Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Hai tuần sau, một chiếc trực thăng tư nhân lượn vòng trên đảo, phá vỡ sự yên tĩnh của mặt sông. Trong khoang trực thăng, Thiên Tỉ bụng lớn nặng nề, đầu chảy mồ hôi lạnh, hai tay ôm bụng, lông mày nhíu chặt, lưng cong cong. Tuy cậu không hô đau nhưng sắc mặt trắng xanh đã chứng tỏ cậu đang rất đau đớn.

" Thiên Nhi, kiên nhẫn một chút, sắp đến bệnh viện rồi." Bên cạnh, Tuấn Khải nắm chặt tay cậu, rõ ràng ngày sinh dự tính là mười ngày sau, nhưng nửa đêm đột nhiên cậu kêu đau thắt lưng, sau đó là cơn đau nửa giờ một lần. Bác sĩ nói đây là trở dạ sắp sinh, cho nên anh lập tức đưa cậu lên trực thăng, dùng thời gian nhanh nhất bay đến bệnh viện.

Người có thai sao có thể chịu được cơn đau khi sinh con chứ, vừa rồi khoảng cách là nửa giờ, lúc này đã rút ngắn lại còn mười lăm phút, thời gian cơn đau càng ngày càng ngắn, bụng cũng càng ngày càng đau, đau đến toàn thân cậu co rút.

Tuấn Khải nắm chặt tay cậu, cậu cắn răng bấu chặt vào da anh. Tuấn Khải không hề biết đau, ngược lại còn có cảm giác hạnh phúc. Vợ anh sắp sinh, giây phút cậu dựa dẫm vào anh là khoảnh khắc anh khó quên nhất đời này.

Chỉ là anh không biết, con sinh ra rồi, tình cảm của anh với con là như thế nào?

__

Không tới mười phút sau trực thăng đã đến bệnh viện, bác sĩ y tá đã chờ sẵn, vừa xuống trực thăng Thiên Tỉ đã được đưa tới phòng sinh. Tuấn Khải chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng, nhìn chăm chú đèn phẫu thuật trên cửa. Bác sĩ nói cậu phải mổ để lấy đứa bé, vì nếu không mổ thì ... đứa bé không biết sẽ ra bằng đường nào !

Lúc đầu Tuấn Khải rất do dự , nếu không mổ thì có khi một xác hai mạng người . Nhưng khi nghe bác sĩ nói việc này sẽ không ảnh hưởng lớn , hơn nữa nếu muốn , anh có thể cắt bỏ luôn buồng trứng trong người Thiên Tỉ anh lại gật đầu đồng ý . Chỉ cần không hại đến Thiên Nhi , việc sau này không có con nữa anh cũng không để tâm .

Anh vẫn mong chờ con sinh ra, nhưng đến lúc này anh lại hối hận, trước kia nghe nói, người sinh con phải dạo một vòng qua Quỷ Môn quan, khi đó anh không cho là đúng, nào có khoa trương như vậy. Nhưng hiện tại đến lượt Thiên Nhi sinh, anh mới nhận ra tất cả đều là nói thật.

Bỗng nhiên, anh nghĩ tới mẹ mình, nghĩ tới lúc mẹ sinh mình cũng chịu đau đớn như vậy. Là mẹ cho anh sinh mệnh, nhưng không cho anh một tuổi thơ tốt đẹp, cho nên anh nhất định phải làm được điều đó cho con.

Lúc trước, Thiên Nhi không chấp nhận tình cảm của anh, con sinh ra nhất định sẽ không được hạnh phúc, nhưng hiện tại thì khác, Thiên Nhi đã hoàn toàn nhận anh rồi, tuy là anh dùng thủ đoạn không chính đáng nhưng anh cũng thấy thoải mái trong lòng. Huống chi anh đã giết sạch những kẻ biết chuyện, cho nên không một ai có cơ hội phá hoại tình cảm của bọn họ, vì thế con sinh ra nhất định sẽ có hạnh phúc.

Đang suy nghĩ thì trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc "oa oa", âm thanh rất lớn, hẳn là bé trai.

Đèn phẫu thuật tắt, cửa phòng sinh mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói: "Con trai, bảy cân mốt, rất khỏe mạnh."

Tuấn Khải dù sao cũng khác người bình thường, lúc này người anh muốn nhìn thấy nhất là Thiên Tỉ chứ không phải là con trai mới sinh. Khi y tá ôm con ra cho anh, anh không nhận lấy mà chạy đến bên giường bệnh nhìn Thiên Tỉ vừa mới làm phẫu thuật , sau đó mới nhìn y tá bên cạnh.

Y tá nói:" Cậu ấy mới phẩy thuật lấy đứa bé, phải quan sát 24 tiếng."

"Để tôi ở cạnh cậu ấy." Tuấn Khải nói, đồng thờinhìn kỹ đứa bé trong tay y tá.

Mặt nhỏ nhăn nhúm như ông già, vì mới sinh nên nhìn không ra giống anh hay giống Thiên Nhi.

"Được." Chuyện này vốn không hợp quy địnhbệnh viên, nhưng vì thân phận đặc thù của anhnên có thể ngoại lệ.

Tuấn Khải nhìn y tá ôm con đi, phòng hồi sức yên tĩnh trở lại, anh nhìn Thiên Nhi đang ngủ say, có loại cảm giác hạnh phúc nói không nên lời.

Anh cầm tay cậu áp lên gò má mình, trượt xuốngmôi, hơi thở ấm áp phả vào mu bàn tay cậu: "Thiên Nhi, cám ơn em, đã sinh con cho anh."

Hai giờ sau, Thiên Tỉ tỉnh lại, người đầutiên nhìn thấy là Tuấn Khải. Mấy tháng trước lúc cậu bị thương, tỉnh lại cũng nhìn thấy anh trước tiên.

Đó là một người đàn ông anh tuấn, mắt phượng hơi xếch, khoé môi cong lên một độ cong rạngrỡ, giây phút đó cậu cảm thấy anh nhất định là người cậu yêu nhất, cậu không thể rời khỏi anh.

Mấy tháng mang thai, bọn họ kề cận như hình với bóng, có thể nói thời gian đó cậu cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất. Có anh bên cạnh, ban ngày nhìn hoa đào nở, ban đêmcùng nhau ngắm trăng, chờ mong ngày con ra đời.

Con rốt cuộc cũng sinh ra, người đầu tiên cậu tỉnh lại nhìn thấy chính là anh, Thiên Tỉ cảm động đến chảy nước mắt, hai mắt cậu đẫm nước, kiềm nén cơm đau do phẫu thuật , mông lung nói với anh: " Khải, anh đừng rời khỏi em và con, được không?"

"Ngốc." Tuấn Khải hôn lòng bàn tay cậu: "Hai người bọn em là người thân duy nhất của anh, sao anh có thể rời khỏi em được?"

Thiên Tỉ nở nụ cười ngây thơ: "Con đâu?"

"Được y tá ôm đi tắm rửa rồi, lát nữa em sẽ được ôm con thôi." Tuấn Khải hôn khô nướcmắt trên mặt cậu, anh không biết cậu sinh con xong lại thích khóc như vậy.

Mấy tiếng sau sau, Thiên Tỉ chuyển qua phòng bệnh VIP, bé con vừa sinh ra cũng được quấn khăn nằm trong nôi.

Tuấn Khải tự mình hầu hạ người, vì Thiên Tỉ sinh con thuận lợi nên khôi phục rất nhanh, chưa đến một tuần sau đã có thể xuống giường, cho nên anh không phải vất vả nhiều, quan trọng là bé con kia thôi. May mà trẻ con mới sinh cũng không quấy lắm, chỉ cần đổi tã, cho uống sữa là được. Lấy thực lực kinh tế của anh, mời một hộ lý là hoàn toàn có thế, nhưng anh không làm vậy, cứ thế đi sớm về tối, cam tâm tình nguyện làm toàn bộ mọi chuyện.

Anh vốn cho rằng anh không thích trẻ con, nhưng mấy ngày nay, anh càng ngày càng thích bé trai an tĩnh của mình. Thiên Nhi nói đúng, đây là con của bọn họ, không phải của người khác, anh sẽ thích nó. Nhưng mà thích thì thích, lúc anh nhìn thấy Thiên Nhi ôm hôn thằng bé, trong lòng anh ít nhiều vẫn có chút không thoải mái. Lúc đó, anh bá đạo cướp thằng bé đi, nói với Thiên Tỉ: "Để anh ôm cho."

Nói thế nào thì Thiên Nhi vẫn dựa dẫm vào anh hơn, cho nên cậu cũng không nói gì, vui vẻ gật đầu.

Ở bệnh viện hai tuần, lúc sắp xuất viện, Tuấn Khải nghe thủ hạ nói nhà họ Dịch đã đến bệnh viện, muốn vào thăm Dịch thiếu gia.

Nghe vậy, sắc mặt anh trầm xuống, gọi một y tá vào phòng rồi tự mình xuống lầu gặp bọn họ.

Anh vốn tưởng nhà họ Dịch xuất động cả nhà, nhưng xuống rồi mới thấy chỉ có Phương Duy, mẹ của Thiên Nhi và Dịch Lai Diệp thôi.

Sắc mặt anh âm u hơn cả mây đen, vừa mở cửa đã lập tức nói với bọn họ: " Thiên Nhi và nhà họ Dịch không còn bất luận quan hệ gì nữa, các người chạy đến bệnh viện làm gì?"

Phương Duy kích động nói: "Vương tiên sinh, tôi chỉ muốn nhìn Thiên Nhi một chút thôi, chỉ một chút thôi, được không?"

"Không được!" Tuấn Khải tuyệt đối không cho mẹ con họ gặp mặt.

Dịch Lai Diệp không chịu nổi, bảo vệ mẹ mình: "Vương tiên sinh, hiện tại anh cũng đã làm cha, vì sao không cho mẹ con họ gặp nhau một lần chứ?"

"Tôi nói không được là không được, cần gì nhiều lý do như vậy." Nếu Tuấn Khải đã cho Thiên Nhi quên hết quá khứ thì không thể để cậu gặp người nhà được.

Anh chán ghét liếc mắt hai mẹ con họ một cái, quay đầu rời đi.

Lá trên cây rơi xuống người hai mẹ con, cảnh tượng buồn đua tựa như tâm tình của bọn họhiện tại.

Dịch Lai Diệp nói: "Đi thôi, chúng ta không thể gặp được Thiên Nhi rồi."

Phương Duy vẫn không nhúc nhích đứng đó, mãi đến mười mấy phút sau mới để Dịch Lai Diệp đỡ ra khỏi bệnh viện

Lúc Tuấn Khải đi lên lầu, tâm cảm thấy bất an khó hiểu, tuy hai người biết chuyện kia đã chết, nhưng những người từng qua lại với Thiên Nhi vẫn còn có rất nhiều: nhà họ Dịch, Đỗ Uy Lợi, còn có Đỗ Ngưng đáng ghét kia nữa. Nhữngngười này khiến anh có cảm giác nguy cơ mãnh liệt .

-----------
Ta sẽ cho các ngươi chết hết !!!
Cầu ⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro