Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Nghỉ ngơi cho tốt đi, vài ngày nữa là sinh nhật mười bảy tuổi của em, tôi sẽ cho em một món quà kinh hỉ!" Tuấn Khải ngồi ở đầu giường, nắm chặt hai tay cậu. Nói xong, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi rời đi.

Sinh nhật mười bảy tuổi?

Lúc này Thiên Tỉ mới nhớ ra mấy ngày nữa là sinh nhật cậu. Sinh nhật mỗi năm, Tuấn Khải đều tặng quà cho cậu, năm nào cũng thế làm cậu vô cảm luôn rồi, có gì đáng để kinh hỉ?

Cứ như vậy, cậu bị nhốt trong phòng ngủ tròn ba ngày. Trong ba ngày này, Tuấn Khải đều tự mình mang cơm lên cho cậu, sau đó tự đút cơm, coi cậu như trẻ con ba tuổi. Ban đêm lại không yên ổn như vậy.

Bị nhốt đến đêm thứ ba,  Tuấn kHải xuất hiện phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Lúc này, Thiên Tỉ vẫn đang ngủ say, đợi đến lúc cậu bị hôn đến tỉnh lại thấy một gương mặt tươi cười.

" Thiên Nhi, hai ngày trước tôi có chút thô bạo, đó là vì em không nghe lời, xem như trừng phạt." Lời nói triền miên như lời tâm tình, "Nhưng dù sao em cũng không phải cố ý chạy trốn, tiểu tử họ Vương kia cũng đã chết, tôi cũng hết giận, tối nay kích thích một chút, thế nào?"

Thiên Tỉ vốn còn đang mơ hồ, nghe thấy hai chữ "kích thích", cậu không nhịn được run lẩy bẩy: " Khải, em còn có thể phản kháng sao? Cho dù có cũng phản kháng không được, phải không?"

"Xem ra, bị xích mấy ngày cũng không vô ích."

"Em chỉ có một thỉnh cầu thôi, anh đừng xích em nữa được không?" Thiên Tỉ biết rõ anh muốn cho cậu hiểu tự do chỉ là giấc mơ ngu ngốc, nên yêu cầu của cậu hiện giờ rất đơn giản.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng noãn của cậu: "Không thành vấn đề, cho dù em muốn tự do, tôi cũng sẽ cho."

Thiên Tỉ vừa nghe thấy hai chữ "tự do" thì không khỏi trừng to mắt, lát sau, cậu lại cảm thấy đây là chuyện không có khả năng, anh chỉ nói đùa với cậu thôi.

"Không phải nói suông, là thật." Tuấn Khải nhìn thấu suy nghĩ cậu.

Thiên Tỉ đột nhiên đứng dậy, như đứa trẻ ba tuổi được ăn đường, cậu ngây ngốc hỏi: "Không gạt em? Anh thật sự cho em tự do?"

"Đại ác như Hoắc Yêu còn có thể cho em tự do, sao tôi lại không thể?" Tuấn Khải như một vương tử thâm tình vuốt ve tóc cậu, khóe miệng anh nhếch lên, căn bản không thể nhìn ra anh là ma quỷ giết người vô số.

Nhìn nụ cười ẩn trong bóng tối của anh, Thiên Tỉ nhéo nhéo đùi mình, đau thật, không phải là mơ.

"Nhưng..." Tuấn Khải kéo chữ "nhưng" ra rất dài.

Thiên Tỉ biết rõ anh nào có lòng tốt mà cho cậu tự do như vậy, nhất định là có yêu cầu gì rất vô lý, nhưng cậu lại không dám hỏi, chỉ có thể mở to hai mắt chờ anh nói hết.

"Đáp ứng với tôi, từ nay về sau em sẽ không rời đi nữa, cho dù không phải em có chủ ý chạy trốn, nhưng một khi có cơ hội cũng phải liên lạc về, không được như lần này nữa, hiểu chưa?"

Lời nói của anh rất rõ ràng, anh trách cậu sau khi bị Hoắc Yêu bắt đến Brunei, được tự do lại không chịu liên hệ với anh, mà còn yêu đương với Vương Nguyên.

Qua hành trình Brunei, còn có cái chết của Vương Nguyên, nếu Thiên Tỉ vẫn còn không biết ngoan ngoãn nữa thì cậu quá ngu ngốc rồi. Mấy đêm liên tục cậu mơ thấy gương mặt đầy máu của Vương Nguyên, răng nanh trắng hếu, đầu lưỡi dài đỏ tươi, anh trách cậu hại chết anh, anh còn nói có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu.

Cậu nghĩ, về sau cậu không dám dễ dàng đáp lại tình cảm của ai, cứ thanh thản ổn định, ngây ngốc bên người tên ma quỷ này đi.

"Hiểu rồi." Cậu gật gật đầu.

"Nói, người đàn ông của em là ai?" Anh vén vén tóc cậu, sau đó nắm lấy tay cậu, tựa như muốn bắt được lòng cậu anh mới thấy thỏa mãn, đương nhiên chỉ như vậy thì vĩnh viễn không đủ, anh còn cần cậu chính miệng trả lời vấn đề của mình.

"Tuấn Khải."

"Anh ta là gì?" Một vấn đề khác, nhưng đáp án vẫn giống nhau.

"Là người đàn ông, là vị hôn phu của em."

Ba chữ "vị hôn phu" vừa thốt lên, thì cánh môi Thiên Tỉ đã bị ngón tay anh chặn lại: "Đáp án không hoàn toàn đúng."

Thiên Tỉ nghĩ nghĩ, là do ba từ "vị hôn phu" kia sao, nhưng cậu đâu có nói sai?

"Không phải vị hôn phu sao?"

"Không phải, là chồng hợp pháp." Dứt lời, Tuấn Khải xoay người, mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy hai hồ sơ màu đỏ đưa cho cậu.

Tuấn Khải nhận lấy, mở ra, năm chữ "Giấy chứng nhận kết hôn" đập vào mắt khiến cậu ngớ người ra một lúc lâu.

Nước A, thiếu niên tròn mười sáu tuổi là có thể kết hôn, bằng vào năng lực của  Tuấn Khải, anh hoàn toàn có thể lấy được giấy hôn chứng mà không cần có sự đồng ý của gia đình nhà vợ.

Anh là ai? Là vua hắc đạo của nước A, ngay cả chính phủ cũng phải kiêng kỵ, thêm việc anh đã khai thác thành công đá Poudretteite quý hiếm hơn kim cương nữa. Tin tức này đã được công bố vào ba tháng trước, làm chấn động toàn bộ thế giới, thương nhân liên hệ muốn mua Poudretteite nhiều vô số kể. Mà đá Poudretteite ngoài việc có thể làm trang sức, nó còn có thể dùng cho quân sự. Tuấn Khải đã thông minh quyên một nửa số đá khai thác được cho chính phủ, nửa còn lại đi tiêu thụ. Đừng xem thường một nửa này, nó đã đủ khiến anh trở thành người giàu có nhất trên thế giới rồi. Thông qua việc quyên tặng, địa vị của anh ở nước A nay còn cao hơn, anh cũng không buôn lâu thuốc phiện, việc kinh doanh giải trí, mua bán súng đạn đều là hợp pháp, nên chính phủ cũng im lặng để anh giữ vị trí bá chủ hắc đạo. 

Nhìn hai tập hồ sơ màu đỏ, Thiên Tỉ bật cười, thì ra ngày hôm qua cậu đã trở thành vợ hợp pháp của anh rồi.

"Nói lại xem. Tuấn Khải là gì?" Lấy lại hai bản hồ sơ, Tuấn kHải lại tự luyến lần nữa.

"Là người đàn ông, là chồng của em."

"Rất tốt."

"Tôi hỏi em, vì sao em muốn tự do?"

Vấn đề này thật sự là hỏi khó Tuấn Khải, cậu không khỏi tự hỏi dưới đáy lòng mình, vì sao cậu lại muốn tự do?

"Thế nào? Không trả lời được?" Tuấn Khải cười cười: "Nếu không nói được, thì tôi sẽ không cho em tự do."

Thiên Tỉ hơi nóng nảy, hi vọng không dễ tìm thấy này không thể mất đi như vậy được.

"Vì muốn được giống như người bình thường."

"Bình thường như thế nào?" Tuấn Khải thật đúng là hỏi không dứt.

"Đến trường đi học, sau đó yêu đương, công tác, kết hôn sinh con." Thiên Tỉ tuy đã sống nhiều năm trên đảo, nhưng nhờ có Vương Bà, có TV, có sách, mà cậu biết rõ thế giới bên ngoài là như thế nào, lại được sống trong cuộc sống tự do bốn tháng ở Brunei khiến cậu càng thêm khát vọng tự do hơn trước.

"Yêu đương, công tác, kết hôn, sinh con." Tuấn Khải nhẹ nhàng lặp lại những lời này, vẻ mặt có chút biến hóa nho nhỏ.

"Những năm này không có tự do, ngoài việc đi học, làm việc, sinh con ra, thì cũng đã yêu và kết hôn rồi."

Thiên Tỉ phát hiện, phải nói những lời không bình thường này với anh thật là mệt chết đi, mỗi một câu cậu nói anh đều có thế bẻ cong được.

" Khải, em đã đáp ứng với anh là không rời đi rồi, anh không thể dứt khoát một chút được sao?" Lá gan cậu to hơn một chút, bắt đầu làm nũng trước mặt anh.

"Không thành vấn đề, " Tuấn Khải *nhất cổ tác khí* nói: Để xem em có thể tiếp nhận được quà sinh nhật của tôi hay không."

(*) Nhất cổ tác khí: Không ngừng nỗ lực cho đén phút cuối. Bắt nguồn từ chuyện kể về thuật dụng binh của một vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Chữ "cổ" có nghĩa là trống trận, "tác khí" là tinh thần hăng hái.

Thiên Tỉ nhớ lại, anh đã từng nói sẽ cho cậu một món quà sinh nhật " kinh hi". (ngạc nhiên vui mừng)

"Có thể nhận được." Cậu không hề suy nghĩ thốt ra.

"Vẫn chưa biết là quà gì, đã trực tiếp đáp ứng?" Tuấn Khải hỏi lại.

"Sẽ không hối hận."

"Tốt, rất tốt." Tuấn Khải đặt tay lên vai cậu vén cổ áo ngủ mỏng manh ra, cả vai bên kia cũng vậy. Vì không có dây nên áo ngủ từ từ trượt xuống bên hông, lộ ra nửa người trên hoàn mỹ, cực kỳ dụ hoặc.

"Cơ thế em thật kích thích ánh mắt người khác. " Anh quỳ trước người cậu, vùi đầu vào hai điểm mẫn cảm: "Thật xin lỗi, Thiên Nhi, vài đêm trước tôi có chút thô bạo, nhưng đêm nay sẽ không như vậy nữa."

"Chỉ cần em không rời đi, không yêu người đàn ông khác, tôi sẽ thật yêu thương, cưng chiều em." Anh tham lam hít hà mùi thơm trên người cậu, từ lúc cậu sáu tháng tuổi đã có mùi hương này, sau này lớn lên hương vị có chút nhạt đi, nhưng anh vẫn say mê nó như cũ, tựa như sự yêu thích của anh với thân thể cậu vậy.

Tuấn Khải người này, lúc tâm tình tốt anh sẽ cưng chiều cậu lên tận trời, lúc tâm tình không tốt thì sẽ dùng hết sức hành hạ thậm chí không tiếc giết người vô tội. Thủ đoạn của anh Thiên Tỉ đã sớm biết rõ, nên với sự thâm tình khác thường đêm nay, cậu cũng không bị mê hoặc. Nhưng cậu vẫn bị hai chữ "tự do" trong miệng anh hấp dẫn, mà cho dù anh có không nói hai chữ này thì cậu cũng không có cách nào phản kháng, còn không bằng cứ đón ý nói hùa với anh như trước.

Vương Nguyên, xin lỗi anh, là do em lúc trước hại anh, lúc nhận ra thì tất cả đều đã trễ, cho dù có nói nhiều, có hối hận nhiều hơn thì cũng vô ích, kết quả vẫn cứ phải thành thành thật thật ở lại bên cạnh Tuấn kHải, cho dù ngày sau có lấy được tự do, thì cũng không thể rời khỏi anh. Cho nên, đừng trách cậu, chỉ có thể trách là do Tuấn Khải này quá đáng sợ.

Nhắm mắt lại, Thiên Tỉ mò mẫm tìm được một bàn tay của Tuấn Khải, cậu đặt tay anh lên môi nói: " Khải, không phải anh muốn kích thích sao? Em sẽ thỏa mãn anh, hơn nữa em cam tâm tình nguyện."

Vẫn đang đắm chìm trong mùi thơm dụ hoặc của cậu, nghe thấy vậy, Tuấn Khải chậm rãi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quỷ dị.

Anh si mê thân thể của cậu, hận không thể vò nát nó rồi nuốt vào trong bụng.

Nếu cậu khát vọng tự do như thế, thì cứ cho cậu đi, cậu cũng không thể rời khỏi anh được. Hơn nữa, muốn tự do, thì phải xem cậu có chịu được phần đau đớn kia không?

Đau, rốt cuộc đó là gì? Tuấn Khải không rõ lắm, anh chỉ biết, cậu rời khỏi anh nửa năm khiến tim anh vô cùng đau đớn, nghĩ đến không biết cậu có ăn no mặc ấm, có được ngủ ngon, có sống tốt, có bị ức hiếp hay không, thì tim anh sẽ lại đau, nghĩ đến cậu sẽ vĩnh viễn rời khỏi anh, tim anh đau nhức điên cuồng!

Tóm lại, nỗi đau đối với anh mà nói tựa như bị chém một đao, so với chết còn khó chịu hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro