Chương 2: tâm... thật đau (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm thấy thân hình hắn ngày càng siết chặt lấy tôi, dưới lớp quần tây nơi tôi ngồi, có một vật thô to nóng hổi đang cộm lên, dán chặt vào huyệt khẩu.

Hoảng sợ, không lẽ, hắn định làm tôi ở đây, không , tôi không muốn như vậy:

- Huyền Mặc, đừng, buông em ra đi, xin anh, hức, cầu xin...

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má tôi. Hức, tôi rất sợ, tôi sợ cảm giác bị vật thô to kinh khủng của hắn cắm vào cơ thể, sợ thứ đó đâm vào tử cung tôi, sợ những lần luật dã điên cuồng của hắn, cho dù tôi đã cầu xin khản giọng... rất rất sợ!

Thấy tôi khóc, đôi mắt hắn đột nhiên tràn đầy lửa giận, hai cánh tay khỏe mạnh càng siết chặt tôi hơn như hai gọng kềm bằng sắt, muốn khảm cơ thể nhỏ bé của tôi vào lòng ngực rộng lớn của hắn.
Ở dưới thân, tôi cảm thụ được vật nam tính của hắn đang trướng lớn dưới lớp quần tây dày cộm hơn nữa, tưởng chừng như được giải thoát, nó sẽ vọt ngay vào hoa huyệt tôi liền, tôi run rẩy, nước mắt đua nhau rơi xuống.

- Ai cho em khóc, em là người phụ nữ của tôi, mỗi lần tôi thượng em, tại sao em lại khóc hả? Không muốn tôi làm em, em định để cho thằng đó làm sao!

Tôi nghe hắn xong nói thì hoảng sợ tột cùng, hắn, hắn biết rồi?

- Hức, Mặc, xin lỗi, em, em... chúng em chưa làm gì cả, hức, anh ấy chỉ tỏ tình với em thôi, hức, nhưng em đã từ chối rồi, Huyền Mặc, van anh, đừng ở đây...

Tôi sợ hãi đến run rẩy cả giọng, không hiểu sao tôi càng giải thích, mặt hắn lại càng tối sầm u ám, bỗng, hắn nhếch miệng cười nguy hiểm vô cùng, thổi vào tai tôi luồn khí nỏng khản đặc làm nó đỏ ửng:

- " Chỉ tỏ tình" thôi sao? Hừ, bao biện!

Nói rồi đôi môi hắn lại phủ lấy môi tôi lần nữa, lần này là điên cuồng giằng xéo hai cánh môi đến khi chúng bật cả máu. Nước bọt tôi và hắn hòa cùng vị tanh nồng của máu làm tôi càng  thấy đau đớn và khó chịu vô cùng.

Đột nhiên, tôi thấy hạ thân mình bỗng chốc trở nên trống rỗng.Bàn tay của Huyền Mặc vén đáy quần lót của tôi lên tìm đến nhụy hoa đỏ ửng. Ngón tay thô ráp không kiêng dè nhép vào hoa huyệt tôi.

Tôi kinh hoảng, đau đớn do dị vật đưa vào cơ thể đột ngột, cả người thoáng run rẩy, lối vào vì bị kích thích nên thít chặt lại ngăn ngón tay hắn đưa vào. Huyền Mặc thở nặng một hơi, ngón tay vừa dài vừa thô của hắn mới đưa phần đầu vào trong hoa huyệt của tôi bị chặn lại bỗng dùng sức, cả ngón tay cắm ngập vào trong hoa huyệt khô khốc.

Một hạt nước mắt to dài như hạt đậu lại lăn trên gò má tôi. Huyền Mặc thả đôi môi tôi ra, ngón tay trong hoa huyệt tôi bắt đầu luật động, rút ra rồi lại đâm vào, chịu không nữa luật động của hắn, tôi bật ra tiếng rên rỉ:

- Ư... ưm... Mặc, a... chậm, ưm... chậm lại, á!

Hắn bỗng ác ý đút thêm vào trong hoa huyệt tôi một ngón, rồi hai ngón. Tôi không chịu được cả ba ngón tay to lớn của hắn cùng luật động trong cơ thể, chỉ biết ngửa đầu lớn tiếng rên rỉ mặc hắn hoành hành trong người mình.

Huyền Mặc cảm thấy cơ thể trong lòng đã hơi ẩm ướt thì liền rút ba ngón tay ra. Mật dịch sóng sánh làm ngón tay hắn bóng lưỡng.

Hắn một tay chế trụ lấy gáy tôi. Bắt buộc tôi phải ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt của Tống Huyền Mặc sắc lạnh tựa băng tuyết, hai con ngươi đỏ sẫm như loài dã thú hung ác nhuốm màu tình dục cùng điên cuồng. Hắn nói với tôi, âm thanh đáng sợ như tu la vọng từ địa ngục:

- Tiếu Bạch Nhạc, hôm nay, tôi sẽ làm cho em nhớ đến hình dáng của cây gậy này, nhớ đến tôi điên cuồng ra vào trong em như thế nào, nhớ rằng, người duy nhất thao được em là tôi, bất kì thằng đàn ông nào dám tơ tưởng đến em, tất cả đều phải chết!

Tôi kinh sợ mà điên cuồng lắc đầu, trong miệng chỉ có thể lẩm bẩm cầu xin hắn.

Roẹt...!

Hắn gấp gáp kéo khóa quần xuống, dùng tay lôi ra cự long đã trướng đến đau đớn của mình.

Không thể nào! Đáng, đáng sợ!

Đó là từ duy nhất tôi có thể thốt ra khi thấy được cây côn thịt của Huyền Mặc, trong lòng nổi lên một trận hoảng loạn, đó, đó là chính là mà hắn đưa vào cơ thể tôi mỗi tối ư? Không thể tin được!

Mỗi lần làm tình với Huyền Mặc , đều là hắn ép buộc tôi làm. Vì ngượng ngùng nên tôi chưa bao giờ nhìn thẳng vào thứ đó của hắn. Chỉ biết mỗi khi hắn thúc vào trong, sẽ rất đau rất trướng, nhưng ko ngờ hôm nay nhìn tận mắt, kích thước của nó thành công hù dọa tôi sợ hãi.

Huyền Mặc thấy tôi hoang mang với dục vọng to lớn của mình thì nở cười tự mãn. Hắn đã nhẫn nhịn đến nổi cả gân xanh trên trán, quy đầu vì gấp gáp mà giựt giựt như ko thể chờ được nữa.

Hắn nắm lấy eo của tôi nhấc lên, quy đầu thô to chạm vào cửa huyệt ướt đẫm không ngừng run rẩy. Tôi điên cuồng lắc đầu chống cự, quy đầu đặt ngay cửa huyệt bị trượt ra mấy lần.

Huyền Mặc hai mắt đỏ ngầu, hắn nghiến răng ken két, bóp chặt eo tôi như muốn bẻ gãy đôi nó rồi dùng sức nhấn xuống.

- Aaaaa!

- Hừ...

Cả hai cùng rên lên khi cự long của hắn thẳng tiến một đường thúc mạnh vào trong hoa huyệt, đỉnh quy đầu đâm mạnh vào hoa tâm làm tôi run rẩy đau đớn một trận.

Huyền Mặc thoải mái nhìn xuống nơi tôi và hắn giao hợp. Cửa động bé xíu bị gậy thịt vừa thô to vừa dài cắm đến sưng đỏ, huyệt khẩu gian nan hàm chứa gậy thịt biến thành hình chữ O đáng sợ.

Hắn dường như cảm thấy chưa hài lòng, vì hoa huyệt tôi ép chặt khít nên một khúc gậy thịt của hắn vẫn chưa tiến vào trong được.

Nhìn thấy tôi đau đớn cầu xin mình, hắn cũng chỉ cười lạnh, bóp mạnh eo nhỏ của tôi nhấn xuống lần nữa, còn mình thì dùng sức thúc vào.

Hai lực tác động lớn làm cây gậy thịt thô to đâm vào hoa huyệt lút cán, xương mu tôi đụng vào hai quả đào của hắn làm hắn gầm lên thỏa mãn.

Tôi ngửa mặt lên trời, đau đến liệt tâm liệt phế, đau vì quy đầu to lớn của hắn đội vách tử cung tôi mà đâm vào, đau... vì sao hắn lại tàn nhẫn như vậy?

Mặc dù Huyền Mặc đã giúp tôi ẩm ướt, nhưng hoa huyệt của tôi vẫn là nhỏ bé, còn vật tượng trưng cho nam tính của hắn vẫn là thô to ko bình thường. Huống hồ tối qua ở trên giường hắn như cầm thú phát tiết dục vọng, huyệt khẩu bị thao tới rướm máu hắn mới dừng, nay lại tiếp tục điên cuồng như thế này, chỉ sợ tôi chắc chắn không cầm cự nổi nữa.

Huyền Mặc nắm lấy eo tôi, hạ thân điên cuồng luật dã, đâm rút không ngừng. Mỗi lần hắn thúc vào, đỉnh quy đầu như con quái vật đâm xuyên tử cung nhỏ bé của tôi mà va chạm, khi rút ra, thì rút gần hết cả gậy thịt rồi lại dùng sức cắm thật mạnh.

Huyền Mặc thoải mái cảm nhận mật huyệt nhỏ bé bao trọn lấy dục vọng to lớn của mình, tầng tầng lớp lớp thịt mềm mại không ngừng co bóp vuốt ve lấy đỉnh quy đầu của hắn. Một cổ cảm giác thỏa mãn khi hắn ra vào trong cơ thể cô bé dưới thân làm hắn chỉ biết đâm rút điên cuồng, gầm lên thỏa mãn mà chiếm lấy Bạch Nhạc.

Thiếu nữ nhỏ bé muôn phần bị nam nhân to lớn hung hãn áp dưới thân mình. Nơi tiểu huyệt nhỏ đến đáng thương của cô bị một cây côn thịt thô to hung dữ sáp đến rướm máu. Thân thể như một con búp bê tinh xảo bị người tùy ý chà đạp. Hắn hơi hất người tôi lên, theo trọng tâm cả cơ thể rơi xuống dưới liền bị hắn thô bạo đâm côn thịt thật sâu vào trong huyệt đạo.

Tôi bấu tay vào lưng hắn hòng ngăn cản từng cú thúc dã man, thế nhưng mọi sức lực đều như lấy trứng chọi đá. Cảm nhận được hạ thân mới vừa được thoa thuốc vào buổi sáng lại dâng lên thêm cảm giác bỏng rát, bầu ngực sữa không ngừng bị bàn tay to lớn với những vết chai hết xoa nắn rồi lại nhào nặn. Tôi khổ sở rên rỉ.

- Hừ... ha... làm ơn... ah... ưm... chậm lại... Mặc ah ... Huyền Mặc... chậm lại đi... ahhh

Hắn nhếch môi cười , từng giọt mồ hôi theo cơ mặt đẹp như điêu khắc đua nhau chảy xuống, rớt trên đỉnh đầu của Tiếu Bạch Nhạc:

- Hự... chậm lại? Tiểu Nhạc...hự em không biết sao... cái miệng nhỏ phía dưới này của em... hự mút tôi thật chặt... ah... thật thoải mái....

Hắn không biết liêm sỉ nói là những lời hạ lưu nhục mạ tôi. Nhưng tôi chỉ có thể vô lực trước những đợt ra vào như vậy, tôi nghĩ nếu bây giờ hắn làm tôi ngất đi, tôi cũng sẽ không cần đối mặt với tên ác ma này nữa.

Nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, âm thanh kia gần như làm tim tôi đập hẫng mất một nhịp.

- Chủ tịch, tôi là thư ký Trần, tôi có thể vào được không?- giọng thư ký của Huyền Mặc không to không nhỏ truyền vào tai tôi, tuy nghe rất bình thường nhưng đối với tôi nó lại chẳng khác nào như một nhát búa gõ mạnh vào đại não.

Tôi hốt hoảng ngước mặt lên nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm khẩu hình:" Làm ơn, đừng"

Hắn nhìn tôi, tôi biết hắn có thể hiểu được, hắn cười nhẹ chỉnh lại vạt áo sơ mi của tôi, cũng lau đi hết những giọt mồ hôi trên trán.

Tôi như nhìn thấy một tia hy vọng....... cho đến khi hắn phủ tà váy che đi cảnh tượng dâm uế nơi hai người giao hợp, gương mặt hắn kê sát tai tôi, giọng hắn thủ thỉ đầy sủng nịnh vui vẻ nhưng lại làm tâm tôi lạnh giá :

- Nhạc nhi, nếu hắn nghe được tiếng em rên rỉ, anh, sẽ- giết- hắn.

Tôi thẫn người nhìn lên đôi mắt của Huyền Mặc, trong đôi mắt đó chỉ chứa vô vàn âm u cùng lạnh lẽo. Hắn, chính là nói thật.

Dường như người ngoài cửa không thấy trong phòng có động tĩnh gì tâm tư liền lo lắng, giọng anh ta thấp thỏm truyền vào trong:

- Thưa chủ tịch, có chuyện g.......

- Vào

Huyền Mặc lên tiếng chặn đứt lời của thư ký, một lúc sau, cánh cửa gỗ phòng làm việc được đẩy vào, lúc đó, không ai thấy trong mắt hắn lóe lên tia mâu quang tàn nhẫn, cũng không ai biết, khoảnh khắc đó, tim tôi như chết lặng.

____________________________

Tội chị nữ9 ghê, * tự thắc mắc* tại sao mình lại ác rứa nhỉ??!?

thôi kệ,

Cầu's vote's nà ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh