Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Bị Tuấn Khải giày vò đến  chết đi sống lại Thiên Tỉ mới được ôm lên giường phẫu thuật trắng. Đợi đến lúc cậu hơi tỉnh táo lại, thì không biết từ lúc nào trong tay Tuấn Khải đã có bốn cái còng, anh lưu loát còng hai tay hai chân cậu lại cố định vào cột giường.

Cậu không ngừng giãy dụa, vùng vẫy kêu to: "Khải, thả, thả em ra!"

Tuấn Khải ngồi trên đầu giường, anh kề sát vào cậu, ngón tay xoa xoa hai gò má cậu. Làn da cậu vẫn trắng bóng như thế, nhưng như vậy cậu mới khiến anh cảm thấy sợ hãi, anh sợ sẽ lại đánh mất cậu.

"Thế nào, không cần quà sinh nhật nữa sao, không muốn được tự do nữa sao?" Giọng nói khàn khàn vang vọng trong căn phòng trống, tịch mịch.

"Đương nhiên muốn, nhưng anh không thể nói rõ là quà gì sao?" Lúc cậu cứu Hoắc Yêu, cậu ngay cả chết cũng không sợ, đương nhiên cũng sẽ không sợ đau, cậu chỉ muốn hỏi rõ ràng thôi.

Tuấn Khải mỉm cười, anh đứng dậy, vài giây sau, lúc quay trở lại trên tay anh đã có một cái khay sắt. Anh tâm tình tốt giới thiệu những thứ trong khay với cậu.

"Đây là băng gạc, đây là máy cắt, đây là sáp mỡ, đây là máy phun sương, thứ này là máy chuyển mực, còn đây..." Lúc anh định giới thiệu con chip nhỏ thì lại ngừng, anh suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn không thể nói cho cậu biết, vì con chip này là một thiết bị theo dõi, anh muốn cấy nó vào trong da cậu nên không thể nói thẳng ra được. Anh ho một cái, nói: "Tôi muốn xăm một hình lên chân em, để trên người em vĩnh viễn có ấn ký của tôi."

Thiên Tỉ nghe thấy là hình xăm thì không còn bối rối như lúc nảy nữa. Cậu bị đạn bắn còn có thể chịu được, bị đau lúc xăm hình thì có là gì đâu?

"Em cần phải chuẩn bị cho tốt, lúc xăm sẽ không dùng thuốc tê, rất đau." Tuấn Khải nói thêm một câu.

Thiên Tỉ từ từ bình tĩnh lại: "Vậy bắt đầu đi."

Tuấn kHải thấy cậu phối hợp như vậy thì hôn lên mặt cậu một chút, sau đó anh mở cửa phòng, một bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng bước vào.

Anh ngoài việc xăm hình cho cậu, còn phải cấy chip vào da cậu nữa, việc phẫu thuật chuyên nghiệp này phải mời bác sĩ chuyên môn phụ trách, chứ anh không thể làm được.

Thiên Tỉ nằm trên giường chuẩn bị tốt tâm lý, cậu cắn răng, nhịn đau, tuyệt đối không hề biết, ngoài hình xăm, trên da cậu còn được cấy một thiết bị theo dõi nữa, nên cậu cho là thứ ánh sáng nóng chui vào da cậu kia là hình xăm. Đạn xuyên vào vai chỉ trong một giây ngắn ngủi, còn cái đau này lại kéo dài, làn da bị đâm vào đau đớn, nếu không phải hai tay cậu đã bị khóa thì cậu nhất định sẽ đau đến mức nhảy dựng.

Không biết qua bao lâu, đến lúc cậu đau muốn ngất lịm thì nghe thấy tiếng tán thưởng của Tuấn Khải: "Quá hoàn mỹ, thật sự là quá hoàn mỹ!"

Cậu mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bác sĩ rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lúc Thiên Tỉ tỉnh lại thì cậu không còn ở trong phòng y tế nữa, mà là ở trong căn phòng ngủ âm u kia. Trên chân vẫn còn nhói đau, cậu rất muốn biết rốt cuộc Tuấn Khải đã xăm vào chân cậu cái gì nên cậu lập tức ngồi dậy.

Nhưng trên chân đã được băng bó lại khiến cậu phải thất vọng. Đúng lúc này thì cửa bị đẩy ra, Vương Bà bưng đồ ăn đi đến. Cậu thấy khó hiểu, vì sao không phải là Tuấn Khải, nên liền hỏi: "Vương Bà, sao lại là bà?"

"Thiếu chủ có việc phải rời đảo vài ngày, người dặn dò bà chăm sóc cho con." Vương Bà đặt đồ ăn lên đầu giường, sau đó nghiêng đầu nhìn chân cậu, than thở nói: "Tiểu Thiên, đau không?"

"Không đau, không đau chút nào." Thiên Tỉ trả lời, mắt lấp lánh ánh nước.

"Không cần phải gạt bà." Vương Bà nắm lấy tay cậu, "Nhất định là rất đau đúng không?"

Giọng nói dịu dàng của bà khiến Thiên Tỉ không nén cảm xúc trong lòng được nữa, cậu nghẹn ngào khóc nức nở.

Vương Bà nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, trấn an nói: "Khóc đi con, cứ khóc lớn lên đi."

Thiên Tỉ đã lâu không được mặc sức khóc như vậy rồi, cậu dốc hết tất cả phiền muộn, ủy khuất và thống khổ mười mấy năm nay khóc ra.

Không biết đã khóc bao lâu cậu mới bình phục tâm tình lại, rời khỏi vòng ôm của Vương Bà, lau nước mắt nói: "Vương Bà, con khóc có phải xấu xí lắm không?"

Vương Bà mỉm cười: "Không đâu, không xấu xí một chút nào."

"Vương Bà, Khải nói chỉ cần con chịu được bị đau lúc xăm hình, thì sẽ cho con tự do. Bây giờ con đã làm được, có phải sau này con không cần ở đây nữa rồi không?" Nghĩ đến cuộc sống tự do về sau, cậu lại nín khóc mỉm cười.

"Thiếu chủ từ trước đến nay luôn nói lời giữ lời, bà tin là chờ thêm vài ngày nữa gỡ băng rồi, con sẽ được đi học như bình thường, không cần phải ở đây nữa." Vương Bà nghe lời cậu nói rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện, thầm nghĩ sao thiếu chủ có thể dễ dàng cho thằng bé được tự do, có lẽ là thiếu chủ tự có cách của mình, bà cũng không tiện nghĩ nhiều.

Thiên Tỉ được lời nói của Vương Bà đảm bảo, tâm tình cậu tốt lên rất nhiều, cậu nhìn đồ ăn trên đầu giường nói: "Vương Bà, con đói rồi."

Lúc này Vương Bà mới nhớ đến công việc của mình, bà bưng chén cơm lên nói: "Vẫn còn nóng, con mau ăn đi, ăn no rồi mới có sức mà rời khỏi đây."

Thiên Tỉ nhận chén, cầm đũa lên ăn từng ngụm từng ngụm, vừa ăn vừa ngẩng đầu mỉm cười.

__

Buổi tối hai ngày sau, Tuấn Khải trở lại.

Lúc anh trở về, Thiên Tỉ vẫn đang ngủ, anh ngồi trên đầu giường ngắm gương mặt say ngủ của cậu một hồi mới đi tắm rửa.

Từ phòng tắm đi ra, Thiên Tỉ vẫn ngủ yên trên giường, tầm mắt anh dời xuống dừng trên đôi chân của cậu.

Anh gỡ băng gạc ra, hai chữ kia ánh vào mắt khiến anh cảm thấy hưng phấn lần nữa. Anh nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ đó, xanh đỏ kết hợp, thật sự rất hoàn mỹ.

Cậu trai nhỏ trên giường lật người, lờ mờ cảm giác được có người bên cạnh nên cậu lim dim mở mắt ra, nhìn thấy Tuấn Khải đang im lặng ngồi ở góc giường.

Cậu đứng dậy, rụt rụt chân, dưới ngọn đèn mờ, cậu nhìn thấy hai chữ xanh đỏ to trên da chân: Tuấn Khải.

Hóa ra là anh xăm hai chữ này vào chân cậu, cậu thầm cảm thấy nực cười, cũng cảm thấy tức giận.

Cậu hiếm khi cười nhưng lại bị Tuấn Khải nhìn thấy được, anh chậm rãi đi đến bên người cậu, nâng cằm cậu lên giận dữ nói: "Cười cái gì? Đây chính là tôi tự tay xăm cho em, chẳng lẽ hai chữ này không tốt sao?" Anh nhớ lại lúc tự tay xăm hai chữ này cho cậu, tâm tình của anh phấn khởi đến khó hình dung, vì về sau thân thể cậu sẽ vĩnh viễn mang theo ấn ký của anh, không thể xóa đi.

Nuốt một ngụm nước bọt, Thiên Tỉ trả lời: "Không phải, chỉ là cảm thấy hai chữ này xăm trên chân, có chút kì lạ."

"Có gì kì lạ? Như vậy em mới có thể nhớ là không được rời đi." Dứt lời, anh nâng một chân cậu lên ngắm nghía, lẩm bẩm nói: "Quả thật là một tác phẩm hoàn mỹ."

Nhìn ánh mắt vô cùng tự hào của anh, còn có lời nói kiêu ngạo đó nữa, Thiên Tỉ không thể nói nên lời cảm giác trong lòng lúc này. Tuấn Khải cũng quá tự kỷ rồi, tự xăm tên mình lên chân cậu, lại còn cảm thấy vinh quang nữa.

Cậu muốn thu chân lại nhưng bị anh giữ chặt, cậu dứt khoát không nhúc nhích nữa, mặc kệ ánh mắt anh quan sát chân mình.

"Khải, chuyện anh đáp ứng em không tính nữa sao?" Lúc cậu mở miệng hỏi, giọng nói đè xuống thật thấp, lí nhí như tiếng muỗi kêu, đảo mắt liếc nhìn anh một cái rồi thu lại.

"Sao lại không?" Ánh mắt của Tuấn Khải vẫn dừng trên chân cậu, "Không có gì Tuấn Khải nói mà không tính cả."

"Vậy anh định sắp xếp thế nào?" Giọng nói của Thiên Tỉ bắt đầu lớn lên.

"Trong thành phố có rất nhiều nhà, sáng mai sẽ dẫn em đi xem, thích cái nào thì về sau sẽ ở đó."

"Thật sao?" Hai mắt cậu sáng rực lên, đáy lòng hưng phấn không thôi.

"Đương nhiên thật." Tuấn Khải cười đùa: "Không chỉ như vậy, tôi cũng đã liên hệ với một trường đại học, em có thể đến đó đi học, còn học cả lái xe nữa, sau này tự mình lái xe đến trường."

Thiên Tỉ càng ngày càng nghi ngờ, không biết có phải tai mình có vấn đề hay không. Cậu ngoáy ngoáy tai mấy cái, sau đó lại nghe Tuấn Khải nói tiếp: "Tôi nói lời giữ lời. Ngày mai em có thể rời khỏi đây được rồi."

Cậu an tâm thu tay lại, vui đến mức không biết phải làm sao mới tốt, chỉ biết vặn xoắn góc chăn không ngừng.

Chân rốt cuộc cũng được buông ra, nhưng tay lại bị nắm chặt.

"Có phải là vui quá mức rồi không?"

Thiên Tỉ mở to mắt gật đầu, sau lại thấy không đúng nên lắc lắc đầu.

"Ở cạnh tôi mười mấy năm, từ khi nào đã biết nói dối rồi." Khác với khi nãy, đôi mắt của Tuấn Khải đột nhiên thâm trầm.

Thiên Tỉ ổn định tâm tình lại, tự nói trong lòng: Ngàn vạn lần không được vui mừng quá sớm, sao anh có thể tốt như vậy được chứ, nhất định là có mục đích riêng.

Cậu đột nhiên nghĩ tới những chuyện anh làm trước đây, cắt gân chân của cậu, còn xăm hình lên chân cậu, còn có rất nhiều chuyện khác nữa, tất cả đều đã chứng minh anh là người nói một không nói hai, là một đại ác ma không dễ chọc.

Đột nhiên bị anh kéo lại trong lòng, cảm nhận được hơi ấm khác thường của anh lần nữa, cậu nghe thấy anh nói: "Đã có tự do, đương nhiên tôi cũng sẽ cho em nhận lại người nhà."

Cậu không còn hoài nghi lời anh nói nữa, mà dựa sát vào lòng anh hỏi: "Là người đàn ông béo kia sao?"

"Ừm, đừng thấy ba em mập như vậy mà lầm, mẹ em đúng là một đại mỹ nhân, còn có bốn anh trai của em nữa, tất cả đều mỹ nam hiếm thấy."

"Nhưng đã mười mấy năm không sống cùng nhau, không biết lúc nhận lại còn có cảm giác hay không."

"Dù sao cũng là người thân, nếu năm đó ở đám tang ông nội tôi không cho phép em nhận bọn họ, thì bây giờ cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt."

Thiên Tỉ cũng có tức giận với người đàn ông là ba cậu kia, nhưng trong lòng cậu vẫn khát vọng có một gia đình. Đương nhiên cậu cũng cảm thấy khó hiểu với chuyển biến đột ngột của Tuấn Khải, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.

Qua một đêm nay, quan hệ của hai người dịu đi rất nhiều.

Tuấn Khải ôm chặt cậu trong lòng, sau một hồi ôm hôn vuốt ve mãnh liệt, anh mới cởi áo ngủ của cậu ra, ôn nhu mà bá đạo chiếm giữ lấy cậu.
----------------
Ôi Dịch lão đại , cuối cùng thì lãi đại cũng đã úp bô rồi! Hảo vui a~~~

Nhưng ta hơi thắc mắc , píc cuối tại sao lại dạng chân ra thế kia??????

Ta biết đũng quần con chất lượng tốt , nhưng có cần dạng to thế không ?làm ta lại muốn ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro