Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Thiên Tỉ vừa ra là Tuấn Khải đã đi vào, bước chân của anh không cẩn thận như Thiên Tỉ mà rất nặng nề. Không biết là anh cố ý hay vô tình, mà lúc đi đến gần Đỗ Uy Lợi, gót giầy anh gõ mạnh lên sàn nhà, cũng lớn tiếng ho vài cái.

Đỗ Uy Lợi hiểu rất rõ tính tình của anh ta, tuy anh đã cứu mạng Thiên Tỉ, nhưng anh ta cũng sẽ tức giận vì chuyện này.

Một bóng đen cao lớn bao phủ lên người Đỗ Uy Lợi, giọng nói rét lạnh vang lên: "Đỗ Uy Lợi, trước kia tôi đã từng cảnh cáo anh, chẳng lẽ anh lại quên nhanh như vậy?"

Trí nhớ Đỗ Uy Lợi có kém thì cũng không dám quên lời anh ta từng nói với mình, lúc khai thác mỏ trên đảo, vì anh đánh Thiên Tỉ mà đã bị Tuấn Khải cảnh cáo, nói anh không thể dòm ngó nam nhân của anh ta. Lúc ấy anh chưa tiếp xúc với Thiên Tỉ, không biết mặt đáng yêu của cậu nên sảng khoái đáp ứng, bây giờ nghĩ lại, thì ra quá trình yêu một người không được quyết định bởi thời gian mà là do cảm giác. Cảm giác này mấy ngày nay vẫn luôn dày vò tâm can anh, khiến nó vỡ vụn ra rồi.

"Tôi không quên." Anh trầm tư rất lâu mới đáp lại.

"Vậy sao vẫn còn quấn lấy Thiên Nhi?" Tuấn Khải lạnh lùng trừng mắt hỏi.

"Tôi không quấn lấy cậu ấy." Đỗ Uy Lợi giải thích: "Em gái tôi học cùng trường với Thiên Tỉ, quan hệ của hai người cũng không tệ, chỉ là vô tình gặp lại lúc tôi đến đón em gái thôi."

Tuấn Khải vừa nghe vừa từ từ đến gần, đứng ở đầu giường trừng mắt nhìn xuống anh ta, đột nhiên anh rút một cây súng từ bên hông ra, áp miệng súng lạnh lẽo lên trán Đỗ Uy Lợi.

"Tốt nhất lời anh nói là thật, nếu không tôi cũng không ngại lấy mạng anh ngay tại đây." Từng chữ đanh thép của anh thoát ra từ kẽ răng tựa như đã dùng hết hơi sức.

Đỗ Uy Lợi đã sớm không để ý đến sinh tử rồi, anh cười lạnh một tiếng: "Tốt xấu gì tôi cũng đã cứu mạng của Thiên Tie, nếu anh không sợ Thiên Tỉ hận mình thì cứ việc nổ súng đi."

Tuấn Khải nghe vậy, anh cũng không lập tức thu súng lại, con ngươi giảo hoạt lóe lên, anh nhếch khóe miệng, thật sự suy ngẫm lời nói của Đỗ Uy Lợi.

Mấy ngày gần đây, anh với Thiên Nhi rất không dễ mới ở chung hòa bình được với nhau, sao có thể vì một nguyên nhân không liên quan mà bị hủy được. Tuy anh không yêu cầu xa vời là Thiên Nhi sẽ lập tức yêu mình, nhưng chỉ cần cậu không rời khỏi anh thì anh đã cảm thấy thấy thỏa mãn rồi. Huống hồ, người đang nằm trên giường bệnh trước mắt này hoàn toàn không đủ trở thành mối uy hiếp, tùy tiện hù dọa một chút là được.

"Đây là cảnh cáo, về sau tôi không muốn anh gặp lại Thiên Nhi nữa." Dứt lời, Tuấn Khải xoay súng một vòng, lúc thu về còn không quên thổi họng súng.

Ngoài phòng bệnh, Thiên Tỉ tò mò không biết Lãnh Ngạo nói gì với Đỗ Uy Lợi, đã đợi vài phút mà vẫn không thấy anh ra, cậu có chút buồn bực.

Cũng may Đỗ Ngưng đã trở lại, bên cạnh chị ta còn có thêm một người nữa, là anh tư Dịch Lai Diệp của cậu.

"Thiên Nhi, anh đến thăm Đỗ Uy Lợi." Dịch Lai Diệp chưa đến gần đã mở lời nói với cậu, "Vừa rồi mẹ lại nhớ em, muốn hôm nay em về nhà một chuyến."

"Tuấn Khải đang ở trong phòng." Thiên Tỉ chỉ chỉ tay vào, "Chờ anh ấy ra anh hỏi anh ấy đi."

"Thiên Nhi." Dịch Lai Diệp biết đứa em trai ruột này có nhiều chuyện không thể tự mình quyết định, tuy hiện tại cậu cũng được tự do, nhưng chuyện về thăm nhà lại không được tự chủ.

"Có việc gì anh cứ nói đi." Thiên Tỉ thấy anh có vẻ muốn nói lại thôi, cậu dứt khoát hỏi thẳng.

Thiên Tỉ chưa nhắc đến một chữ với Đỗ Ngưng về chuyện em trai mình, anh nhìn cậu một cái, lúc đang định nói thì Đỗ Ngưng đã thức thời mở miệng: "Suýt nữa quên mất, bác sĩ nói em có rảnh thì đến văn phòng ông ta một chuyến." Nói xong cô nháy mắt mấy cái với hai người rồi chạy đi.

Ấn tượng của Thiên Tỉ với chị ta cũng không tệ, cậu nhìn theo bóng lưng của Đỗ Ngưng cười nói: "Anh, Đỗ Ngưng là cô gái tốt, anh phải đối xử tốt với chị ấy đấy."

Dịch Lai Diệp chỉ cười nhạt trước lời nói của cậu, anh hỏi thẳng: "Thiên Nhi, về sau em có dự định gì không?"

Thiên Tỉ không hiểu ý anh, cậu cau mày: "Sao anh lại hỏi em cái này?"

"Tuấn Khải là người rất nguy hiểm, em cam tâm tình nguyện ở cạnh anh ta mãi sao?" Từ sau khi nhận lại em trai, Dịch Lai Diệp đã sớm muốn hỏi vấn đề này rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội thôi. Hôm nay vừa lúc, không bằng hỏi luôn.

"..." Thiên Tỉ không biết cách trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ mở miệng nói một chữ "Sau này..." rồi lại không biết nói gì nữa.

"Bất kể em định như thế nào, thì các anh cũng sẽ tận lực giúp đỡ em." Trong bốn anh em, Dịch Lai Diệp tiếp xúc với em trai nhiều nhất, anh cũng rất gan dạ sáng suốt, đây là em trai duy nhất mà anh yêu quý, anh sẽ giúp cậu bằng bất cứ giá nào.

Thiên Tỉ buồn bã cúi đầu, tựa như đang thật sự suy nghĩ về vấn đề này.

"Nếu không muốn ở cạnh Tuấn Khải nữa thì em cứ việc nói thẳng, chúng anh sẽ giúp em." Dịch Lai Diệp nói thêm một câu.

Thiên Tỉ ngẩng đầu, cậu nhìn chăm chú người anh trai có vẻ chững chạc, nhưng thực tế lại đơn thuần không biết gì của mình, cậu không dám nói những chuyện trước đây với anh, nếu anh biết đến cái chết của Vương Nguyên, thử hỏi anh còn dám nói như vậy nữa không?

"Thiên Nhi, em sợ gì chứ?" Dịch Lai Diệp bước lên cầm tay cậu, anh nói tiếp: "Mấy ngày nay anh đã thấy rõ rồi, em hoàn toàn không thích ở cùng với Tuấn Khải."

"Anh, chuyện này anh đừng hỏi nhiều nữa."

"Em là em trai yêu quý của anh, tuy đã thất lạc hơn mười năm nhưng huyết thống không thể chia lìa, có chuyện gì khó xử thì anh sẽ giúp em."

"Anh, anh phải biết, đối nghịch với Tuấn Khải cũng có nghĩa là tự hại mình, còn có thể liên lụy đến cả nhà nữa."

Dịch Lai Diệp đương nhiên hiểu rõ chuyện này, nhưng anh vẫn không thể trơ mắt nhìn em trai mình phải chịu đau khổ được.

"Nhưng em không hạnh phúc!"

"Anh không cần lo cho em, em vẫn có thể chịu đựng được." Nói xong, Thiên Tỉ mới nhận ra những lời này hôm nay cậu đã nói lần thứ hai, lần đầu là vừa rồi với Đỗ Uy Lợi.

"Em không thích ở cạnh Tuấn Khải nữa thì cứ can đảm nói ra, không cần phải..." Còn chưa nói hết thì cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Tuấn Khải xuất hiện ở cửa, dường như anh đã nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em, đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm hai tay đang nắm chặt của bọn họ.

"Hai người thật hào hứng, chuyện nói mãi không hết!" Vẻ mặt anh như sương giá, có thể đóng băng hết hai người bọn họ.

Thấy anh vẫn nhìn vào tay mình, Thiên Tỉ vội vàng rút tay về, cậu đi đến cạnh anh nói: "Khải, em muốn về nhà thăm mẹ, có được không?"

"Được, đương nhiên được!" Giọng điệu của Tuấn Khải là lạ, rõ ràng là đáp ứng, nhưng sao cậu lại cảm thấy anh đang không vui, cực kỳ không vui.

Thiên Tỉ cũng không biết vừa rồi anh đã nghe được ít nhiều lời nói của hai người, cậu thăm dò nói: "Khải, anh tư đang hẹn hò với em gái của Đỗ Uy Lợi đấy, cho nên chúng ta cứ đi trước đi!"

"Vậy sao?" Tuấn Khải ra vẻ như lúc này mới biết, anh hơi cao giọng: "Hóa ra còn có tầng quan hệ này, nếu hai người bọn họ kết hôn thì chúng ta phải kết thân gia với Đỗ Uy Lợi rồi."

"Đi thôi." Lúc này Thiên Tỉ chỉ muốn lập tức quay về nhà.

Tuấn Khải bị thúc giục cuối cùng cũng nhấc chân lên, lúc rời đi, đôi mắt nguy hiểm của anh vẫn dừng trên người Dịch Lai Diệp. Khi đi ngang qua, anh vỗ mạnh vai anh ta nói: "Phàm là những thứ gây cản trở tôi và Thiên Nhi, bất kể là ai cũng sẽ không có kết cục tốt, hiểu chưa?"
-------
Love❤️ vote cho e đi 😥 đang đói 🙁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro