Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau lần đó, thời gian Thiên Tỉ nằm viện cũng không còn nhàm chán nữa, ban ngày Vương Nguyên sẽ đến trông chừng cậu xuống đất vận động mười phút, sau đó lại có Đản Đản đến chơi với cậu.

Cờ vua, cờ tướng, cờ quân đội, chỉ mới mấy ngày Đản Đản đã dạy cậu rất nhiều loại cờ, nếu đổi lại trên đảo thì đây là chuyện không thể nào.

Bởi vì ở cạnh Tuấn Khải, những thứ học được đều là lễ nghi phức tạp, những thứ cờ bé trai thích này cậu vẫn chưa từng thấy qua.

Trong phòng bệnh sáng ngời truyền đến thanh âm cười vui của đứa trẻ.

Trên giường bệnh màu trắng, một chang trai và một bé trai ngồi xếp bằng cách một cái bàn nhỏ, trên bàn bày các quân cờ tướng màu đỏ và màu xanh, hai người đang hăng hái đánh cờ.

"Ăn pháo của anh !"

"Ăn xe của em!"

"Cẩn thận con tượng của em!"

"Coi chừng con tướng của anh !"

...

Cứ thế em một lời, anh một câu, xem ra ván cờ tương đối hấp dẫn.

Ngón tay trắng nõn cầm lên một quân cờ màu đỏ, đặt xuống quân tướng của đối phương, ha ha cười nói: "Em ăn tướng quân của anh !"

"Anh lại thua rồi, không chơi nữa." Thiên Tỉ rất là nhụt chí, mình thế mà lại thua một đứa bé chưa tới sáu tuổi.

"Em thắng, thật tốt quá, em có thể hôn anh nữa rồi." Đản Đản nhảy đến trước mặt Thiên Tỉ, ôm lấy cậu.

Hai người có một giao ước sẵn trước khi đánh cờ, nếu ai thắng thì có thể hôn người thua một cái. Kết quả Đản Đản thắng liên tiếp mấy ván, cũng đã hôn cậu mấy lần, lần này cũng không ngoại lệ.

Ôm thân thể mềm mại của Đản Đản, Thiên Tỉ nhắm mắt lại nghịch ngợm nói: "Cam lòng thua cuộc, em hôn đi."

Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu lên chạm vào gương mặt cậu, một thanh âm thật to vang lên, sau đó mới không nỡ rời đi.

"Anh, mặt anh thật là thơm." Đản Đản vẫn chưa thỏa mãn nói: "Như một cái bánh ngọt thơm ngào ngạt.

Thiên Tỉ cưng chiều xoa mặt của thằng bé nói: "Mặt anh hôm nay cũng đã bị em hôn đến nát rồi, sau này còn ai dám cưới nữa chứ."

Cậu chỉ nói đùa, nhưng nghe vào tai đứa trẻ lại thành nghiêm túc.

"Không sao, để chú Vương cưới anh !"

"Tại sao lại là chú ấy?" Thiên Tỉ vừa nghe cái tên này, trong đầu hiện lên nụ cười ấm áp của anh.

"Bởi vì chú Vương không có bạn gái, mà chú đó cũng thích anh nữa."

"Sao em biết chú Vương thích anh ?" Thiên Tỉ ôm bé, vuốt vuốt cái mũi nhỏ của bé.

"Lúc chú Vương nhìn anh ánh mắt sẽ sáng lên." Đản Đản chớp mắt to, "Mẹ em từng nói, con trai nếu thích ai đó thì ánh mắt của hắn ta sẽ sáng lên."

"Em tiểu tử thúi này, sao chuyện gì cũng đều hiểu vậy hả." Thiên Tỉ vỗ vỗ đầu bé, tiểu tử này đã mang đến rất nhiều niềm vui cho cậu trong thời gian nằm viện.

"Mẹ nói chú Vương là người tốt, nếu ai làm vợ chú ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc!"

Thanh âm chưa dứt, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói quen thuộc: "Tiểu Đản Đản lại đang nói xấu gì chú đấy hả?"

Hộ lý Tiểu Trịnh mở cửa, thấy Vương Nguyên một thân y phục trắng đứng bên ngoài.

Mấy ngày nay, anh ngoại trừ đến kiểm tra phòng lúc sáng sớm, buổi chiều cũng tới một lần, nguyên nhân rất đơn giản, anh muốn nhìn Thiên Tỉ nhiều hơn một chút.

"Chú Vương, chú cưới anh làm vợ được không?" Đản Đản đứng lên lớn tiếng nói.

Vừa rồi lúc thằng bé nói những lời này đã làm hộ lý Tiểu Trịnh cảm thấy sợ hãi, nhưng không nghĩ đến nó lại lớn tiếng hỏi lên như vậy, đoán chừng vệ sĩ ngoài cửa cũng nghe được rồi.

Dì biết quan hệ giữa Thiên Tỉ và Vương tiên sinh là vị hôn phu hôn thê, hơn nữa tình cảm của Vương tiên sinh cũng không giống như bình thường, nếu như những lời này bị Vương tiên sinh nghe thấy, đứa bé này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Vương Nguyên đi tới, ánh mắt vẫn dừng trên người Thiên Tỉ .

"Bác sĩ Vương, Đản Đản còn nhỏ, đừng nghe nó nói bậy." Thiên Tỉ mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi nhưng cũng đã trải qua việc nam nam hoan ái, cậu biết chuyện này không thể tùy tiện nói giỡn được.

"Em không có nói bậy." Đản Đản nhảy xuống giường chạy đến bên người Vương Nguyên, kéo tay anh nói: "Chú Vương, anh đẹp như vậy, rất xứng đôi với chú."

Vương Nguyên cười thầm, đứa nhỏ này cũng trưởng thành sớm quá đi, Thiên Tỉ đã có vị hôn phu, mình dù có thích cậu đi nữa cũng không có cơ hội.

Anh sờ sờ đầu của bé nói: "Quấy rầy anh lâu như vậy rồi, nhanh về nhà đi thôi."

"Chú Vương." Đản Đản không chịu buông tha, "Chú còn chưa nói có cưới anh hay không mà."

Bây giờ cũng không có cách nào, Thiên Tỉ nói: "Chuyện này không phải là chú quyết định được, cháu phải hỏi anh trước."

Đản Đản lại chạy đến bên giường kéo tay Thiên Tỉ hỏi: "Anh, anh có đồng ý làm bạn gái chú Vương hay không?"

Thiên Tỉ hỏi: "Không phải là vợ sao? Sao lại biến thành bạn gái rồi?"

"Trước tiên làm bạn gái rồi mới thành vợ được."

Thiên Tỉ cười cười, "Nhanh về nhà đi."

"Không, anh vẫn chưa đồng ý mà." Đản Đản là một đứa trẻ bướng bỉnh, chưa nghe cậu đồng ý thì chưa chịu thôi.

Tiểu Khả suy nghĩ một chút nói: "Anh mới mười sáu tuổi, vẫn chưa thể có bạn trai được, nhưng Anh và chú Vương là bạn tốt." Với một bé trai năm sáu tuổi, cậu đương nhiên không thể nói mình đã có vị hôn phu. Nói xong cậu quay đầu nhìn Vương Nguyên một cái, mỉm cười nhợt nhạt.

"Đản Đản, mau trở về đi, nghe lời." Vương Nguyên thúc giục bé.

Nghe câu trả lời của Thiên Tỉ, Đản Đản mất hứng cúi đầu, cũng không dám lại bướng bỉnh nữa, không thể làm gì khác hơn là nản lòng rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn thằng bé rời đi, Thiên Tỉ từ từ đứng dậy ngồi lên xe lăn, sau đó đến bên cửa sổ, vừa lúc thấy bóng lưng nho nhỏ của Đản Đản, cậu bất đắc dĩ cười nói: "Đản Đản thật đáng yêu."

"Một đứa trẻ bướng bỉnh lại trưởng thành sớm." Câu nói của Vương Nguyên như có thâm ý khác.

Hộ lý Tiểu Trịnh thấy đứa bé đã đi rồi, cũng không muốn hai người ở cùng nhau quá lâu nên chen vào nói: "Bác sĩ Vương, mấy ngày nay anh cũng chịu khó tới đây thật nhỉ."

Lời nói châm biếm khiến Thiên Tỉ tức giận trợn mắt nhìn dì ta một cái, dì ta le lưỡi, cúi đầu.

Vương Nguyên không thèm quan tâm, "Thiên Tỉ, anh đưa em ra vườn hoa lớn cho khuây khỏa."

Vườn hoa lớn trong lời Vương Nguyên là hoa viên trước bệnh viện, không phải là vườn hoa nhỏ dưới lầu.

Thiên Tỉ dĩ nhiên là cầu còn không được, nhưng nghĩ tới cảnh cáo của Tuấn Khải lúc rời đi, không thể không cự tuyệt, "Cám ơn, Tiểu Trịnh lúc rảnh có thể mang em tới đó giải buồn là được rồi."

Vương Nguyên nghe ra cậu cố ý từ chối mình, cũng không miễn cưỡng: "Hai ngày nay thuốc của em cũng sắp hết rồi, anh đi lấy thêm." Vương Nguyên luôn cố gắng tìm đề tài.

"Cám ơn." Ngoài hai chữ này, Thiên Tỉ thật không biết nói thêm gì nữa.

"Em nghỉ ngơi cho tốt đi, chút nữa anh sẽ mang thuốc tới."

Tiểu Trịnh càng nghe càng thấy có gì không đúng, "Chuyện đưa thuốc này là việc của y tá, bác sĩ Vương không cần tốn công đi tới đây một chuyến nữa đâu."

"Tôi là bác sĩ của Dịch thiếu gia, đây là trách nhiệm của tôi." Đừng nhìn anh lúc bình thường ôn hòa với mọi người, lúc cần thiết anh cũng sẽ không nể mặt ai, đặc biệt là đối với hộ lý khó ưa này.

Thiên Tỉ lần đầu tiên thấy anh nổi giận, tính tình cũng rất thẳng thắn.

Cậu không lên tiếng, lúc chuyển xe lăn quay người lại thì thấy bóng dáng màu trắng đã biến mất ngoài khe cửa rồi.

"Thiếu gia, thời gian nói chuyện video quy định của tiên sinh đã gần đến rồi." Tiểu Trịnh cố ý nhắc nhở cậu.

Thiên Tỉ lúc này mới nhớ lại, từ sau lần đầu tiên nói chuyện video với Tuấn Khải thì anh quy định năm giờ chiều mỗi ngày là thời gian đối thoại. Cậu nhìn đồng hồ trên tường, bốn giờ năm mươi phút, quả thật thời gian trôi rất nhanh.

"Dì đi lấy máy tính đến đây." Nói xong cậu lại bò lên giường, trên giường vẫn còn bàn cờ tướng, cậu liền dọn dẹp lại.

Trong chốc lát giường đã gọn gàng sạch sẽ, thay vào đó là một cái laptop.

Màn hình bên kia là Tuấn Khải , dường như đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, chẳng qua lần này anh không dùng máy tính mà dùng điện thoại di động.

Sau lưng anh là biển, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào.

"Thiên nhi, thấy không? Sau lưng tôi là biển, cũng là nơi em muốn tới nhất." Đây là câu nói đầu tiên của Tuấn Khải hôm nay.

Thiên Tỉ thầm nghĩ, mình nói mình muốn tới biển nhất khi nào, có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.

Tuấn Khải thấy cậu không nhớ ra, nghiêng đầu nói: "Lúc em ba tuổi, lần đầu tiên thấy biển trong sách đã làm ầm lên muốn tới biển chơi, em quên rồi sao?"

Ông trời ơi, chuyện hồi ba tuổi cậu làm sao nhớ được chứ? Nhưng quái nhân kia lại cứ một mực nhớ rõ như vậy.

"Chuyện lâu như vậy em đã quên rồi." Cậu nhỏ giọng nói đồng thời nhìn xuống bàn phím, có thể cậu đã từng muốn tới biển, nhưng lúc này cậu lại muốn tự do hơn, lấy được tự do cậu muốn đi đâu cũng đều có thể, chỉ cần không phải sống trên hòn đảo kia.

Ngẩng đầu lên lần nữa lại thấy màn ảnh đung đưa, Tuấn Khải đang di chuyển.

Mấy giây sau, sau lưng anh không còn là biển nữa mà là một ngọn núi, xung quanh có nhiều người qua lại.

"Thấy ngọn núi sau lưng tôi không?" Trong lời nói của Tuấn Khải mang theo vài phần tự hào.

"Thấy, không phải chỉ là một ngọn núi bình thường sao?" Thiên Tỉ không thèm để ý chút nào.

"Đừng xem thường ngọn núi này, nó có thể có kim cương quý giá đấy."

Kim cương?

Nghe vậy Thiên Tỉ mới nhớ nguyên nhân anh không ở bệnh viện cùng mình, cậu thật muốn cảm tạ ngọn núi sau lưng anh này, nó giúp anh xa cậu một tháng.

"Chờ đến khi khai thác kim cương xong, tôi nhất định sẽ tự mình chế tạo một chiếc nhẫn đỏ cho em." Ngữ khí của anh vô cùng chắc chắn, dường như đã nắm chắc việc khai thác này rồi.

"Vậy cũng phải rất lâu đi." Cậu thuận miệng nói, sắc mặt Tuấn Khải lại đột ngột thay đổi, "Em không tin năng lực của tôi?"

"Không phải không phải, em chỉ cảm thấy việc khai thác kim cương không đơn giản như vậy!" Tự biết mình nói sai, cậu vội vàng giải thích, Tuấn Khải luôn rất nhạy cảm, đặc biệt là đối với cậu, chỉ cần cậu nói sai một chữ cũng sẽ làm anh tức giận.

"Em không tin cũng không sao, chờ một tháng sau em xuất viện tôi sẽ đưa em tới đây đi nghỉ, thuận tiện thăm vương quốc kim cương của tôi." Tuấn Khải vừa nói xong đã nghe tiếng nổ ầm ầm.

Ngọn núi sau lưng anh bốc khói dầy đặc.

"Công nhân mỏ đang cho nổ núi đấy, không phải sợ." Tuấn Khải vẫn bình tĩnh không hoảng hốt, đừng nói là nổ núi, cho dù sau lưng có người ám toán anh, anh vẫn có thể bình tĩnh xử lý như thường.

Thiên Tỉ không hề sợ vụ nổ này, mà là cảm thấy sợ với kỳ nghỉ tới vương quốc kim cương của anh một tháng sau.

Thật vất vả mới được sống cuộc sống bình thường trong một tháng, cậu bây giờ không muốn trở lại bên cạnh anh nữa.

Không muốn thì không muốn, cậu vẫn hiểu đời này cậu không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Lúc màn hình tối trở lại, cậu nằm trên giường thở hổn hển nhìn trần nhà hồi lâu, cảm thấy trước mắt mờ dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro