Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Trên đỉnh núi, một căn nhà lớn bốn tầng màu xám u ám bị rừng cây rậm rạp che phủ, vì sinh mạng chủ nhân của hòn đảo đã sắp kết thúc nên không khí xung quanh đặc biệt khác thường.

Trong một căn phòng ngủ ở lầu hai, một ông lão hấp hối nằm trên giường, vài bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng đứng xunh quanh.

Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, cánh cửa từ từ mở lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt. Đến khi cửa mở ra hoàn toàn thì cậu chủ nhỏ mới nhẹ nhàng bước đến.

Vài phút trước, quản gia nói với cậu là ông nội đang hấp hối, bảo cậu nhanh đến phòng ông. Đừng nhìn cậu chỉ mới có tám tuổi, tâm trí cậu trưởng thành rất sớm, cậu biết ông nội sẽ chết, về sau ông nội yêu thương cậu sẽ không còn trên đời này nữa.

Cậu đi rất cẩn thận, chỉ bước chậm từng bước, sợ làm ồn đến ông nội.

Lãnh Bà, một quản gia đã lớn tuổi đứng giữa các bác sĩ y tá, không chờ được tiểu thiếu gia đi đến đây đã đi ra khỏi đám người, kéo tiểu thiếu gia tới trước giường.

"Tiểu Thiên." Một cánh tay lạnh lẽo vô lực vươn ra, miệng khó khăn hộc ra hai tiếng.

Tiểu thiếu gia đúng là bé trai sơ sinh trong đêm mưa tám năm trước, Dịch Dương Thiên Tỉ. Nhoáng một cái đã qua tám năm, cậu bé cũng đã dần dần lớn lên, dáng dấp nho nhỏ đã xinh đẹp như tiên nhân, tóc ngắn ôm sát mặt, trán nhỏ được tóc phủ lên càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người.

Nghe tiếng ông nội đau đớn kêu, cậu bước lên trước vài bước, nắm lấy bàn tay ông nội đang vươn ra.

"Ông nội, ông nội!"

Khuôn mặt lạnh lùng đờ đẫn vừa nghe tiếng trẻ con kêu đã lên lại tinh thần. Ông rất rõ tình trạng của thân thể mình. Từ một năm trước, sau khi mắc bệnh nan y ông đã điều trị rất lâu ở bệnh viện nhưng không có hiệu quả, cuối cùng vẫn bị bác sĩ phán tử hình: sống nhiều nhất không quá nửa năm.

Trong nửa năm này, ông vẫn ở lại trên đảo. Dù sao vẫn là một nhân vật phong vân (hô mưa gọi gió), đi cùng ông cũng có vài bác sĩ y tá để quan sát bệnh tình.

Biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, ông vẫn chọn được chết ở nhà. Không ngờ nửa năm thoáng cái đã qua, lời chẩn đoán của bác sĩ cũng được nghiệm chứng, hiện tại ông đang đứng bên bờ vực sinh tử mà đau khổ giãy dụa.

Trước mắt ông là Dịch Dương Thiên Tỉ, bảo bối của đứa cháu trai. Lúc mới tới vẫn còn phải bế trên tay, không biết nói, chỉ biết khóc, biết cười, chảy nước miếng. Không biết từ lúc nào, một người lạnh nhạt như ông cũng đã bắt đầu yêu thương chiều chuộng cậu bé. Nguyên nhân rất đơn giản, một cậu bé xinh xắn, nhu thuận, hiểu chuyện như vậy, ai mà không thương được đây? Huống chi cậu bé còn là vợ tương lai mà cháu ông đã nhận định, vừa sinh được mấy tháng đã phải rời khỏi cha mẹ, bị buộc ở lại trên đảo. Những nguyên nhân đó cũng đủ làm một người giết người không chớp mắt như ông phải sinh ra thương cảm, sủng ái từ tận đáy lòng.

Một người là ông lão đang hấp hối, một người là tiểu thiếu gia tám tuổi đang nức nở nghẹn ngào, hai người ôm nhau thật chặt, ánh mắt giao hòa trong không gian cũng không mở miệng nói gì nữa.

Đột nhiên, hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Tuấn Khải như một trận gió xuất hiện ở cửa, anh khoát tay một cái, những hộ vệ đi theo đều đứng lại ngoài hành lang.

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng bắn tới phía trước, các bác sĩ y tá thấy anh đều rối rít lui lại một góc nhỏ trong phòng.

Tuấn Khải bước về trước, ánh mắt anh lướt qua Thiên Tỉ nhưng rất nhanh đã dời đi, cậu vừa trở lại vài giây trước nên bây giờ trước mắt anh mới có bóng lưng nhỏ xinh và mái tóc đen ngắn màu hạt dẻ kia.

Ông nội của anh chỉ còn lại hơi thở mỏng manh nằm trên giường, bộ dạng già nua đó so với ông vua của giới hắc đạo phong vân một cõi năm nào, quả thật tưởng như hai người khác nhau.

"Khải..." Ông đã gặp được đứa cháu này, nhưng bất hạnh ông lại không thể cử động, nói chuyện cũng phải cố hết sức, lúc cháu ông bước tới bên giường ông mới thở phào một hơi.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu, nhìn Tuấn Khải luôn ở bên cậu trong tám năm qua, yếu ớt nói: "Khải, ông nội còn chờ anh." Cậu không dám gọi anh trai, anh ta không cho cậu gọi là anh trai, chỉ duy nhất một chữ 'Khải', nhiều lần cậu cũng muốn hỏi tại sao lại phải gọi như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn trong lòng mà không nói ra.

"Ông nội." Tuấn Khải từ trên cao nhìn xuống thân nhân duy nhất đang nằm trên giường của anh, "Người có thể an tâm rời đi, con sẽ trở thành hắc đạo vương mới, tiếp tục làm chuyện người vẫn chưa làm xong."

Anh vừa nói ra quả thực đã làm các bác sĩ y tá sợ hết hồn, thiếu chủ hắc đạo trong truyền thuyết quả không phải người bình thường, trước mặt thân nhân sắp qua đời, người bình thường sẽ không nói những lời như vậy.

Dịch Dương Thiên Tỉ là do anh một tay nuôi lớn, đối với lời anh nói cũng không lộ ra bao nhiêu cảm xúc, vì cậu biết dù anh mới mười tám tuổi nhưng tâm tính đã là hai mươi tám tuổi, mà anh căn bản cũng không phải người bình thường.

Ông lão lạnh nhạt nhếch môi cười cười, nụ cười rất quái lạ, dường như ông rất vui mừng với biểu hiện của đứa cháu trai. Ông vẫn nắm tay Thiên Tỉ không thả lỏng, lại chậm rãi chuyển qua vị trí của Vương Tuấn Khải.

"Tay..." Ông chỉ nói một chữ nhưng Tuấn Khải đã hiểu, đặt tay mình lên tay ông.

Lúc này bàn tay lạnh lẽo mới buông lỏng, sau đó ông đặt tay Thiên Tỉ và tay Tuấn Khải, bao bọc trong tay mình, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn nhìn hai người chăm chú.

Thiên Tỉ không biết hành động này của ông nội là ý gì, nghĩ lung tung một lúc. Chẳng lẽ ý nói Tuấn Khải phải chăm sóc mình thật tốt, hay là còn có ý gì khác?

Nhưng Tuấn Khải lại hiểu được ý của ông nội, nhưng cũng không nói rõ ra mà chậm rãi cúi xuống bên tai ông, cười như không cười nói: "Ông nội, ông ra đi thanh thản, ông đi rồi, Thiên Nhi sẽ là thân nhân duy nhất của tôi."

Lúc ông lão ngẩng đầu lên đã thu hồi nụ cười quái dị, nghiêm mặt gật đầu vài cái, sau đó ánh mắt nhìn lên trần nhà. Ông cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, sau đó bóng tối ập đến, không biết qua bao lâu, trong bóng tối xuất hiện một tia sáng, thân thể ông chậm rãi bay lên, đi theo tia sáng đó tiến vào một cái động màu đen.

"Ông nội! Ông nội!" Thiên Tỉ nhìn hai mắt ông nội nhắm lại, bàn tay đang nắm tay mình dần trở nên lạnh cứng, cậu biết ông đã qua đời nên kích động kêu ra tiếng.

Quản gia, các bác sĩ đều bắt đầu chuẩn bị, chỉ có một mình Tuấn Khải vẫn đứng yên đó.

"Thiên nhi, ông nội đã chết, chúng ta đi thôi." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Thiên Tỉ thương tâm muốn chết vẫn quỳ ở đầu giường, nắm chặt tay ông nội không muốn đứng dậy.

Tuấn Khải vốn không có nhiều kiên nhẫn, ánh mắt quét về phía Lãnh Bà, "Quản gia, mang thiếu gia về phòng."

Lời nói không có nhiệt độ làm thân thể Lãnh Bà run lên, vội vàng đi tới bên người Thiên Tỉ nói: "Tiểu Thiên, để bà đỡ con về phòng."

Lúc này Thiên Tie đang bi thương mới lấy lại tinh thần, chậm chạp đứng lên, đồng thời cậu cũng nhìn Tuấn Khải đang dùng ánh mắt khác thường liếc mình một cái, sau đó mới nâng chân lên rời khỏi phòng.

Đi theo sau anh, cậu bước từng bước thật ngắn. Phòng của cậu ở lầu ba, rõ ràng đi không tới một phút nhưng cậu đi được vài phút vẫn chưa tới.

Trên cầu thang lầu ba, Tuấn Khải quay đầu nhìn cậu một lần nữa, "Quản gia, bà không cần đi theo, nên làm cái gì thì làm đi."

"Vâng, thiếu chủ." Lãnh Bà đi xuống lầu, để lại Thiên Tỉ đang không biết phải làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro