Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi Thiên Tỉ bị Hoắc Anh bắt lên phi cơ, cậu được đưa tới một quốc gia vô cùng xa lạ.

Đất nước này rất sạch sẽ, trên đường không có bất cứ người nào, yên tĩnh đến kỳ lạ, những điều này là cậu nhìn thấy được từ trong xe limousine.

"Đây là nước nào?" Dựa vào trực giác, cậu biết đây không phải nước A.

Hoắc Anh lạnh lùng cười: "Cố hương của tôi: Brunei!".

Brunei?

Thiên Tỉ cũng biết nước này, ở hòn đảo trên sông kia mấy năm, thầy giáo tại gia lúc dạy lịch sử thế giới đã từng nói về quốc gia nhỏ này.

Quốc gia này rất nhỏ, nhưng vì là nơi sản xuất dầu mỏ nên rất giàu có và đông đúc.

"Sao anh lại nói cho tôi biết? Anh không sợ tôi báo tin cho Tuấn Khải đến đây sao?" Cậu đang ngồi cạnh một người đàn ông nguy hiểm, vậy mà cậu không hề cảm thấy sợ hãi.

Nếu nói lần đầu tiên Hoắc Anh nhìn thấy cậu, cho rằng cậu là một người thiện lương không biết tính kế, lần thứ hai gặp nhau ở ven biển, đối mặt với những truy hỏi của cậu, anh lại cho rằng cậu là một người tùy hứng ngang ngược, nhưng chính vì lúc anh bắt cậu lên trực thăng, sự bình tĩnh của cậu, sự can đảm của cậu đã một lần nữa khiến anh phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Rốt cuộc cậu là một thằng nhóc như thế nào?

Rõ ràng là vị hôn thê bị một ông vua hắc đạo nuôi nhốt mười mấy năm, vì sao lại có lúc giống như thiên sứ, lúc lại có tâm tư như một yêu nhân.

Anh nhớ rõ lúc cậu bị trói lên phi cơ, không khóc nháo, không kêu la, càng không sợ hãi như những hài tử bình thường, thậm chí trong ánh mắt trong suốt của cậu còn thấy được mấy phần mong đợi, giống như cậu đã chờ đợi được rời khỏi đó từ lâu.

"Cậu sẽ không, cậu còn hận không thể chạy trốn khỏi anh ta nữa kìa." Mắt nhìn người của Hoắc Anh từ trước đến nay đều rất chuẩn, nên anh mới kiên định nói: "Tôi nói không sai chứ?"

"Anh rất thông minh!". Thiên Tỉ cũng không phủ nhận: "Anh muốn xử trí tôi như thế nào?"

"Tôi muốn dùng cậu để đổi lấy mỏ kim cương của Tuấn Khải." Vốn Hoắc Anh mạo hiểm một mình trà trộn vào hải đảo là muốn chứng thực tin đồn. Sau khi anh tiến vào được thì lại phát hiện trên đảo không có kim cương, chỉ có ruby. Nhưng anh rất không cam lòng, anh nghĩ nhất định là Tuấn Khải cố tình nói không có kim cương để lừa mọi người.

Thiên Tỉ cười lạnh: "Thiệt thòi anh phải ở trên đảo làm công nhân hai ngày rồi, chẳng lẽ anh không biết nơi đó căn bản không có kim cương, chỉ có ruby hay sao?"

"Tôi không tin, nhất định là Tuấn Khải cố ý để lộ, sự thật là hắn ta không muốn có quá nhiều người dòm ngó kim cương của mình."

"Tôi là người anh ta yêu nhất, anh ta sẽ không gạt tôi." Giọng điệu của Thiên Tỉ vô cùng thành thục cẩn thận, không hề giống một cậu nhóc mười sáu tuổi chút nào.

"Vậy sao?" Hoắc Anh bắt chéo chân, "Nói vậy nếu Tuấn Khải biết được người mình yêu đã rời khỏi hắn, nhất định sẽ tức đến chết."

"Tức chết thật hẳn là không, nhưng tức giận đến giết người nhất định là có!". Đây là hiểu biết của Thiên Tỉ đối với anh.

"Đúng là giết người như ma." Hoắc Anh thêm mắm thêm muối một phen.

Nghe thấy hình dung của anh, Thiên Tỉ nghi ngờ quay đầu: "Anh nhất định là kẻ thù của Tuấn Khải rồi, nếu không sẽ không hình dung về anh ấy như vậy."

"Nói kẻ thù cũng chưa đúng, nhưng đương nhiên không có khả năng là bạn bè, nếu dùng một từ để hình dung cho đúng thì là người trong nghề." Hoắc Anh nhìn ra phía trước, nhìn cố hương đã lâu không trở về này, nói tiếp: " Cậu cũng biết người trong nghề, nhiều lúc cũng vì lợi ích chung mà phải chém giết nhau một trận."

Thiên Tỉ nghe rất nghiêm túc, cậu loáng thoáng cảm nhận được, người đàn ông ngồi bên cạnh này cũng nguy hiểm giống như Tuấn Khải, vì xuất thân của họ đều là từ hắc đạo.

"Anh không phải tên Hoắc Anh đúng không." Cậu cười nhạt, "Anh có can đảm nói cho tôi tên thật của anh không?"

"Hoắc Yêu, Hoắc Anh là em trai họ của tôi, đã chết lâu rồi, tôi mạo danh thân phận của em ấy mới có thể trà trộn vào đảo."

"Hoắc Yêu, tên này khí phách hơn Hoắc Anh, tôi thích tên này." Lúc này Thiên Tỉ rõ ràng muốn nịnh bợ anh, nói chuyện với anh ta lâu như vậy, cậu không cảm thấy có nguy hiểm gì, ngược lại còn có cảm giác đạt được tự do. Cậu xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, người đi đường rất ít, họ vừa nói vừa cười, ven đường có vườn hoa ngăn nắp xinh đẹp. Cậu thích sự yên tĩnh của quốc gia giàu có này, nếu có thể cậu sẵn lòng ở lại đây làm một người tự do.

"Cậu không sợ tôi là người xấu?" Trong đôi mắt Hoắc Yêu lóe lên tia sáng quái dị.

"Không sợ!". Thiên Tỉ rất chắc chắn với suy nghĩ của mình, "Vết thương này là do anh cắt, nếu anh là người xấu, hẳn sẽ không dán băng keo cá nhân giúp tôi lúc ở trên máy bay."

Hoắc Yêu cười to, chóp mũi dí sát vào mặt cậu: "Tiểu tử ngốc, cậu quá ngây thơ rồi, lão yêu tôi là người xấu, tôi vốn là đang nghĩ làm sao để Tuấn Khải giao kim cương của hắn ra. Cậu đã giúp tôi một chuyện lớn, không chỉ giúp tôi rời khỏi đảo thành công, mà còn là một con cờ trong tay tôi nữa."

Thiên Tỉ cũng mỉm cười: "Tôi cũng rất rất nghiêm túc nói cho anh biết, nếu anh muốn dùng tôi đổi kim cương, kết cục sẽ chỉ là vừa mất phu nhân lại thiệt quân* mà thôi."

(*) Vừa mất phu nhân lại thiệt quân: 'Chu lang diệu kế an thiên hạ, bỗi liễu phu nhân lại chiết binh.' Đây là dựa theo tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả lại tiêu hết cả vốn liếng của mình."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa tóe ra tứ phía, ẩn chứa huyền cơ.

Sau đó, hai người tương đối trầm mặc, trong xe có sự yên tĩnh hiếm thấy.

Rất nhanh, xe đã đi qua con đường vắng vẻ đó, chạy đến trước một căn nhà lớn thì dừng lại. Trong mắt Thiên Tỉ, kiến trúc nhà cửa ở Brunei rất kỳ lạ, thoạt nhìn đều có chút cảm giác như hoàng cung.

Xuống xe, cậu cẩn thận đi vào căn nhà lớn, nội thất bên trong quả nhiên rất nguy nga lộng lẫy. Lúc ở trên máy bay, cậu vẫn cho là sẽ bị anh bắt trói đến một căn phòng tối âm u, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Ngay lúc cậu ngây thơ cho rằng mình sẽ được tự do tự tại ở đây, sau lưng truyền đến âm thanh kỳ lạ, cậu quay đầu lại, thấy có vài chiếc xe vừa đến, mấy người mặc đồ đen bước xuống rồi lập tức bao vây quanh căn nhà.

Cậu thất vọng cười, hóa ra cậu chẳng qua chỉ là chuyển từ nhà tù này sang một nhà tù khác mà thôi.

__

Thời gian này cũng không khác gì lúc ở bên Tuấn Khải lắm, mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì đi ngủ, chỉ khác là mỗi đêm cậu không bị người đàn ông đó tra tấn nữa, mà lỗ tai lại bị một người nam nhân khác hành hạ.

So với Tuấn Khải, rất rõ ràng Hoắc Yêu là một người đàn ông phong lưu đa tình.

Mỗi ngày, Thiên Tỉ đều phải nhìn anh ta mang theo những người nam nhân xinh đẹp mảnh khảnh khác nhau về nhà buổi tối, mỗi lần cậu đi qua phòng anh ta sẽ nghe thấy tiếng nam nhân thở dốc truyền đến, cậu cũng là người từng trải, đương nhiên biết bọn họ đang hưởng thụ cá nước thân mật trên giường.

Lúc này, cậu mới phát giác ra một ưu điểm của Tuấn Khải, đó là chung tình, nhưng bị một người đàn ông có tâm lý không hoàn chỉnh như vậy yêu, cậu cũng không rõ là phúc hay họa.

Cậu xoay người rời đi, chưa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng mở cửa.

"Hóa ra cậu có thói quen nghe lén người khác hoan ái." Giọng nam quen thuộc, nhưng so với Tuấn Khải thì nhiều thêm mấy phần trêu ghẹo tán tỉnh.

Thiên Tỉ quay đầu, thấy Hoắc Yêu để trần thân trên, khoanh hai tay trước ngực lười biếng dựa vào cửa.

"Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi. Là do âm thanh người nam nhân của anh quá to, không phải tôi cố ý nghe lén."

"Oh, phải không?" Hoắc Yêu từ từ tiến lên, "Những người nam nhân này của tôi, so với cậu thì thật sự là kém hơn, mông cong não bé, mà cậu, mông vừa đầy đặn lại còn có đầu óc."

"Lời này của anh có ý gì?" Thiên Tỉ tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

"Không ý gì cả, chỉ đột nhiên cảm thấy một cậu nhóc nghiêng nước nghiêng thành như cậu, để đó không dùng quả là đáng tiếc." Anh vươn ngón tay nâng cằm cậu lên, "Thế nào, có hứng thú làm người của tôi không?"

"Ha ha ha!" Thiên Tỉ cười đến chảy cả nước mắt.

"Lời tôi nói buồn cười lắm sao?"

"Không phải anh muốn dùng tôi để đổi kim cương sao? Nếu để Tuấn Khải biết anh chiếm đoạt tôi, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ giết chết anh."

"Nếu tôi nói tôi đã thay đổi chủ ý, tôi không muốn kim cương nữa thì sao." Hoắc Yêu nhún vai, lạnh nhạt buông lời.

"Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh." Thiên Tỉ gạt ngón tay anh ta ra, "Tốt nhất anh vẫn là nhanh trở về cùng với người nam nhân của anh đi."

"Lão yêu tôi chưa từng ép buộc người khác lên giường với mình, cậu đã kiên quyết như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng." Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng mà, nếu có một ngày cậu nghĩ thông suốt, phòng tôi, giường tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu."

"Hoắc Yêu!" Thiên Tỉ tức giận nhớ kỹ tên anh ta, "Anh muốn nhốt tôi ở đây đến khi nào?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ." Anh không cảm thấy khó khăn với chất vấn của cậu.

"Anh..." Ngay lúc Thiên Tỉ còn đang muốn mắng anh ta thì anh ta đã lắc mình vào phòng, cửa tuy đã đóng nhưng rất nhanh đã truyền đến âm thanh tán tỉnh, dụ dỗ.

Cậu tức giận bịt chặt hai tai, chạy về phòng mình, dựa vào cửa, ngực không ngừng nhấp nhô thở gấp.

Cậu đã rời khỏi Tuấn Khải ba ngày, trong ba ngày này cậu chỉ có thể ở trong căn nhà lớn, ngoại trừ nhìn thấy Hoắc Yêu mỗi ngày mang nam nhân về nhà và những vệ sĩ, người giúp việc thì chưa từng nhìn thấy được ai khác. Cậu đương nhiên không biết lúc này Tuấn Khải đã sắp nổi điên rồi.

__

Hòn đảo trên sông ở nước A. (giang đảo, đảo ngoài biển là hải đảo, về sau sẽ dùng từ này thay thế cho ngắn gọn)

Trong căn phòng ngủ của Tuấn Khải và Thiên Tỉ, toàn bộ rèm cửa đã đóng kín, đêm khuya lại không bật đèn, khiến nơi này giống như một địa ngục chốn nhân gian.

Trong một góc phòng, Tuấn Khải đang cứng ngắc ngồi, trong tay cầm remote, hai mắt không có tiêu cự.

Thiên nhi đã rời khỏi anh ba ngày, ba ngày này anh đã cho người đi dò la tin tức xung quanh nhưng vẫn không tìm được hành tung của cậu. Anh lại quay về thế giới cô độc vào năm mười một tuổi kia, không nói, không cười, trong đầu chỉ có bóng dáng của Thiên nhi.

Siết chặt remote màu đỏ trong tay, màn hình cách đó không xa sáng lên, thân thể mê người của Thiên nhi xuất hiện.

Anh không biết một ngày này anh đã xem bao nhiêu lần rồi, chỉ có như vậy trái tim anh mới dễ chịu được một chút, lắng nghe giọng nói mềm mại, ngắm nhìn thân hình mê người, anh cảm thấy cậu vẫn đang ở rất gần bên anh.

Chỉ là hình ảnh trong màn hình rồi cũng sẽ biến mất, lúc này chính là lúc anh khó chịu nhất, hận không thể phá hủy cả thế giới này.

Thiên nhi, tôi sẽ tìm được em, đến lúc đó cho dù em có đi đâu, tôi cũng sẽ biết hết.

-----------❤️❤️❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro