướp không nổi với Thái tử.


Nghĩ Tề Thiên Sủng không thích người khác tiến vào chỗ của mình, nơi này xưa nay đều cấm chỉ người đến, ngoại trừ thái giám cung nữ phụ trách hầu hạ nơi này.


Tề Thiên Sủng thật không muốn đi, thế nhưng Thái tử ở trong lòng y rất có uy nghiêm, dù cho trong ngày thường thương y sủng y vô cùng, một ngón tay đều không nỡ lòng để y phải động đến, thế nhưng Thái tử đối xử người khác lạnh lẽo tuyệt tình, y cũng thấy rõ không ít, vì lẽ đó cũng không dám trêu người ca ca này không cao hứng.


Một chút một chút quay đầu lại nhìn về phía Phụng Thiên, Tề Thiên Sủng phiền phiền nhiễu nhiễu theo sát Tào công công, hy vọng Thái tử nhẹ dạ hoặc xuất hiện chuyển ngoặt gì đó. Thái tử làm sao không biết những tiểu thủ đoạn này của y, mặt trầm xuống, tằng hắng một cái, Tề Thiên Sủng cùng Tào công công liền không còn thấy bóng dáng.


Phụng Thiên trợn mắt ngoác mồm mà nhìn hai người nhanh chóng chạy mất, lại một lần nữa biểu thị kính ngưỡng đối với Thái tử uy nghiêm.


"Phụng Thiên bồi Bổn cung đến trong vườn hoa dạo chơi một chút đi."- Thái tử nói lời khách khí, thế nhưng sắc mặt lại không cho phép từ chối, ống tay áo vung một cái, bước ra cửa.


Làm thần tử, Phụng Thiên tự nhiên không thể nói gì, yên lặng mà đi theo phía sau Thái tử.


Thái tử không nói một lời, đi loanh quanh ở trong vườn, hắn luôn luôn là như vậy. Phụng Thiên vốn đã ở bên cạnh hắn nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ tính tình của hắn, cũng im lặng không lên tiếng mà đi theo sát.


Bất quá thời gian dần dần chuyển dời, Phụng Thiên rốt cục không nhịn được, loại dằn vặt không có một tiếng động này càng khiến người ta thống khổ.


Không thể tiếp tục chịu được nữa, Phụng Thiên tiến lên một bước, ở bên cạnh Thái tử thẳng tắp quỳ xuống.


Thái tử tuy rằng dừng bước, thế nhưng vẫn không có ý lên tiếng, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Phụng Thiên.


Trán Phụng Thiên bốc lên mồ hôi lạnh, suy tư thật lâu, mới cẩn thận từng chút mà mở miệng: "Thần... Thần tội đáng muôn chết, trêu đến Thái tử nổi giận."


Bình thường, câu nói như thế này, đều là câu khách sáo. Đế vương cùng Thái tử làm sao có thể chọc đến chứ, nếu làm họ tức giận, chính là thần tử bất trung mới trêu đến chủ nhân tức giận, đương nhiên phải thỉnh tội.


Bất quá mặc dù là thỉnh tội, chờ Thái tử mắng vài câu, tự nhiên cũng sẽ hết giận. Tuy rằng quân muốn thần tử, thần không thể không chết. Thế nhưng cũng không phải vị "hoàng đế" kia thật muốn thần tử liền tử như thế.


Phụng Thiên chính là nghĩ như vậy. Mặc kệ thế nào, hắn trước tiên nên quỳ xuống nhận sai, để cơn giận của Thái tử giảm đi một ít, mắng vài câu, thậm chí đánh mấy lần cho xả giận, đó cũng là một cách giải quyết. Dù sao như thế còn đỡ hơn hao tổn tâm lực quá nhiều.


Bất quá Thái tử hiển nhiên cùng hắn tưởng tượng không giống, ngài chỉ là đưa tay đến một đóa hoa ở bên cạnh, ngắt xuống, đặt ở chóp mũi chậm rãi hít nhẹ, mới đưa hoa ép thành từng cánh hoa, từ trên đầu Phụng Thiên dồn dập thả xuống: "Đã như thế, vậy ngươi liền đi chết đi."- Nói xong nhấc chân rời đi.


Phụng Thiên choáng váng. Hắn chỉ là khách khí thôi mà, không có ý định chết thật sự đâu, Thái tử điện hạ!


Vì không thể ngơ ngơ ngác ngác đi chết, Phụng Thiên không thể làm gì khác hơn là mặt dày đuổi theo: "Điện hạ, thần muốn chết một cách rõ ràng."


"Chết một cách rõ ràng?"- Thái tử dừng chân lại, trên mặt mang theo một vẻ mà Phụng Thiên không biết nên lý giải thế nào: "Ngươi cùng Tiểu Thiên có quan hệ gì?"


Phụng Thiên trong lòng hơi hồi hộp một chút. Tuy đã sớm nghĩ Thái tử rồi cũng sẽ biết, lại không nghĩ rằng sẽ sớm đến như vậy.


Thái tử phụ trách kinh kỳ, bọn họ vào thành Thái tử liền có thể nhận được tin tức, điểm này hắn không kinh sợ, thế nhưng bọn họ cũng không có ở trước mặt nhiều người làm ra động tác gì khiến người khác hoài nghi, loại khẩu khí của Thái tử vào giờ phút này, chẳng lẽ nói hắn đã bị giám thị sao?


Phụng Thiên mồ hôi lạnh không khỏi xông ra, hắn không có ý đồ không tốt, thế nhưng ai có thể nhớ nổi chính mình xưa nay có giữ mồm giữ miệng hay không?


Sắc mặt Phụng Thiên lúc trắng lúc xanh, bất quá Thái tử không có thời gian để ý đến hắn, cười lạnh một tiếng: "Đệ đệ của Bổn cung, cháu ruột của phụ hoàng, hiện nay là Tiểu vương gia, ngươi lại dám đối với đệ ấy tồn tại loại tâm tư xấu xa này?"


Một câu nói đập cho Phụng Thiên trong một lúc nói không ra lời.


"Làm sao, cảm thấy Bổn cung không có chứng cứ?"- Thái tử vung tay lên, tiểu thái giám đi theo phía sau dâng lên một cái hộp nhỏ, hộp mở ra, bên trong chính là hai cây kẹo đường người.


"Chuyện này..."- Hôm qua hắn mới mua, làm sao lại ở chỗ này của Thái tử? Xem ra trong phủ quả nhiên có người Thái tử cài vào rồi.


Tâm Phụng Thiên an tâm một chút, may là trừ những tâm phúc của mình ra, ai cũng không cho phép tiến đến gần phòng ngủ. Bây giờ nhìn lại, e rằng Thái tử chỉ là phát hiện giữa bọn họ có gì đó ám muội, vẫn còn chưa biết hắn đã đem người ăn no căng diều.


Phụng Thiên lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh, chỉ cần không biết là tốt rồi, chuyện như vậy vẫn là từ từ rồi hãy bẩm báo, nếu đường đột khai ra, chỉ sợ đầu của hắn không thể giữ được. Xem phản ứng của Thái tử, chỉ là hai cây kẹo mà đã kịch liệt như vậy, nếu biết chân tướng thì ... nghĩ thôi là đã thấy rợn người rồi.


May thật, thật là may!


Phụng Thiên bên này trong lòng nhắc tới vạn hạnh, bên kia Thái tử nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi sao thế ... Thật giống dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm?"


"Điện hạ ngài nhìn lầm rồi."- Phụng Thiên hết sức nghiêm túc bẩm báo.


"Nói chung, không quan tâm các ngươi trước là quan hệ gì, hiện tại đều tách ra cho ta!"- Thái tử trực tiếp hạ lệnh.


"Điện hạ..."- Phụng Thiên làm sao có thể đơn giản chấp nhận để hai người bị tách ra chứ.


"Chẳng lẽ Đại tướng quân quả nhiên khinh nhờn ấu đệ của Bổn cung?"- Ánh mắt Thái tử trở nên vô cùng lạnh lẽo.


"..."- Phụng Thiên lẩm bẩm một tiếng trong miệng, vẫn cứ không nói ra.


"Được rồi. Bổn cung mệt mỏi rồi, ngươi quỳ an đi!"- Thái tử mặt không hề cảm xúc bắt đầu oanh người.


"Cái kia ... thần mang theo Tiểu vương gia ..."


"Tiểu Thiên sẽ ở nơi này của Bổn cung!"- Thái tử cường ngạnh, không chừa chỗ trống để cứu vãn.


"... Thần muốn gặp Tiểu vương gia, cùng Tiểu vương gia cáo biệt, có được hay không?"- Phụng Thiên cẩn thận tìm từ, hiện tại hắn nói cái gì cũng đều là toi công, chọc giận Thái tử, để long nhan tức giận, từ đây sẽ không còn được nhìn thấy Thiên Sủng nữa. Hắn lại không có ý định mưu phản, tự nhiên không thể đi đường này, chỉ có thể mềm mại ngữ khí khẩn cầu. Tất cả chờ đến khi nhìn thấy Thiên Sủng lại tính toán sau, có Thiên Sủng ở một bên xin tha, lại đem sự tình nói ra, mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn, dù sao Thái tử luôn luôn thương yêu Tề Thiên Sủng hết mực, sẽ không đành làm khó y.


Thái tử nhìn Phụng Thiên một lát, gật gù: "Được, liền để ngươi từ bỏ ý nghĩ này."


Tuy Thái tử đã dặn dò Tào công công mang theo Tề Thiên Sủng đến Niệm Viên nghỉ ngơi, nhưng người yêu của mình bị ca ca mang đi, Tề Thiên Sủng không thể vô tư mà ngủ say như chết được.


Mặc dù không biết sự kiện nước trà cùng kẹo hình người, nhưng nhìn thấy ánh mắt Thái tử liếc Phụng Thiên liền biết có chút không đúng. Tề Thiên Sủng lôi kéo Tào công công tán gẫu, muốn dụ ông nói ra, thế nhưng Tào công công là lão nhân biến thành tinh, đương nhiên sẽ không bị hai ba câu của hài tử choai choai liền đem hết thảy mọi chuyện khai hết.


Đang cùng Tào công công cãi cọ, tiểu thái giám bên ngoài Niệm Viên đi vào bẩm báo, nói Lăng Phi đến bái phỏng.


Tề Thiên Sủng kinh ngạc nhìn Tào công công một chút: "Trang Viên này còn có người khác ở sao?"- Lại còn có người đến thăm nhà.


"Đương nhiên không có!" – Tào công công mau mau phản bác, tiểu tổ tông này rất dễ hầu hạ, thế nhưng nếu đụng tới vảy ngược, sẽ trở nên rất khó chìu, cực kỳ lạnh lùng. Dáng dấp kia Tào công công đã may mắn gặp một lần, có thể nói đúng là đệ đệ thân yêu của Thái tử!


Niệm Viên này là Thái tử cố ý sắp xếp cho y, ngoại trừ ngài, xưa nay không ai được phép bén mảng qua đây. Mặc kệ phong cảnh trong này đẹp ra sao, mê người thế nào, sủng phi có van cầu ra sao, Thái tử đều chưa từng nhượng bộ.


Lăng Phi là người được Thái tử gần đây sủng ái nhất, vừa vào cửa đã được ý Thái tử, từ đó, dù mỗi năm đều nạp thêm người mới không ngừng, nhưng nàng vẫn được Thái tử sủng ái như cũ.


Tào công công nhớ Lăng Phi đã từng hai lần muốn đến trong vườn tới xem một chút, đều bị Thái tử một lời từ chối, lúc này người khác xuất hiện ở đây, vì cái gì quả thực không cần nói cũng biết.


Thấy Tào công công có chút muốn nói lại thôi, lòng hiếu kỳ của Tề Thiên Sủng chợt nổi lên, từ khi thoát khỏi Tuyên Lân, y đã cùng Phụng Thiên chán ngán một lúc lâu. Những ngày qua chạy tới chạy lui, mỗi ngày đều đối mặt với Phụng Thiên, y sớm đã có chút buồn phiền, giờ khắc này trực giác nói cho y biết chuyện chơi vui sắp phát sinh, y tất nhiên không chịu buông tha rồi.


Không đợi Tào công công nói thêm gì, Tề Thiên Sủng trực tiếp dặn dò tiểu thái giám mời người đến đây.


Vừa nãy y có nhìn thấy, trong vườn muôn hoa khoe sắc, đặc biệt là hoa sen trong bể nước, béo mập, trắng như tuyết, thậm chí còn nhìn thấy chủng loại hoa sen vô cùng hiếm thấy, liền sai người đem đàn cổ mang đến bên trong đình ở hồ sen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro