CHƯƠNG 57 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đừng re-up nhé mấy bồ ^o^


Sở Phi Hồng gào xong, quay đầu qua sinh hờn dỗi, Thái tử đương nhiên sẽ không cùng đối phương tính toán, bản tính hắn khá lạnh, nói ra lời tâm tình thật sự là cực hình, hắn cũng tự biết tật xấu của mình, cũng không nghĩ Sở Phi Hồng có thể trong nháy mắt liền yêu hắn. Dù sao Lăng Phi cũng chỉ có một thôi.


Mặc kệ Thái tử nghĩ như thế nào, hiện tại Sở Phi Hồng dị thường tức giận, hắn không biết hắn làm sao lại trêu chọc tới nam nhân khó chơi này.


"Khốn nạn, ngươi cút ngay cho ta!"- Sở Phi Hồng uất ức trừng mắt Thái tử.


"Biết ta là ai không?"- Thái tử thả "đệ đệ" của Sở Phi Hồng ra, cả người phủ phục đến trên người đối phương.


"Biết!"- Sở Phi Hồng nghiến răng nghiến lợi: "Lăn xuống đi!"


"Biết?"- Thái tử đúng là sững sờ, hắn không ngờ Phụng Thiên cùng Tề Thiên Sủng sẽ tùy tiện bại lộ thân phận của hắn. Nghe Sở Phi Hồng nói khẳng định như vậy, trái lại cảm thấy rất hứng thú: "Vậy ngươi nói một chút xem, nói đúng, ta sẽ khen thưởng!"


"Ngươi là tên khốn nạn! Thả ta ra!"


"... Ha ha ha ha!"- Ban đầu xem dáng vẻ đó của Sở Phi Hồng, Thái tử còn tưởng rằng đối phương thật sự biết được cái gì, không nghĩ tới chỉ là sái tiểu tính mà thôi. Nhìn đối phương tức giận, nhất thời không ngừng được, nằm nhoài trên người Sở Phi Hồng, bắt đầu cười lớn.


"Ngươi cười cái gì, cút ngay!"- Sở Phi Hồng muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu. Toàn thân để trần không nói, hai tay còn bị trói buộc ở đỉnh giường. Lúc này Thái tử phục ở trên người hắn, trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên cổ tay, để hắn không nhịn kêu đau thành tiếng.


"Muốn ta thả ngươi ra sao?"- Thái tử rướn thân lên, thật lòng nhìn Sở Phi Hồng.


"Ngươi chịu thả ta ra?"- Sở Phi Hồng không dám tin tưởng.


"Đương nhiên, chỉ cần ngươi nghe lời ta."- Thái tử gật đầu.


"Ngươi khẳng định là không có ý tốt!"- Sở Phi Hồng lạnh rên một tiếng.


"Đã như vậy, ta cũng không còn cách nào rồi!"- Thái tử tự nhiên so với hắn cười lạnh hơn, lại bắt đầu ở nơi đó của Sở Phi Hồng xoa nhẹ.


"Ngươi làm gì! Ngươi đến cùng làm sao mới bằng lòng thả ta ra!"- Sở Phi Hồng quả thực muốn phát điên.


"Chờ ta thoả mãn đã."- Thái tử dừng lại, thật lòng suy tư một chút mới trả lời.


Mặc kệ Sở Phi Hồng chửi bới như thế nào, Thái tử đều hờ hững, bây giờ có nói gì đối phương cũng không nghe, hắn dùng móng tay cào cào vào lỗ nhỏ hồng nộn, làm cho Sở Phi Hồng gào khóc vặn vẹo, vài lần bị hành hạ, Sở Phi Hồng không dám manh động nữa, bởi vì đối phương trừng phạt, hắn không cách nào chịu đựng nổi.


Trọc dịch của Sở Phi Hồng dính ở ngón tay, Thái tử bắt đầu khai phá hậu huyệt của đối phương.


Tư thế hiện tại không dùng được một chút khí lực nào, hơn nữa ngón tay ở trong cơ thể làm hắn sợ đến nổi da gà, Sở Phi Hồng không nhịn được đỏ mắt lên.


"Ngươi bỏ qua cho ta đi." Sở Phi Hồng cắn môi không chịu khóc lên, nhưng cảm giác bị trói buộc mặc cho người đùa bỡn như thế, ép hắn phải lên tiếng cầu xin.


"Như thế không thích sao?"- Thái tử nhàn nhạt hỏi. Kỳ thực hắn cũng chưa bao giờ làm chuyện như vậy.


Những phi tử khác dù thoải mái hay không thoải mái, đều sẽ không ở trước mặt hắn mà biểu hiện ra. Tuy hiện tại hắn vẫn còn là Thái tử, thế nhưng bệ hạ đã đem giang sơn từng bước chuyển tới trong tay hắn, nói không chừng mấy năm sau sẽ thoái vị. Thân là phi tử đế vương đời tiếp theo, các nàng căn bản không có tư cách ở trên giường biểu đạt ý nguyện của chính mình.


Khóc sướt mướt, vậy thì sẽ chọc giận Thái tử, nhưng nếu quá phối hợp, đó lại là thiên tính dâm đãng, cũng bị đày đến lãnh cung. Nữ tử ở hoàng cung xưa nay đều như vậy, Thái tử tất nhiên không có chút hứng thú nào.


Mà ngoại trừ các phi tử này, hắn cũng có vài nam phi tử, bọn họ không có yêu cầu khai mở ban đầu, không bao giờ bắt hắn phải làm việc này, ngay cả Lăng Phi cũng không ngoại lệ. Lăng Phi cùng bọn họ không giống nhau, nhưng cũng chỉ là cùng hắn thân cận hơn một ít, tự nhiên hơn một ít mà thôi.


Nhưng Sở Phi Hồng thì khác, thương tiếc đối phương chưa trải qua chuyện này, nếu trực tiếp đi vào nhất định sẽ làm Sở Phi Hồng bị thương mất.


Thái tử không biết tại sao mình có kiên trì như vậy, hay là, hắn chỉ muốn trông thấy dáng vẻ vừa oan ức vừa phẫn nộ của Sở Phi Hồng chăng?


Cảm thấy khai thác đã gần đủ, Thái tử ôm lấy hai chân Sở Phi Hồng, đẩy chính mình vào miệng huyệt bị hắn chơi đến đỏ tươi, từng chút một tiến vào.


Mặc kệ có khai thác ra làm sao, địa phương chưa từng có ngoại vật tiến vào đều rất khó nuốt được cự vật của Thái tử, huống hồ ngón tay cùng nơi đó mà so sánh, vẫn có độ chênh lệch không nhỏ.


"A a ... Đi ra ngoài, Xin ... Xin ngươi..."- Bị ép phải nuốt cự vật, nước mắt của Sở Phi Hồng rốt cục cũng bị bức tràn ra. Muốn nắm chặt phía sau, từ chối ngoại vật, nhưng cái đó đã đi vào rồi, lại co rút quá nhiều, chỉ có thể bức Thái tử không có cách nào bình tĩnh.


Thái tử hít một hơi thật sâu, cảm thấy nơi đó vừa chặt vừa nóng, không vào được, mà rút cũng không ra, tại thời điểm tiến thối lưỡng nan, Sở Phi Hồng lại trêu chọc hắn, cuối cùng khó có thể nhịn xuống, ưỡn eo thẳng tắp vọt vào.


Sở Phi Hồng ngẩng đầu lên, hậu huyệt giống như bị xé rách vô cùng đau đớn, tiếng rên rỉ từ trong cổ họng hắn bức phá. Hậu huyệt co rúm, có chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy xuống, Sở Phi Hồng đau đến nỗi mắt tối sầm lại, mất đi tri giác.


Thái tử ngẩn người một chút, hắn cũng cảm giác được trong không khí một luồng tinh vị ngọt ngào nhàn nhạt, cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên đệm chăn cùng trên người, đều có từng tia máu. Liền vội vàng đem người buông ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má đối phương.


Một lát sau, Sở Phi Hồng mới mơ màng chuyển tỉnh, chỉ là ánh mắt vẫn có chút mê man, Thái tử hoảng loạn ở trước mặt hắn phất tay một cái.


"Đi ra ngoài!"- Sở Phi Hồng khàn giọng quát khẽ.


"... Đừng nhúc nhích nữa, ta ra ngoài ngay." Thái tử thở dài một tiếng, đã đến mức này, sợ là thật sự không làm tiếp được.


Nhưng khổ nổi phía dưới của Sở Phi Hồng cực chặt, Thái tử muốn đi ra, cũng là việc không dễ dàng: "Ngươi buông lỏng một chút."


"..."- Sở Phi Hồng cắn răng trừng Thái tử một chút, trong lòng động viên chính mình thả lỏng. Chỉ là thân thể động đậy đều đau, làm sao có thể thả lỏng chứ.


Thái tử xoa nhẹ bên ngoài hậu huyệt kia, ban đầu Sở Phi Hồng vẫn không cảm giác được gì, dần dần nhận ra bản thân đã thật sự thả lỏng. Cảm thấy nơi đó có chút buông lỏng, Thái tử bắt đầu chầm chậm co rúm, chậm rãi lui ra, lại hướng vào một điểm ở bên trong, lại lui ra, rồi lại tiến vào...


Ban đầu Sở Phi Hồng đã đau tê tê, chỉ cảm thấy đối phương đang cử động, không hề hiểu được dụng ý của Thái tử.


Vài lần ra vào, Thái tử không những không lui ra, ngược lại nhập độ sâu càng nhiều hơn. Đột nhiên xông tới, đụng vào một điểm trong cơ thể Sở Phi Hồng, Thái tử cảm thấy người dưới thân run lên, cảm giác với lúc trước không giống nhau lắm.


Thái tử giật mình, hướng về một điểm kia bắt đầu tiến công, quả nhiên mỗi một lần đều làm cho Sở Phi Hồng run rẩy không ngừng.


Thái tử lộ ra nụ cười, có thể làm cho đối phương thoải mái, chính là tốt nhất, nếu lùi lại ở đây, chỉ sợ sẽ lưu lại bóng ma ở trong lòng đối phương, ảnh hưởng cực lớn đến tâm lý sau này.


Có được đáp án, Thái tử bắt đầu đại lực ra vào, mỗi lần đều lui ra một đoạn, sau đó nhanh chóng tiến vào, tác động trực tiếp vào một điểm đó.


"A ... Ngươi ... Ngươi không phải muốn lui ra... Hỗn ... Khốn nạn ... A a..."- Thời điểm Sở Phi Hồng phát giác không đúng, hết thảy đều đã muộn rồi: "Ngươi nói ... Nói chuyện ... Không đáng tin! ... A a a khốn nạn!"


"Ngoan, không được lộn xộn."- Thái tử đưa tay bắt lấy "đệ đệ" của Sở Phi Hồng. Nơi đó đã sớm dựng đứng lên, tựa hồ đang kháng nghị chủ nhân nói một đằng làm một nẻo.


"Ô..."- Tuy rằng không cảm thấy đau đớn nữa, thế nhưng bị lực lớn như vậy ra ra vào vào, đồng thời chỉ nhắm vào một điểm, Sở Phi Hồng đã sớm thở không ra hơi.


Phía trước đã phát tiết đến ba lần, mà cái người để hắn hận nghiến răng kia, vẫn còn đang ở trong thân thể hắn động dục.


"A... ta ..."- Sở Phi Hồng nhắm mắt lại, bị Thái tử bắt ép xoay người. Tư thế lúc này biến thành mặt đối mặt, hậu huyệt một lần nữa bị lấp đầy: "A ... Thật sự ... Không chịu được ..."


Sở Phi Hồng vừa bị ép theo nhịp điệu của Thái tử mà vặn vẹo, vừa nghẹn ngào không thôi.


"Nói lời êm tai, ta liền buông tha ngươi..."- Thái tử nửa liếm nửa hôn ở bên tai Sở Phi Hồng.


"Đại hiệp tha mạng..."


"Phốc..."- Thái tử bật cười: "Cái này không được, đổi cái khác."


"... Huynh đài? ... A a a... Nhẹ một chút... Cầu... Ô!"- Sở Phi Hồng đỏ mắt vì bị Thái tử không hề có một tiếng động mà kháng nghị.


"Gọi phu quân."- Thái tử nhìn bộ dáng uỷ khuất của Sở Phi Hồng, lòng mềm nhũn.


"..."- Sở Phi Hồng trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác.


"Lại bướng bĩnh, không sợ ta trừng trị ngươi sao?"- Thái tử nhàn nhạt nở nụ cười, đưa tay đem đai lưng quấn lên phía trước Sở Phi Hồng.


"Thả ra..."- Sở Phi Hồng vừa đến đỉnh điểm, nhất thời bị cuốn lấy cảm thấy vô cùng khó chịu.


"Gọi ta mau. Nếu không ta liền trói tay chân của ngươi, làm ngươi đến ba ngày đều không xuống giường được!"


"Ô..."- Sở Phi Hồng cắn chặt hàm răng, đây là ranh giới cuối cùng của hắn, mất đi, liền mất luôn tất cả...


"Không nghe lời..."- Thái tử cười nhạt, nụ cười nhẹ như mây gió, thế nhưng dưới thân lại bắt đầu dùng sức, so với vừa rồi động tác mạnh bạo hơn nhiều. Hầu như Thiên Đường cùng Địa Ngục đều dạo qua rồi.


Mấy lần tầng tầng va chạm, để Sở Phi Hồng đạt đến đỉnh điểm, chỉ là không có cảm giác, phía trước không tiết được, khó chịu quá đi: "Mở ra ... Cầu ngươi..."


Nhìn dáng vẻ uỷ khuất của Sở Phi Hồng, Thái tử xác thực nhẹ dạ không ít, lần đầu tiên đem người ta bức thành bộ dáng này, đúng là có chút không còn gì để nói, thế nhưng nghĩ lại, người này tính tình ngoài yếu đuối bên trong phi thường cứng rắn, nếu ngay lúc này không thu phục, chỉ sợ sau đó sẽ không còn cơ hội nữa.


Âm thầm cắn răng, cứng rắn không chịu để ý tới, trái lại đưa tay đến hai điểm trước ngực Sở Phi Hồng nhiều lần nhào nặn cùng vuốt nhẹ. Chuyện này đối với Sở Phi Hồng mà nói, không khác nào tưới thêm dầu vào lửa.


"Ô ... Phu quân ... Tha cho ta đi..."- Sở Phi Hồng rốt cục không thể nhịn được nữa, xấu hổ hô lên câu này


"Ngoan."- Thái tử cúi người hôn nhẹ trên khoé miệng Sở Phi Hồng, đem đai lưng kéo xuống, đồng thời nhanh chóng ra vào.


Thời điểm Thái tử chống đỡ trong cơ thể mẫn cảm của Sở Phi Hồng mà bắn tỉa, Sở Phi Hồng cũng khàn giọng đạt đến cao trào.


Thái tử ôm lấy Sở Phi Hồng, hô hấp hai người chậm rãi hòa hoãn đi: "Ngày mai, ta đến mang ngươi đi, sau đó chúng ta sẽ ở cùng một chỗ."


Thái tử nhẹ nhàng hôn Sở Phi Hồng, không thấy trong mắt Sở Phi Hồng chợt lóe lên sợ hãi. Nếu mỗi ngày đều như vậy, chỉ sợ hắn căn bản sẽ chịu được mấy ngày chứ? Huống hồ, hắn còn có chuyện cần làm.


Sở Phi Hồng cả người bủn rủn, hậu huyệt càng là đau đớn không thể tả, bởi vì Thái tử lui ra mà chất lỏng chậm rãi chảy xuống, khiến Sở Phi Hồng lúng túng không ngớt.


Vốn tưởng rằng nam nhân sau khi bắt nạt hắn xong liền sẽ rời đi, không nghĩ tới đối phương lập tức xoay chuyển trở về, trong tay cầm một cái chậu đồng cùng một cái cân trắng như tuyết.


Hậu cận xung quanh đều bị Thái tử cho lui, những thứ đồ này đều là ám vệ bên người Thái tử chuẩn bị, nhiệt độ vừa vặn.


Sở Phi Hồng vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng không chịu nổi Thái tử hung hăng, nghĩ lại thân thể chính mình đều bị người ta dùng qua, nơi nào còn quan tâm sẽ bị nhìn thêm vài lần chứ.


Mắt nhắm chặt, đơn giản nằm nhoài trên gối giả chết.


Thái tử nhẹ nhàng tách hai chân Sở Phi Hồng ra, nơi đó bởi vì hắn tiến vào ma sát đã sưng đỏ không thể tả, đặc biệt kèm theo trọc dịch màu trắng chảy ra tơ máu, càng có vẻ thê thảm không thể tả. Thái tử đã từng thấy loại hình xử phạt nô lệ, hậu huyệt sưng đỏ lầy lội huyết tinh dịch, vô cùng thảm thương.


Thái tử vốn tưởng rằng vừa nãy chính mình mất khống chế, nơi đó của Sở Phi Hồng tất nhiên cũng sẽ như vậy, ai biết khi tách hai chân đối phương ra mới phát hiện không như những gì hắn nghĩ.


Tuy cũng có sưng đỏ cùng chất lỏng bẩn thỉu chảy ra, thế nhưng lại giống như hoa tâm suy tàn xinh đẹp phi thường, một loại cảm giác câu hồn truy phách đến bất ngờ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro