CHƯƠNG 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Thị Vệ đại nhân, phiền ngài giúp ta bẩm lại với điện hạ, Phụng Thiên có việc gấp muốn ra ngoài."- Thiên Sủng đi rồi, hắn bị cấm túc, chuyện này phải làm sao bây giờ?


"Đại tướng quân nếu ra ngoài để tìm người, Điện hạ có gửi lại một câu."- Thị vệ đầu lĩnh vẫy lui thủ hạ, nói ở bên tai Phụng Thiên.


"Đại nhân mời nói!"


"Điện hạ nói, nếu là tìm Tiểu vương gia, vậy ngài không cần tìm nữa, sau này không cho ngài làm phiền Tiểu vương gia."


Thị vệ đầu lĩnh rời đi, cửa lớn lưu lại bốn tên thị vệ, ngoại trừ thuộc hạ hằng ngày đưa đồ ăn thức uống tới, những người khác không được phép tùy ý ra vào.


Tề Thiên Sủng một đường lao nhanh hướng về ngoài thành, Tuyên Lân giục ngựa vung roi, cố gắng áp sát Tề Thiên Sủng.


"Thiên Sủng, Thiên Sủng!"- Tốc độ của Tề Thiên Sủng quá nhanh, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nếu dùng ngựa chặn y, sợ rằng nhất thời kéo không được dây cương, lỡ kinh động nếu ngựa càng phiền toái hơn. Không còn cách nào, Tuyên Lân một tay chống đỡ lưng ngựa, cả người bay lên trời, lúc sắp hạ xuống, mũi chân điểm nhẹ trên đầu ngựa, hướng về Bạch Long câu đang lao đi.


Tề Thiên Sủng giục ngựa lao nhanh, tiếng gió vun vút bên tai, căn bản không nghe thấy tiếng hô của Tuyên Lân, thân ngựa chìm xuống, phía sau có người lao đến ngay lập tức, đem y ôm vào trong ngực.


Tề Thiên Sủng cả kinh, giơ tay liền muốn công kích, bị Tuyên Lân cưỡng chế, ở bên tai nhẹ giọng hô hoán: "Bảo bối, là ta..."


Trong nháy mắt Tề Thiên Sủng liền bình tĩnh lại, người cũng ngã oặt. Lúc này y mới phát hiện khí lực toàn thân tựa hồ cũng dùng hết rồi.


Tuyên Lân thay Tề Thiên Sủng kéo dây cương, từ từ giảm tốc độ. Còn con Lô của hắn vẫn ngoan ngoãn chạy theo ở phía sau.


Lúc hoàn toàn dừng lại, đã ra khỏi thành rất xa, hai bên quan đạo một mảnh hoang dã, mơ hồ có thể thấy một quán ăn nhỏ.


"Hạ xuống nghỉ ngơi chút đi."- Tuyên Lân nhảy xuống ngựa, đưa tay ôm lấy Tề Thiên Sủng.


"Tự ta xuống."- Thần trí Tề Thiên Sủng đã bình tĩnh.


Tuyên Lân cũng không miễn cưỡng, thu tay về ở một bên chờ đợi. Quả nhiên Tề Thiên Sủng vừa mới xuống ngựa, hai chân liền mềm nhũn, suýt nữa đã ngã sấp xuống đất.


Một đôi cánh tay mạnh mẽ tiếp được y: "Không có chuyện gì, ngươi vừa nãy dùng sức quá nhiều, lúc này khó tránh khỏi suy lực."


"Đa tạ."- Tề Thiên Sủng miễn cưỡng cười cười.


"Bảo bối, có thể đừng xa lạ đối với ta được không?"- Tuyên Lân vây quanh hai tay, dù sao cũng hơi bất mãn, bất quá những bất mãn này lập tức tiêu tan, bàn tay to lớn nắm bắt cổ tay của đối phương, đi vào quán ăn.


"Ông chủ, có món gì ăn ngon, đều bưng lên đây!"


Sáng sớm Tề Thiên Sủng ăn không nhiều, trong lòng có ưu tư, miễn cưỡng uống hai ngụm cháo liền vội vàng rời nhà. Hắn dĩ nhiên cũng chưa ăn gì, lại chạy đến đoạn đường xa như vậy, bụng đã sớm đói cồn cào.


Chủ quán ăn là một đôi vợ chồng già, ông lão khoảng chừng lục tuần, đang ở nơi đó luộc mì. Nghe thấy tiếng la của Tuyên Lân, vội vã chọn hai bát mì, múc nước vào, cho thêm vài gia vị rồi bưng ra.


"Lão bá, có món gì ăn ngon, đều bưng tới đi, đói bụng hoảng rồi đây!"- Tuyên Lân khò khè khò khè một hơi ăn hết nửa bát, mới mở miệng nói, một câu nói còn chưa dứt lời, mặt bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, không nhịn được ho ra.


"Khách quan khách quan?"- Ông chủ vội vàng nhấc ấm sứ ở bên cạnh, lấy thêm hai bát sứ sạch sẽ, rót nước vào đó mang tới cho Tuyên Lân.


Uống liên tiếp ba bát, Tuyên Lân mới cảm thấy tốt hơn, mặt hồng hồng chứng minh cái bát trước mặt cay đến bao nhiêu.


Tuyên Lân lau mồ hôi, một mặt đều toàn mồ hôi cùng nước mắt, sờ lên môi còn cảm thấy rát rát, không khỏi cười khổ: "Lão bá thật hăng hái!"


"Khách quan cười chê rồi, chỗ của lão xác thực chuộng món cay, là lão sai lầm, đã quên nhắc nhở khách quan."- Lão nhân gia đúng là đã có tuổi, bất quá cũng do Tuyên Lân ăn quá nhanh, không thể trách người khác. Tuyên Lân lắc đầu một cái, cười: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tuy rằng cay, thế nhưng xác thực đã nghiền, không biết còn có món gì ăn ngon nữa không? Chỉ bao nhiêu đây không đủ làm ta no."


"Có bánh bột ngô, còn có thịt bò thượng hạng, lão sẽ làm một bàn lớn mang đến cho khách quan."


"Lão bá cho ta thêm một bầu rượu."- Tuyên Lân hô to, quay đầu nhìn Tề Thiên Sủng: "Cái này quá cay, ngươi chờ ăn bánh bột ngô đi."


"Ta muốn thử chút xem."- Tề Thiên Sủng nhìn từng sợi mì trắng noãn tinh tế, mặt trên là nước mỡ xanh nhạt còn có cả ớt đỏ tươi trộn lẫn, xem ra vô cùng khích thích vị giác đây mà.


"Được, nếu cảm thấy cay quá thì đừng ăn nữa."- Tuyên Lân đã ăn gần sạch sành sanh hết bát, rót một chén nước.


Tề Thiên Sủng chăm chú nhìn sợi mì, khẽ hất mấy sợi, kèm thêm cả ớt cùng nước tương màu nâu nhét vào trong miệng. Tương hương tiên cay cùng hòa quyện với nhau.


"Thật cay!"- Tề Thiên Sủng cảm thấy từ miệng đến lưỡi, rồi tới toàn thân, đều lập tức nóng lên.


"Uống nước đi..."- Tuyên Lân đưa bát nước qua, nhưng Tề Thiên Sủng lại lắc đầu một cái, tiếp tục gấp lên một đũa, bắt đầu gặm lấy gặm để.


Tuyên Lân thấy y kế tục ăn, chính mình cũng cúi đầu xuống ăn tiếp. Lúc ông chủ quán bưng một mâm thịt bò cỡ lớn cùng một khay bánh bột ngô đi ra, hai bát mì đều sạch loáng, còn hai người đang hì hục uống nước lạnh.


Nhìn thấy ông chủ quán bưng thịt bò cùng bánh bột ngô, nhất thời nhào tới, một tay cầm thịt bò một tay cầm bánh bột ngô gặm lấy gặm để.


Ông chủ quán một mặt kinh ngạc, lập tức buồn cười xoay người tiến vào nhà bếp, lại bưng ra hai bát canh.


Hai người trong miệng nhồi đầy thịt bò cùng bánh bột ngô, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hai cái bát trong tay ông chủ quán.


Ông chủ quán bị ánh mắt của hai con ma đang hết sức đói bụng kia nhìn mà dở khóc dở cười, vội vã đưa cho mỗi người một bát.


"Đây là món lão nương nhà ta thường làm, đúng là quá cay, uống cái này sẽ thoải mái hơn."


Hai người liền vội vàng đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, bưng bát lên.


Mùi vị của mì sợi kia quả thật thuần hậu, mặc dù có điểm quá cay, nhưng lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Cái cháy trong khoang miệng dẫu có ăn bánh bột ngô cùng thịt bò cũng không giảm được bao nhiêu.


Bát chạm đến trong tay, lạnh lẽo hợp lòng người, bên trong chỉ là thứ canh ngọt tầm thường, hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định uống một ngụm to, lành lạnh trong veo, nóng bỏng ở trong miệng đột nhiên trở nên khá hơn không ít.


"Lão bá, canh này thực sự rất tốt."- Tuyên Lân giơ ngón tay cái lên. Bên kia, Tề Thiên Sủng căn bản không có ngẩng đầu, uống vào hơn nửa bát.


"Ha ha... Không đáng nhắc tới."- Ông chủ quán cười ha ha, lắc đầu một cái, bất quá trên mặt hiện ra chút thoả mãn.


"Bảo bối, thế nào?"- Tuyên Lân mang theo ý cười hỏi.


"Tốt lắm."- Tề Thiên Sủng dừng một chút mới trả lời, y không biết ý Tuyên Lân là tình trạng cay, hay là cái gì khác, chỉ có thể lấp lửng đáp một tiếng.


Nói đến đây, tâm tình hiện tại xác thực so với vừa nãy đã khá hơn nhiều, vị cay ở trong miệng tràn ngập trong nháy mắt đó, nước mắt nước mũi đều xoạt xoạt rơi xuống, để nỗi oan ức bị y đè nén bạo phát ra ngoài.


Chảy một trận nước mắt, dùng chiếc khăn Tuyên Lân đưa cho lau khô ráo, đem bánh bột ngô cùng thịt bò nhét tiếp vào bụng. Cuối cùng uống tiếp bát canh ngọt lạnh lẽo trong veo kia, toàn bộ tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.


Chậm rãi uống nốt chỗ canh cuối cùng, Tề Thiên Sủng ưu nhã xoa miệng một chút: "Phu thê lão bá tay nghề thật tốt, chỉ mong tương lai còn có thể được ăn."


"Hữu duyên tự nhiên có thể ăn được một lần nữa."- Ông chủ quán cười thần bí: "Bất quá xem tướng mạo ngươi thuộc về người Phúc Thọ lâu dài, chúng ta tất nhiên còn có thể gặp lại."- Dứt lời cũng nhìn Tuyên Lân một chút.


Tuyên Lân lúc này mới phát hiện có điểm không đúng, tuy rằng mới nhìn người trước mặt chỉ là quần áo trang phục vô cùng không giống như một ông lão, thế nhưng nhìn kỹ một chút liền chấn động trong lòng.


Hắn vốn thuở nhỏ đã tu tập tu chân điển tịch, trước đó vài ngày may mắn có đột phá, rốt cục tu ra chân nguyên, dĩ nhiên ngộ căn của hắn cũng đã cao hơn một bậc. Lúc này ngưng thần đánh giá ông lão trước mặt, mới phát hiện có một tầng khí đem người này toàn bộ bao lại.


Đây là nguyên nhân gì, tu vi của Tuyên Lân tuy không hề thấp, thế nhưng hắn nhận định người trước mắt nhất định là nhân vật phi phàm.


"Lão bá, vừa nãy tiểu tử có mắt không tròng..."- Tuyên Lân có chút kinh hoảng, may là mới vừa rồi không có nói gì linh tinh, bằng không những thế ngoại cao nhân này không cẩn thận đắc tội rồi, chính hắn thì bỏ đi không nói, chỉ là liên lụy Thiên Sủng thì biết làm sao bây giờ?


"Ha ha, nói gì thế, lão phu chỉ là người làm cơm, các ngươi đều khá lắm."- Ông chủ quán híp mắt cười: "Lão bà của ngươi rất tuyệt đó."


"Vâng."- Tuyên Lân cung kính vái chào, lưu lại một nguyên bảo, kéo Tề Thiên Sủng vẫn một mặt mờ mịt: "Phu thê vãn bối cáo từ."


"Lần sau gặp lại, nhớ ủng hộ quán nhỏ của lão nữa nhé!"- Ông chủ quán hướng về bọn họ phất tay một cái.


"Được, lần sau được gặp lại lão bá, ta phải ăn một bát thật to."- Tề Thiên Sủng không nhập đạo, nên không có sợ hãi như Tuyên Lân, vô tư cùng ông chủ quán nói lời từ biệt.


"Tuyên Lân ... Sắc mặt ngươi sao khó coi như vậy."- Tề Thiên Sủng mãi cho đến lúc không nhìn thấy cửa tiệm kia, mới quay đầu lại, gặp phải Tuyên Lân một thân mồ hôi lạnh làm y sợ hết hồn.


"Không có chuyện gì."- Tuyên Lân lắc đầu, trời mới biết vừa nãy hắn hô hấp đều không trôi chảy. Sư môn của hắn bởi vì bị Tu Chân giới vây công, mới sa sút đến thế gian địa giới này, vốn tưởng rằng căn bản sẽ không còn những tu sĩ khác, không nghĩ tới bản thân vẫn chưa tu luyện thành bản lĩnh gọi là thâm thuần gì, liền gặp phải tu sĩ mãnh liệt như vậy.


Hắn cẩn thận suy nghĩ về chuyện khi nãy một chút. Nếu nhớ không lầm, loại không công yên vụ kia, chính là thần thức bên ngoài của Đại tu sĩ, gọi là linh khí hộ thể. Linh khí đó phải qua Nguyên anh kỳ mới có thể có, mà Tuyết Nguyệt Thần giáo đừng nói nguyên anh, ngay đến Trúc cơ kỳ, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng xuất hiện.


Vừa nãy vị kia đối với bọn họ không có ác ý, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi, đã nhìn ra quan hệ của bọn họ, tương tất cũng đoán ra hắn có tu luyện song tu điển tịch. Chỉ là không biết đối phương có đoán được hắn xuất thân từ Tuyết Nguyệt phái hay không.


Thở một hơi thật dài, trên mặt Tuyên Lân xuất hiện nét nghiêm nghị, xem ra nếu muốn bảo vệ tốt Thiên Sủng, hắn phải chăm chỉ tu luyện thêm mới được.


Bên trong bất an nhàn nhạt đã có chút yên tâm, Tuyên Lân một lần nữa mỉm cười: "Bảo bối, không bằng chúng ta rời khỏi nơi này, đến đại giang nam bắc du ngoạn một phen?"


"..."- Tề Thiên Sủng suy nghĩ một chút, cảm thấy đây quả thật là ý kiến hay, lúc này dù là ai y cũng không muốn gặp, nếu đi ra ngoài giải sầu, tâm tình sẽ khoan khoái hơn. Huống hồ bản thân đã dự định cùng với Phụng Thiên tách ra rồi, rời khỏi kinh thành tự nhiên đối với hai người cũng đều là tốt.


Bất quá...


"Tuyên Lân, hay chúng ta đến vùng ngoại ô ở mấy ngày?"- Tề Thiên Sủng nhìn phương hướng, chỉ tay về phía Đông Nam.


"A, bên kia ta không quen thuộc..."- Tuyên Lân có chút ngượng ngùng, hiếm thấy lão bà có hứng thú đi giao du, hắn lại chưa kịp chuẩn bị...


"Không sao, tứ phụ thân của ta có trạch viện ở bên kia, chúng ta đến đó ở là được."- Tề Thiên Sủng nhìn dáng dấp kia của Tuyên Lân, làm sao không biết hắn đang nghĩ gì: "Bên đó cái gì cũng có, chúng ta đi thôi!"


"Bảo bối, tứ phụ thân của ngươi là ai?"- Tuyên Lân vô cùng kinh ngạc, sao Tề Thiên Sủng có nhiều cha như vậy?


"Tứ phụ thân của ta họ Lâm, người giang hồ xưng là Sáo Ngọc công tử."- Tề Thiên Sủng chỉ chỉ phía trước, qua ngọn núi kia, có một biệt viện, chính là chỗ của tứ phụ thân.


Tuyên Lân thầm cân nhắc vị Sáo Ngọc công tử này ở trong lòng, dường như trên giang hồ quả thật có danh tự này, cũng không phải nhân vật võ công cao thâm nổi danh, hơn nữa đã sớm quy ẩn hai mươi năm rồi.


Ngôi biệt viện này kỳ thực không quá xa, chưa tới một canh giờ hai người liền đến. Nhìn tường vây liền biết bên trong nhất định không nhỏ, cửa lớn màu đen đóng chặt, Tề Thiên Sủng nhảy xuống ngựa tiến lên "đập" cửa.


Qua một lát, ở bên trong truyền ra thanh âm già nua dò hỏi.


"Hoàng bá, là ta, Tiểu Thiên!"


Ngay lập tức, cửa cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, lão nhân râu tóc bạc trắng bước ra: "Tiểu thiếu gia, đúng là ngài rồi! Hù chết lão nô ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro