Chương II: Cảnh Cảnh Dư Hoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

No.8

Mẹ tôi hỏi, chỉ là chuyện này?

Tôi nói, đúng vậy, chỉ là chuyện này.

Chỉ là hỏng chuyện này, thực sự không phải là một điều gì lớn - mà không biết bà vừa làm gì mà nửa phút mới thấy nói chuyện?

Bà dừng một chút, nói, không còn gì khác thì cúp máy đi. Tôi nói, vâng.

Nếu như là trước đây, tôi sẽ nghĩ rằng bà chỉ là đang giả vờ lạnh lùng, mạnh miệng.

Nhưng bây giờ tôi không chắc nữa. Có thể bà thực sự không còn quan tâm, tôi không thể nói tôi hiểu bà nữa, cũng như tôi không thể nói rằng tôi hiểu bố tôi.

Trước đây tôi luôn luôn cảm thấy tôi và Mori Ran rất giống nhau. Bố mẹ tôi giống như bố mẹ cô ấy, mặc dù đã ly hôn, nhưng bảy năm vẫn không tái hôn, bố tôi rất giống thám tử Mori Kogoro luyến tiếc Eri Kisaki, hơn nữa cả thế giới có thể nhìn thấy. Và mẹ tôi cũng vậy, thực sự bà với Eri Kisaki đều giống như nhau, tuyệt vời, xinh đẹp, kiên cường, mạnh mẽ, nhưng cũng muốn nhận được sự quan tâm từ bố tôi.

Vì vậy tôi đã lầm, họ sẽ có một ngày được như các bộ phim hoạt hình, cứ như thế trở lại với nhau.

Tại sao lại xa nhau? Bố tôi là người hay mỉm cười lại ngoan ngoãn, làm thế nào lại mâu thuẫn với ông bà của tôi, ngay cả khi có nguy cơ bị đuổi đi cũng đòi cưới mẹ tôi? Mẹ tôi chỉ cao 1m6, và năm tôi 3 tuổi, bố tôi bị bệnh lao, bà một mình làm thế nào để di chuyển các bồn chứa khí xuống, và còn nói không sao?

Tôi vẫn luôn luôn cảm thấy, mặc dù không thể ngăn cản họ ly hôn, nhưng ít nhất bây giờ, tất cả những nỗ lực của tôi đều làm cho mọi thứ tốt hơn - ngày nhận được kết quả thi, ba người chúng tôi ăn tối với nhau để kỷ niệm tại nhà hàng Shangri-La trên chiếc bàn xoay, tôi nghĩ hai người ở cùng nhau thật tốt.

Cho đến trước khi nhập học hai tuần, sau khi ăn tối tiếng bố tôi nói cùng tiếng bài hát chủ đề "News Network", Cảnh Cảnh à, con thi đỗ Chấn Hoa, bố hoàn toàn yên tâm.

Tôi lúc đó đang gọt táo, đặt câu hỏi ngược lại, yên tâm gì ạ? ⁨

Ông im lặng một lúc lâu không nói gì. Cuối cùng tôi đặt con dao xuống, nhìn ông đã thấy ông cũng đang nhìn lại tôi.

"Chủ nhật tuần sau, bố đưa con đi gặp một người."

Khi đó, tâm trí bất ngờ bật ra một người khỏa thân với cánh thiên thần, chân đứng trên đôi tai của tôi, vừa đứng vừa la hét, nhìn lên trên, con mẹ nó đánh thức tôi ngay đi!

Sau đó tôi nhìn xuống để tiếp tục gọt táo, mà còn rất bình tĩnh, không hề cắt vào các ngón tay, và khác hẳn với các bộ phim trên ti vi.

Tôi nói: "Được."

Trong thực tế tôi thực sự muốn hỏi, bố, có phải đây là chiêu khích tướng cuối cùng không?

No.9

Đêm đó tôi nằm trên giường, lăn qua lăn lại, trong não bộ thì cố gắng tưởng tượng lại xem làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này này.

Dù sao chuyện tôi thi đỗ Chấn Hoa là vì được Diêm Vương cho vay, tôi còn sợ cái gì, khóc lóc om xòm, lăn qua lăn lại, cố tình gây sự, căn phẫn la hét, bỏ nhà ra đi...... Tất cả các hành động phản kháng của con cái khi bố mẹ tái hôn trong TV, tôi có thể thử, sau đó giống như những fan đối với thần tượng hét lên với bố mẹ tôi rằng: "Con cầu xin bố mẹ, hãy đến với nhau đi!"

Tôi thậm chí còn không cảm thấy buồn hay tổn thương. Bởi vì đây không phải là tưởng tượng, tôi vui mừng cả đêm, lồng ngực như tăng từng đợt sóng.

Tuy nhiên trong tình hình thực tế, trưa chủ nhật trong tính tình tốt của bố tôi cộng với tính tình mềm mại của tôi, bữa ăn đó có không khí ấm áp, vui vẻ hạnh phúc.

Dì ấy so với bố tôi nhỏ hơn tám tuổi, làm y tá trong bệnh viện của thành phố. Dì trông không đẹp, nhưng ăn mặc rất lịch sự, giọng nói trong trẻo, nụ cười có má núm nhỏ, nhìn là biết dì ấy được giáo dục rất tốt, là kiểu phụ nữ hòa nhã dịu dàng. Quan trọng hơn, bố tôi trước mặt dì ấy, như là thay đổi thành người khác.

Hào phóng, khí phách, vui vẻ hạnh phúc.

"Cảnh Cảnh, ăn tôm đi." Dì gắp một con tôm tre*, đưa vào bát của tôi. Sau đó, bố tôi cũng gắp một con tôm, đặt vào bát con trai dì ấy.
*Tôm hùm tre: là loại tôm nhìn đẹp và vỏ có màu giống như tre ngà. Nổi tiếng chỉ đứng sau loài tôm hùm bông, đây là món hải sản ưa thích của quý tộc. Chúng bổ dưỡng, nhiều canxi và khoáng chất. Theo nghiên cứu của các tổ chức y tế thế giới, trong các loại hải sản đặc biệt là tôm hùm, chứa hàm lượng chất dinh dưỡng cao, có nhiều axit béo, vitamin B12, Omega 3 góp phần tạo nên sự bền vững cho thành tim mạch, làm cho các tĩnh mạch đàn hồi hơn, giảm nhịp tim, giảm cholesterol, ngăn ngừa máu đông và đặc biệt sẽ giảm đáng kể căn bệnh phổ biến hiện nay là nguy cơ đau tim hay đột quỵ. Ngoài ra, trong tôm hùm còn chứa DHA giúp tăng cường sự phát triển thị lực và trí tuệ cho trẻ sơ sinh ngay trong bụng mẹ và trẻ nhỏ.

Cách đây bảy năm, chồng dì ấy tai nạn xe hơi mà qua đời, để lại cho dì ấy nuôi con trai 2 tuổi. Công việc ở bệnh viện mệt mỏi và bận rộn, để làm trụ cột gia đình, làm ngày lại còn phải làm thêm ban đêm, cuộc sống rất khó khăn.

Tôi ngước lên nhìn cậu nhóc ngồi đối diện tôi. Cậu nhóc tên Trương Phàm, năm nay lớp 3, trông trắng trắng hiền hiền, an tĩnh nhút nhát giống như một con mèo con, lúc mới gặp mặt, mẹ nó kêu chào tôi nó mới đỏ mặt cúi đầu nói, chào chị.

Cậu nhóc rất thích tôm tre, nhưng lại nhìn vào hành động của mẹ mình, không dám tự tiện gắp, tôi định hỏi nhưng lại sợ quá thô lỗ nên thôi. Tôi đặt con tôm của tôi vào bát thằng nhóc, vừa cười vừa nói, chị không thích ăn tôm, em có để giúp chị ăn nó được không?

Sau đó, bố và dì của tôi như trút được gánh nặng cùng cười, như thể ý kiến của tôi chính là thứ quan trọng nhất.

Vào lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy có một chút bi thương. Vâng, chính là bi thương.

Bố tôi thích dì ấy. Hoặc là có thể nói, ông thích thời gian của mình khi ở với dì ấy, thư giãn, thoải mái, giống người đàn ông thật sự, có thể làm những việc yêu thích mà không bị cho là vô dụng, không tiến bộ.

Vì vậy, tôi thậm chí còn không tưởng tượng rằng tất cả sẽ mất đi dù chỉ một chút. Đây không phải là khích tướng, bởi vì trái tim ông không còn dành cho mẹ tôi. Nhưng ông đã chờ đợi, và không có nghĩa vụ phải chờ đợi lâu hơn nữa. Ông là một người bố, nhưng không phải chỉ là một người bố, ông cũng có quyền được hạnh phúc.

Nhưng chỉ là tôi đã lầm, rằng họ sẽ đặt hạnh phúc của tôi lên đầu tiên.

No.10

Vì vậy, cuối cùng tôi đã sẵn sàng để đối mặt với thực tế. Tôi là một người con trong gia đình tan vỡ, chuyện bố mẹ của tôi ly hôn không phải là trò đùa.

Là người con trong một gia đình tan vỡ nên hiểu rằng, trên thế giới này, có rời xa ai thì bạn cũng đều sống được, bởi vì hạnh phúc của mọi người, không bị ràng buộc với nhau.

Vì vậy, tôi đã làm mọi thứ tôi có thể làm, để cho dì và bố tôi nghĩ, tôi hy vọng rằng họ kết hôn.

Chỉ có cậu nhóc Trương Phàm ngồi đối diện nhìn tôi đôi mắt chớp mắt vài lần, không biết phải nói gì, sau đó cúi thấp đầu, tiếp tục ăn tôm tre của mình.

Thằng nhóc vẫn còn nhỏ, vì vậy có thể dễ dàng chấp nhận một gia đình và những thói quen mới hơn tôi.

"Cảnh Cảnh à, dì nghe bố con nói, con sẽ đến nhập học ở Chấn Hoa vào tuần tới?"

Cảnh Cảnh. Tôi như bừng tỉnh. Dì ấy liệu có biết, ý nghĩa của cái tên mà dì ấy đang gọi này? Từ khi sinh ra cái tên này đã khắc sâu trên người tôi, cho dù trong tay của hai người là giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ hay giấy chứng nhận ly hôn màu xanh lá cây, cũng không thể thay đổi. Tôi giống như một kỉ niệm bị lãng quên, hoặc hợp đồng sớm bị bỏ dở, bên A bên B, đường ai người ấy đi, mỗi người một nơi.

Sau khi trở về nhà, ngồi trong phòng khách, bố chờ đợi phản hồi từ tôi.

Tuy nhiên trong thực tế, tại thời điểm đó bên trong đầu óc tôi đang trăn trở các vấn đề không đáng nói.

Sau khi hai mẹ con chuyển đến ở, tôi còn có thể không đánh răng rửa mặt mỗi buổi sáng rồi chổng hai chân lên trời trong bộ đồ ngủ nằm trên ghế phòng khách hát rống lên một bài hát để bắt đầu ngày của tôi?

Họ có thể không để ý, nhưng tôi không thể không biết xấu hổ.

No.11

Tôi mang theo tâm trạng phức tạp này, bước vào cánh cổng trường Chấn Hoa.

Ngày nhập học, people mountain people sea*. Nhiều học sinh được hai hoặc nhiều người thân đi cùng đến, ngoài bố mẹ, ông bà ra còn có lũ trẻ con chơi đùa nữa, với những mỹ danh**: truyền cảm hứng giáo dục tốt.
*people mountain people sea: núi người biển người.
**mỹ danh: tên đẹp.

Tôi từ chối yêu cầu cùng đi của bố mẹ tôi, tôi mang theo máy ảnh và giấy chứng nhận, chụp một bức ảnh ngẫu nhiên của đám đông chỗ bảng phân lớp. Đi đến đâu tôi cũng đều phải có máy ảnh, trước đó là Samsung, bây giờ là Sony, cái tôi mới mua vào kì nghỉ này, mới nhất là 800-megapixel, coi như đó là giải thưởng thi đỗ Chấn Hoa.

Rất lâu sau, đột nhiên xuất hiện một nhóm trẻ ăn mặc khác người. Mỗi thời khắc bọn họ đều mang điện thoại rồi giơ tay lên chụp tự chụp mình, đi đến đâu cũng đều thấy, ngay cả gương nhà vệ sinh công cộng cũng không buông tha. Sự khác biệt là, tôi không bao giờ tự chụp bản thân, còn họ chỉ chụp bản thân.

Danh sách lớp dán trên tường, cơ sở chính và phân hiệu chung với nhau, nhìn rất đồ sộ. Tôi không muốn chen với họ, nên tôi đã chờ bên ngoài vòng vây.

Tháng Tám cuối Thu nắng thật gắt quá mức, tôi tìm thấy một chiếc khăn giấy sạch để lau mồ hôi, đột nhiên nghe thấy một chú dùng sức hét lớn vào điện thoại: "Nhìn xem nhìn xem, Thiến Thiến và mẹ nó với Bộ trưởng Lý đều nghe được giống nhau, lần này thật sự được chia thành hai lớp chọn. Đúng, hai lớp chọn, lớp 1, lớp 2, Thiến Thiến, Dương Dương và Tiểu Xuyên nhà chúng ta lại học trong cùng một lớp!"

Chú ấy đưa tay lên lau mồ hôi, tiếp tục nói vào điện thoại: "Ba đứa đều ở lớp 2......"

Đột nhiên không biết người kia nói điều gì vào điện thoại khiến ông chud đó mặt mày nhăn nhó, nâng cao điện thoại lên rồi lớn tiếng: "Ai nói với em lớp 1 tốt hơn so với lớp 2? Em lo lắng cái gì?!"

Tôi cười thầm, vô tình liếc sang bên cạnh ông chú đeo kính mát có cái bụng bia đó, có một chàng trai cũng đứng đấy, dáng người cao cao, gầy và thẳng, nhìn chằm chằm xuống mặt đất với biểu hiện khinh bỉ, đặc biệt là khi ông chú nhiều lần nhấn mạnh lớp chọn, miệng cậu ta hơi nhếch lên mang ý nhạo báng.

Chắc chắn là không thi đỗ vào lớp chọn nên tâm trí hoảng loạn, tôi nghĩ.

Sau đó giơ máy ảnh của mình lên, lặng lẽ chụp hai biểu cảm khác nhau của hai người đó lại.

No.12

Cuối cùng loa phát thanh cũng đã vang lên, tất cả học sinh phải xếp hàng theo lớp đã chia, đợi bốc thăm chọn giáo viên chủ nhiệm cho các lớp. Còn vài người đứng rải rác bên tường một lát rồi tất cả cùng giải tán. Tôi biết rằng họ đã tìm thấy lớp của mình rồi, chỉ là muốn nhìn xung quanh để tìm kiếm tên người quen mà thôi. Tôi đã có cơ hội để di chuyển đến phía bên tường, trực tiếp bỏ qua hai lớp chọn, bắt đầu từ lớp thứ 3, tìm tên mình với tốc độ chóng mặt.

Do tập trung quá mức, tôi không quan tâm để ý nhìn xung quanh, vì vậy khi di chuyển đến danh sách lớp 5, tôi đụng phải một chàng trai. Xương gò má của tôi đập vào vai cậu ta, và tôi đau đến mức phải ngồi xuống những giọt nước mắt thì cứ thi nhau chảy ra. Không phải tôi yếu đuối, đây chỉ là phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được thôi.

Một lúc sau tôi mới ngước đôi mắt đẫm lệ mù mờ nhìn lên, chàng trai kia ngại ngùng đưa tay ra đỡ tôi và đưa cho tôi một tờ khăn giấy. Tôi nhanh chóng lau sạch khuôn mặt, cẩn thận nhìn kỹ hơn, hóa ra là chàng trai lúc nãy tôi chụp.

"Bạn học, tôi thật sự xin lỗi." Cậu ấy rất chân thành cúi đầu, tóc theo đà cúi mà bay phất phơ.

"Không sao đâu." Tôi xua tay, tận dụng thời gian để tiếp tục xem xét danh sách.

Thật trùng hợp, tôi ở lớp năm. Tên Cảnh Cảnh viết ở giữa hàng thứ tư, có thể dễ dàng nhận ra.

Thậm chí điều thú vị hơn là, đúng ngay cạnh tên tôi, lại là cậu bạn tên Dư Hoài.

Nhìn vào nghĩa đen thì không có gì, nhưng khi đọc nó, cảnh cảnh vu hoài*, có một chút buồn cười.
*Cảnh cảnh vu hoài: đồng âm với Cảnh Cảnh Dư Hoài có nghĩa là canh cánh trong lòng.

Tôi khúc khích cười, và bỗng nhiên phát hiện chàng trai ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào danh sách rồi cười.

Cậu ấy bị tôi nhìn chằm chằm nên xấu hổ, một tay đưa lên chạm vào phía sau đầu, một tay chỉ vào danh sách nói: "Tên bên trái tên mình là Cảnh Cảnh, đặt cùng với tên của mình, vừa đúng là cảnh cảnh vu hoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro