Điều tuyệt vời nhất của chúng ta - Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


NO. 11

Ta liền mang theo cái loại tâm tình phức tạp này lờ mờ bước vào cổng trường Chấn Hoa.

Ngày báo danh, people mountain people sea (núi người biển người).Rất nhiều học sinh đều là có ít nhất hai người thân đi cùng , ngoại trừ cha mẹ, còn có ông bà cùng những thế hệ sau này nô đùa vui vẻ, với những mỹ danh (tên hay), được giáo dục tốt. Ta từ chối cha mẹ ta đưa đi với yêu cầu, chính mình mang theo camera với giấy chứng nhận chạy tới bảng thông báo xem phân chia lớp .

Đi đến đoàn người vừa dằng dặc vừa lộn xộn. Ta đi tới chỗ nào đều mang theo camera, trước đây là Samsung, hiện tại là Sony, mới vừa mua vào kỳ nghỉ, 800 vạn, xem như là phần thưởng tạm thời thi đậu Chấn Hoa.

Rất lâu sau đó có một đám người được gọi là lực lượng hậu bối ăn mặc kì quái xuất hiện. Bọn họ đi đến đâu cũng đều mang theo camera hoặc là điện thoại di động chụp ảnh, ngay cả cái gương trong nhà vệ sinh cũng không buông tha. Không giống như là ta xưa nay chưa bao giờ tự chụp chính mình (tự sướng ý), thế nhưng bọn họ chỉ chụp chính mình.

Bảng vàng dán trên tường cao được rào xung quanh, ban cơ bản cùng ban nâng cao được dán cùng một chỗ, một danh sách dài dằng dặc. Ta không muốn chen cùng bọn họ, liền đứng phía bên ngoài chờ cơ hội.

Cuối tháng tám nắng gắt cuối thu thật là khó chịu, ta cúi đầu tìm khăn tay lau mồ hôi, đột nhiên nghe thấy bên cạnh một ông chú căm phẫn nói lớn vào điện thoại cùng người thân: "Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi , mẹ Thiến Thiến cùng chủ nhiệm Lý hỏi thăm được như thế, lần này xác thực là phân ra hai ban chọn, đúng, hai ban chọn, ban một ban hai, Thiến Thiến Dương Dương cùng Tiểu Xuyên nhà chúng ta học chung lớp, ban hai. . . . . . Ai nói cho em ban một so với nhị ban tốt hơn? Xếp hạng phía trước là tốt rồi a? Em gấp cái gì a? !"

Ta cười trộm, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy, ông chú bụng bia đeo kính râm bên cạnh, còn đứng một thiếu niên, dáng cao cao , gầy gầy, vẫn dùng vẻ mặt xem thường nhìn chằm chằm mặt đất, đặc biệt là ông chú nhiều lần nhấn mạnh ban chọn, khóe miệng cậu ta trào phúng nhếch lên.

Khẳng định là không thi được vào ban chọn nên mới hoảng như vậy, ta nghĩ thầm.

Sau đó giơ camera lên, lặng lẽ chụp hai vẻ mặt khác nhau đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

No. 12

Rốt cục loa phát thanh vang lên, yêu cầu tất cả bạn học dựa theo ban để xếp hàng chờ đợi bóc thăm chọn chủ nhiệm lớp. Một đám người vây bên tường lập tức đều tản đi. Thật ra bọn họ đã sớm tìm được lớp của mình, chỉ là vây quanh để tìm kiếm người quen. Ta nhân cơ hội đi đến bên tường, trực tiếp tránh khỏi hai ban chọn, bắt đầu tìm kiếm từ ban ba, lấy tốc độ cực nhanh tìm kiếm tên của chính mình.

Bởi quá chăm chú, ta căn bản không có quan tâm đến xung quanh, vì vậy nêm thời điểm đến ban năm, đụng vào một nam sinh. Xương gò má của ta đại khái ở trên bả vai của hắn, đau đến mức ta liền ngồi xổm xuống nước mắt ào ào chảy ra. Không phải ta yếu ớt, mà chẳng qua là phản ứng sinh lýkhông kiềm chế được.

Đến nửa ngày ta mới ngẩng đầu lên nước mắt mù mịt, nam sinh xấu hổ đưa cho ta vài tờ khăn giấy, ta vội vàng đem khuôn mặt lau sạch sẽ, nhìn kỹ, thì ra chính nam sinh mới vừa rồi ta chụp.

"Bạn học thực xin lỗi." Hắn rất thành khẩn cúi đầu, tóc bay phất phơ.

"Không có chuyện gì." Ta vung vung tay, tiếp tục xem bảng báo danh.

Rất khéo, ta vào ban năm, Cảnh Cảnh cái tên này được viết ở hàng thứ tư ngay chính giữa, rất tốt.

Càng có ý tứ chính là, bên phải tên ta, cư nhiên lại là tên Dư Hoài.

Trên mặt chữ thì không có gì đáng nói, nhưng mà suy nghĩ lại, Cảnh Cảnh Dư Hoài (canh cánh trong lòng), có chút buồn cười.

Ta liền bật cười khúc khích, đột nhiên phát hiện bên cạnh ta nam sinh đó cũng đang nhìn chằm chằm vào bảng báo danh cười.

Bị ta nhìn chăm chú không có ý tứ, hắn sờ sờ sau gáy, chỉ vào bảng báo danh nói, "Bên trái tên ta còn có tên ngươi Cảnh Cảnh được viết liền nhau, vừa vặn là canh cánh trong lòng."

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cái chân còn lại

NO. 13

Ta nói: ta chính là Cảnh Cảnh.

Sau đó nhớ lại, câu nói cả đời này có mấy người có cơ hội có thể sử dụng"Ông đây chính là XX" để nói với người khác?

Hắn ngoác mồm lè lưỡi nửa ngày, sau đó mới nhớ tới liền mỉm cười, nói: ta tên Dư Hoài.

Nam sinh này hình dáng. . . . . . Rất khiến người ta không ấn tượng , làn da màu lúa mạch , mắt nhỏ, cười lên nhìn thật đáng yêu. Áo T-shirt trắng quần jean, sạch sẽ , vừa nhìn thì chính là đứa con ngoan.

Ta gật gù, nói: sau này chúng ta chính là bạn học .

Hắn nói: đúng vậy, sau này chúng ta chính là bạn học .

Ta nói: ngày hôm nay trời thật là nóng.

Hắn nói: đúng là rất nóng.

Ta lại há miệng, không biết nên nói cái gì . Hắn cũng há miệng, bởi vì mỗi lần đều là ta mở miệng nói trước mà cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Sau đó chúng ta đều nở nụ cười. Bên kia sân vận động là ầm ầm xếp hàng, bên này tấm bảng báo danh cô tịch, với hai người bạn học mới giao tiếp với nhau.

  ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------  

NO. 14

Nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, xếp hàng cân đối.

Phụ nữ có thể gánh vác một góc trời, ai nói nữ không bằng nam.

Mọi người đều cẩn thận đánh giá bạn học mới, hàng ngũ phía sau chính là phụ huynh, đông nghìn nghịt, toàn bộ sân vận động lại như nồi lẩu trong phim hoạt hình Nhật Bản, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn đều là từng hàng từng hàng đều chỉnh tề, nhưng vẫn là bốc hơi nóng hừng hực.

Thờì gian xếp hàng quá dài , cũng không biết trên đài chủ tịch đến cùng là đang nói cái gì, Trung Quốc chính là như vậy, dưới đài quần chúng vây xem vĩnh viễn không biết người ở phía trên đang làm cái gì, thấy người khác vỗ tay ta cũng vỗ tay theo bốp bốp bốp bốp là được rồi.

Không cẩn thận ngáp một cái, đặc biệt lớn.

Dư Hoài đứng ở bên cạnh ta, hỏi: "Tối ngày hôm qua ngủ không ngon sao?"

Ta cười to, người chung quanh dồn lại mọi ánh mắt nhìn ta, ta liền nhanh chóng im lặng.

"Chúc mừng cậu, rốt cuộc tìm được câu để mở lời ."

Dư Hoài lườm một cái. Ta đoán là như vậy, bởi vì ánh mắt hắn quá nhỏ, ta cũng thấy không rõ lắm.

"Ngược lại tớ tối ngày hôm qua ngủ không ngon." Hắn nói.

"Bình thường, ta năm tiểu học mỗi lần đại hội thể dục thể thao vào buổi tối trước một ngày đều ngủ không được. Chỉ cần ngày thứ hai có chuyện lớn, ta liền mất ngủ. Căn bản đây đều là biểu hiện của tâm lý tố chất kém."

Hắn không lên tiếng.

Thế nhưng cậu ta nhìn sang ta.

Ta cố trấn định, không tới một phút liền thất bại. Ta mới vừa nói, ta tâm lý tố chất kém.

"Nhìn cái quái gì? !" Ta thấp giọng mắng một câu.

Hắn kinh ngạc há to mồm, "Mịa nó, làm sao ngươi biết ta muốn nói gì. Ta mới phát hiện, ngươi nói chuyện rất giống cô ta ."

Ta căm tức nhìn hắn.

Hắn lắp ba lắp bắp nói, "Vẻ mặt, vẻ mặt cũng giống."

  ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------  

NO. 15

Ngay vào lúc này trên đài chủ tịch Phó hiệu trưởng bắt đầu quay về microphone "Alo alo alo" , Alo mãi cũng không xong.

Hiệu trưởng nói cái gì ta đều không nghe, đầu của ta suy nghĩ đều là hắn.

Cuối cùng, thừa dịp hiệu trưởng nói ba câu rồi thở mạnh, ta không cam lòng hỏi, "Ta già đến như vậy sao?"

Hắn vội vã lắc đầu, còn rất thức thời .

Sau đó nói, "Ta không nói các ngươi hình dáng giống. Ta nói ngươi so với cô ta nhỏ xinh hơn nhiều."

Tôi muốn cho hắn ăn đòn không phải vì câu nói này, mà là ngữ điệu của hắn.

Chăm chú, vô tội, mà lại thành khẩn.

"Ngươi cũng học ở Chấn Hoa." Hắn không ngừng cố gắng.

Lúc này đúng là làm ta giật mình , "Cô ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Cùng tuổi với chúng ta, " hắn dừng một chút, "Ngươi cầm tinh con thỏ con Rồng?"

Ta ở trong lòng thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà hắn : "Ta cầm tinh. . . . . . co hổ."

"Nha, tiền bối." Hắn khẽ khom người.

Mẹ nhà hắn.

"Là đuôi hổ, " ta cường điệu, "Cuối năm."

Hắn lắc đầu, "Ngươi chính là cái mông con hổ, cũng là hổ."

Ta không nói gì, chỉ có thể đem câu chuyện cô hắn kéo về .

"Vậy cô nhỏ ngươi cũng là học sinh mới sao? Ban nào?"

Hắn nghiêng đầu sửng sốt nửa ngày, mới khe khẽ thở dài, "Ban một."

"Cái gì " ta hoàn toàn không tính toán hắn vừa nãy đối với ta bất kính, trong nháy mắt cảm giác mình có thể như hắn có cô nhỏ là một loại vinh dự lớn lao, "Cô nhỏ của ngươi thật trâu bò!"

"Đúng đấy." Hắn nhìn trời, không biết đang suy nghĩ gì. Phỏng chừng lại là vấn đề ở ban chọn.

"Bất quá, các ngươi cùng tuổi, tại sao ngươi phải gọi cô ấy là cô nhỏ?"

Hắn vặn lấy đầu ngón tay bắt đầu nói, "Trung khảo sau khi kết thúc ông nội ta đại thọ 60 tuổi, thế nhưng kỳ thực cụ tổ ta là anh trưởng của ông ngoại cô ấy, cho nên mẹ cô ấy đối với ta là bà cô. . . . . . Không đúng, ách. . . . . . Ba gọi mẹ cô ấy là bà cô. . . . . . Vì lẽ đó. . . . . ."

Ta trong đầu thần kinh đã bị chảy thành nước.

"Vì lẽ đó ngươi liền gọi cô ấy là cô nhỏ?"

"Đại loại là như vậy."

"Cái kia cô ấy gọi ngươi là gì?" Ta cười phun cả mưa xuân, "Là Quá nhi?" ( ai còn nhớ Quá nhi không :v )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro