Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lúc Thiên Tỉ và Tuấn Khải ngắt video, một bóng dáng lặng lẽ từ trong phòng đi ra.

Xung quanh là biển rộng trắng xóa, sóng biển cuồn cuộn vỗ vào đá ngầm làm dâng lên tầng tầng bọt sóng. Anh đứng lên chỗ đá ngầm cao nhất, từ trên cao nhìn xuống biển rộng bao la.

Tiếng sóng vỗ rì rào, tâm trí anh đang ở chỗ Thiến Tỉ, cậu bé đó là người anh nhìn lớn lên nhưng vẫn không thể làm anh an tâm.

Anh muốn mau mau kết thúc công việc để đến bệnh viện chăm sóc cậu.

"Thiếu chủ, khu mỏ bên kia đã khai công, có cần tới xem một chút hay không?" Vương Hổ đứng sau lưng anh, âm thanh không cao không thấp.

Tuấn Khải không quay đầu lại, phất tay nói: "Đi xem một chút."

__

Nơi này là một hòn đảo ở sâu ngoài biển của nước A, lúc Tuấn Khải mua hòn đảo này căn bản cũng không biết ở đây có kho báu, cho đến khi nhân viên thăm dò nói với anh dãy núi Kimberley là mỏ kim cương nguyên sinh.

Lúc ấy gương mặt lạnh băng của Tuấn Khải có chút dao động hỏi: "Nếu khai thác kim cương thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"

Nhân viên quay lại trả lời: "Tám mươi phần trăm."

Cứ như vậy, Tuấn Khải gõ gõ ngón tay, quyết định khai thác kim cương.

Anh và Vương Hổ đứng một trước một sau, nhìn công nhân cách đó không xa đang bận túi bụi.

Đại đa số mỏ nguyên sinh đều là phải khai thác lộ thiên. Đây là một công việc cực kỳ vất vả, phải khoan trên đá cứng, đặt thuốc nổ, lấy nham thạch đã vỡ ra, đảo xung quanh nham thạch hai bên trái phải xuống mười hai mét rồi từ từ tiến xuống sâu hơn, lấy độ dốc từ ba mươi đến bốn mươi độ khoan xuống. Để đảm bảo khai thác ngoài trời có thể có hiệu quả và an toàn thì lúc thao tác không nên đào quá sâu, sau đó chuyển sang khai thác dưới lòng đất. (OMG em chém tơi bời cái đoạn này, thông cảm thông cảm T o T)

Cho nên lúc bắt đầu khai thác đều hết sức khó khăn, cả quá trình khai thác cũng là một công trình có thanh thế lớn.

Phần lớn công nhân đều đang khoan trên đá cứng, chỉ có vài người quản lý phụ trách đang đứng bên cạnh chỉ đạo.

"Vương Hổ, những người này có thể tin được không?" Từ trước đến nay Tuấn Khải luôn làm việc cẩn thận, đặc biệt là hành động khai thác lần này, liên quan đến kim cương quý báu nhất thế giới, ngoại trừ đảm bảo thi công thuận lợi còn phải đảm bảo kim cương khai thác xong không bị trộm đi. Mà anh thì không biết gì về kim cương cả, nếu dùng phải người không đáng tin thì anh sẽ vừa mất vợ lại còn thiệt binh.

"Thiếu chủ, người đã nghe qua kim cương Cullinan chưa?" Vương Hổ cúi đầu hỏi.

"Kim cương lớn nhất thế giới."

"Người nhìn cậu thanh niên mặc thường phục bên trái kia xem." Vương Hổ chỉ về một hướng.

Tuấn Khải nhìn qua, đó là một bóng lưng ngăm đen rắn chắc, không nhìn được chính diện, không thấy tướng mạo, chỉ thấy bóng dáng này rất cường tráng nhưng lại không hề thô kệch.

"Hắn là nhân vật lớn nào sao?"

"Hắn ta là Đỗ Uy Lợi, tổ tiên hắn đều dựa vào việc khai thác kim cương để sống, hơn một trăm năm trước là người đã phát hiện ra kim cương Cullinan sớm nhất, tổ tiên hắn cũng vì khai thác thành công mà thanh danh lan xa, mà tổ phụ hắn, cha hắn bao năm qua đều là nhân tuyển trong thế giới khai thác kim cương." Vương Hổ từ từ nói, mục đích là muốn nói đến kinh nghiệm phong phú của đời cha Đỗ Uy Lợi.

Tuấn Khải nhíu mày, người thanh niên Đỗ Uy Lợi này cũng có chút lai lịch.

"Vậy tại sao không chọn cha hắn?"

"Cha hắn ta vì bệnh nặng mà vẫn còn đang trị liệu nên hắn mới được chọn." Vương Hổ hiểu băn khoăn của anh, "Thiếu chủ, đừng nhìn hắn trẻ tuổi, lúc nhỏ hắn rất hay đi theo cha hắn tham gia khai thác mỏ, hơn nữa hắn còn mang theo một nhóm người đã khai thác mỏ nhiều lần trước đó, cũng rất có phẩm đức nghề nghiệp."

"Ngược lại tôi muốn xem thử Đỗ Uy Lợi này có gì hơn người." Tuấn Khải dùng người tương đối cẩn thận, sẽ không vì một ít lời của tâm phúc đã dễ dàng tin tưởng, "Gọi hắn tới đây."

Không tới mười lăm phút Vương Hổ đã dẫn Đỗ Uy Lợi tới.

Tuấn Khải nhìn vẻ ngoài người này, làn da không phải màu đen bình thường, ngũ quan tương đối tinh xảo. Trong ấn tượng của anh, một người quanh năm khai thác ngoài trời hẳn phải có bộ dạng cao lớn thô kệch mới phải, nhưng anh ta lại giống như một sĩ quan khỏe mạnh hơn.

"Đỗ Uy Lợi, lần này vất vả cho anh rồi, nếu nơi này có thể khai thác ra kim cương thành công, tôi ngoại trừ tăng cho anh số tiền thuê đáng kể, còn có thể giao việc khác cho anh làm." Tuấn Khải khó được nói một câu dài như vậy với người xa lạ.

Tháo chiếc mũ màu xanh xuống, Đỗ Uy Lợi nhìn chăm chú nhân vật hắc đạo nổi tiếng trước mắt, gương mặt khiêm tốn, vừa nhìn đã biết là một người từng trải.

Anh từ nhỏ đã theo cha đi khai thác kim cương, đã từng gặp ông chủ là nhân vật lớn có máu mặt nhưng không có ai có bối cảnh hắc đạo, anh vẫn tưởng rằng ông vua hắc đạo là một tên thô tục, không ngờ lại anh tuấn như thế.

"Thiếu chủ là người lợi hại, muốn được anh chia cũng không thể dễ dàng được."

Lời này vừa nói ra Vương Hổ đã toát mồ hôi lạnh, nghe nói Đỗ Uy Lợi này là một người kiêu ngạo tự cao, bây giờ gặp quả nhiên không phải giả.

Ánh mắt sắc bén của Tuấn Khải quét về phía Đỗ Uy Lợi, bốn mắt nhìn nhau nhưng lại không có lửa giận như dự liệu.

"Trong đám người tôi thuê, anh là người đầu tiên dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi."

"Đó là vì tôi có tư cách dùng giọng điệu này nói chuyện với anh." Đỗ Uy Lợi gần như là tiếp lời anh ngay lập tức, có thể thấy được tư duy người này tương đối nhanh nhẹn.

Tuấn  Khải không kìm được vỗ tay, "Vậy anh nói tôi nghe xem anh có tư cách gì?"

"Tôi có công nghệ kỹ thuật tinh xảo và kinh nghiệm phong phú để khoan mỏ, người của tôi đều là công nhân có tay nghề khai thác quặng siêu việt, tôi có thể khiến thiếu chủ trở thành người giàu nhất thế giới chỉ trong một đêm." Lúc Đỗ Uy Lợi mở lời, gương mặt không có biểu tình gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không nháy một cái.

"Rất tốt!" Tuấn  Khải đi một vòng quanh anh ta, "Có thể là người có khí phách như thế, tôi tin anh cũng là một người trung thực." Anh đứng lại, vươn tay, "Hợp tác vui vẻ."

Đỗ Uy Lợi cũng vươn tay, vẻ mặt có chút hứng thú, đến khi hai lòng bàn tay chạm nhau anh mới hơi mỉm cười.

__

Thiên Tỉ đã ở bệnh viện được bốn ngày, mấy ngày nay ngoại trừ bác sĩ Vương đến kiểm tra phòng thì không hề thấy những người khác. Có bài học mấy ngày trước, cậu cũng không dám nói gì nhiều với anh, đề tài chủ yếu liên quan đến vết thương ở chân.

Lúc này Vương Nguyên đã tháo lớp băng trên chân cậu ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo cổ chân cậu hỏi: "Còn đau không?"

Cậu lắc đầu.

"Rất tốt, tiếp theo em có thể xuống đất vận động, nhưng thời gian không thể quá dài, chỉ mười phút là được." Vương Nguyên ném băng gạc đi, nhún vai.

Thiên Tỉ được hộ lý Tiểu Trịnh đỡ đứng lên từ xe lăn, lúc bắt đầu chạm đất cậu còn có chút băn khoăn, cau mày hỏi: "Bác sĩ Vương, em thật sự có thể đi được sao?"

Vương Nguyên cười nhẹ, gật đầu.

Nụ cười của anh rực rỡ như ánh nắng đầu xuân khiến Thiên Tỉ ngẩn ra trong giây lát.

"Bước đầu tiên chạm đất, cuộc sống hoàn toàn mới của em sẽ bắt đầu." Vương Nguyên vô ý thức giả dụ khiến tâm tình của cậu dâng lên.

Cuộc sống hoàn toàn mới!

Đúng vậy, cậu đã mười sáu tuổi, vài năm nữa cũng sẽ trưởng thành, không thể nào ở mãi trong lồng giam của Tuấn Khải được, cậu muốn tự do, cậu muốn trải qua cuộc sống như người bình thường!

Ôm ý nghĩ như vậy, cậu rốt cuộc dũng cảm đặt chân xuống đất.

Mới đầu có hơi đau, sau đó Vương Nguyên khích lệ cậu : "Cứ can đảm bước một bước đầu tiên đi, em sẽ phát hiện con đường phía trước rất rộng mở."

Thiên Tỉ nghe anh khích lệ, gật đầu một cái, sau đó kiên định bước đi.

Mặc dù có chút đau nhưng cậu vẫn nhịn được.

Hộ lý Tiểu Trịnh sợ cậu ngã xuống, giữ chặt cậu không dám buông tay.

Thiên Tỉ quay đầu căm tức nhìn dì ta, "Buông tay ra, để tôi tự đi!"

Tiểu Trịnh nhìn Vương Nguyên một cái, có chút khó xử.

Vương Nguyên vẫn treo nụ cười thiên sứ trên môi như cũ, "Tiểu Trịnh dì buông tay đi, cậu ấy sẽ đi được mà."

Nghe lời bác sĩ nói, Tiểu Trịnh lúc này mới buông tay, nhưng dì vẫn không thấy yên tâm, dì sợ nếu như Dịch thiếu gia có sơ xuất gì thì dù dì có kiếm thêm được nhiều tiền nữa cũng không có mạng để dùng.

Thiên Tỉ được giải thoát, tựa như lấy được tự do mà buông lỏng toàn thân. Cậu nhịn đau, bước đi từng bước, mặc dù lúc bắt đầu có chút khó khăn nhưng nhìn Vương Nguyên mặc một bộ y phục trắng phía trước, cậu cảm thấy con đường lớn tự do như ở ngay trước mắt.

"Rất tốt, đi thêm mấy bước nữa tới chỗ anh đi." Vương Nguyên không ngờ bề ngoài Thiên Tỉ yếu ớt nhưng nội tâm lại mạnh mẽ như thế, những bệnh nhân giống như vậy được anh chữa trước kia, lần đầu tiên bỏ băng bước xuống đất cũng không có ai dũng cảm giống như cậu.

Nhìn cậu từng bước khó khăn đi về phía mình, dung nhan xinh đẹp kia bây giờ nhiều hơn mấy phần kiên định, mấy phần ương ngạnh. Tiểu tử này mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng nhất định là người có chuyện cũ, nếu không cũng sẽ không có nội tâm mạnh mẽ như thế.

Thiên Tỉ chịu đau đi tới trước mặt Vương Nguyên, một khắc đó cậu tựa như con chim nhỏ lấy được tự do bay vào lòng anh.

Vương Nguyên biết cậu không chịu nổi nên đưa tay đỡ lấy cậu.

"Em rất dũng cảm, chỉ cần mỗi ngày đi mười phút như vậy thì rất nhanh em sẽ có thể đi lại được như người bình thường." Đỡ cậu dậy, ánh mắt anh sáng rực rỡ.

"Cám ơn bác sĩ Vương, em nhất định sẽ cố gắng."

Tiểu Trịnh bên cạnh nhìn hai người đứng sát nhau như vậy, sắc mặt xanh lét, ho khan nói: " Dịch thiếu gia, tôi đỡ cậu đi."

Vương Nguyên lúc này mới buông cậu ra, nhìn Tiểu Trịnh đỡ cậu ngồi vào xe lăn.

Anh chỉnh lại áo khoác trắng, "Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh trở lại."

Lúc anh xoay người, Thiên Tỉ hỏi: "Bác sĩ Vương, tôi muốn gặp Đản Đản, anh có thể dẫn nó đến đây chơi với tôi một lúc được không?"

Vừa nói thế, dưới lầu đã truyền đến giọng trẻ con non nớt: " Anh ơi, anh ơi, anh đang ở trên lầu sao?"

Là giọng nói của Đản Đản, Thiên Tỉ chuyển xe lăn tới bên cửa sổ thì thấy một đứa bé đang ôm bóng cao su đứng đó, dưới ánh mắt trời, mái tóc ngắn hơi xoăn, mặc áo thun màu trắng, quần cụt, so với mấy ngày trước càng có nhiều sức sống hơn.

"Đản Đản, anh ở đây." Cậu vẫy vẫy tay với thằng bé.

Vương Nguyên cười nói: "Xem ra anh phải xuống đó mang thằng nhóc kia lên rồi."

"Vậy còn thất thần ở đó làm gì, còn không mau đi đi, bác sĩ Vương!"

Không tới hai phút Đản Đản đã được Vương Nguyên dẫn lên lầu, lúc giao thằng nhóc cho Thiên Tỉ, anh nói: "Đản Đản, em ở đây chơi với anh ấy, anh sẽ nói với mẹ em một tiếng."

"Cám ơn anh Vương !" Lúc này Đản Đản đã được Thiên Tỉ ôm vào trong ngực, lời nói cũng rất lễ phép.

Hộ lý Tiểu Trịnh thấy là một đứa bé năm sáu tuổi thì cũng không suy nghĩ nhiều, Dịch thiếu gia thích chơi cùng nó thì cứ để cậu chơi đi, chỉ cần không phải bác sĩ Vương đó là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro