Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Thiên Tỉ chỉ cúi đầu nhìn đôi giầy trên đất.

Giầy thể thao của Vương Nguyên rất mới, hẳn là vừa mua cách đây không lâu, mà giầy da của cậu tuy cũng mới, nhưng đi dọc đường đã bị lấm bụi đất, cũng tựa như cậu, bề ngoài xinh đẹp như hoa, nhưng thân thể lại bẩn vô cùng.

"Sao em không nói gì?" Vương Nguyên cảm nhận được sự xúc động của cậu, " Thiên Nhi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh."

Thiên Tỉ bị tiếng nói to của anh làm lạc mất tâm trí, bởi vì hai chữ " Thiên Nhi" này do anh nói ra có một cảm giác khác, nó như một dòng suối trong thấm nhuận vào tận đáy lòng, nhưng nếu nó do Tuấn Khải nói ra thì lại như một chú ngữ của ác ma.

Cậu bị ma xui quỷ khiến ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt kia, lúc này cậu mới nhận ra đôi mắt này mới là thứ mà cậu mong muốn.

"Vương Nguyên, không phải là em không nhận anh, mà do em thật sự rất sợ." Cậu lắc mạnh đầu, "Nói với anh những lời này cũng có ích gì chứ, anh không hiểu, anh không hiểu."

Đôi tay rộng của Vương Nguyên giữ chặt hai vai cậu, "Đừng sợ, nhìn vào mắt anh, em nhìn kỹ vào mắt anh đi." Anh giống như một nhà thôi miên, từ từ làm mềm tâm của Thiên Tỉ.

Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng nàn.

"Vương Nguyên, đôi mắt anh thật sự rất trong, nhưng mắt em lại quá hỗn độn, em không xứng với anh đâu." Nước mắt nóng ướt ngậm ngùi trong hốc mắt của Thiên Tỉ.

" Thiên Nhi, em đừng sợ, ở đây là Brunei, chỉ là một nước nhỏ, không ai có thể biết chúng ta ở cùng nhau, đúng không?" Lời nói của Vương Nguyên như một cơn gió nhẹ, thổi tới gương mặt của Thiên Tỉ, âm ấm.

"Thật vậy sao?" Phòng tuyến tâm lý trong Thiên Tỉ rốt cuộc cũng bị phá tan.

Vương Nguyên giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua gương mặt cậu: "Là thật, có anh ở đây, anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc tự do tự tại."

Tim của Thiên Tỉ bị hòa tan hoàn toàn rồi, cậu ném cặp sách trong tay xuống, nhào vào lòng anh.

__

Trong xe ô tô màu trắng, Thiên Tỉ dựa vào ghế lái phụ ngủ thiếp đi, đây là giấc ngủ an ổn nhất từ trước đến nay của cậu. Trên lông mi dài vẫn còn đọng nước mắt, nhưng khóe miệng ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt vẫn khiến người ta cảm giác được lúc này cậu đang hạnh phúc.

Lúc chập tối, gió lạnh thổi về, Vương Nguyên  xoay người ra băng ghế sau lấy áo khoác choàng lên người cậu, sau đó kéo kính xe bên cạnh cậu lên, rồi anh quay đầu nhìn ánh chiều tà ngoài cửa.

Lúc này, tâm tình của anh đang rất phức tạp.

Sau khi anh và Thiên Tỉ nhận nhau thì bọn họ lên xe, nói rất nhiều điều với nhau, đa phần là cậu nói còn anh nghe. Anh vốn tưởng rằng người đàn ông ở nước A kia chỉ là giàu có thôi, không ngờ anh ta lại là vua trong giới hắc đạo, là người máu lạnh người khác vừa nghe tin đã sợ mất mật. Mà quá khứ của Thiên Tỉ cũng không đơn thuần như anh nghĩ, cậu vừa sinh ra không bao lâu đã phải rời khỏi người nhà, bị người đàn ông điên cuồng kia, cũng là vị hôn phu của cậu chiếm lấy nuôi dưỡng. Hơn một tháng trước cậu mới may mắn thoát khỏi hắn, sau cùng vì liều mình cứu một đại ca hắc bang, cậu mới có được tự do. Tự do này là do cậu dùng mạng mình đổi lấy. Một cậu nhỏ mười sáu tuổi mà lại có can đảm như vậy, thật sự khiến anh phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy ánh chiều tà ngoài chân trời kia rất đẹp, đỏ rực như khuôn mặt của Thiên Tỉ.

Anh quay đầu nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn kia lộ ra dưới lớp áo bành tô, lông mi dài phủ một lớp bóng mờ, chóp mũi thở ra hơi thở cực kỳ mê người, còn có đôi môi đỏ mọng kia lại càng mê hoặc anh hơn nữa.

Cậu rõ ràng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể nói đó như một truyền kỳ nhiều màu sắc. Anh có thể gặp được cậu còn là một duyên phận vô cùng kỳ diệu. Thử hỏi, thế giới rộng lớn như vậy, hai người chia tay hơn một tháng mà lại có thể gặp được nhau ở một quốc gia khác. Cho nên anh phải trân trọng cậu thật tốt, trong lòng anh, cậu vẫn chỉ là một thiếu niên thuần khiết như hoa mà thôi, anh muốn dùng vòm ngực rộng lớn của mình che chở cho cậu, bảo vệ cậu, không để cậu phải chịu thương tổn gì nữa.

Sau khi ánh hoàng hôn dần tắt ở phía chân trời, Thiên Tỉ ngủ thiếp một hồi cũng tỉnh dậy. Cậu vừa mở mắt đã thấy ngay khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của Vương Nguyên. Cậu rất muốn, về sau mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh như vậy.

"Nguyên Nguyên, em ngủ bao lâu rồi?"

Vương Nguyên nhìn đồng hồ trên tay: "Khoảng hai mươi phút."

Cậu bật ngồi dậy: "Khuya rồi, em phải về thôi."

"Chúng ta vừa gặp lại nhau mà, ăn tối cùng nhau đã chứ." Vương Nguyên đưa điện thoại cho cậu: "Gọi điện thoại về nhà, nói với mẹ nuôi em ăn tối xong rồi sẽ về."

"Chuyện này..." Thiên Tỉ do dự, cậu có một gia đình tự do ở Brunei này, có mẹ nuôi, sau khi tan học là về nhà ngay, chưa từng ăn cơm bên ngoài bao giờ.

Thấy cậu do dự, Vương Nguyên cười nói: "Em gọi điện đi rồi để anh nói."

Thiên Nhi đương nhiên cũng muốn ăn tối với anh, cậu bấm điện thoại gọi về nhà, sau vài hồi chuông Ngô Sương cũng tiếp điện thoại.

"Mẹ, hôm nay con không ăn tối ở nhà."

"Vậy con ăn ở đâu?" Ngô Sương cũng cảm thấy kỳ lạ, con trai nuôi của bà chưa từng ăn cơm bên ngoài mà.

Thiên Tỉ cười nhìn Lăng Thiên, Vương Nguyên hiểu ý cầm lấy di động trong tay cậu, anh nói: "Dì, con là Vương Nguyên, là bác sĩ ở bệnh viện sáng nay, bây giờ con đang ở cùng Thiên Nhi, chúng con vừa nhận nhau lúc nãy, nên tối nay con muốn ăn một bữa cơm với em ấy, sau khi ăn xong con sẽ đưa em ấy về nhà, xin dì cứ yên tâm."

Ngô Sương cũng rất có thiện cảm với cậu bác sĩ này, nghe lời nói nho nhã lễ độ của anh, bà đương nhiên cũng không phản đối.

__

Vương Nguyên đưa Thiên Nhi tới một nhà hàng do bạn anh mở, việc làm ăn của nhà hàng rất tốt, ông chủ nhà hàng dẫn bọn họ đến một căn phòng yên tĩnh.

Ông chủ tự mình bưng thức ăn lên, lúc mang lên thỉnh thoảng còn liếc nhìn Thiên Tỉ vài lần, sau đó cười nói với Vương Nguyên: "Tên nhóc này, quen bạn gái xinh đẹp như vậy từ lúc nào hả?"

"Chúng tôi đã quen nhau lúc ở nước A rồi." Vương Nguyên nhanh nhẹn đáp, Thiên Tỉ đẩy đẩy tay anh, anh cảm thấy mình cũng hơi nhiều lời. Theo tình huống của Thiên Tỉ bây giờ thì không thể nhắc tới chuyện ở nước A với bất cứ ai, cho dù là bạn bè thân thiết nhất của anh cũng không được.

Ông chủ cười cười không nói, thức thời rời khỏi phòng ăn.

"Xin lỗi, vừa rồi anh không cẩn thận nói sai." Vương Nguyên thấy người bạn rời đi, lập tức nhận lỗi với Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ nhìn một bàn thức ăn ngon miệng trước mắt, đói bụng đến muốn chảy nước miếng, cậu cười khẽ nói: "Không sao, chắc là không có chuyện gì đâu, nếu anh cảm thấy cắn rứt lương tâm thì lấy đĩa đùi gà nướng kia giúp em đi." Cậu chỉ chỉ thức ăn trên bàn nói: "Món này, món này, món kia nữa, đều là những món em thích ăn."

Đây mới là tính cách cậu nên có, Vương Nguyên thích dáng vẻ cười khẽ hoạt bát của cậu, không nói thêm gì mà giúp cậu gắp đồ ăn vào chén.

Thiên Tỉ không ngờ vì hai tên nam sinh ghen tuông kia mà cậu có thể gặp lại Vương Nguyên, thế giới to lớn, biển người mênh mông, họ lại có thể gặp nhau ở đất nước này, không thể không nói đây chính là lễ vật tốt nhất mà ông trời đã ban cho cậu, cậu dùng mạng đổi lấy tự do hoàn toàn xứng đáng.

Một tiếng sau, hai người đều đã "cơm no rượu say".

Lúc ra về, ông chủ nhà hàng, bạn của Vương Nguyên đưa hai người bọn họ ra chỗ đậu xa, tận mắt thấy Vương Nguyên thắt dây an toàn cho bạn gái, sau khi hai người đều ngồi vào xe anh ta mới nói với Vương Nguyên: "Cậu cũng giỏi lắm, có được bạn gái mềm mại xinh đẹp thế này, lúc kết hôn nhất định phải thông báo cho tôi đầu tiên, biết không?"

"Tôi biết rồi, cậu trở nên lề mề như vậy từ khi nào hả." Vương Nguyên khởi động xe, phóng nhanh đi.

Thiên Tỉ không có thiện cảm với người bạn này của Vương Nguyên, nhưng cũng không ghét anh ta. Cậu thuận miệng hỏi: "Anh thân với ông chủ nhà hàng này quá nhỉ."

"Đã chơi cùng nhau từ nhỏ rồi." Vương Nguyên vừa lái xe vừa trả lời.

"Vậy chắc anh ta cũng đáng tin." Cậu có chút chần chờ: "Nhưng mà, anh vẫn nên ít nói chuyện của em với anh ta đi, được không?"

"Anh hiểu rồi."

Nửa giờ sau, hai người về đến nhà, vì trước khi về cậu đã gọi điện thoại nên Ngô Sương đã sớm chờ trước cửa, cũng mời Vương Nguyên vào trong nhà ngồi một lúc.

Thiên Tỉ đương nhiên không dám nói thật với mẹ nuôi, chỉ nói Vương Nguyên là người thân của một giáo viên trong trường, hai người đã biết nhau từ trước, lúc sáng đang ở bệnh viện nên không tiện nhận nhau.

Ngô Sương rót cho Vương Nguyên một ly trà, theo phong tục của Brunei, khách tới nhà nếu không uống trà của chủ nhà thì rất không lễ phép, nên anh nhận chén bằng hai tay, uống vài ngụm là hết.

Sau khi hàn huyên một lúc, Vương Nguyên đưa anh ra xe, dưới ánh trăng nhu hòa, hai người như một đôi tình nhân đã bên nhau từ lâu, rất ấm áp ngọt ngào.

Thiên Tỉ không ngờ, mạng mình không chỉ đổi được tự do, mà còn đổi được tình cảm tốt đẹp như vậy. Bốn tháng nay cũng không có phong ba gì xảy ra, nên cậu mới khờ dại cho rằng đã qua bốn tháng rồi, cậu đã được an toàn, Tuấn Khải có bản lĩnh đến mức nào cũng không thể tìm thấy cậu ở Brunei này được.

Ở cùng Vương Nguyên cậu cảm thấy rất vui. Vương Nguyên vừa tan tầm là đến trường đón cậu tan học, có khi anh sẽ đưa cậu về nhà, có khi đưa cậu đi ăn cơm dạo phố, hai người cứ như một đôi tình nhân đã gắn bó thân thiết từ lâu vậy.

Ở Brunei cũng không có hoạt động giải trí gì, nơi này không giống với những nước khác, không có quán bar, không có quán ăn đêm, không có chỗ vui chơi, nên ở đây đa số đàn ông đều ở nhà, vừa về nhà là vui vẻ với vợ, không có vợ thì làm hộ hoa sứ giả cho bạn gái, chăm chút bạn gái đến trắng trẻo mập mạp. (*hộ hoa sứ giả: người bảo vệ, che chở)

Hơn nữa , ở đây... không kì thị đồng tính luyến ái.

Thiên Tỉ nghĩ, đất nước này thật sự rất thích hợp với cậu.

Có đôi khi cậu cũng nhớ tới Hoắc Yêu, ở Brunei này rất an nhàn, nhưng sao anh ta phải lang bạt đến nước A chứ, lại còn làm một đại ca hắc đạo chính cống nữa, tuy thế lực không lớn mạnh như Tuấn Khải nhưng cũng là một nhân vật lớn giàu có. Cậu có được cuộc sống gia đình tự do như hôm nay cũng phải cảm tạ anh. Lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng cậu cũng đến gần tòa nhà đã từng nhốt mình hơn mười ngày kia nhìn nó từ xa, nhưng nơi đó không có động tĩnh gì nữa, thì ra người ở đó đã sớm đi rồi, chỉ còn lại một căn nhà trống. Có lẽ lão yêu đã rời khỏi Brunei, sự nghiệp của anh ta không đặt ở đây, đương nhiên không cần phải ở lâu dài, cậu lại càng không thể hi vọng có một ngày hai người sẽ gặp lại nhau, cho dù có gặp được thì cũng chỉ như hai người không quen biết mà thôi.

Lúc cậu cho rằng mọi sóng gió đều đã qua, rốt cục cũng đã có được một cuộc sống ổn định, thì bên kia Đỗ Uy Lợi đang dẫn theo một đám người đi đến Brunei, chỉ cần anh ta xác nhận được cậu đang ở đây thì Tuấn Khải sẽ lập tức dùng máy bay tư nhân đuổi đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.

Vì sao Đỗ Uy Lợi lại mang người đến Brunei, anh ta cũng là do sốt ruột. Bốn tháng nay anh ta bày thiên la địa võng ở nước A và các nước lớn khác nhưng vẫn không có tin tức gì của Thiên Tỉ, còn tên "lão yêu" kia lại như bốc hơi khỏi thế gian vậy, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Tuấn Khải. Anh tựa như diều bị đứt dây, một chút manh mối cũng không có. Kỳ hạn nửa năm chỉ còn lại một tháng, vì bên Tuấn Khải cũng không tìm được Dịch thiếu gia, nên cái mạng nhỏ của anh mới tạm thời giữ được. Nhưng kỳ hạn nửa năm vừa đến Tuấn Khải sẽ lập tức tìm anh, mạng này cũng mất. Tuy anh luôn cuồng vọng tự đại, nguy hiểm trước mắt vẫn thấy chết không sờn, nhưng đến lúc thật sự phải mất mạng thì anh vẫn sẽ sợ hãi. Không có đầu mối, anh phải đọc lại tư liệu của Hoắc Yêu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu "lão yêu" đã có thể mạo danh Hoắc Anh, thì giữa hai người nhất định có mối liên hệ nào đó, nhìn lại nơi hắn ta sinh sống lúc trước, đầu óc anh có chút thông suốt, vì vậy anh quyết định đến Brunei truy tìm. Kỳ hạn nửa năm đã đến gần, lúc này anh chỉ có thể làm một trận sinh tử sau cùng thôi.

Vì thế, trong vòng vài ngày, trên các kênh tin tức ở Brunei đã xuất hiện hình ảnh của Thiên Tỉ và thông báo tìm người. Nhưng người ở đây lại không thích lo chuyện bao đồng, phương pháp thông báo tìm người cũng không có hiệu quả mấy.

Đỗ Uy Lợi vẫn chưa hết hi vọng, anh để các thủ hạ của Tuấn Khải cầm ảnh Thiên Tỉ xuống phố hỏi thăm người đi đường, may mà đất nước này cũng không lớn, Tuấn Khải lại đưa cho anh rất nhiều người, phân bố đến từng thành phố cũng không quá vất vả.

Anh mỗi ngày đều đếm ngược đến kỳ hạn nửa năm, mười ngày, chín ngày, tám ngày, bảy ngày,... Ngay lúc anh nản lòng thoái chí thì một thủ hạ báo cáo lên, một ông chủ quán ăn khi nhìn thấy ảnh chụp của Dịch thiếu gia thì có sắc mặt lạ thường, sau khi do dự lại nói là không biết Dịch thiếu gia.

Kỳ hạn chỉ còn sáu ngày, anh có được tin lập tức tự mình đến tìm ông chủ nhà hàng, anh đã suy nghĩ rất nhiều phương pháp, bất kể là thưởng tiền hay là uy hiếp cũng phải dùng hết thủ đoạn để bức ông chủ này nói thật.

Không khó khăn phức tạp của anh nghĩ, ông chủ nhà hàng này rất tham tiền, vừa thấy một cặp da đô la trong tay anh, ánh mắt của ông ta đã sáng lập lòe, hai tròng mắt thiếu chút nữa rớt luôn ra ngoài.

"Tôi có biết cậu nhóc này, cậu ấy đang học ở một trường trung học, nhưng không phải tên Thiên Tỉ mà tên là Ngô Thiên, còn có một người bạn trai là bác sĩ tên Vương Nguyên. Bọn họ quen nhau được bốn tháng, tình cảm rất tốt, mỗi tuần đều đến chỗ tôi ăn cơm một hai lần." Ông chủ nghĩ nghĩ rồi nói: "Chút nữa bọn họ sẽ tới, mấy người coi như vừa lúc gặp được, nhưng ngàn vạn lần đừng nói là tôi mật báo đó."

"Rất cám ơn ông, toàn bộ số tiền này là của ông." Đỗ Uy Lợi đột nhiên có loại cảm giác "đi mòn gót sắt chẳng tìm được, lúc tìm được thì chẳng mất bao nhiêu công"*. Anh ta đã tìm Dịch thiếu gia hơn bốn tháng nay, không ngờ lại tìm được cậu ở nơi "sơn cùng thủy tận" này. (*sơn cùng thủy tận: xa xôi hẻo lánh)

(*) Nguyên văn là câu thành ngữ "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu", ý nghĩa thì đã dịch ở trên.

Ông chủ nhà hàng cười hì hì lộ ra răng vàng đầy miệng, ôm va li tiền, trong lòng vui mừng đến nở hoa.

__

Theo lời gợi ý của ông chủ nhà hàng, Đỗ Uy Lợi và mấy người đàn ông mặc Âu phục đen đi tới ngôi trường mà Thiên Tie đang theo học. Bây giờ đang là giờ học, anh ta để một người đến phòng trực ban hỏi có học sinh tên là Ngô Thiên này hay không, sau khi có được câu trả lời khẳng định, anh lập tức gọi điện cho Tuấn Khải.

Thiên Tỉ đang chăm chú nghe giáo viên giảng bài, mí mắt phải không biết vì sao giật mạnh một cái, sau đó lại giật liên tục. Cậu day nhẹ mắt phải, nhân lúc nghỉ ngơi hết tiết cậu đi rửa mặt, mắt phải cũng không nhảy nữa.

Cậu nghĩ có lẽ mình quá mệt mỏi thôi, mắt phải bị giật là do căng thẳng. Lúc cậu quay về phòng học, cậu không biết Tuấn Khải đã lên máy bay riêng rời khỏi nước A rồi.

Chuông tan học reo lên, sắc trời tối dần, vừa chạy đến vườn trưởng thì có mưa nhẹ. Cậu không mang theo ô, đã che cặp sách lên đầu nhưng tóc vẫn bị ướt, lúc chạy đến cổng trường học trú mưa, cậu thở gấp một hơi, nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Vương Nguyên đang dừng ở một nơi cách một cái cây lớn không xa.

Vương Nguyên không chỉ là một bác sĩ giỏi, mà còn là một người biết săn sóc cẩn thận, thấy bạn gái đứng trước cửa trường, anh lập tức xuống xe, mở ô đi đến chỗ của Thiên Tỉ.

Hôm nay Thiên Tỉ mặc đồng phục học sinh, tóc bị ướt mưa nên bết hết vào mặt, đứng trước cổng trường rất dễ nhận thấy. Cậu chỉ đứng một lát đã thấy Vương Nguyêm cầm ô đi về phía mình.

Một cây dù lớn rất nhanh đã che trên đầu cậu, cánh tay ấm áp vòng qua eo cậu, cậu như chim non núp vào vòng ôm của Vương Nguyên, hai người đi chung ô đến chiếc xe màu trắng.

Vào xe, Vương Nguyên cẩn thận lấy một cái khăn lông khô, cưng chìu lau cho Thiên Tỉ.

"Bị ướt mưa nhất định phải lau khô, nếu không thì rất dễ nhiễm bệnh."

"Xem em này, mặc ít như vậy, mùa này rất lạnh, phải mặc thêm áo khoác biết không?"

Thiên Tỉ cực kỳ hưởng thụ động tác dịu dàng của anh, và những lời nói thân thiết này nữa. Trước kia Tuấn Khải cũng hay lau tóc giúp cậu, nhưng theo cậu cảm nhận thì đó là một loại hành hạ, còn động tác của Vương Nguyên lại ấm áp đến tận trái tim cậu.

Đột nhiên, mí mắt phải của cậu giật giật, cậu ôm mắt phải nói: "Hôm nay không biết vì sao lại như vậy, mắt cứ giật không ngừng, lúc ở trên lớp rất khó dừng lại, bây giờ lại giật tiếp rồi."

Vương Nguyên bỏ khăng lông xuống, cúi đầu nhìn kỹ mắt cậu: "Để anh nhìn xem."

"Vương Nguyên, có người nói mắt phải giật là sắp có tai hoạ xảy ra, chuyên này có thật không?" Thiên Tỉ ngây thơ hỏi.

"Ngốc, sao có thật được chứ?" Sau khi Tuấn Khải kiểm tra thấy mắt cậu cũng không có gì khác thường, anh vỗ vỗ đầu cậu.

Thiên Tỉ bĩu môi: "Sao anh lại đánh đầu em, không được, đàu em không thể để anh vỗ không công được."

Thiên Tỉ không chút do dự ôm lấy đầu của anh, nhưng cậu nào nhẫn tâm đánh anh chứ, cậu đột ngột đặt một nụ hôn lên mặt anh, nụ hôn này làm dụ vong bản ăng của đàn ông trong anh bạo phát, anh nâng mặt cậu lên, hôn mạnh vào môi cậu.

Trong xe ô tô, một đôi tình nhân say sưa hôn nhau, xe có rèm che, ngoài xe từng hạt mưa rơi lộp bộp lên cửa kính, khôgn hề ảnh hưởng đến cặp đôi đang hôn nhau nồng nhiệt bên trong.

Dục vọng của Thiên Tỉ cũng được khơi lên, cậu trở nên yêu mị dị thường, ngón tay thon dài luồn vào trong lớp áo của Vuwong Nguyên, không ngừng vuốt ve làn da ấm áp của anh, có lẽ vì có kinh nghiệm tình ái, nên bàn tay kia không biết nghe lời mà vươn xuống phía dưới, sau đó cậu không nặng không nhẹ xoa nơi đó.

Nơi đó của anh vốn đã "thức tỉnh" rồi, bị cậu khiêu khích như vậy anh lại càng không khống chế được "muốn" cậu.

Vương Nguyên chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, bị cậu sờ như vậy khiến cả người đều hưng phấn, tay cũng bắt đầu không thành thật, luồn vào áo của Thiên Tỉ, chậm rãi vuốt ve mỗi tấc da thịt khắp toàn thân cậu. Từ lưng đến eo nhỏ, từ eo nhỏ đến mông, da thịt của cô mềm mại bóng loáng, xúc cảm vô cùng tốt, đến lúc chạm vào bờ mông căng tròn, thần kinh của anh đã sụp đổ hoàn toàn.

Đầu lười không kìm được chuyển từ môi cậu đến nơi mềm mại trước ngực, chỉ hôn cách một lớp áo đã khiến anh không thể dừng lại được, huống chi sau đó Thiên Tỉ còn chủ động cởi bổ nút thắt trước ngực, lộ ra da thịt non mềm, còn có điểm nhỏ me người kia.

Ngay lúc anh vùi đầu vào ngực cậu, một tiếng sét vang lên. Anh ngẩng lên, lắc lắc đầu, sau khi nhận ra mình đang làm gì thì anh giúp cậu cài nút áo , sửa lại mái tóc lộn xộn, hôm mặt cậu nói: " Thiên nhi, vừa rồi là anh thất lễ."

Nói được một nửa, môi anh bị một bàn tay trắng mềm chặn lại anh nghe Thiên Tỉ nói: "Nguyên Nguyên, là em cam tâm tình nguyện, chỉ cần anh không chê em không phải thân trong trắng là tốt rồi."

"Trong mắt anh, em là người thuần khiết nhất." Anh nhìn nhìn xung quanh nói: "Trên xe không tiện."

Thiên Tỉ hiểu ý anh, cậu cười nói: " Chúng ta đi ăn no trước đã, sau đó đến nhà anh được chứ?"

Vương Nguyên xoa xoa đầu cậu, đương nhiên đồng ý.

Xe từ từ khởi động, đi đến nhà hàng quen thuộc của bọn họ, dưới gốc cay khong còn hình ảnh chiếc xe trắng có rèm che kia nữa, mà lại có một bóng dáng màu đen quỷ dị chuyển động.

Người đàn ông mặc đồ đen giơ máy ảnh trong tay lên, nói với người bên cạnh: "Đỗ tiên sinh, nếu cái này bị thiếu chủ thấy được, vị bác sĩ Vương kia nhất định sẽ bị 'ngũ mã phanh thây'."

Vẻ mặt Đỗ Uy Lợi âm trầm, anh để tài xế bám sát theo, tuy anh biết rõ nơi họ muốn đến, nhưng cũng có khả năng thay đổi giữa chừng, nên không thể lơ là được.

Chuông điện thoại vang lên, là Tuấn Khải gọi tới, anh lập tức nhận cuộc gọi.

"Tôi đã đến Brunei, Thiên nhi đang ở đâu?" Giọng nói của Tuấn Khải trong điện thoại rất doạ người, đã nửa năm không gặp bảo bối của anh, lúc này anh là người sốt ruột hơn ai hết.

Đỗ Uy Lợi báo địa chỉ nhà hàng rồi ngắt điện thoại, ngước mắt nhìn màn mưa bên ngoài, mưa lớn hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng anh biết thế này chưa là gì cả, bão tố thật sự vẫn chưa đến đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro