Nỗi lo xa ca ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần đi nhà trẻ êm đẹp, Thẩm Diện phản xạ hình cung kéo dài cuối cùng tới chỗ cong xuống, bắt đầu bùng nổ lo lắng chia cách, cụ thể biểu hiện buổi sáng không chịu đi nhà trẻ, cứng rắn giữ cửa nhà trẻ, hai tay hai chân ôm đùi Thẩm Nguy, cả người như một đống sinh trưởng trên chân Thẩm Nguy, nói cái gì cũng không buông tay....

Thẩm Nguy nhã nhặn hơn nửa đời, lần đầu tiên tiếp xúc với tiểu vô lại một lời không hợp liền động tay động chân này, phạt không được, mắng không được, khuyên không được, dỗ không có tác dụng, thực sự không biết ứng phó thế nào, chỉ có thể lặp lại : Thẩm Diện, buông tay.... Nghe lời.... Em có nghe không.... Em buông tay ra trước....

Thẩm Diện khóc ra bong bóng nước mũi, tiếp tục giả làm gấu túi....

Giáo viên nghe tiếng chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này cũng khóc cười không được, "Diện Diện, sao vậy, là không muốn ca ca đi phải không." Rốt cuộc là giáo viên mầm non chuyên nghiệp có căn bản tâm lý trẻ em, bắt đầu từng bước dụ dỗ....

"Oa oa oa oa oa, ca ca không muốn Diện Diện nữa sao, oa oa oa oa oa oa."

Thẩm Nguy một đầu hắc tuyến : Anh đâu nói không muốn em....

"Oa oa oa oa, tối qua, oa oa oa oa oa oa, không thấy anh, oa oa oa oa." Thẩm Diện khóc nấc, nước mắt nước mũi liên tiếp, "Anh không ngủ cùng Diện Diện, oa oa oa oa oa oa, anh đi ngủ cùng thúc thúc có râu kia, ngô...."

Thẩm Nguy dưới tình thế cấp bách cũng chỉ không quan tâm tính sạch sẽ của mình, trực tiếp lấy tay che miệng Thẩm Diện, đập vỡ bong bong nước mũi.... sau đó làm bộ lau nước mũi cho đứa trẻ....

Thẩm Diện bị chiêu thức này làm cho mơ hồ, cứng rắn ngừng tiếng khóc, nhân lúc Thẩm Diện còn đang nhấm nháp tư vị nước mắt trộn nước mũi của mình, Thẩm Nguy bắt lấy thời cơ đem Thẩm Diện kéo xuống từ trên đùi mình, nhét vào trong tay giáo viên : Xin lỗi, làm phiền cô rồi....

Chờ lúc Thẩm Diện phản ứng lại, tiếp tục khóc lớn, Thẩm Nguy đã ngồi trên ghế phụ của Triệu Vân Lan....

Triệu Vân Lan : Sao lâu như vậy....

Thẩm Nguy : Anh nghĩ cách dỗ Thẩm Diện, thằng bé dường như rất không thích anh, tiếp tục như vậy cũng không có cách....

Triệu Vân Lan lật mắt thở dài : Tôi có cách như vậy, tôi cũng rất tuyệt vọng được không.... Có vợ không ngủ được, còn phải xem sắc mặt một đứa bé nghịch ngợm....

Thẩm Nguy nghe vậy, đỏ từ cổ tới tai, "Được rồi, đừng quay về trường nữa, về nhà."

"Ừ ?" Triệu Vân Lan phản ứng một giây, sau đó kêu lên một tiếng, "Tuân mệnh ~"


Nhà trẻ

Giáo viên chụp đặc tả gương mặt Thẩm Diện khóc ra nước mắt nước mũi đăng ở trong nhóm wechat....

"Mẹ kiếp, đứa trẻ của chúng ta sao vậy ! Ai bắt nạt đại bảo bối tâm can của tôi !"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, bong bong nước múi này là nghiêm túc sao, Diện Diện là muốn tôi cười chết."

"Trời ơi, lông mi bị nước mắt thẩm ướt là thực sự tồn tại sao, tôi muốn điên rồi."

"Tôi lục trong taobao mua kẹo mút nhập khẩu tới, lập tức, lập tức tới đút cho Diện Diện ! Diện Diện chờ cô !"

"Buổi sáng hôm nay tới bám đùi ca bé không buông, cẩn thận hỏi, hóa ra tối qua Diện Diện tỉnh ngủ không thấy ca bé, bóng ma tâm lý cảm thấy ca bé không muốn bé nữa...."

"Đứa trẻ đáng thương...."

"Trọng điểm là ca bé đi tìm soái ca có râu kia, ở trong nhà đối diện, ha ha ha."

"Tôi dường như biết cái gì rồi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro