CHƯƠNG 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phái thủ hạ mỗi ngày ở mỗi cửa thành bảo vệ nghiêm ngặt, nhìn thấy bọn họ phải lập tức hồi báo.


Quả là trời không phụ lòng người, thật sự để thủ hạ của hắn phát hiện. Cũng thiệt thòi cho Tề Thiên Sủng cùng Phụng Thiên cưỡi ngựa vào thành, bằng không nếu họ ngồi ở trong xe ngựa, bọn họ không hẳn sẽ có thể tìm được.


Nhận được tin tức, Tuyên Lân liền tìm tới phủ Tướng quân, lần này hắn rút kinh nghiệm, không dám kinh động đến Phụng Thiên. Hắn nhìn ra, Phụng Thiên ở trong lòng Tề Thiên Sủng so với địa vị của hắn trọng yếu hơn nhiều, ngay trước mặt Phụng Thiên, một điểm cơ hội hắn đều không có.


Khổ giữ hết một đêm, hắn rốt cục cũng đợi được Phụng Thiên đi ra ngoài, nhưng kinh ngạc khi phát hiện Tề Thiên Sủng muốn đi cùng Phụng Thiên. Nhẫn nhịn tức giận, Tuyên Lân lặng lẽ đi theo phía sau hai người, lại phát hiện địa điểm đến của bọn họ là phủ Thái tử.


Lần này Tuyên Lân bạo nộ thật rồi. Phụng Thiên là có ý gì? Lẽ nào hắn ta định đem Tề Thiên Sủng đưa cho Thái tử? Tuyên Lân biết, Hoàng đế đương triều có Thái tử, đều là nam nữ không kỵ, lẽ nào Tề Thiên Sủng muốn trở thành con cờ trong tay Phụng Thiên sao!


Cố nén đau lòng cùng lửa giận, Tuyên Lân nỗ lực lẻn vào phủ Tướng quân, lại phát hiện nơi này đề phòng nghiêm ngặt, không có địa đồ mà tùy tiện đột nhập thực sự là quá nguy hiểm. Bỏ ra thời gian một ngày, hắn rốt cục đem hoàn cảnh chung quanh ghi nhớ ở trong lòng, chuẩn bị đêm xuống sẽ lẻn vào.


Nhìn thấy Phụng Thiên một đường quay về, mặt không hề cảm xúc rời đi, Tuyên Lân hận không thể túm lấy đối phương mà tàn bạo đánh cho một trận. Hắn ta như thế mà Thiên Sủng vẫn khăng khăng một mực theo hắn ta, hắn ta lại không có chút nào biết quý trọng, lại vẫn làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này.


Cuối cùng vẫn đợi được tới giờ giới nghiêm, trên đường không một bóng người. Sau khi phu canh đi vòng vòng mấy lần, bấy giờ Tuyên Lân mới hiện thân, lặng lẽ đi tới chỗ hắn đã đánh trọng điểm, chuẩn bị lẻn vào phủ Thái tử.


Đúng vào lúc này, một bóng người từ trên đầu tường nhảy xuống, hắn vội vã nghiêng người ẩn vào bóng tối. Người đó không nhìn thấy hắn, nhảy xuống đầu tường liền hướng về ngoại thành chạy đi, Tuyên Lân híp mắt nhìn một chút bóng lưng đối phương, cảm thấy thân hình người này thực sự rất quen thuộc.


Linh quang lóe lên, trên mặt Tuyên Lân lộ ra ý cười, bóng người quen thuộc như thế còn có thể là ai, còn có thể là ai để cho chính mình ngay cả bóng lưng cũng đều ghi nhớ.


Nhìn đối phương linh hoạt chạy về phía trước, tâm Tuyên Lân rốt cục cũng tạm thời đặt xuống. Chí ít hiện tại y được an toàn, khẳng định không bị Thái tử chà đạp, bây giờ y từ trong hang hổ kia chạy đi, phải chăng đã phát hiện có gì không đúng?


"Thiên Sủng, cùng ta đi thôi."- Tuyên Lân chăm chú ôm Tề Thiên Sủng, ngữ khí chân thành.


"... Không."- Tề Thiên Sủng tránh thoát đối phương.


"Thiên Sủng, ta thật sự đối với ngươi động tâm, hơn nữa, ta tin tưởng ngươi đối với ta khẳng định cũng không phải không có chút tình cảm nào."- Tuyên Lân áp sát một bước.


"..."- Tề Thiên Sủng muốn phản bác , nhưng đáng tiếc lại không nói được một lời.


"Ta nói không sai chứ?"- Tuyên Lân thấy Tề Thiên Sủng không mở miệng, trái lại thật cao hứng, đem Tề Thiên Sủng càng bức áp hơn: "Ta biết ta trước kia đối với ngươi có rất nhiều điều ẩn giấu, để ngươi hiểu lầm ta. Hiện tại ta sẽ đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng cùng ngươi, ngươi sẽ biết, tuy rằng lúc trước ta không hẳn đối với ngươi thật sự phát sinh cảm tình, nhưng tất cả những gì ta đối với ngươi, đều là tấm lòng thật sự."


"Ta không muốn..."


"Nghe ta nói hết, không thì ta hôn ngươi đấy!"- Một tay Tuyên Lân khống chế hai tay Tề Thiên Sủng kéo lên đỉnh đầu, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi Tề Thiên Sủng, cả người càng lúc càng dính chặt vào nhau.


"Ngươi vô liêm sỉ!"


"Ha ha..."- Tuyên Lân cười khẽ: "Ở trong lòng ngươi, ta sớm đã là người vô liêm sỉ rồi, hiện tại hết thảy đều sẽ nói rõ ràng, lại vô liêm sỉ một lần nữa cũng có làm sao đâu?"


"Được rồi. Ta quyết định nghe ngươi nói."- Tề Thiên Sủng quay mặt đi. Khí tức của Tuyên Lân vẫn quanh quẩn ở trên cổ y, để y không tự chủ được mà mặt đỏ tim đập. Đặc biệt là thân thể hai người dính thật sát vào nhau, ban đầu còn vặn vẹo mấy lần, thân thể Tuyên Lân liền hiện ra biến hóa rõ ràng, khiến y toàn thân cứng ngắc, không còn dám động nữa: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi..."


"Không muốn, thích nói như vậy thôi."- Tuyên Lân lộ ra một nụ cười tà mị, thân thể càng hướng về trên người Tề Thiên Sủng dán chặt hơn.


Trước đó, hắn lo lắng Tề Thiên Sủng thật sự đối với hắn vô tình, mới lo lắng như vậy, giờ khắc này hắn phát hiện, thân thể Tề Thiên Sủng, không có cứng nhức như cái miệng của y!


"Nếu không muốn nói, yêu cầu lập tức thả ta ra!"- Vị trí tại nơi nào đó của Tuyên Lân đã sớm cương liên tục đẩy ở bụng dưới của Tề Thiên Sủng, cảm giác kia vừa dâm mỹ lại khiến người ta không nhịn được cả người như nhũn ra, để Tề Thiên Sủng cảm thấy khó thở.


"Đừng lo."- Tuyên Lân không dám thật sự chọc giận y, dù sao cảm tình hiện tại giữa hắn cùng Tề Thiên Sủng còn chưa ổn, nếu khiến y thẹn quá thành giận, đi thẳng một mạch, người khổ chính là hắn mà thôi.


Nhẹ nhàng hôn lên môi Tề Thiên Sủng, Tuyên Lân liền thả người ra. Hắn không sợ Tề Thiên Sủng nói chuyện không đáng tin, con vật nhỏ này tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng kiêu ngạo vô cùng, luôn luôn nói là làm. Điểm này, hiển nhiên cùng với giáo dục của Mai đại trang chủ có quan hệ!


"Đi thôi."- Tuyên Lân đưa tay kéo tay Tề Thiên Sủng. Hai tay tương nắm, Tề Thiên Sủng cảm thấy tay của đối phương vừa lạnh vừa nóng, chăm chú đem tay của y bao bọc lại, y muốn rút tay ra, lại bị đối phương nắm quá chặt chẽ, vẫn không nhúc nhích được. Tề Thiên Sủng ngẩng đầu ý muốn Tuyên Lân buông tay, nhưng nhìn thấy Tuyên Lân một mặt thâm tình, môi động động, cuối cùng không nói được gì, chỉ có thể mặc cho Tuyên Lân lôi kéo y đi.


Nơi ở của Tuyên Lân rất bí mật, từ trên xuống dưới đi qua đi lại vài vòng, ngay cả Tề Thiên Sủng đã đến kinh thành nhiều lần đều không chắc nơi này đến cùng là địa phương nào tại kinh thành.


Đẩy cổng sân ra, hai giáo chúng ở bên trong lập tức tiến lên tiếp đón, hô một tiếng giáo chủ, rồi nhìn Tề Thiên Sủng, lại hô một tiếng phu nhân.


Mặt Tề Thiên Sủng đỏ lên, chỉ là y không có cách nào cùng đối phương nói gì, không thể làm gì khác hơn là làm như không nghe thấy, nghiêng đầu sang một bên.


Tuyên Lân lộ ra vẻ tươi cười, cảm thấy chuyến đi đến kinh thành lần này thực sự là quá đúng rồi, dặn dò hai giáo chúng chuẩn bị một bầu rượu và thức ăn ngon, đưa đến phòng của hắn.


Tề Thiên Sủng bất đắc dĩ theo sát hắn vào cửa, trong miệng đô đô lầm bầm nói: "Nói thì nói đi, chuẩn bị rượu cùng đồ ăn để làm gì."


Tuyên Lân cũng không tức giận, chỉ là đưa tay nhẹ nhàng bấm một cái lên mặt Tề Thiên Sủng: "Cả ngày nay ta còn chưa ăn gì."


"Tại sao không ăn?"- Tề Thiên Sủng nói xong, suýt chút nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi cho rồi, y quan tâm hắn có ăn cơm hay chưa để làm gì!


"Ta sợ ngươi bị Phụng Thiên bán đến phủ Thái tử."- Tuyên Lân xác thực rất đói bụng, chờ hai giáo chúng đem rượu và thức ăn dọn ra xong, đóng cửa phòng, liền xoay người ngồi xuống.


Kiên nhẫn nhìn Tuyên Lân ăn vài miếng cơm, Tề Thiên Sủng mới vội vã không nhịn nổi mà dò hỏi: "Lúc nãy ngươi nói là có ý gì, Phụng Thiên tại sao lại muốn bán ta?"


Mặc dù biết là không thể, thế nhưng việc quan hệ đến Thái tử ca ca, y vẫn muốn làm rõ.


Tuyên Lân từ từ nuốt cơm trong miệng xuống, bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một miếng, mới mở miệng: "Ngày hôm qua, ta biết ngươi đã vào kinh, thế nhưng sợ ngươi tâm tình kích động, ngày hôm qua vẫn không hề lộ diện. Hôm nay, ta phát hiện ngươi cùng Phụng Thiên hướng về trong hoàng thành, vội vã đi theo, mới biết các ngươi tiến vào phủ Thái tử. Cả ngày hôm nay ta vẫn luôn ở bên ngoài tường rào, muốn chờ cơ hội đi vào cứu ngươi ra, ai biết đúng lúc gặp phải ngươi từ đó đi ra."


"Vậy à."- Tề Thiên Sủng thở phào nhẹ nhõm.


"Ngươi ... Quen biết Thái tử?"- Tuyên Lân suy đoán, nếu như không phải, đối phương sẽ không có phản ứng như thế này.


"Việc này không liên quan đến ngươi, bất quá cảm tạ ngươi lo lắng ta."- Tề Thiên Sủng không phải người không hiểu lý lẽ, biết Tuyên Lân làm như thế là vì lo lắng cho y, đúng là có ý tốt.


Mặt Tuyên Lân cứng đờ, nhưng lại tự an ủi mình, có thể làm cho y đối với hắn cảm tạ, đã là bất ngờ rồi, không phải sao!


"Thiên Sủng cùng ta ăn một chút đi."- Tuyên Lân nói sang chuyện khác.


"Ta ăn rồi."


"Ăn thêm một chút đi. Yên tâm, ta không bỏ thuốc đâu!"- Tuyên Lân cười, chỉ là nụ cười mang theo một chút cay đắng.


Lòng Tề Thiên Sủng mềm nhũn, gắp lên một khối bánh hoa quế được làm khéo léo bắt đầu ăn.


Tuyên Lân ăn hai bát cơm, liền không ăn nữa, lại bắt đầu rót rượu uống mấy lượt liên tục: "Chuyện của ta, hẳn là phải nói tới ba mươi năm về trước..."


Tề Thiên Sủng tập trung tinh thần nghe Tuyên Lân nói về tràng tai họa vào ba mươi năm trước trong chốn võ lâm, nói về những chuyện từ nhỏ đến lớn mà hắn trải qua, nói đến mấy trăm năm trước Tuyết Nguyệt Thần giáo phồn vinh như thế nào. Khi nói đến đoạn khốc liệt, Tề Thiên Sủng cũng không tránh khỏi thay đổi sắc mặt.


"Nói như vậy, ngươi ... muốn tìm một đạo lữ song tu? Mà ngươi vừa ý chính là ta?"- Ngữ khí của Tề Thiên Sủng không nói ra được cao hứng hay là thất vọng.


Tuyên Lân không cách nào để từ trong giọng nói đó đoán được đến cùng thái độ của y là gì, chỉ có thể chần chờ gật đầu một cái, thế nhưng lập tức nói bổ sung: "Gặp gỡ ban đầu, ta xác thực chính là có ý đồ này, mà ... Mà ở bảy ngày bảy đêm kia, cũng chính là thời điểm song tu bắt đầu, mọi thứ không phải như vậy nữa, chỉ là không nghĩ tới..."


"Chỉ là không nghĩ tới sau đó ta bỏ chạy?"- Tề Thiên Sủng cười gằn.


Nghe được Tề Thiên Sủng cười gằn, Tuyên Lân xác định Tề Thiên Sủng đã thật sự tức giận, bất quá không biết vì sao, tận đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một luồng tư vị ngọt ngào, giống như sự tình cuối cùng cũng có hi vọng: "Đúng, lúc đó ta rất tức giận, thế nhưng ta lại quá mức tự phụ, cho rằng ngươi không rời ta được. Thế nhưng ... Thế nhưng sau đó ta mới biết, rời đi không được, lại là chính ta."


"Vậy Tuyên giáo chủ định sẽ làm sao bây giờ?"


Tuyên Lân nghe cách xưng hô của Tề Thiên Sủng, kinh sợ đến mức ngẩng đầu lên: "Ngươi, ngươi muốn rời khỏi ta?"


Tề Thiên Sủng cau mày: "Xưa nay ta chưa từng đáp ứng ở cùng với ngươi mà? Trước đây không có, hiện tại ta đã có Phụng Thiên ca, liền càng không thể rồi!"


"Ta biết rồi..."- Tuyên Lân đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.


"Không có chuyện gì, ta đi trước. Giang hồ bằng hữu, tạm biệt!"- Tề Thiên Sủng đứng lên, từ bên người Tuyên Lân đi qua.


"Đừng đi..."- Tuyên Lân kéo cánh tay Tề Thiên Sủng lại.


"Ngươi muốn làm gì!"- Tề Thiên Sủng trợn tròn mắt, thật giống như con thú nhỏ đang dựng hết lông tơ trên người.


"... Đừng sợ, ta không có ý muốn thương tổn ngươi..."- Tuyên Lân cười khổ, nhiều lần đả thương y, cũng khó trách y sẽ đối với hắn phòng bị như vậy, hắn quả thật không bằng nam nhân với nụ cười tỏ rõ ôn nhu kia rồi: "Có thể cùng ta uống vài chén rượu hay không..."


"... Được."- Không biết lòng thông cảm từ đâu kéo đến, hay là do ánh mắt cực kỳ trong suốt của Tuyên Lân, khiến y không tự chủ mà gật đầu đồng ý.


Trên mặt Tuyên Lân lóe qua vẻ vui sướng, chủ động giúp y rót rượu, Tề Thiên Sủng mặc dù có chút ảo não, thế nhưng nghĩ đến mình đã đồng ý, cũng chỉ đành ngồi xuống.


Rượu cũng khá, Tuyên Lân nhìn y uống một hớp, lập tức lại giúp y rót đầy: "Rượu này là ta từ trong giáo mang đến, mùi vị mát lạnh."


"Quả thật không tệ."


"Hắn ... Tốt với ngươi không?"- Tuyên Lân nhẫn nhịn đè nỗi đau trong tim xuống, làm bộ lạnh nhạt hỏi.


"Rất tốt."- Phụng Thiên đối với y xác thực rất rất tốt, phảng phất như muốn đặt y ở trong lòng bàn tay mà thương yêu vậy, một điểm oan ức cũng không để y phải chịu. Tuy rằng có lúc sẽ cảm thấy hắn có chút không có tình người, nói không được liền không được, nhưng điều này cũng là vì tốt cho y thôi.


Nhớ tới Phụng Thiên, Tề Thiên Sủng đột nhiên cảm giác có chút hoảng hốt, tay run lên, làm rượu trong chén tràn ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro