Chương III: Cái chân còn lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

No.13

Tôi nói, ờ, tôi chính là Cảnh Cảnh.

Sau này khi nhìn lại, cả cuộc đời mấy khi có cơ hội để được sử dụng câu "Tôi chính là ××" khi nói chuyện với người khác?

Cậu ấy há hốc miệng ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó suy nghĩ rồi mỉm cười, nói rằng, tên mình là Dư Hoài.

Anh chàng này trông......khá ấn tượng. Làn da màu lúa mì, đôi mắt nhỏ, cười nheo mắt trông rất dễ thương; áo T-shirt trắng, quần jean, sạch sẽ, vừa nhìn một cái thấy ngay đây là một cậu bé ngoan.

Tôi gật gật đầu, nói, sau này sẽ là bạn cùng lớp.

Cậu ấy nói, đúng vậy, sau này sẽ là bạn cùng lớp.

Tôi nói, hôm nay thật là nóng.

Cậu ấy nói, đúng, đúng là nóng thật.

Tôi mở miệng, không biết nên nói gì nữa. Cậu ấy mở miệng, bởi vì dường như toàn là tôi đưa ra chủ đề nghĩ cũng cảm thấy có một chút xấu hổ.

Sau đó, chúng tôi cùng cười. Sân chơi ở phía bên kia đang nhốn nháo xếp hàng ầm ĩ, bên này là danh sách lớp có hàng rào chắn lớn cô đơn và có hai bạn cùng lớp mới quen.

No.14

Mỗi lớp đều có một hàng nam, một hàng nữ, nhìn vào chiều dài, thật sự rất cân đối.

Phụ nữ có thể chống một nửa bầu trời, ai nói phụ nữ kém hơn nam giới.

Mọi người cẩn thận đánh giá học sinh mới, các bậc cha mẹ đứng phía đằng sau sân bóng đông nghịt, toàn bộ sân trường giống như một nồi thịt bò trong phim hoạt hình Nhật, mặc dù nguyên liệu là từng hàng từng hàng gọn gàng, nhưng vẫn có thể sùng sục sùng sục tỏa hơi nóng.

Thời gian xếp hàng quá lâu, không biết trên bục phát biết vị chủ trì kia cuối cùng đang giở trò quỷ gì. Trung Quốc chính là như vậy, đám đông khán giả ở dưới không bao giờ biết những người ở trên đang làm việc gì, người ta vỗ tay bạn cũng theo người ta vỗ tay bốp bốp bốp bốp là được rồi.

Không cẩn thận vô tình ngáp một cái, đặc biệt to.

Dư Hoài hỏi, đêm qua ngủ không ngon à?

Tôi cười lớn, những người xung quanh nheo mắt nhìn tôi, vì vậy tôi nhanh chóng ngậm miệng lại.

"Xin chúc mừng, cuối cùng bạn cũng đã tìm thấy từ để chào hỏi rồi."

Dư Hoài trợn tròn mắt. Tôi đoán vậy, dù sao đôi mắt của cậu ấy quá nhỏ, tôi cũng không nhìn rõ nữa.

"Mình đêm qua không ngủ được." Cậu ấy nói.

"Bình thường, đêm trước mỗi lần có Đại hội thể thao hồi Tiểu học mình cũng không ngủ được. Miễn là ngày hôm sau có sự kiện lớn, mình đều bị mất ngủ. Về cơ bản đây là do chất lượng tâm lý kém."

Cậu ấy không nói chuyện nữa.

Nhưng cậu ấy lại nhìn tôi.

Tôi cố bình tĩnh, chưa được một phút thì thất bại. Như tôi vừa nói, chất lượng tâm lý của tôi không tốt.

"Nhìn cái *beep* gì?!" Tôi thấp giọng chửi.

Cậu ta rất ngạc nhiên mở miệng: "WTF, làm thế nào mà bạn biết những gì mình định nói. Mình mới phát hiện ra, bạn nói chuyện đặc biệt giống dì nhỏ của mình đấy."

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.

Cậu ta lắp ba lắp bắp nói: "Biểu, biểu cảm cũng giống như thế."

No.15

Đúng lúc này, Hiệu trưởng trên khán đài bắt đầu thử micro, "Wei wei wei" Wei mãi không xong.

Hiệu trưởng nói những gì tôi đều không làm thế nào để lắng nghe được, tâm trí của tôi toàn là dì nhỏ của cậu ta.

Cuối cùng, lợi dụng lúc Hiệu trưởng nói ba câu phải dừng lại thở lớn, tôi không cam tâm hỏi: "Mình nhìn già như vậy sao?"

Cậu ấy vội vàng lắc đầu, khá biết điều.

Sau đó nói: "Mình không nói rằng bạn trông như thế nào. Dì nhỏ của mình dễ thương hơn bạn. "

Cái đáng tức giận không phải câu này, mà là giọng điệu của cậu ta.

Vô tội, ngây thơ, và thật thà.

"Dì nhỏ của mình cũng ở Chấn Hoa." Cậu ta tiếp tục nói.

Lần này nó khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên: "Dì nhỏ của bạn bao nhiêu rồi?"

"Cùng tuổi với chúng ta," cậu ta dừng lại, "Bạn tuổi thỏ* hay tuổi rồng?"
*Tuổi thỏ ở Trung Quốc bằng với tuổi mèo ở Việt Nam.

Trong lòng tôi thầm ân cần thăm hỏi 18 đời tổ tông nhà cậu ta và thêm cả dì nhỏ của cậu ta nữa: "Mình tuổi......hổ."

"Ơ, tiền bối." Cậu ta khẽ cúi đầu.

Con mẹ nó.

"Mình là đuôi hổ," Tôi nhấn mạnh, "cuối năm."

Cậu ta lắc đầu: "Bạn có là mông hổ, cũng là hổ."

Tôi nói không nên lời, chỉ để kéo câu chuyện trở về với chủ đề dì nhỏ của cậu ta.

"Dì nhỏ của bạn cũng là học sinh mới ở đây sao? Lớp nào?"

Cậu ta nghiêng đầu sửng sốt mất một lúc lâu, khẽ thở dài: "Lớp 1."

"Chết tiệt," Tôi không còn quan tâm đến việc cậu ta thiếu tôn trọng với tôi, và ngay lập tức cảm thấy như cậu ta có thể chỉ so sánh tôi với dì nhỏ của cậu ta đã là một vinh dự lớn rồi, "Dì của bạn thật là trâu bò a!"

"Đúng vậy." Cậu ta nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì. Chắc là vấn đề lớp chọn.

"Tuy nhiên, các bạn bằng tuổi, tại sao lại gọi là dì nhỏ của mình?"

Cậu ngồi thẳng người bắt đầu đếm ngón tay: "Sau khi kết thúc kỳ thi, ông mình đã có sinh nhật thứ 60, trên thực tế, mình đã có ông nội ông là anh trai, vì vậy cô là dì của mẹ mình......không phải, ờ...... mẹ mình gọi mẹ của dì là cô...... vì vậy......"

Các tế bào thần kinh của tôi như bị đập thành bột nhão.

"Vì vậy, bạn gọi cô ấy là dì?"

"Người lớn nói như vậy."

"Cô ấy gọi bạn là gì?" Tôi phụt cười, "Quá nhi*?"
*Cảnh Cảnh hỏi vậy là vì dì có phiên âm là /gugu/ đọc tiếng Việt là cô cô, giống cô cô trong phim "Thần Điêu đại hiệp".

No.16

Sau đó, cậu ta vứt tôi sang một bên không thèm chú ý đến nữa. Chủ đề về dì nhỏ cũng không thể tiếp tục được rồi.

Khán đài bắt đầu hỗn loạn. Đại diện phụ huynh của mỗi lớp lên rút thăm chọn giáo viên chủ nhiệm, tôi buồn chán cúi xuống nghịch máy ảnh.

Chuyển tiếp đến hình ông chú và Dư Hoài, không thể nhịn được cười, quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng của Dư Hoài.

Có lẽ để bù đắp cho một bất lợi đó là đôi mắt nhỏ của cậu ta, mũi thẳng và khung xương quai hàm ngang góc cạnh khiến cậu ta trông so với trước đẹp trai hơn rất nhiều. Tôi không nghĩ ngợi, cầm máy ảnh lên chụp, lúc đó, có tia nắng mặt trời từ đỉnh đầu cậu ấy chiếu xuống, thời cơ vô cùng tốt.

Tuy nhiên, "click" âm thanh thu hút tất cả các ánh mắt xung quanh bao gồm cả Dư Hoài.

Tôi tiếp tục giữ hướng máy ảnh và tư thế, không biết làm thế nào để giải thích cho hành vi này.

"Bạn......" Dư Hoài lộ rõ vẻ lúng túng.

"Mình......" Tôi đột nhiên bình tĩnh lại, "Bạn học, bạn tránh ra một chút, chắn ống kính của mình rồi."

......

Dư Hoài rủ mí mắt mỉa mai nhìn tôi , nghiêng người sang một bên, vừa rồi đầu cậu ta chắn nên giờ khi thấy khoảng không đó liền bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống làm mù đôi mắt chó của tôi rồi.

No.17

Giáo viên của chúng tôi là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, dạy vật lý, được gọi là Trương Bình.

Trong quá trình xếp lớp tôi nghe thấy âm thanh phàn nàn bất mãn của nhiều phụ huynh.

"Cái cô mặc váy vải liền vừa nãy, ai cần cô ta đi lên rút thăm chứ, không hỏi ý kiến mọi người đã đi lên trên đấy, cô ta làm như mỗi cô ta là phụ huynh đấy, cũng phải biết xấu hổ chứ."

"Vừa lên liền bốc trúng ngay thầy giáo mới, đó lại là nam nữa, có thể quản lý lớp tốt sao? Lần đầu tiên đứng lớp, thậm chí còn không biết trình độ thế nào."

"Trông như thế này thì chắc cũng chẳng quản được học sinh. Nếu như thế thì lớp này loạn lên mất."

Tôi đột nhiên rất tò mò.

Ba mươi năm sau, tôi sẽ giống họ hằng ngày đều phải lo lắng cho con cái, không có logic và không biết kiềm chế cảm xúc?

Và hoặc là, đầy logic, đầy đức hạnh, nhưng không bao giờ lo lắng cho con cái của họ, giống như bố mẹ tôi?

Tôi đột nhiên quay qua nhìn Dư Hoài. Phòng học chưa sắp xếp chỗ ngồi, mọi người tùy ý ngồi, tự nhiên cậu ta lại thành ra ngồi ngay cạnh tôi. Khi đó, trong tâm trí của tôi có một câu hỏi vô lý, chàng trai này nếu làm bố, cùng với con trai của mình sẽ trông như thế nào?

Bên trong lớp học này ai cũng đều dùng biểu hiện thờ ơ để che giấu sự mong đợi và phấn khích của mình, ai cũng muốn mình nổi bật hơn các bạn cùng trang lứa nên đều tràn đầy mục tiêu và hi vọng quyết tâm giành chiến thắng, ba mươi năm sau, họ sẽ trở thành người như thế nào?

Ngày lễ gặp nhiều người thân, xúc động bởi được người lớn xoa đầu khen ngợi, họ nói, ayyo, Chấn Hoa à, vào được Chấn Hoa không phải là đã bước được một chân vào Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa hay sao?

Tôi cười.

Thẩm Sằn của năm đó, trong tâm trí chúng tôi, cũng tương tự như đã bước được một chân vào Chấn Hoa. Nhưng thực tế mới quyết định số phận, vẫn còn một chân nữa.

Tôi nhẹ nhàng thở dài.

Dư Hoài quay đầu lại: "Bạn làm sao vậy?"

Đại não của tôi như ngắn lại, buột miệng nói: "Bạn nói xem, nếu bạn trở thành một người cha, con bạn sẽ như thế nào nhỉ?"

Cậu ấy đỏ mặt, tôi cũng vậy.

Đây là như thế nào? Tôi thấy rằng, kể từ khi thi đỗ Chấn Hoa, chỉ số IQ của tôi không thay đổi, nhưng EQ lại tăng cao vì ở gần mấy người học giỏi, không ổn bị hạ thấp rồi.

Một lúc rất lâu, Trương Bình đứng trước bục giảng sắp xếp tài liệu, học sinh thì thầm giới thiệu với nhau trong lớp, chúng tôi giống như hai hòn đá ngồi ở hàng ghế cuối cùng của góc lớp.

Ngay khi tôi lúng túng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có các vị phụ huynh phải phơi mình dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, cậu ấy đột nhiên rất nghiêm túc nói: "Theo phỏng đoán của mình, nó sẽ phụ thuộc vào việc mẹ nó là kiểu người gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro