Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bọn họ đứng trên cao, cúi người xuống nhìn thì thấy vài người nằm trên đất, máu chảy khắp nơi, mọi người xung quanh đột nhiên nghe tiếng nổ mạnh, bị dọa sợ đến hồn vía lên mây.

"Chuyện gì thế này? Sao đột nhiên lại nổ vậy?" Sống trên đảo từ nhỏ, Thiên Tỉ chưa từng gặp qua tình cảnh hỗn loạn thế này. Tiếng thét hoảng loạn chói tai, thanh âm chạy trối chết, những bóng đen nho nhỏ kia chạy tán loạn khắp nơi như kiến bò trên chảo nóng. So với những người này cậu cũng không khá hơn chút nào, tim đập thình thịch trong lồng ngực, sững sờ nhìn Tuấn Khải .

Khóe miệng Tuấn Khải nhếch lên. Thiên Tỉ ở cạnh anh nhiều năm như vậy cũng rất ít khi thấy anh cười, nếu gặp được thì tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

"Thiên nhi, tôi dẫn em đi xem kịch vui." Tuấn Khải thu lại nụ cười, kéo tay cậu, xoay người rời đi.

Tiếng nổ vang lên trong công viên tưởng niệm của Vương gia, cửa trước cửa sau đã đóng lại, người bên trong không được ra, người bên ngoài cũng không vào được. Đám tân khách tán loạn kia thấy cửa đóng chặt thì kêu loạn không ngừng.

Vương Hổ cầm súng, bắn chỉ thiên ba phát. Đám người nghe tiếng súng thì dừng chân lại, giật mình đứng nguyên tại chỗ. (chỉ thiên: hướng lên trời)

"Hôm nay là tang lễ của Vương lão gia, mà có người còn dám phá rối." Anh đút súng vào bên hông, con ngươi tối tăm quét nhìn bốn phía, "Vì để tìm ra người này chỉ có thể tạm thời làm phiền mọi người."

Vừa dứt lời, Tuấn Khải  cũng đã mang Thiên Tỉ đi xuống thềm đá, chậm rãi đi về phía Vương Hổ.

Lúc này, thủ hạ của Tuấn  Khải đã bao vây công viên tưởng niệm lại, người nào cũng cầm súng trong tay, vẻ mặt hung tợn, hai tròng mắt sáng như mắt sói.

Mấy người khách bị thương nằm dưới đất từ từ bò dậy, một thủ hạ của Tuấn Khải chạy tới xem xét vết thương của họ sau đó báo cáo với Vươbg Hổ: "Anh Hổ, uy lực của bom cũng không mạnh lắm, không có ai chết, mười người bị thương nhưng chỉ là vết thương nhẹ."

Vương Hổ nhìn thiếu chủ bên cạnh, thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của Tuấn Khải chợt lóe thì hiểu ý.

Anh ta bước lên phía trước vài bước, cất cao giọng: "Nếu ai phát hiện hung thủ, có can đảm nói lên, thì bất cứ yêu cầu hợp lý nào của người đó thiếu chủ cũng sẽ đáp ứng. Hung thủ một khi bị bắt được, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt."

Mặc dù chỉ là một vụ nổ nho nhỏ nhưng cũng đã phá hỏng tâm tình của Tuấn Khải. Rất rõ ràng, hung thủ cũng không muốn nổ chết người, chỉ muốn cho Vương thiếu chủ một cảnh cáo mà thôi.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng một nhóm người đi ra từ trong đám đông.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên mập mạp khoảng hơn bốn mươi tuổi, ông ta mang theo nhóm người kia đi đến trước mặt Vương Hổ.

"Thì ra là ông chủ Dịch." Lãnh Hổ cười nói: "Chẳng lẽ ông biết hung thủ là ai sao?"

Nghe thấy ba từ "ông chủ Dịch" của Vương Hổ, hai mắt Thiên Tỉ sáng lên, nhìn người đàn ông mập này một lúc lâu, nghĩ thầm ông ấy cũng họ Dịch, trùng hợp như thế, có khi nào là cha ruột mình hay không?

"Chúng tôi không biết, nhưng chúng tôi có thể dùng mạng bảo đảm là không phải chúng tôi làm." Người đàn ông mập ngẩng đầu lên, vẻ mặt trung thành.

Lời này vừa nói ra, Tuấn Khải vẫn đang im lặng đột nhiên vỗ tay: "Xem ra cũng chỉ có ông chủ Dịch là thức thời."

Thiên Tỉ vốn cho rằng anh sẽ đi tới bên cạnh người đàn ông đó, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, chỉ nói với Vương Hổ, "Xem camera giám sát."

Vương Hổ nhận được chỉ thị, lập tức xoay người đi xem máy quay.

Công viên tưởng niệm của Vương gia người đông nghịt, nhân khí coi như có nhưng dù nhân khí có cao hơn nữa thì công viên vẫn bị hơi mù bao phủ. (nhân khí: mình nghĩ là hơi người, k biết sửa lại thành gì nên để nguyên, ai có từ nào hợp lý thì nói mình nha)

Tuấn Khải  nâng cằm Thiên Tỉ lên, nhẹ giọng nói: "Thiên nhi, không phải em vẫn muốn thấy người nhà sao? Vậy bây giờ tôi sẽ nói cho em biết." Anh nhấc một tay rồi nói tiếp: "Người đàn ông này là cha của em, người phụ nữ đứng sau ông ta là mẹ em, đứng cạnh mẹ em là bốn thiếu niên, chính là anh trai ruột của em."

Thiên Tỉ kìm nén không được mừng rỡ khôn xiết trong lòng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông mập và năm người đứng sau lưng ông.

Thì ra cậu thật sự có người nhà, cha, mẹ, còn có bốn anh trai.

Cậu rất muốn lập tức chạy tới đó nhào vào lòng cha mẹ, trách họ sao lại không cần cậu, sao lại cho cậu làm vị hôn thê của một người không bình thường như vậy. Nhưng ý tưởng này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, cậu vẫn ngoan ngoãn đứng bên người Tuấn Khải , bình tĩnh hỏi: "Khải , em có thể nói chuyện với họ một lát không?"

"Dĩ nhiên có thể!" Đang lúc Thiên Tỉ tràn đầy hi vọng thì anh lại nói: "Nhưng mà, người nhà em có muốn nói chuyện với em hay không, tôi cũng không biết."

Thiên Tỉ không biết ý của Tuấn Khải là gì, quay qua nhìn người đàn ông và năm người phía sau. Từ khi cậu biết họ là người nhà mình, bọn họ chưa bao giờ nhìn qua cậu một lần, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng, không có chút cảm giác thân tình nào.

Tuấn Khải ngoắc ngón tay, một thủ hạ liền nói với người đàn ông mập: "Dịch thiếu gia muốn nói chuyện cùng các người, không biết có được không?"

Người đàn ông nghe vậy thì đầu càng cúi thấp hơn, "Dịch thiếu gia là vị hôn thê của thiếu chủ, chúng tôi tuy là người thân của cậu ấy nhưng cũng đã tám năm không gặp, đừng nói là nói chuyện, đây đều là chúng tôi trèo cao."

Lời của ông cũng là thay mặt cho lời của năm người phía sau, âm lượng cũng không thấp, Thiên Tỉ nghe từng chữ từng chữ rất rõ ràng.

"Thiên nhi, nghe được không?" Ánh mắt sắc bén của Tuấn Khải nhìn cậu, khóe mắt cũng nhìn về phía người đàn ông mập, híp mắt, nhếch môi, dường như cảm thấy rất hài lòng về biểu hiện của ông.

Hi vọng của Thiên Tỉ tan vỡ, thì ra Khải và quản gia nói đúng, thân tình trên đời này đều là giả.

Nếu người nhà đã lạnh nhạt với cậu như vậy, cậu cần gì phải tự mình đa tình đây.

"Nghe được." Cậu đề cao giọng, "Em là vị hôn thê của ngài, người thân duy nhất của em cũng chỉ có ngài."

Cậu cũng có tự ái và kiêu ngạo của mình, cho dù lời nói không phải chủ ý của cậu nhưng cậu cũng không muốn chịu thua kém trước nhiều người như vậy.

Không khí trong công viên tưởng niệm của Vương gia vốn đã đè nén, chuyện này vừa diễn ra, không khí xung quanh lại càng không thích hợp. Đám tân khách đang cúi đầu kia đã sớm nghe nói thiếu chủ Vương gia nuôi một tiểu tử nhỏ hơn nhiều tuổi, cưng chiều cậu bé lên tận trời, hôm nay thấy quả nhiên không phải giả. Nhưng làm bọn họ ngạc nhiên hơn là cậu bé này lại là con trai của ông chủ tập toàn Dịch thị, tương lai còn có thể là "vợ" của bá chủ hắc đạo.

"Thiếu chủ." Vương Hổ gọi một tiếng để lực chú ý của mọi người rời khỏi Thiên Tỉ.

Tuấn Khải vừa vuốt mái tóc mềm của Thiên Tỉ, vừa không nhanh không chậm nói: "Bắt đầu bắt người đi."

Ra lệnh một tiếng, Vương Hổ mang theo thủ hạ đi vào giữa đám người mặc đồ đen.

Không tới mười lăm phút đồng hồ anh ta đã đi ra, hộ vệ sau lưng còn mang theo một người.

"Thiếu chủ, chính là hắn!" Vương Hổ đá mạnh người đó một cái, người này liền quỳ xuống đất.

Đừng nhìn Tuấn Khải chỉ mới mười tám tuổi, sóng to gió lớn gì anh cũng đã trải qua vô số lần, chuyện ngoài ý muốn ở công viên tưởng niệm lần này anh căn bản không để vào mắt, anh chủ yếu muốn thông qua chuyện này để tiểu tử nhỏ hiểu một chuyện mà thôi.

Anh kéo tay Thiên Tỉ, đi thẳng ra cửa lớn, vừa đi vừa nói: "Vương Hổ, móc mắt hắn ta!"

Thiên Tỉ không nói một câu mặc cho anh dắt đi, đi chưa được mấy bước đã nghe một tiếng kêu thảm thiết sau lưng.

Cậu nhắm mắt lại, cắn môi, tận lực không để tiếng kêu thảm thiết này ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Nhưng dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ tám tuổi đã hiểu rõ kết cục khi bị móc mắt là như thế nào.

Cái gọi là sống không bằng chết, chính là như vậy.

Cho đến khi ngồi vào trong xe, cửa xe "Oanh" một tiếng đóng lại, cậu mới rõ ràng đây là tang lễ cậu đã tràn đầy mong đợi.

Không có kỳ tích, chỉ có ác tích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro