CHƯƠNG 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ta phải đi rồi."- Tề Thiên Sủng đứng lên: "Ngày hôm nay nợ Tuyên giáo chủ một chầu rượu, ngày khác có cơ hội sẽ trả lại."


"Ngươi đi tìm hắn sao?"- Tuyên Lân yên lặng không nói, mãi đến tận lúc Tề Thiên Sủng sắp đi tới cửa mới mở miệng.


"Ừm."


"... Ta đưa ngươi đi."- Tuyên Lân đỏ mắt đứng lên, hắn biết Tề Thiên Sủng nhất định sẽ đáp ứng, nếu Tề Thiên Sủng nhận ra đường, vừa nãy sẽ không ở trong thành vòng vòng nhiều lần như vậy.


"Đa tạ."- Tề Thiên Sủng không có để bụng, người trong giang hồ, y cũng không hy vọng gây thù hằn chung quanh, nếu Tuyên Lân có thể từ đây thả xuống chấp niệm, y chưa chắc không muốn có một bằng hữu võ công lợi hại như vậy.


Năng lực nhận lộ của Tuyên Lân, rõ ràng tốt hơn nhiều so với Tề Thiên Sủng, vài lần ngoặt chuyển, cuối cùng cũng đi tới trước cửa phủ Tướng quân.


( Lota: "năng lực nhận lộ" : khả năng nhận biết đường)


Tuyên Lân đưa tay lên muốn gõ cửa, bị Tề Thiên Sủng ngăn lại: "Trong phủ có tay chân của Thái tử, vẫn là ta lén đi vào thôi."


Tuyên Lân kéo cánh tay Tề Thiên Sủng: "Ngươi ... cùng Thái tử có quan hệ gì?"


"Thái tử sẽ không làm thương tổn đến ta."- Lời ngừng tại đây.


"Ta đưa ngươi vào."- Tuyên Lân không cho Tề Thiên Sủng từ chối, lôi kéo y nhảy lên tường vây.


Phủ Tướng quân không lớn, không bao lâu hai người đã đến chủ viện.


"Đa tạ Tuyên giáo chủ, sau này còn gặp lại."- Tề Thiên Sủng không có vào nhà, mà trước tiên cùng Tuyên Lân cáo biệt.


Nhìn Tuyên Lân rời đi, Tề Thiên Sủng mới xoay người vào phòng.


Ngoài ý muốn, Phụng Thiên không có ở trong phòng, Tề Thiên Sủng kinh ngạc tìm một vòng, vẫn không thấy bóng người. Bất quá lúc này sắc trời đã tối, y cũng lười trở về phủ Thái tử, thu thập hai bộ y phục hướng về bể tắm bên cạnh phòng ngủ.


Hảo hảo tắm một lúc, Tề Thiên Sủng sát tóc đi ra ngoài.


"Thiên Sủng?"- Thanh âm kinh ngạc của Phụng Thiên vang lên.


Tề Thiên Sủng giương mắt nhìn một thân y phục dạ hành của Phụng Thiên, không khỏi bật cười: "Đại Tướng quân đây là đến nơi nào làm cướp sao?"


"Đương nhiên là đến phủ Thái tử làm cướp."- Phụng Thiên đưa tay ôm lấy người.


"Vậy, không trộm được món đồ gì à?"


"Muốn trộm người, không nghĩ tới người này lại tự mình chạy về nhà ta."- Phụng Thiên cười nhẹ.


"Đây cũng là nhà ta, không phải như ngươi nói?"- Tề Thiên Sủng liếc trắng mắt.


"Không sai, đây chính là nhà của đệ. Ngay cả ta cũng là của đệ."- Phụng Thiên trong lòng nóng lên, không khỏi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của Tề Thiên Sủng. Tóc còn ướt nhẹp, Phụng Thiên hôn một thoáng liền không khỏi bật cười, cầm lấy khăn giúp y chà sát tóc.


"Phụng Thiên ca, chúng ta ngủ đi."- Tóc đã khô được một nửa, thế nhưng mắt của Tề Thiên Sủng đã không mở ra được. Chạy hơn nửa đêm không nói, một chén rượu kia cũng là một nhân tố, lúc này trong đầu y đã hoàn toàn trống rỗng.


"Đệ ngủ đi, ta giúp đệ sát khô tóc đã."- Phụng Thiên để Tề Thiên Sủng tựa ở trong ngực của mình, động tác trên tay thả nhẹ một chút, từ từ giúp y sát tóc.


Tề Thiên Sủng nằm ở trước ngực hắn ngủ say sưa, cánh tay thỉnh thoảng không an phận khẽ chạm vào y, Phụng Thiên giúp y lau khô tóc, ôm y lên giường. Dáng vẻ ngủ của Tề Thiên Sủng ngây thơ vô cùng, phảng phất như hài tử không hiểu thế sự. Phụng Thiên cưng chiều mà nhìn người trong ngực, cảm thấy thời gian như ngừng lại.


Ôn nhu lúc này, mặc dù trăm năm cũng không hề chán ghét, nhưng lại sợ có người đến quấy rầy, thật hận không thể có thể chớp mắt vạn năm.


Đáng tiếc thời gian hạnh phúc đều là ngắn ngủi, vừa sáng sớm hai người liền bị thanh âm huyên náo bên ngoài thức tỉnh.


"Sao vậy?"


"Ngủ tiếp đi, ta ra ngoài xem thử."- Phụng Thiên hôn một cái lên trán Tề Thiên Sủng, xoay người xuống giường, nhưng đáng tiếc người còn chưa đứng vững, cửa liền bị đá một cái bay ra ngoài, Phụng Thiên ngẩng đầu nhìn thấy người đến, y phục trên tay nhất thời rơi xuống đất: "Điện hạ..."


"Phụng Thiên, ngươi thật to gan!"- Gương mặt Thái tử lạnh lùng, chỉ là từ trong đôi mắt có thể thấy được, vị này đã tức giận tới cực điểm.


"Điện hạ."- Phụng Thiên quỳ xuống.


"Thái tử ca ca?"- Tề Thiên Sủng cũng kinh ngạc ngồi dậy, bất quá tối hôm qua y tắm xong liền ngủ, lúc này trên người không có một sợi vải để che thân, có chút lúng túng lăm le lấy chăn che khuất ngực.


Thái tử quả thực cũng bị bọn họ chọc đến ngã ngửa. Nhìn dáng vẻ dụ người kia của Tề Thiên Sủng, hắn không nghĩ hai người còn có chuyện gì không làm. Đưa tay túm lấy cổ Phụng Thiên: "Ngươi, ngươi làm càn!"


"Thái tử ca ca!"- Tề Thiên Sủng bị doạ sợ, không để ý trên người không mặc quần áo, vội vã bò đứng lên.


"Mặc quần áo tử tế vào, rồi đi ra gặp ta!"- Không muốn tiếp tục nhìn thấy bộ dáng này của hai người, tức giận hơi vung tay xoay người đi ra ngoài.


Hai cái miệng nhỏ nơm nớp lo sợ tìm y phục mặc vào.


"Đã xảy ra chuyện gì?"- Sở Phi Hồng một mặt mờ mịt xuất hiện ở cửa chủ viện, người của Thái tử đứng ở một bên, mà những người này lại mặc kệ Sở Phi Hồng, làm cho Sở Phi Hồng vốn không biết làm sao bước chân vào chủ viện có thể thuận tiện đi vào mà không bị ai cản trở.


"Ngươi là ai?"- Sở Phi Hồng nhìn thấy Thái tử một thân thường phục, chỉ cảm thấy đối phương khí vũ hiên ngang, bất quá trên mặt quá mức đạm bạc, thật giống thế gian hết thảy đều không để vào mắt.


Thái tử lạnh lùng nhìn Sở Phi Hồng, không có ý sẽ trả lời hắn.


"..."- Sở Phi Hồng cũng không cảm thấy mất mặt, thấy đối phương không để ý tới mình, cũng lười nói tiếp, xoay mông muốn đi vào nhà.


"Ngươi làm gì?"- Thái tử đưa tay ngăn cản Sở Phi Hồng, đệ đệ hắn còn chưa mặc quần áo đấy, người này muốn đi vào làm gì!


"Buông tay."- Sở Phi Hồng cảm thấy người này quả thực vô lễ cực điểm, người ta hỏi không chịu đáp lại, một mực còn ngăn trở đường đi của người ta. Trước đó còn thấy người này khí vũ hiên ngang, nhẹ như mây gió, thì ra tất cả đều thối lắm, người này chính là một tên khốn kiếp!


"Nếu ta không buông, ngươi sẽ làm gì?"- Thái tử đột nhiên cảm giác thấy thú vị, người này đến cùng là thế nào với Phụng Thiên, làm sao lại mang đến phủ Tướng quân, mà lại không bẩm báo cho hắn. Rõ ràng tuổi tác nhìn qua cùng Phụng Thiên kém không đến vài tuổi, rõ ràng không phải hắn luôn luôn yêu thích thiếu niên non nớt sao, hơn nữa dung mạo người này cũng vẻn vẹn là thanh tú nhã nhặn mà thôi, đúng là gợi lên một chút hứng thú trong ta rồi.


"Vô lại!"


"Dám gọi ta vô lại, ngươi quả thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."- Thái tử cười lạnh một tiếng: "Ngươi tên là gì?"


"..."- Sở Phi Hồng cảnh giác nhìn đối phương một chút, ngậm miệng không đáp.


"Sao thế? Vừa nãy hung hăng như vậy, giờ khắc này đã biến thành người câm hay sao?"- Thái tử cười gằn, cả người toát ra khí thế, làm cho Sở Phi Hồng từng bước lùi về sau.


"Ngươi, ngươi đừng bước lại đây!"- Sở Phi Hồng cảm thấy phía sau lưng đã chạm đến tường, không nhịn được quát lên, chỉ có điều âm thanh quá mức không khí thế, Thái tử suýt chút nữa bật cười.


"Ồ? Ngươi là sợ sao?"


"Nói bậy, ta làm sao sẽ sợ ngươi!"- Sở Phi Hồng miễn cưỡng trấn định.


"Thật sự?"- Thái tử chậm rãi gần kề đối phương, Sở Phi Hồng so với hắn thấp hơn nửa cái đầu, thân thể cũng gầy yếu không ít, giờ khắc này hắn chậm rãi cúi đầu, khí thế mười phần, đã để Sở Phi Hồng căng thẳng, bắt đầu nuốt nước miếng.


"Thật, thật sự."


"Ai..., vậy ta thực sự là thất bại, lại để ngươi không sợ, cái đó, như vậy thì sao?"- Thái tử làm một bộ dáng vẻ ác bá, áp sát mặt Sở Phi Hồng, dáng dấp kia dường như muốn hôn Sở Phi Hồng.


"A..."- Sở Phi Hồng đưa tay chặn lại, đôi mắt chăm chú nhắm nghiền, dáng dấp kia giống như một cô nương tình cờ gặp phải lưu manh vậy.


Trong lòng Thái tử đều muốn bạo cười, vốn định thả đối phương ra, ai ngờ Phụng Thiên ở phía sau nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.


Thái tử xoay người trừng Phụng Thiên một chút, khinh rên một tiếng. Tuy rằng trong lòng tức giận bởi vì nam nhân trước mắt này tán không ít người, nhưng nhìn đến đệ đệ của chính mình, trong lòng hắn vẫn là hết sức mất thăng bằng.


Thái tử ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn hai người đang quỳ ở trước mặt mình, bất mãn mà hừ một tiếng: "Thiên Sủng đứng lên đến!"


"Ca..."- Tề Thiên Sủng oan ức giương mắt nhìn về phía Thái tử.


"Đệ thân là Tiểu vương gia, quỳ trên mặt đất còn thể thống gì. Đừng nói đệ, ngay cả Vương thúc cũng chưa từng quỳ trước Phụ hoàng, đệ vì sao phải quỳ trước ta!"- Thái tử phất tay, hắn thực sự không nỡ để đệ đệ tội nghiệp đáng yêu của mình quỳ gối trên mặt đất lát đá xanh. Huống hồ đêm qua .... e sợ thân thể lúc này làm sao chịu nổi.


"Thái tử ca ca không cho Phụng Thiên đứng lên, Thiên Sủng cũng không đứng lên."- Nhìn Tề Thiên Sủng yếu đuối thế kia, kỳ thực trong xương cực kì quật cường.


Thái tử hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là để Phụng Thiên cũng đứng dậy. Bất quá Tề Thiên Sủng là ngồi, Phụng Thiên là đứng, đây chính là sự nhượng bộ nhiều nhất của Thái tử, Phụng Thiên động viên Thiên Sủng không cần để ý.


Thái tử nhìn hai người động viên lẫn nhau, trong lòng cảm giác khó chịu, đợi được hai người rốt cục không nói nữa, mới lạnh lùng hỏi một câu: "Phụng Thiên, ngươi cũng là thật tâm?"


Phụng Thiên ngẩn người một chút, lập tức vui mừng, hai gối quỳ xuống đất: "Thần, một trái tim, tuyệt không có giả dối."


"Còn đệ?"


"Ca, Thiên Sủng không hối hận."- Vành mắt Tề Thiên Sủng có chút hồng.


"Là thật hay giả, bây giờ nói không phải quá sớm sao..."- Thái tử buồn bực xoa bóp thái dương một chút: "Nếu các ngươi chỉ là chơi nháo một phen, không bằng ngay lập tức tách ra đi."


Tề Thiên Sủng cùng Phụng Thiên liếc nhau một cái, cùng kêu lên: "Chúng ta là chân tâm."


"Là thật sự thì tốt, ta cho các ngươi thời gian một năm, nếu đối với nhau vẫn bất biến tâm, ta sẽ đáp ứng cho các ngươi!"- Thái tử lười nhiều chuyện với hai người, tâm tình không tốt rời đi.


Sở Phi Hồng vẫn đứng ở cạnh cửa lén lút nhìn, nhìn thấy Thái tử đi ra, thân thể co rụt lại, né tránh ở sau cửa.


"..."- Nhìn thấy cái bóng kia co quắp ở cửa, Thái tử tâm vốn buồn bực, bây giờ kỳ lạ đã giảm đi một phần, khóe miệng loan loan, bỗng nhiên tâm tình tốt hơn nhiều.


Tề Thiên Sủng cùng Phụng Thiên thở phào nhẹ nhõm, Sở Phi Hồng đứng ở cạnh cửa nhìn bọn họ, cắn cắn môi xoay người rời đi.


"Sở đại ca!"- Mặt Tề Thiên Sủng có chút hồng, y vẫn luôn gạt đối phương, chỉ lo không biết đối phương có ý đối với y hay không, lúc này nhìn đối phương rời đi, trong lòng y chợt run lên.


Phụng Thiên đưa tay kéo Tề Thiên Sủng: "Không có chuyện gì, hắn hẳn là đã sớm biết rồi."- Hắn cùng Tề Thiên Sủng mỗi ngày như hình với bóng, nếu Sở Phi Hồng không phải khúc gỗ trì độn, tất nhiên đã sớm biết. Huống hồ người này nội tình không rõ, hắn cũng không muốn Tề Thiên Sủng cùng người này có quá nhiều tiếp xúc.


Bình an qua một ngày, buổi tối, Tề Thiên Sủng cùng Phụng Thiên ôm chặt lấy nhau, Phụng Thiên vẫn còn có chút không dám tin tưởng.


"Không nghĩ tới Thái tử điện hạ lại đồng ý."- Xem thái độ trước kia của Thái tử, nếu không phải vì đệ đệ yêu quý, e rằng ngài sẽ không thèm đếm xỉa đến viên Đại tướng này, ngài sẽ lập tức đem người dẫn đi. Trong lúc đó xuất hiện lựa chọn giữa trung và tình, nếu không lựa chọn trung thành, hắn cũng không thể bỏ đi cảm tình, hắn làm không được, còn nếu chọn tình, hắn lại không thể mang theo Tề Thiên Sủng bỏ trốn, hắn thì một thân một mình không nói, nhưng Thiên Sủng thì... Chuyện bây giờ bỗng nhiên có chuyển biến tốt, hắn làm sao có thể không kích động.


"Ngủ đi, Thái tử ca ca kỳ thực là người rất tốt."- Tề Thiên Sủng kỳ thực không sợ Thái tử không đồng ý. Y là do cha cùng các vị phụ thân quản, không phải Thái tử quản, chỉ cần y đồng ý, khẳng định trưởng bối cũng sẽ đồng ý, từ nhỏ đến lớn, yêu cầu của y cơ bản đều có thể thực hiện được.


Chỉ là Phụng Thiên là người của Thái tử, y muốn được ở cùng với Phụng Thiên, vì vậy tất yếu phải nhận được sự đồng ý từ Thái tử. Nếu Thái tử quyết tâm cản trở, cảm tình có sâu hơn cũng không chịu nổi quá nhiều khúc chiết, cuối cùng sẽ từ từ nhạt dần, từ từ tiêu tan.


Huống hồ y cùng Thái tử cảm tình vô cùng tốt, cũng không muốn có người yêu, liền đánh mất ca ca, nếu hai người có thể chung sống hòa bình, đương nhiên là quá tốt rồi.


Mỗi người đều có điều suy nghĩ, mãi đến tận sắc trời trắng bệch mới ôm lấy nhau ngủ say sưa.


Bởi vì ngủ quá muộn, mặt trời đã lên cao mà hai người vẫn còn chưa rời giường. Sau khi bọn họ rời giường mới biết, Thái tử đã ở đại sảnh đợi rất lâu.


Hai người cả kinh, vội vã đứng dậy rửa mặt, sinh lo sự tình lại có biến động gì.


Bất quá Thái tử so với bọn họ bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là uống trà ăn điểm tâm, cùng bọn họ nói chút việc nhà, thuận tiện dùng bữa trưa liền rời đi.


Hai người hai mặt nhìn nhau, ngơ ngơ ngác ngác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro