୧ ‧₊˚ 🍵 ⋅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://peiqi245.lofter.com/post/2037aea2_2bc59a941?incantation=rz7ws3LKzFqd

Ngày thi sơ khảo kết thúc, trời đã tối. Khi màn đêm buông xuống ở thành Thiên Khải, trên đường phố có rất ít người và hầu hết đèn trong nhà cũng đã tắt.

Nửa đêm, tất cả những người thi xong đều ăn chân cừu uống rượu từ sớm. Những người không giỏi uống rượu lại thèm rượu nên đã no nê chuẩn bị về nhà ngủ.

Bách Lý Đông Quân uống rượu ăn đầy đủ, nhưng cũng rất mệt mỏi. Y nhìn những người ngồi quanh bàn, dần dần cảm thấy nhớ nhà vì hưng phấn quá sớm, say sưa khóc nức nở hồi lâu mà không quên cắn thêm vài miếng thịt cừu. Liễu Nguyệt công tử và Mặc Trần công tử đều bị vành mũ và khăn che mặt che khuất hoàn toàn, khó nhìn thấy biểu cảm của họ, Linh Tố cũng đã rất buồn ngủ. Bách Lý Đông Quân nhận ra, chỉ có..., Diệp Đỉnh Chi mới thực sự là hoạt bát như mình. Y quay lại để nhìn kỹ hơn bộ dạng của Diệp Đỉnh Chi, nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của người nọ đang cầm ly rượu với nụ cười trên khuôn mặt đang hướng về phía y.

Bách Lý Đông Quân vốn muốn uống rượu, lại bị Diệp Đỉnh Chi làm cho khó chịu, trong lòng tức giận không thể giải thích được. Y có thể cạn ly với Diệp Đỉnh Chi , và một vài giọt rượu vô tình tràn ra ngoài. Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu uống rượu, nghiêng đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi. Những ngày này, kỳ thi ở học đường chiếm hết tâm trí và cơ thể của y, khi gánh nặng của kỳ thi sơ khảo này đã lắng xuống, cảm giác quen thuộc của người trước mặt y lại hiện lên trong lần đầu gặp nhau ở rừng kiếm.

Y cảm thấy Diệp Đỉnh Chi nhìn quen quen, quen quá, giống như có duyên gặp nhau vậy, thật khó đoán.

Bách Lý Đông Quân đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói: "Mọi người, bữa tối này khá hài lòng. Về phần ta, ta cùng Diệp huynh trở về tiếp tục chuẩn bị thi chung khảo. Bách Lý Đông Quân vừa nói, vừa thản nhiên đặt tay lên vai Diệp Đỉnh Chi. Vô luận là ảo giác hay là cái gì khác, y đều cảm thấy Diệp Đỉnh Chi sững sờ trong giây lát.

Lập tức, Diệp Đỉnh Chi tỉnh táo lại, vội vàng đáp: "À, đúng rồi, mọi người, đến lúc tạm biệt rồi."

Bách Lý Đông Quân khá hài lòng. Diệp Đỉnh Chi hiểu được y đang nghĩ gì mà không cần đưa ra bất kỳ gợi ý nào.

Cả hai cùng đứng dậy và chào tạm biệt mọi người.

Sau khi bước ra khỏi Thiên Kim Đài, đi trên con đường vắng vẻ ở thành Thiên Khải vào ban đêm, Bách Lý Đông Quân cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Y chỉ muốn rời đi với Diệp Đỉnh Chi nhưng cũng không hiểu sao lại đi cùng nhau?

Kể từ khi hai người bước ra khỏi Thiên Kim Đài, cánh tay đặt trên vai nhau chưa bao giờ bỏ xuống. Bách Lý Đông Quân trong lòng tự hỏi ba giây, mới bị Diệp Đỉnh Chi dẫn đi về phía trước.

Trên đường không có ai, mọi thứ đều sạch sẽ, mọi công việc đều bị lãng quên.

"Ta vốn là muốn cùng ngươi làm bạn, đáng tiếc thúc thúc đã đem ta mang đi."

"Giờ vẫn chưa muộn."

Vừa rồi Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn nhìn y như vậy.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Kiếm lâm, nhưng cảm giác quen thuộc không đầu không đuôi này có gì đó không ổn.

Diệp Đỉnh Chi cao hơn Bách lý Đông Quân, hắn ôm lấy y khiến y không kịp phản ứng. Y chỉ đơn giản cầm bầu rượu lên, ngẩng đầu nhấp một ngụm.

"Không lo lắng!"

Diệp Đỉnh Chi nghe thấy điều này liền bật cười.

"Ngươi cười cái gì? Đừng nhìn, hôm nay ta vừa mới vượt qua kỳ thi sơ khảo, ta Bách Lý Đông Quân về sau sẽ vang danh thiên hạ!"

"Không có gì, thật tuyệt ! Ta đang chờ ngày ngươi vang danh thiên hạ."

Diệp Đỉnh Chi ôm chặt lấy y không buông ra.

Bách Lý Đông Quân có chút bối rối. Ở thành Thiên Khải không có ai vào đêm khuya, nhưng nếu thêm một vài người nổi tiếng khi y đang đi trên đường như thế này, như lúc còn bé, tự do và thoải mái mà không biết đến tương lai, như thể y đang mơ trở lại một thế giới giả tưởng, nơi y trở thành bất tử nhờ rượu và kiếm thuật.

Diệp Đỉnh Chi thấy Bách Lý Đông Quân im lặng, liền ngừng cười, dùng tay vỗ vỗ y.

"Này, ngươi đi phía trước không phải là nơi ở trong  học đường sao? Này, Bách Lý Đông Quân!"

Bách Lý Đông Quân thoát khỏi dòng suy nghĩ, bị động tác của hắn làm cho giật mình.

"Ngươi là ai...?"

"Ta nhớ lại một số kỉ niệm trong quá khứ."

Hai người buông nhau ra và dừng lại trước cửa.

Diệp Đỉnh Chi nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.

"Ta khi còn nhỏ từng có một người huynh đệ tốt, hai người cùng nhau bước đi trong ngày tận thế, hứa với nhau lời tạm biệt sẽ trở thành kiếm tiên và tửu tiên."

Bách Lý Đông Quân đang lẩm bẩm một mình, cũng không để ý tới, từ lúc đó ánh mắt Diệp Đỉnh Chi vẫn không rời khỏi y.

"Hiện tại trở lại Thiên Khải, ta nhớ tới huynh ấy, nhưng huynh ấy lại không thể giữ được hẹn."

"Tại sao?"

Bách Lý Đông Quân chỉ nghe Diệp Đỉnh Chi hỏi, cũng không chú ý tới những người bên cạnh vẻ mặt run rẩy khó hiểu.

"Bởi vì huynh ấy đã chết rồi."

————————————-
Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tui nha ₊˚ʚ ᗢ₊˚✧ ゚💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro