Điều tuyệt vời nhất của chúng ta - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NO. 16

Sau đó hắn liền đem ta gạt sang một bên không nói gì. Đề tài cô nhỏ không cách nào tiếp tục nữa .

Bục chủ tịch bắt đầu hỗn loạn. Phụ huynh đại diện của mỗi ban lên bục rút thăm chọn chủ nhiệm lớp, ta buồn bực ngán ngẩm mà cúi đầu chơi camera.

Đến phiên xem tấm ảnh ông chú đứng với Dư Hoài, không nhịn được bật cười, nghiêng đầu ngưỡng mộ cái tên đáng ghét Dư Hoài.

Có thể là bù đắp mắt nhỏ thế yếu, chính là sống mũi thẳng tắp với khung người thẳng làm cho gò má của hắn chính là đẹp mắt. Ta nghĩ như thế nào đều không nghĩ rằng, đưa camera lên liền chụp, một khắc đó ánh mặt trời từ đỉnh đầu hắn chiếu xuống, thời cơ quá tốt rồi.

Nhưng mà"Răng rắc" một tiếng liền hấp dẫn đến ánh mắt Dư Hoài ở bên trong đám người kia.

Ta duy trì chụp ảnh phương hướng với tư thế, không biết giải thích như thế nào.

"Ngươi. . . . . ." Dư Hoài sắc mặt lúng túng.

"Ta. . . . . ." Ta đột nhiên trấn định lại, "Bạn học, ngươi nhường đường một chút, chặn màn ảnh của ta ."

Hắn bình tĩnh ánh mắt chọc thủng tất cả ngụy trang của ta.

Dư Hoài rủ xuống mí mắt châm chọc nhìn ta, hướng về bên cạnh lướt người đi, mới vừa rồi bị đầu của hắn ngăn trở ánh mặt trời, ngay khi lấy cảnh thì ánh nắng chói lọi chói mù mắt chó của ta.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 17

Chủ nhiệm lớp chúng ta sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, thầy giáo vật lý, tên gọi Trương Bình. Hắn đứng ở đằng kia, hầu như với bảng đen hòa làm một.

Trong quá trình xếp hàng tiến vào phòng học liền nghe đến rất nhiều âm thanh phụ huynh bất mãn oán giận.

"Cái cô mặt váy liền vừa nãy, nói nhất định phải đại diện rút thăm, cũng không trưng cầu ý kiến của ai liền chính mình hướng trên bục đến, ai là phụ huynh chứ đúng thật là không biết ngại."

"Liền bóc như thế trúng thầy giáo mới, may mắn vẫn là nam ,nhưng có thể quản được lớp sao? Lần thứ nhất làm chủ nhiệm, trình độ cái gì cũng không biết."

"Xem tướng mạo kia liền quản không được học sinh ban này. Nếu như ban này lộn xộn thì làm sao bây giờ a."

Ta đột nhiên thật tò mò.

Ba mươi năm sau, ta cũng sẽ trở thành như vậy vì con cái quan tâm sẽ không quan tâm cái gì là logic và kiềm chế cảm xúc?

Hay hoặc là, logic có thừa, biết kiềm chế cảm xúc, nhưng là chưa bao giờ vì con cái mà hoảng loạn, như là cha mẹ ta?

Ta đột nhiên quay đầu lại xem Dư Hoài. Chỗ ngồi phòng học cũng không có phân chia, mọi người đều là tùy tiện ngồi, hắn rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh ta. Một khắc đó ta trong đầu có cái suy nghĩ hoang đường, nam sinh này nếu như làm cha , cùng con trai sẽ là hình dáng gì?

Bên trong phòng học ai cũng dùng sự lãnh đạm để che dấu vẻ mặt chờ mong cùng hưng phấn, ai cũng tự cho mình là nổi bật hơn so với các bạn học cùng lứa tuổi khác, ai cũng tràn ngập các loại kỳ vọng với mục tiêu nhất định muốngiành được chiến thắng, ba mươi năm sau, sẽ là người như thế nào đây?

Kỳ nghỉ sắp kết thúc được người lớn xoa đầu khích lệ, bọn họ nói, chao ôi, Chấn Hoa a, tiến vào Chấn Hoa không phải tương đương với một cái chân bước vào Bắc Đại, Thanh Hoa rồi sao?

Ta cười.

Năm đó Thẩm Sằn, ở trong lòng chúng ta, cũng là một cái chân bước vào Chấn Hoa. Nhưng màvận mệnh chân chính quyết định, chính là cái chân còn lại.

Ta nhẹ nhàng thở dài.

Dư Hoài quay đầu, "Ngươi làm sao ?"

Ta đại não chập mạch, bật thốt lên, "Ngươi nói xem ngươi nếu như làm cha, là hình dáng gì a?"

Hắn mặt đỏ chót, ta cũng vậy.

Đây là làm sao ? Ta phát hiện, từ khi thi đậu Chấn Hoa, sự thông minh của ta bất động tại chỗ, IQ vì mấy người lớp chọn tăng cao,mà  vững bước giảm xuống.

Thời gian rất lâu, Trương Bình trước thu dọn bục giảng phân phát tài liệu, trong lớp bạn học mới xì xào giới thiệu bàn tán lẫn nhau, nhưng chúng ta lại như hai bức tượng đá ngồi ở trong góc hàng cuối cùng .

Ngay khi ta lúng túng quay đầu đi xem ngoài cửa sổ thời điểm các vị phụ huynh bị phơi dưới ánh mặt trời, hắn đột nhiên rất chăm chú nói:

"Phỏng đoán cẩn thận, vậy hẳn là phải quyết định bởi mẹ của đứa bé là hạng người gì."

Uy, vì lẽ đó chúng ta ngồi cùng bàn ba.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 18

Ta nở nụ cười, hắn như trút được gánh nặng nằm nhoài trên bàn, thật giống mới vừa tham gia xong một cuộc thi trọng đại .

"Đầu óc ngươi bên trong đều là chứa gì lung ta lung tung a." Hắn cau mày, nửa mặt kề sát ở trên mặt bàn, quay đầu nhìn ta.

"Không có a, " ta giải thích, "Ta chính là đột nhiên rất muốn biết con người chúng ta mấy chục năm sau dáng vẻ như thế nào thôi."

Hắn lại dùng ánh mắt khinh bỉ trấn áp ta, ánh mắt ta nhìn về ngoài cửa sổ, cũng bắt đầu chăm chú suy nghĩ.

"Có thể sẽ giống cha mẹ chúng ta đi, " ta nói tiếp, "Dù sao cũng là di truyền mà."

Dư Hoài lắc đầu một cái, "Như vậy thì nói làm gì."

"Cái gì?"

"Ta là nói, người liền như thế thời gian cả đời, nửa đời trước quan sát cha mẹ ngươi sinh hoạt, nửa đời sau còn muốn mô phỏng theo một lần —— ngươi không cảm thấy thiệt thòi a?"

Ta lặng lẽ. Nói thì nói như thế, nhưng là ai có thể đảm bảo chúng ta không dẫm vào vết xe đổ? Có thể cha mẹ không có cho chúng ta tưởng tượng đơn giản như vậy, bọn họ cũng có lý tưởng với ước mơ, bất kể là đối với cuộc sống vẫn là tình yêu ăn ý, giống như chúng ta thời khắc này. Nhưng là bọn họ cũng cùng như chúng ta, đánh giá cao sức sáng tạo với vận may của chính mình .

Lại như cha mẹ ta đã từng lãng mạn có hôn nhân lãng mạn như vậy, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia .

"Bất quá. . . . . ." Dư Hoài xoay đầu lại nhìn ta, cười híp mắt, "Ngươi chơi rất vui , thật sự, rất thú vị."

Hắn nói ta chơi vui. Thú vị.

Rất nhiều rất nhiều năm sau đó ta đứng trước các công ty lớn mạng Internet hệ thống Opening Questions mà đờ người ra, những xí nghiệp biến thái này ở bên ngoài đều muốn chúng ta dùng 100 chữ để hình dung mình là một hạng người gì, ta đều là nghẹn lời.

Ta có lúc rộng rãi, có lúc chất phác. Có lúc chăm chú, có lúc lười nhác, có lúc nhiệt tình, có lúc lạnh nhạt, đặc điểm tính cách bên trong không tìm được bất kỳ một tia mang tính áp đảo rõ ràng. Mỗi khi vào lúc ấy ta sẽ nhớ tới, có một ngày buổi chiều, nóng hổi phòng học, trong góc hàng cuối cùng, lần đầu gặp mặt chàng trai nằm nhoài trên bàn dùng giọng nói lười biếng ồm ồm nói: Cảnh Cảnh, ngươi chơi thật vui.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 19

Trương Bình gõ gõ bàn, ho khan hai tiếng bắt đầu nói chuyện.

Thầy nói: hoan nghênh mọi người đến Chấn Hoa, mọi người có thắc mắc gì về trường này. . . . . . thì không nên tới hỏi thầy, bởi vì thầy cũng là người mới đến .

Chúng ta cười, thầy cũng lộ ra nụ cười ngại ngùng, thật giống như thành công kể ra một chuyện cười, như trút được gánh nặng.

Trương Bình để tóc trung phân, hơn nữa phân đến mức rất rõ ràng, xem ra có chút giống Tạ Đình Phong phiên bản nông thôn. Mắt của thầy giống với Dư Hoài , ta có lúc rất khó tìm đến tiêu điểm ánh mắt của thầy ấy.

Sau khi giới thiệu sơ lược bối cảnh chính mình, thầy bắt đầu để mọi người ghi chép thời gian khai giảng, ngày thứ nhất đến trường cần nộp, phí tài liệu, học phí, ban phí (quỹ lớp), sắp xếp huấn luỵên tân sinh viên. . . . . . Mọi người lấy giấy bút xoạt xoạt kí, ta ánh mắt vô ý nhìn dáng vẻ viết chữ của Dư Hoài.

Không biết đây có phải là mị lực đặc biệt của ''hàng tốt'' hay không. Dù cho là gã đeo kính đứng ở góc tường bề ngoài xấu xí , lọm khọm, hai mắt vô thần, chỉ cần ngồi xuống đến trước bàn đọc sách bắt đầu viết chữ số học, tư thái liền toả ra một loại chăm chú thô bạo, huống hồ là Dư Hoài loại này là nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn thoáng cúi đầu, cả người bị ánh mặt trời cùng bóng tối chia ra làm hai, con mắt buông xuống, lưng không còng, cầm bút tư thế chính xác, đặt bút như bay, chữ viết thanh tuyển, tư thái, nhưng lại có chút hờ hững lười nhác.

Ta nhẹ nhàng đem camera mở ra, âm thanh được điều chỉnh thấp xuống, vừa lén lén lút lút giơ lên một nửa, hắn liền cau mày quay đầu nhìn ta.

"Ngươi sao lại cùng mấy nhà báo giống nhau ?"

"Có thể hay không đừng tự khen mình như thế? Ngươi cho rằng ngươi rất dễ nhìn a?" Ta mạnh miệng.

"Ta làm sao không dễ nhìn? Ta không dễ nhìn ngươi chụp ta làm gì?"

Nữ sinh phía trước kinh ngạc quay đầu lại nhìn chúng ta một chút, kính mắt một mảnh phản quang, sáng loáng ,chúng ta mau chóng ngậm miệng.

Nàng quay đầu trở lại tiếp tục viết chữ, ta rất nhỏ giọng học ngữ khí vừa nãy của Dư Hoài : "' ta làm sao không dễ nhìn '? A phi, ngươi thật không biết ngại."

Hắn không để ý tới ta, tiếp tục chăm chú ghi chép danh sách nộp phí , duy trì tư thế cũ, nước chảy mây trôi.

Ta bị bơ, có chút lúng túng.

Quá không tới nửa phút, hắn đột nhiên rống to: "Ngươi lo lắng làm gì? Ta cho ngươi cơ hội , ngươi đến cùng chụp hay không a? !"

Lúc này, là hơn một nửa lớp đều quay đầu lại nhìn chúng ta.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 20

Trương Bình nhìn thấy , cười hì hì,

"Ôi, camera đều mang đến ? Cũng đừng chụp một người, cho thầy cùng chụp một tấm!"

Cả lớp bắt đầu cười to, ồn ào. Ta mặt đỏ , nhưng cũng thoải mái đứng lên đến chụp cho thầy Trương Bình một tấm, thầy tạo dáng chữ V cười lộ ra hàm răng trắng, nhanh nhẹn chính là cái sung sướng của thanh niên.

Sau đó khi nghe hẩu hiệu của thầy Trương Bình, bạn học cả lớp nghiêng đầu hướng về ta mỉm cười ( đương nhiên cũng có rất nhiều bạn học ngại ngùng không cười, mà dùng ánh mắt đau khổ ), chúng ta chụp chung bức ảnh thứ nhất.

Bầu không khí trong lớp nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều, thầy bỏ qua các điều lệ rườm rà, đột nhiên dựa vào bàn giáo viên bắt đầu nói với chúng ta về chính mình trong cuộc sống cấp ba.

Chúng ta nghe say sưa , cuối cùng, thầy thở dài một hơi nói, "Các em lớn liền biết , thời cấp ba kết bạn chính là tri kỷ hiếm thấy nhất, chân thành nhất, dài lâu nhất. Chờ lên đại học, mọi người đều phức tạp , rất khó tìm được người thật lòng nào giống hiện tại,tuổi các em là tốt nhất, chính là thời gian tốt nhất ."

Lời nói tương tự, sơ trung thầy giáo cũng đã nói —— sơ trung kết bạn chính là tri kỷ, chân thành nhất, bởi vì cao đẳng là thời điểm mà mọi người đều phức tạp . . . . . .

Tuy rằng bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng mà điểm giống nhau ở chỗ, con người càng lớn lên, càng phức tạp, kết bạn với độ khó đều tăng lên .

Chỉ là làm thầy Trương Bình từ từ nói ra" thời gian tốt nhất " thời điểm nói mấy chữ này , ta thấy đáy lòng bỗng nhiên trở nên rất mềm mại.

Ta quay đầu cùng Dư Hoài nói, "Uy, mau mau, đem vài chữ thời gian tốt nhất viết xuống."

"Tại sao?" Hắn lại nhấc lên lông mày.

"Không tại sao cả , ngươi viết chữ đẹp, lật sang trang mới, ghi ở chỗ trống ấy, viết lên, thời gian tốt nhất , phải lớn hơn đề đó!"

Hắn nghi hoặc không rõ, nhưng vẫn là nghe theo, như trước là tư thế đẹp đẽ.

Hắn sắp hoàn thành"Quang"(trong thời quang nghĩa là thời gian) chữ cuối cùng vừa xong ta ấn nút chụp lại.

Hình ảnh người con trai kiên cường ôn hòa, trong ảnh chuyên chú viết chữ, dưới ngòi bút là giấy trắng mực đen, thời gian tốt nhất, mỗi một nét bừa bãi viết lên, tuyệt đẹp đến khiến người ta không dám nhìn thẳng.

================Thật sự xin lỗi a~ mị dạo này ôn thi nên bận quá chưa biết bao giờ mới có chương tiếp theo nữa. Có gì sau này mị sẽ đền bù sau a~~~~====================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro