Điều tuyệt vời nhất của chúng ta - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


NO. 6

Trước khi ta cúp điện thoại, mẹ ta nói, ta thi trung khảo chính là nguyện vọng lớn nhất kể từ khi mẹ ta kết hôn đến khi ly hôn. Mười mấy năm trong tình yêu của bà chỉ duy nhất có một cái thành công.

Ta nghĩ thầm, vì vinh dự của cha ta, ta giảm thọ thì liền giảm thọ đi.

Mẹ ta luôn nói nếu như có thời gian, liền tự mình nuôi nấng ta.

Bởi vì nhìn thấy ta biếng nhác, dáng vẻ càng ngày càng giống cha ta,mẹ ta cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Nghe nói, năm đó thời điểm bọn họ kết hôn, bà nội ta nhất quyết phản đối. Nói rằng cha mẹ ta duyên phận không hợp, mẹ ta cứng rắn, khắc phu, người lớn rất tin cái trò này.

Mẹ ta gia cảnh không được tốt, tính cách mạnh mẽ không chịu thua kém ai của mẹ càng nghiệm chứng phán đoán của thầy bói. Nghe đồn lúc thông gia hai bên dùng cơm, bởi vì bà nội lơ đãng khoe khoang nhà mình điều kiện tốt, ám chỉ mẹ ta trèo cao, dẫn đến mẹ ta tính khí bạo phát, mất đi khống chế.

Ta cảm thấy rất kỳ quái, đều đã đến nước này , bọn họ tại sao lại cuối cùng vẫn là ly hôn ?

Đối mặt nghi vấn của ta, cha mẹ đều hời hợt .

Mẹ ta nói, cha con nhất quyết cưới ta, cùng ông bà nội con đều trở mặt .

Ta khi đó còn nhỏ, còn rất ngốc truy hỏi, vì sao?

Mẹ ta lông mày đều dựng thẳng lên: "Làm sao, ý con là mẹ không đáng để cha con cưới?"

Khi đó cha ta ngây ngô cười, "Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, đương nhiên đáng giá."

Không có tiền đồ.

Ta nghĩ không ra với tính khí của cha cùng trưởng bối trở mặt dáng vẻ như thế nào đây?

Mẹ ta luôn nói cha ta rất nhu nhược , hèn nhát.

Nhưng là cha ta vì mẹ ta mà trở mặt chống đối người lớn.

Một khắc cha ta đẹp trai nhất đó, mẹ ta lại không để trong lòng.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 7

Mẹ ta dựa vào năng lực của chính mình, trèo lên đến được tầng lớp thượng lưu, phụ trách cho vay của các xí nghiệp nhỏ và vừa, dốc sức làm đến nỗi một thân thể khỏe mạnh lại có thể bị bệnh mãn tính. Trái lại cha ta "Kim dung thế gia", vẫn một mực ở lại phòng chính sách của đại viện thị ủy nghiên cứu cách trồng hoa và nuôi chim, nuôi cá, đánh Thái cực quyền.

Ta từ tướng mạo đến tính cách, năng lực đến trí tuệ, tất cả đều giống cha ta.

Nói tóm lại, khuôn mặt xinh đẹp cùng trí tuệ của mẹ ta, một điểm cũng không di truyền đến trên người ta.

Cơ hội chọn một trong hai ta đều chọn sai, vì vậy nên mỗi lần chọn một trong bốn đáp án, ta đều chọn không đúng.

Mẹ ta rất bận, nên ta cũng không muốn nói chuyện điện thoại giết thời gian với mẹ ta.

Hỏi thăm vài câu về việc chuẩn bị khai giảng, mẹ ta liền muốn ''say goodbye''.

Vừa nói "Hai ngày nữa lại nói chuyện" mẹ ta liền lập tức cắt đứt điện thoại trong nháy mắt, ta đột nhiên hô lên.

"Mẹ!"

"Lại chuyện gì?" Khẩu khí của mẹ ta có lẽ theo thói quen thiếu kiên nhẫn. Nếu như không phải ta hiểu rõ mẹ chính là nôn nóng, khả năng đã sớm sợ đến đem điện thoại làm bom hướng về dưới lầu ném xuống.

Nhưng là hiện tại ta chỉ là ôm sát điện thoại, không biết nói thế nào.

"Đến cùng là làm sao ?" Giọng nói của mẹ ta rốt cục nhu hòa đi một chút.

"Cha muốn kết hôn , mẹ biết không?"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cảnh Cảnh Dư Hoài

NO. 8

Mẹ ta hỏi: là chuyện này?

Ta nói: vâng, là chuyện này.

Biết ngay là hỏng chuyện mà, mà đúng là không phải chuyện lớn gì —— cái kia mẹ vừa nãy làm gì nửa phút không lên tiếng?

Mẹ ta lại dừng một chút, nói: không có chuyện gì khác liền cúp máy đi.

Ta nói:Vâng.

Nếu như là trước đây, ta nhất định cảm thấy mẹ ta là đang giả bộ tự nhiên, mạnh miệng.

Thế nhưng hiện tại ta không thể xác định. Có thể mẹ ta thật sự căn bản là không để ý, ta đã không dám nói ta hiểu mẹ ta, cũng như ta không dám nói ta hiểu cha ta.

Trước đây ta vẫn cảm thấy mình và Mori Ran rất giống nhau. Ba mẹ ta với ba mẹ Ran đều như thế, mặc dù ly hôn, nhưng là bảy năm đều không tái hôn, cha ta lại giống như Mori Kogoro yêu Kisaki Eri, không nỡ để mẹ ta rời đi, hơn nữa là cả thế giới đều nhìn thấy điều đó. Mà mẹ ta, cũng thật sự như Kisaki Eri vậy, ưu tú, xinh đẹp, mạnh mẽ, kiên cường, thế nhưng thỉnh thoảng còn muốn quan tâm đến cha ta.

Vì lẽ đó ta cũng vẫn lầm tưởng, bọn họ một ngày nào đó giống như phim hoạt hình trên TV như thế, một lần nữa ở cùng nhau.

Tại sao lại xa nhau? Cha ta cười híp mắt, ngoan ngoãn nghe lời, lúc trước lại chống đối ông bà nội ta, cho dù bị đuổi ra khỏi cửa vẫn là quyết định cưới mẹ ta ? Mẹ ta cao chỉ có 1 mét 60, ta năm hai tuổi, thời điểm cha ta bị bệnh lao phổi, mẹ ta lại đem một thân một mình mang bình gas xuống lầu còn nói không có chuyện gì không có chuyện gì ?

Ta vẫn cảm thấy, cho dù không thể ngăn cản bọn họ ly hôn, thế nhưng chí ít hiện tại, tất cả nỗ lực của ta đều đang hướng về chiều hướng tốt —— Ngày có kết quả,cả nhà ba người cùng đi đến Shangri ăn cơm để chúc mừng, ta cảm thấy hai người bọn họ ở chung rất tốt nha.

Mãi đến tận lúc nhập học trước nửa tháng, sau bữa cơm chiều với bản tin thời sự cha ta mới nói: Cảnh Cảnh a, con thi đậu chấn hoa, cha liền yên tâm rồi.

Ta lúc đó chính đang cắt quả táo, hỏi ngược lại: yên tâm cái gì?

Cha ta thật lâu không lên tiếng. Ta rốt cục để dao xuống quay đầu lại nhìn cha ta, phát hiện cha ta cũng nhìn ta.

"Chủ nhật tuần sau, cha nhận con đi gặp một người."

Khi đó trong đầu đột nhiên xuất hiện một người cởi truồng mang cánh thiên sứ, nhanh tay nhanh mắt tát ta một bạt tai, một bên đánh một bên gọi, ngẩng đầu lên nhìn Thượng Đế, con mẹ nó ngươi tỉnh lại cho ta!

Sau đó ta cúi đầu tiếp tục cắt quả táo, hơn nữa rất bình tĩnh, không có cắt tới ngón tay, hoàn toàn không giống trong TV diễn.

Ta nói: "Vâng."

Kỳ thực thật sự ta rất muốn hỏi, cha ta, đây là không phải phép khích tướng cuối cùng của người chứ?

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 9

Ta buổi tối ngày hôm ấy nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, trong đầu vẫn ảo tưởng chính mình làm sao phá tan tình cảnh này .

Ngược lại, ta bởi vì thi đỗ Chấn Hoa đã được Diêm vương gia gia cho vay, ta sợ cái gì a, khóc lóc om sòm, lăn lộn, cố tình gây sự, bi phẫn la to, rời nhà trốn đi. . . . . . Tất cả các cô ái độc thân đối mặt với thời điểm cha mẹ tái hôn phản kháng, ta có thể thử một lần, sau đó như những kịch bản phim thần tượng được các fans như thế ủng hộ, ta hướng ba mẹ ta hô to"Cầu xin ba mẹ, sống cùng nhau đi!"

Ta thậm chí không cảm thấy bi thương hoặc là oan ức. Bởi vì những suy nghĩ hưng phấn trong đầu ta làm ta hưng phấn đến một đêm không ngủ, ngực như ngọn sóng lớn khuấy động.

Nhưng mà tình huống thực tế là, bữa cơm trưa ngày chủ nhậtvới tính tình hiền dịu của cha ta cùng tính tình mềm mại của ta đã giữ được bầu không khí ấm áp, vui vẻ, hòa thuận.

Dì kia so với cha ta kém 8 tuổi, cũng không xinh đẹp lắm, nhưng trang phục rất thỏa đáng, giọng nói có từ tính, vừa nhìn chính là nữ nhân dịu dàng được giáo dưỡng tốt. Quan trọng hơn chính là, cha ta ở trước mặt dì, như là thay đổi một người khác hào phóng, mạnh mẽ, rộng rãi, vui vẻ.

"Cảnh Cảnh, ăn tôm đi con." Dì gắp một con tôm, hướng bát ta bỏ vào. Sau đó cha ta cũng gắp một con tôm, bỏ vào bát con trai của dì.

7 năm trước chồng của dì mất trong tai nạn xe cộ.Để lại dì một mình nuôi nấng đứa con trai bốn tuổi. Công tác tại bệnh viện lại bận bịu, dì ấy cố gắng làm hai việc cùng một lúc, nhưng rất mệt mỏi.

Ta ngẩng đầu nhìn bé trai ngồi đối diện với ta. Bé trai tên Trương Phàm, năm nay học lớp năm, da trắng mịn màng, yên tĩnh như con mèo nhỏ. Lúc mới vừa gặp mặt, đỏ mặt hướng ta cúi đầu chào nói: tỷ tỷ tốt.

Trương Phàm rất thích tôm, nhưng lại nhìn hành động của mẹ mà không có ý định gắp. Ta gắp con tôm trong bát ta hướng đến bát bé, cười nói: tỷ tỷ không thích ăn loại tôm này , ngươi giúp tỷ tỷ ăn có được hay không?

Sau đó cha ta với dì ấy cũng như vứt được gánh nặng nở nụ cười, thật giống sự đồng ý của ta quan trong lắm vậy.

Một khắc đó ta đột nhiên cảm thấy có chút bi thương. Đúng, chính là bi thương.

Cha ta thích dì ấy.Hoặc là nói, thích thời điểm ở cùng dì ấy, thả lỏng, thích ý, như là nam nhân trụ cột của gia đình, có thể làm mình thích mà không bị chỉ trích là kẻ hèn nhát, không tiến bộ.

Ta liền một điểm ảo tưởng cuối cùng đều mất đi . Cái này không phải phép khích tướng, bởi vì trái tim của cha ta cũng không còn vì mẹ ta mà kích động . Nhưng là cha ta đã chờ thêm , nhưng bây giờ không có nghĩa vụ chờ đợi thêm nữa. Cha ta cũng có quyền hạnh phúc, chỉ là ta vẫn lầm tưởng bọn họ đều sẽ đem hạnh phúc của ta đặt ở vị trí đầu tiên.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 10

Ta rốt cục liền nhìn thẳng vào hiện thực .Ta là con trong một gia đình đơn thân, ba mẹ ta ly hôn không phải đùa giỡn .

Con trong gia đình đơn thân hẳn là rõ ràng, phía trên thế giới này, ai rời đi ngươi còn lại đều phải tiếp tục sống, bởi vì đại gia đình hạnh phúc, cũng không phải trói chặt cùng nhau .

Ta liền làm tất cả những điều mà ta có thể làm, để dì cùng cha ta cảm thấy, ta là hi vọng bọn họ kết hôn .

Chỉ có ngồi ở đối diện bé trai Trương Phàm chớp chớp con mắt nhìn ta, không biết muốn nói cái gì, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục gặm tôm.

Trương Phàm còn rất nhỏ. Vì lẽ đó so với ta dễ dàng tiếp nhận một gia đình mới hơn.

"Cảnh Cảnh a, dì nghe cha con nói con cuối tuần đi Chấn Hoa báo danh ?"

Cảnh Cảnh ta mới lấy lại tinh thần. Dì này có biết hay không, Dì gọi tên này có nghĩa gì? Tên này từ khi ta sinh ra liền trở thành dấu ấn trên người ta, bất luận hai người kia trong tay giữ giấy hôn thú hay giấy ly hôn thì vẫn là không thể thay đổi. Ta lại như một cái bia tưởng niệm bị bỏ đi, hay hoặc là sớm bỏ dở hợp đồng, bên giáp bên ất, ta đi đường ta, mỗi người một hướng.

Sau khi về đến nhà, ngồi ở trong phòng khách, cha ta có chút chờ đợi ta đánh giá.

Nhưng mà trên thực tế, lúc đó ta trong đầu vòng tới vòng lui chính là một cái vấn đề bé nhỏ không đáng kể.

Sau này hai mẹ con họ chuyển đến đây, ta còn có thể hay không mỗi buổi sáng sớm không đánh răng, không rửa mặt, mặc áo ngủ nằm ngang ở phòng khách trên ghế salông mà hát rống lên bài hát chào ngày mới?

Bọn họ có thể không ngại, thế nhưng ta không thể không biết xấu hổ.

=====================================================================================


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro