Chương 11 - Tưởng đệ là người trong lòng của huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note: Từ chương sau mình sẽ chia nhỏ ra, khoảng 1k chữ thì mình post một lần. 1 chương dài quá, để ngâm lâu các bạn theo dõi và mình đều nản.

Côn đồ cỡ Vân tiểu hầu gia chẳng ngán ai bao giờ, tới khi nhịn hết nổi là Diễm vương cũng dám đánh, nhưng trong quân Sóc Phương không cho phép hành động theo cảm tính.

Triều đình có luật, phàm là quân trú tại biên cương, nếu không có lệnh cấm tiệt tự ý rời khỏi nơi đóng quân. Đối với quân Sóc Phương phụng mệnh canh giữ Bắc Cương, tiến vào ải Hàm Cốc đã là tử tội, chớ nói gì đến việc dám chạy thẳng vào kinh thành.

Lỡ Diễm vương hơi không vui một tí thôi là cả đám mất đầu như chơi.

Vân Lang không chắc mình có cứu được đám này hay không. Trước khi đến gặp Tiêu Sóc, cậu phải chuẩn bị cho thật kỹ.

Loay hoay trong viện chừng hai canh giờ, cuối cùng Vân Lang ôm một cái hộp gấm, vác hai khúc gỗ trên lưng, bước ra nhờ Huyền Thiết vệ dẫn đường đi tìm lão chủ bộ nói chuyện.

Lão chủ bộ gõ lên cánh cửa thư phòng bằng gỗ đàn hương được chạm trổ tỉ mỉ của Diễm vương.

"Đệ ấy lại bày trò gì nữa rồi?"

Bên trong thư phòng, Tiêu Sóc đang dựa lên án xem sách dạy cờ, "Muốn ta thả mấy tên kia ra à?"

"Vâng." Lão chủ bộ khom người, hơi hơi chột dạ, "Vân công tử còn mang theo mấy phần lễ, đến đây gánh gai nhận tội* ạ..."

*Liêm Pha và Lạn Tương Như là hai tướng nước Triệu bất hoà với nhau, Lạn Tương Như vì có công to được làm thượng khanh, xếp trên Liêm Pha, vì thế Liêm Pha không phục, tìm cách hạ nhục Tương Như. Lạn Tương Như vì lợi ích đất nước đã nhượng bộ. Liêm Pha sau đó nhận ra lỗi lầm, đã cởi trần, gánh gai đến trước mặt Lạn Tương Như để nhận lỗi

Tiêu Sóc để sách xuống, ngước mắt lên xem.

Lão chủ bộ tiến tới, hai tay bưng hộp gấm mà Vân công tử dặn tới dặn lui mãi đặt lên bàn.

"Gánh gai nhận tội." Tiêu Sóc chẳng vội vã mở hộp gấm ra nhìn, "Đệ ấy lấy đâu ra gai mà gánh?"

Lão chủ bộ không dám bao che, thành thật khai báo: "Dạ cậu ấy bẻ hai cái chân ghế làm gai..."

Tiêu Sóc: "..."

Lão chủ bộ liều mạng giúp Vân tiểu hầu gia truyền lời, ông sợ vương gia nổi đoá vì thuộc hạ dám qua mặt mình, gấp gáp bổ sung thêm: "Hai cái chân ghế còn bọc một lớp giấy ghi đầy chữ 'Gai' nữa ạ!"

Tiêu Sóc hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.

"Xin... xin ngài tha mạng cho Vân công tử."

Lão chủ bộ thấp tha thấp thỏm, đứng một bên khuyên: "Còn phải hỏi ra bí mật năm đó và kẻ chủ mưu nữa ạ..."

"Ừ." Ánh mắt Tiêu Sóc lạnh lùng, "Không thể giết đệ ấy ngay được."

Lão chủ bộ nhắm mắt: "Dạ, ngài..."

"Không thể trói đệ ấy vào đống pháo rồi châm lửa được."

Tiêu Sóc lầm bà lầm bầm: "Chưa hết mười tháng, chưa mổ bụng lấy con được."

Lão chủ bộ không hề dám hỏi bình thường trong đầu vương gia nhà mình chứa những gì, ông khom người, đứng một bên câm như hến.

Tiêu Sóc tự mình khuyên mình một hồi rồi hớp ngụm trà cho bình tĩnh, hắn mở hộp gấm ra.

Lão chủ bộ đợi mãi không thấy động tĩnh gì, ông e dè hỏi: "Vân công tử... đưa gì đến vậy ạ?"

Tiêu Sóc: "Hạt dẻ."

"..." Lão chủ bộ: "Dạ sao?"

"Lột sạch vỏ rồi." Tiêu Sóc đóng nắp hộp lại, "Tận ba hạt."

...

Lão chủ bộ ngổn ngang trong lòng, giữa khoảnh khắc bình yên trước cơn bão này ông chẳng dám nhúc nhích.

Vân Lang đã từng là tiểu hầu gia được cưng chiều muốn ngăn nào được ngăn nấy, nhưng mấy năm gần đây lưu lạc khắp nơi, trong tay không còn gì quý giá là điều dễ hiểu.

Nhưng kiểu gì cũng còn giữ được vài món.

Lần này cậu chơi chiêu quan hệ để nhờ lão chủ bộ truyền lời giúp, lúc đến còn thân thiết níu tay nhét cho ông một miếng ngọc phỉ thuý Đại Lý.

Lão chủ bộ sợ Tiêu Sóc phát hiện, ông lùi ra sau một chút, giấu miếng phỉ thuý vào sâu trong tay áo hơn nữa.

Tiêu Sóc cụp mắt nhìn cái hộp gấm kia, trông hắn lúc này vừa lạnh lùng vừa hung ác.

Đầu ngón tay vân vê quân cờ, từ tốn gõ lên bàn cờ, mãi vẫn chưa đặt xuống.

Lão chủ bộ lớn tuổi rồi không chịu nổi cảnh này, ông cáo lui, vừa định khẽ khàng bước ra ngoài thì lại nghe Tiêu Sóc cười nhẹ một tiếng.

Lão chủ bộ hoảng hồn, vói tay sờ sờ miếng phỉ thuý: "Vương gia bớt giận, thật ra Vân công tử muốn gửi miếng..."

"Gọi đệ ấy vào đây." Tiêu Sóc nói, "Dọn ghế đi."

Lão chủ bộ hãy còn đứng run rẩy ngay ngạch cửa, ông cắn răng bấm bụng định nói là mình đưa nhầm món, nghe thế thì ngẩn ra: "Dạ sao?"

"Không phải có chuyện muốn cậy nhờ ta à?"

Tiêu Sóc cầm hộp gấm lên nhìn nhìn rồi đặt sang một bên, trông hắn thích thú hơn hẳn: "Gọi đệ ấy vào đi."

Tiêu Sóc từ tốn nói: "Vào đây cầu cạnh cho ta xem xem."

Lão chủ bộ: "..."

Lão chủ bộ tự nhủ trong lòng e là Vân công tử sẽ nhằm mặt ngài mà đánh mất thôi, nhưng ông không dám nói thẳng, ngắc ngứ đáp: "Dạ."

Tiêu Sóc ra lệnh xong lại cầm quyển sách dạy cờ lên đọc.

Lão chủ bộ đứng đấy một lát, thấy hắn không còn gì căn dặn nữa thì cúi chào, quay người bước ra, chuyển lời cho Vân tiểu hầu gia đang vác hai cây gậy gỗ bọc giấy.

...

Vân tiểu hầu gia nghe tới năm chữ "cầu cạnh cho ta xem", ngay lập tức vói tay rút một cây gậy xuống, đập cửa thư phòng mở toang ra.

Tiêu Sóc đang đánh cờ theo sách, nghe tiếng vang thì ngước lên nhìn.

Vân Lang còn đang cầm cái chân ghế: "..."

Thôi, đang kèo dưới.

Cái mạng quèn của mấy tên ngu kia còn nằm trong tay Tiêu Sóc, Vân Lang hít thở thật sâu, cắm cây gậy lên trên lưng lại: "Vương gia."

Tiêu Sóc nhìn cậu, miệng cười nhưng trong mắt là băng giá không tan.

Vân Lang đứng chỗ cánh cửa mở toang, thấy được ánh mắt đó của Tiêu Sóc không khỏi nhíu nhíu mày.

"Vân tiểu hầu gia." Tiêu Sóc dựa lên bàn, đặt một quân cờ xuống, "Có chuyện gì không?"

Vân Lang nhủ thầm có mụ nội huynh ấy, nhưng cậu vẫn đứng đấy một hồi, không lên tiếng trả lời.

Bây giờ cứu người quan trọng nhất, nếu không cần thiết, cậu mong rằng không phát sinh thêm chuyện gì nữa thì hơn.

Mấy lời truyền tai nhau cũng làm quá lên thật, nhưng âu cũng có lý do của nó. Diễm vương hiện giờ sớm nắng chiều mưa, nói hớ một câu cũng làm phật ý hắn được.

Vân Lang tính tới tính lui một hồi rồi đóng cừa lại, chầm chậm bước tới.

Tiêu Sóc tựa lên bàn, chiếu theo sách cờ tự đánh một mình, bây giờ đã đi đến nước thứ mười bảy của quân đen.

Vân Lang đứng bên cạnh, tìm lấy bình trà rót cho hắn một ly.

"Nước trà đầu." Tiêu Sóc nói, "Không trong."

Vân Lang biết tiến biết lùi, đổ sạch cả bình trà, lấy vải lót dưới lò đất còn cháy đỏ, pha trà lần thứ hai.

Vân Lang lại rót một ly, đặt lên trên bàn.

Tiêu Sóc nhìn cũng không thèm nhìn: "Không thơm."

Vân Lang: "..."

Cái thứ trà quỷ ma gì vậy.

Đồ của vương gia dùng mà cũng dám giở trò thế này, không biết bọn người làm trong vương phủ đút túi được bao nhiêu rồi.

Vân Lang nhíu mày, nhìn Tiêu Sóc một hồi bỗng chốc sinh ra chút lòng trắc ẩn.

Mấy năm nay Vân Lang trốn chui trốn nhủi, vất vả lắm mới đi nghe ngóng được mấy lần, lần nào cũng nghe Diễm vương được ân sủng vô ngần nên cực kỳ ngông nghênh. Họ kháo nhau mà nói chắc như đinh đóng cột, đồn càng xa càng vớ vẩn, càng đồn càng vô lý. Biến Tiêu tiểu vương gia thành Diêm vương ăn thịt người.

Uống trà thôi mà còn rắc rối hơn cả Ngự Sử đài. Được cái Vân Lang bụng dạ rộng rãi, không thèm so đo với hắn, cậu bê bộ trà cụ ra góc tường rồi tự mình mày mò.

Tiêu Sóc đánh thêm vài quân cờ nữa, đặt sách dạy cờ xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.

Vân tiểu hầu gia lặn lội đi cứu người hiện giờ đang đánh nhau với lá trà, cậu bị hơi nóng nghi ngút bốc lên xông đỏ cả mặt, bỗng trông khoẻ khoắn hơn thường ngày.

Rốt cuộc chỗ thuốc đút cậu uống mấy hôm nay cũng phát huy công dụng, mặt mày sáng sủa lên, cả người cũng loi choi hơn hẳn. Mấy cái thú thưởng rượu pha trà này cứ thế quen nước quen cái mà làm.

Vân Lang đun trà đến lần thứ ba mới có tí mùi thơm bay lên. Cậu giơ tay lau mồ hôi trên trán, bỗng chạm mắt với Tiêu Sóc, cậu cọc cằn: "Nhìn gì mà nhìn?"

Tiêu Sóc chỉ chỉ ly trà trong tay cậu.

Tay pha trà này không lành nghề, hì hục cả buổi trời mà chỉ được có một ly.

Vân Lang không thèm so bì với hắn, bưng qua: "Nè-"

Tiêu Sóc: "Không uống."

Vân Lang bình tĩnh cầm ly trà, chuẩn bị hắt lên mặt hắn thì Tiêu Sóc chậm rãi lên tiếng: "Gần đây trong phủ mới tìm được công thức trứng luộc nước trà."

Vân Lang: "..."

"Cứ đun trà lấy nước như thường, rồi dùng nước trà để luộc trứng, như thế trứng sẽ thơm mùi trà."

Tiêu Sóc từ tốn nhả chữ: "Ta xem họ làm rồi, thấy cũng hay."

Vân Lang: "..."

Tiêu Sóc nhận lấy ly trà kia, nhìn nhìn: "Tiếc thật."

Vân Lang niệm chú Tiêu Sóc té xuống mương mấy lần cho lòng mình thanh thản, rồi cậu cầm lấy cổ tay mình tự bắt mạch.

Lúc quyết định đến tìm Tiêu Sóc, cậu cũng lường trước được việc này sẽ không suôn sẻ, vì thế nên đã cố tình uống một viên Bích Thuỷ đan.

Thứ thuốc này chỉ có đại nội ngự y mới có, giúp nội lực không tiêu tan, có tác dụng trong ba canh giờ.

Trong vòng ba canh giờ, cậu phải cứu được người ra khỏi lưỡi đao của Tiêu Sóc.

Thời gian của Vân Lang có hạn, nhủ thầm mình không được tức giận, cậu hớt lấy ly trà: "Thế thì khỏi uống."

Tiêu Sóc ngước mắt nhìn cậu, cứ như đang tò mò lắm.

Vân Lang đang đứng cạnh bàn, trước ánh mắt của Tiêu Sóc, cậu nhắm mắt lại.

Mấy năm nay cậu vất vả chạy ngược chạy xuôi, đổ mồ hôi sôi nước mắt như thế cũng không phải không gặt hái được gì.

Người ta nói có công mài sắt có ngày nên kim, Cao Bá Quát còn phải cột tóc lên trần nhà để rèn chữ.

... Cậu đi một ngày đàng học một sàng khôn thế kia thì ít nhiều cũng học được tí tuyệt chiêu phòng thân.

Tiêu Sóc không biết cậu muốn nói gì, cũng không giục cậu, hắn đặt cờ xuống kiên nhẫn đợi.

Vân Lang hít vào thật sâu, thở ra thật mạnh.

"Đêm hôm đó." Vân Lang nói, "Đệ nảy lòng tham."

Tiêu Sóc: "..."

"Huynh thì say quắc cần câu, bất tỉnh nhân sự."

Vân Lang bịa bối cảnh xong, ngay lập tức ba hoa chích choè: "Vốn dĩ đệ chỉ ở bên cạnh nhìn thôi, không muốn thừa nước đục thả câu như thế. Nhưng mà huynh lại ôm lấy đệ, bảo là người đệ lạnh quá, muốn ủ ấm cho đệ."

"Đêm trăng lạnh lẽo nhưng người huynh lại ấm áp vô cùng."

Đến nước này đã hết đường quay đầu, Vân Lang vắt óc nhớ lại vốn sách truyện mấy năm qua vất vả học tập, miệng liến thoắng như bôi dầu: "Lúc ấy đệ nhất thời không nhịn được, vạch vạt áo của huynh ra, lật người huynh lại. Huynh muốn giãy ra nhưng không biết thế nào lại nằm gọn vào lòng đệ..."

Tiêu Sóc cắt ngang: "Vân Lang."

"Lan man quá, lược bớt đi."

Vân Lang nói ít hiểu nhiều, chỉ vào cái bụng nhô lên: "Thế là đệ có đứa nhỏ này."

Tiêu Sóc: "..."

Vân Lang chợt nhận ra mình nói hớ, thế là rất bình tĩnh sửa lời: "Có hai đứa này."

Tiêu Sóc giơ tay bóp trán.

Vân Lang biết Tiêu tiểu vương gia đã dán cho mình cái mác vô liêm sỉ từ lâu, thế là cậu cứ trơ trơ cái mặt mo ra, thản nhiên nhìn hắn.

Tiêu Sóc yên lặng hồi lâu, bật cười một tiếng.

Hắn mấy năm nay càng ngày càng lầm lì, tiếng cười đột ngột này của hắn càng khiến sự lạnh lẽo giữa đôi mày lộ rõ: "Không hay."

Vân Lang bắt đầu nghi ngờ Diễm vương hôm nay chỉ biết nói câu hai chữ, nhíu mày một cái: "Không hay chỗ nào?"

Tiêu Sóc nhìn cậu, chậm rãi nói: "Diễn biến tình cảm..."

Tiêu Sóc ngước mắt, khoé môi cử động: "Cứng nhắc, qua loa, hời hợt."

Tiêu Sóc: "Không đủ chân thành, không đủ cảm động."

Vân Lang: "..."

"Bịa tiếp đi." Tiêu Sóc hứng thú dạt dào, dựa lên bàn: "Bịa sao cho ta vừa ý thì ta thả một tên..."

Vân Lang nhìn hắn như đang nhìn sinh vật lạ, không dằn được cơn giận trong lòng, xông đến trước mặt hắn: "Huynh cũng biết là bịa sao! Vậy mà huynh còn-"

"Ta biết chứ." Tiêu Sóc cười khẽ, "Là bịa thì không được nghe nữa à?"

Vân Lang ngẩn ra.

Không biết tại sao cậu lại cảm thấy những lời này của Tiêu Sóc không chỉ ám chỉ tác phẩm ra đời một cách cảm hứng của cậu.

Tựa như đang nhắc lại cái đêm nặng tuyết nhiều năm về trước, trời đất rét căm căm, mặt sông đóng thành băng.

Lưỡi đao chém xuống ngay trước mắt, máu đỏ văng lên tung toé.

Vân Lang nhìn Tiêu Sóc, lồng ngực bỗng thấy nặng nề.

Tiêu Sóc ngưng cười, đôi ngươi lạnh lẽo không còn chút độ ấm.

"Còn một câu chuyện khác không phải chuyện tình yêu."

Vân Lang lặng thinh một hồi mới lên tiếng: "Kể về... Một buổi tối khác."

Tiêu Sóc nhìn cậu.

Vân Lang thở hắt ra.

Đao Ba nói đêm hôm ấy Tiêu Sóc tìm cậu mãi.

Cha vừa mất, mẹ tự vẫn, chỉ trong một đêm mà cả nhà tan tác.

Cậu thiếu niên tên Tiêu Sóc không tin lời người ta đồn. Cả đêm đi từ đại doanh quân Sóc Phương đến phủ Trấn Viễn hầu để tìm cậu.

"Đêm đó, có một..." Vân Lang khựng lại, "cậu hoàng tôn nhỏ."

Vân Lang không nhìn mặt Tiêu Sóc, nói tiếp: "Cha của cậu bé bị kẻ gian hãm hại, bị nhốt vào thiên lao..."

Tiêu Sóc yên lặng nghe đến đây thì nhíu mày: "Đệ muốn bắt đầu kể từ đây à?"

Vân Lang còn đang chìm trong cảm xúc, nghe thế thì giật mình: "Hả?"

"Nếu lúc đó Cấm quân động đậy, chắc chắn sẽ bị gán tội mưu phản. Đệ vào Ngự Sử đài là để cứu cha ta, nhưng xui rủi thế nào lại không cứu được."

Tiêu Sóc kể lại thay cậu: "Người nhà ta bị sơn phỉ chặn đánh, có người thấy gia huy chữ Vân, là do thân binh của đệ giả thành người làm trong nhà, gấp rút đến cứu viện."

Vân Lang không khép được miệng, ho một cái: "Ừ."

"Mẫu phi cầm kiếm xông vào cung cấm, tự vẫn minh oan, đệ không ra mặt giúp đỡ là vì bất ngờ bị cản trở."

Tiêu Sóc cau mày: "Người nhà đệ chẳng tốt lành gì, muốn khích tướng chia rẽ."

Vân Lang: "..."

Tiêu Sóc nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, hắn khẽ cười một tiếng.

Trong phòng yên ăng vô cùng, làm giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sóc vang lên văng vẳng: "Vân Lang."

"Đệ cho rằng ta tin những lời đồn lưu truyền trong kinh kia."

Tiêu Sóc buồn cười, nghiền ngẫm hỏi: "Trong lòng đệ, ta là loại người sẽ tin những thứ tin vịt không đầu không đuôi ấy đúng không?"

Càng lúc Vân Lang càng không hiểu được hắn, nhíu chặt mày không lên tiếng.

Tiêu Sóc không nhìn cậu nữa, giơ tay cầm sách dạy cờ lên, thuận miệng đuổi khách: "Ta mệt rồi, đệ đi đi."

Vân Lang tiến lên, đè quyển sách lại.

Ánh mắt Tiêu Sóc bỗng đanh lại, giơ tay chuẩn bị ra chiêu. Cùng lúc này, Vân Lang chuyển tay từ đè sách thành cầm sách, chuẩn bị vứt ra xa thì bị Tiêu Sóc chặn lại.

Chỗ trước bàn cũng chẳng rộng rãi là bao, hai người ngươi tới ta đi qua lại mấy chiêu, cơ thể Vân Lang bỗng loạng choạng, tay áo quệt trúng ly trà đặt trên bàn.

Tiêu Sóc định chụp lại ly trà nhưng lại thấy Vân Lang có gì không ổn, hắn giơ tay đỡ lấy cậu, thế là không kịp chụp cái ly.

Nước trà nóng hổi trút hết lên bụng Vân tiểu hầu gia.

Tiêu Sóc nhìn lướt qua khuôn mặt bỗng nhiên tái nhợt của Vân Lang, sắc mặt nặng nề, lên tiếng: "Người đâu-"

"Thôi đừng." Vân Lang có lót vải bông trong bụng nên không bị bỏng, ho khan vài cái, cố kéo lấy tay áo của Tiêu Sóc, "Mấy người kia của đệ..."

Tiêu Sóc nhìn cậu, giọng nói lúc này hoàn toàn trở nên lạnh lùng: "Vân Lang."

Vân Lang sơ ý, quen tay sử dụng nội lực, khi không tự khiến tim mình đập thình thịch, nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu lên.

"Câu này cũng là học trong truyện ra à?"

Tiêu Sóc âm trầm nhìn cậu: "Đệ tưởng cứ ỷ giả vờ đáng thương như thế này là ta sẽ mềm lòng thả mấy tên đó ra hả?"

Vân Lang bỗng chốc muốn so đo, đẩy hắn ra, ngồi thù lù ra đất: "Chứ sao? Chả lẽ phải ỷ vào cặp trai gái sinh đôi vừa bị xối nước trà dùng để luộc trứng của ngài đây à?"

Tiêu Sóc bị cậu nói cứng họng, nhíu chặt mày nhìn cậu.

...

Vân Lang vô cùng kiên cường, tự mình nghiêng ngã chống người dậy, đứng lên xong giơ tay hất tung bàn cờ trên bàn.

Tiêu Sóc đanh mặt, định gọi người vào thì Vân tiểu hầu gia hất bàn xong, hiên ngang đặt mông ngồi lên đùi hắn.

Tiêu Sóc: "..."

"Huynh say chếnh choáng, tưởng đệ là người trong lòng của huynh."

Vân tiểu hầu gia biết tiến biết lùi, cẩn thận bịa lại câu chuyện khác: "Huynh ôm đệ vào lòng, thủ thỉ với đệ. Đệ chiều huynh, cứ thế nằm trong vòng tay huynh..."

Vân Lang giơ tay kéo hộp gấm lại gần: "Há miệng ra."

Tiêu Sóc phát bực, gằn giọng: "Cuối cùng đệ cũng-"

Vân Lang lanh tay lẹ mắt, nhét ba hạt hạt dẻ vào miệng Tiêu tiểu vương gia.

"Thả người cho đệ đi mà, tiểu vương gia."

Vân Lang tận tình tận nghĩa đến đây cũng hoàn toàn kiệt sức, Tiêu Sóc không biết có bị mắc nghẹn hạt dẻ mà chết không bị cậu đẩy ra, Vân Lang nhích sang một bên, ngồi lên sạp ngay bên cạnh hắn: "Bọn họ là quân Sóc Phương."

Tiêu Sóc rũ mắt, chầm chậm nhai hạt, không rõ biểu cảm.

"Cái mạng đệ nợ sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho huynh thôi."

Vân Lang nhắm mắt lại, khẽ khàng nói: "Sắp rồi, huynh đừng sốt ruột."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro