Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vương Nguyên từ xa đã thấy Thiên Tỉ và Đản Đản đang cười nói với nhau, dáng vẻ ngây thơ như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Đản Đản là con của đồng nghiệp chung bệnh viện với anh, vì ở ký túc xá công nhân viên sau bệnh viện, bây giờ lại đang nghỉ hè nên thằng bé thường chạy tới bệnh viện tìm mẹ, có lúc cũng tự chơi ở vườn hoa, thời gian dài trong bệnh viện nhân viên nào cũng biết đứa bé đáng yêu này.

Hôm qua lần đầu gặp Thiên Tỉ, ấn tượng ban đầu là cậu là một thiếu gia nhà giàu bốc đồng, nhưng trò chuyện một lát lại cảm thấy cậu không có dáng vẻ gì của thiếu gia nhà giàu, hôm nay lại thấy cậu chơi cùng Đản Đản thì anh càng cảm thấy cậu là một tiểu tử  đơn thuần không có tâm cơ.

Anh đi tới trước mặt cậu, cố ra vẻ uy nghiêm nói: "Bác sĩ còn chưa tới kiểm tra mà em đã chạy ra đây rồi, không tốt đâu biết không!"

Thiên Tỉ tuyệt không đồng ý lời anh, bĩu môi nói: "Nắng sớm đẹp như vậy, không khí tốt như vậy, chờ bác sĩ anh tới mới hít thở không phải là lãng phí sao?"

Hôm qua cậu còn là tiểu tử không thích nói chuyện, hôm nay đột nhiên nói nhiều như vậy, Vương Nguyên thật có chút thích ứng không kịp, không thể làm gì khác hơn là nhận thua nói: "Bác sĩ nói không lại bệnh nhân mà."

Thiên Tỉ đắc ý vênh mặt.

"Được rồi, vào đi thôi, tôi còn muốn kiểm tra chân cậu đây." Vừa nói, anh vừa định tự mình đẩy xe lăn nhưng Vương Bà đã cản lại, "Bác sĩ, xe lăn cứ để tôi đẩy là được rồi."

Cảm giác đầu tiên của Vương Nguyên là bà lão áo đen này nhất định là người làm, quả nhiên có ông chủ như thế nào thì sẽ có người làm như thế đó, đều thanh cao như nhau.

Trong phòng bệnh lầu hai, anh nhẹ nhàng nắm cổ chân Thiên Tỉ hỏi: "Chân còn bị tê không?"

Thiên Tỉ trả lời: "Còn một chút, nhưng tốt hơn hôm qua nhiều rồi."

"Mấy ngày nữa lúc chân hết tê thì không thể cứ liên tục ngồi xe lăn." Vương Nguyên nhìn gương mặt mê người của cậu, nhất thời nhìn không chớp mắt, "Mỗi ngày xuống giường hoạt động mười phút, như vậy có thể nhanh đi lại được."

"Vậy thì không nên." Thiên Tỉ nâng cằm bộc lộ, "Tôi tình nguyện chân không lành nhanh cũng được, như vậy tôi có thể ở đây lâu hơn một chút, hít thở không khí mới mẻ, chơi cùng tiểu Đản Đản, đây mới là cuộc sống mà tôi mong muốn."

Vương Nguyên cho là tiểu tử này không thích đi học nên mới nói như vậy, anh cười nói: "Tiểu tử đúng là tiểu tử ngốc, em đây là sợ đi học à."

Đi học?

Hai chữ này rất xa lạ trong từ điển cuộc sống của Thiên Tỉ, hôm nay đột nhiên nghe được thì càng thêm hâm mộ.

"Đi học có thể quen nhiều bạn bè, nhất định là chơi rất vui."

Từ ánh mắt đơn thuần của cậu Vương Nguyên nhìn được sự hâm mộ và khát vọng trong đó. Anh có chút khó hiểu, tuổi này của cậu đã sớm đi học rồi mới đúng, vì sao mắt cậu chỉ có một mảnh mờ mịt?

"Thế nào, em không được đi học sao?" Anh tò mò hỏi.

Thiên Tỉ sợ anh chê cười mình, không dám trả lời, cúi đầu xuống thật thấp.

Vương Nguyên vốn có hứng thú với cậu, bây giờ cảm giác dường như nội tâm của tiểu tử mười sáu tuổi này cũng không rực rỡ như vẻ bề ngoài, không nhịn được lại hỏi: "Có gì em phải xấu hổ chứ, cứ nói đi."

Thiên Tỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vị bác sĩ khoảng hơn hai mươi tuổi trước mắt này không hề giống Tuấn Khải, Tuấn Khải đúng như tên của anh, là một người biến thái lãnh huyết vô tình, mà đôi mắt của người này chứa ý cười, tên của anh nhất định cũng rất êm tai.

"Anh tên là gì?" Cậu đột nhiên cảm thấy hứng thú với tên của anh.

Vương Nguyên không biết sao cậu lại hỏi cái này, anh cũng muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tiểu cậu nương nên trả lời: "Vương Nguyên"

"Khó trách." Thiên Tỉ vừa nghe cái tên này cũng đã cảm thấy ấm áp, thì ra tính cách con người đúng là có quan hệ với tên của người đó. Cậu nghĩ tới tên của mình, Dịch Dương Thiên Tỉ , đốt cháy và đi chuyển hàng ngàn viên ngọc tỷ. Phải vậy không?

"Tiểu Thiên, em không phải là không được đi học chứ?" Vương Nguyên quay lại đề tài vừa rồi, "Yên tâm, tôi sẽ không nói bí mật của em với ai đâu."

Thiên Tỉ tăng thêm mấy phần tin tưởng anh, mở miệng nói: "Đúng vậy, em..."

"Bác sĩ Vương, dò xét lý lịch của bệnh nhân hẳn không phải là chức năng của bác sĩ đâu." Vừa nói ra ba chữ đã bị Vương Bà vô tình cắt ngang, bà nhìn chằm chằm Vương Nguyên nói: "Chuyện của thiếu gia nhà chúng tôi cũng không phiền bác sĩ quan tâm."

"Vương Bà, bà đứng trách bác sĩ Vương, là do con không tốt." Thiên Tỉ rất đau lòng, cậu không nên liên lụy anh bị Vương Bà quở trách.

"Thiếu gia, đừng dễ dàng tin người khác, cho dù anh ta có là bác sĩ của cậu." Vương Bà đi tới vỗ nhẹ lưng Thiên Tỉ .

"Con biết rồi." Thiên Tỉ không dám nhìn Vương Nguyên nữa.

Vương Nguyên giúp cậu băng bó chân lại kỹ càng lần nữa, anh cũng không tức giận với lời nói không khách khí của bà lão áo đen vừa rồi, mà ngược lại nhếch miệng cười nói: "Thật xin lỗi, là tôi quá đường đột."

"Bác sĩ Vương hiểu là tốt rồi, tôi cũng là sợ thiếu gia bị lừa gạt thôi." Giọng nói Vương Bà cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

"Ta muốn đi kiểm tra những phòng bệnh khác, có chuyện gì bà cứ nhấn chuông tìm y tá là được." Mang theo một chút tiếc nuối, Vương Nguyên hai tay đút túi áo blouse rời đi.

Nhìn bóng dáng màu trắng biến mất, Thiên Tỉ oán giận nhìn Vương Bà: "Vương Bà, sao người lại dữ với bác sĩ Vương như vậy chứ?"

"Thiếu gia, tôi nghĩ trước khi đi thiếu chủ đã nói vài lời với cậu rồi." Vương Bà mặt không biểu tình, lời nói như nhắc nhở mà cũng như cảnh cáo.

Thiên Tỉ híp mắt nhớ lại lời Tuấn Khải nói hôm qua lúc đút mình ăn cháo.

"Hắn ta là bác sĩ, em là bệnh nhân, hai người không thể có bất kỳ dây dưa không rõ nào."

Trước khi đi anh đã nói với cậu như vậy, anh là không muốn cậu qua lại quá nhiều với người đàn ông khác.

"Thiếu chủ yêu cậu, người không muốn cậu có mối quan hệ thân thiết với vị bác sĩ trẻ tuổi đó nên vừa rồi tôi mới nhắc nhở cậu như vậy." Vương Bà nề nếp nói: "Bác sĩ và bệnh nhân trừ nói một chút chuyện bệnh tình thì không cần nói những thứ khác, nếu để thiếu chủ biết, sẽ không tốt."

Nói với cậu những lời này nhưng thật ra Thiên Ti chẳng thèm quan tâm tới, nếu như không phải bà ấy đã chăm sóc cậu từ nhỏ thì cậu cũng sẽ không nén giận như vậy. Nhưng cậu cũng rõ cách làm người của bà, ngoài lạnh trong nóng, nói năng khắt khe nhưng tâm đậu hủ, bà chắc chắn sẽ không nói lại với Tuấn Khải .

"Lời của bà con nhớ kỹ, về sau con sẽ không nhiều lời nữa." Cậu làm nũng ôm eo Vương Bà, "Vương Bà, đều là lỗi của con, bà đừng tức giận nữa được không?"

Vương Bà không phải đang giận cậu, bà chỉ sợ vì một lỗi sai nhỏ mà bị thiếu chủ trừng phạt, bây giờ nghe cậu nhận sai thì cũng không tính toán nữa.

Chủ tớ tình thâm, lại không biết ngoài khe cửa, một đôi mắt gian xảo khẽ chuyển động.

Trước giờ Thiên Tỉ có thói quen ngủ trưa, hôm nay ở bệnh viện vô cùng nhàm chán, thời gian vừa đến thì cũng tự nhiên cảm thấy mỏi mệt muốn ngủ. Vương Bà ăn trưa với cậu xong thì trở lại đảo, trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu bà hộ lý Tiểu Trịnh đang nằm trên ghế sô pha.

Cậu ghét Tiểu Trịnh, vừa thấy gương mặt đó đã không thích nên muốn đi ngủ sớm một chút.

Nằm một lúc lâu, vừa mê mê man man nhắm nghiền hai mắt lại bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

Tiểu Trịnh trở mình dậy từ ghế sô pha đi ra mở cửa, thấy đội trưởng đội vệ sĩ phụ trách an toàn của Dịch thiếu gia đang đứng bên ngoài.

Thiên Tỉ bị đánh thức thì tức giận nói: "Không nhìn thấy tôi đang ngủ trưa sao?"

"Thật xin lỗi, thiếu gia!" Vệ sĩ được huấn luyện vẫn đứng thẳng lưng bất động, "Là thiếu chủ nói muốn gặp thiếu gia."

Tiểu Trịnh hiểu ý anh ta nói, lập tức hèn mọn ôm laptop trong thư phòng ra.

"Thiếu gia, của cậu đây."

Thiên Tỉ rất không tình nguyện nhận lấy, mở ra, lúc chờ máy khởi động thì quét mắt nhìn hai người không thức thời này, "Tôi với thiếu chủ nói chuyện, chẳng lẽ các người muốn đứng đây nghe sao?"

Đội trưởng hộ vệ gật đầu một cái tránh ra, Tiểu Trịnh híp mắt nói: "Tôi đi ngay, đi ngay đây!"

__

Không đến hai mươi giây màn ảnh đã xuất hiện khuôn mặt ngàn năm không đổi của Tuấn Khải.

Thiên Tỉ đeo tai nghe lên nhìn anh, rõ ràng là dáng dấp xinh đẹp yêu nghiệt như thế nhưng lại là người không bình thường, thật đáng tiếc.

"Thiên nhi!" Tuấn Khải gọi tên cậu, khuôn mặt lạnh băng có chút biến hóa, "Hôm nay đã làm gì?"

"Ra vườn hoa hóng mát, sau đó dùng cơm trưa, vừa muốn ngủ đã bị anh đánh thức." Thiên Tỉ cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm mà nói những lời này.

"Nói vậy là tôi đánh thức em." Khuôn mặt của Tuấn Khải trong màn hình càng thêm góc cạnh, thoáng nghiêng người, sườn mặt hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.

Thiên Tỉ bị khí thế mạnh mẽ của anh dọa sợ, không dám trả lời, chỉ gật đầu một cái.

"Em không phải là trò chuyện với tên bác sĩ kia rất vui vẻ sao, sao bây giờ lại không muốn nói chuyện với tôi rồi?" Tuấn Khải thuận tay đốt xì gà, ngồi xuống từ từ rút ra.

Thiên Tỉ ngẩn ra, làm sao anh biết? Chẳng lẽ là Vương Bà nói?

Không thể nào, Vương Bà không phải người như vậy, nhất định là hộ lý Tiểu Trịnh kia, đồ tiểu nhân thích nghe lén ngoài cửa đó.

"Tụi em chẳng qua chỉ nói chuyện bệnh tình mà thôi." Cậu chột dạ cúi đầu, giọng nói rõ ràng yếu đi không ít.

"Phải không?" Giọng điệu không tin tưởng.

"Anh đánh thức em chỉ để hỏi những vấn đề nhàm chán này thôi sao?" Thiên Tỉ nhìn đôi chân quấn băng của mình, đó còn không phải là kiệt tác của anh sao? Anh ta ngoại trừ dễ dàng thương tổn mình lại còn hạn chế mọi thứ của mình, vừa nghĩ tới đã tức sôi máu.

"Mới nằm viện một ngày, lá gan đã lớn ra không ít." Tuấn Khải đặt xì gà xuống, nhả ra một vòng khói.

"Khải, thật xin lỗi, là vì em ngủ không ngon nên tâm tình không tốt, nói chuyện không nên nói." Biết mình nói sai, Thiên Tỉ mềm nhũn ra.

"Quên đi, lần này tôi tạm tha cho em, hi vọng không có lần sau." Dập xì gà, Tuấn Khải nhìn thẳng cậu từ màn hình, "Nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tín hiệu bị ngắt, Thiên Tỉ vẫn nhìn màn hình như cũ, suy nghĩ lời anh nói, nào có tâm tình ngủ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro