Điều tuyệt vời nhất của chúng ta - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 NO. 21

Hắn chụm lại đây muốn xem ảnh, không biết tại sao, ta có chút hoảng hốt, không có cho hắn xem.

"Hết pin rồi " ta vẻ mặt đau khổ, "Thời điểm khai giảng ta hãy cho ngươi xem đi."

Hắn nghệt mặt ra, "Quái."

Ta an ủi hắn, "Bất quá cũng dễ nhìn."

Hắn hơi đắc ý, thế nhưng cực lực che giấu , "Đẹp ở đâu?"

"Tư thế."

"Tư thế?"

"Đúng. . . . . ." Ta không biết giải thích làm sao cho hắn hình dung, "Chính là tay cách ngòi bút 10cm, ngực cách bên cạnh bàn một quyền (có lẽ là chỉ quyền đánh), mắt cách sách vở 10cm. . . . . ."

Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, cũng lại không để ý ta.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


NO. 22

Kí ức năm xưa thầy Trương Bình cuối cùng kết thúc, một lần nữa trở lại khai giảng quay lại những điều cần chú ý.

"Còn có một chuyện mà mọi người rất quan tâm, chính là phân chỗ ngồi. . . . . . Đương nhiên, chúng ta vẫn là dựa theo phương pháp của học sinh tiểu học, sắp xếp thứ tự theo từ nhỏ đến lớn, công bằng mà. Đương nhiên, nếu như có bạn học nào thị lực không được tốt, cần ngồi phía trước thì có thể đến nói với thầy, thầy sẽ cân nhắc."

Thầy dừng một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì nói: "Đương nhiên, nếu như có bạn học nào không muốn ngồi ở hàng trước thích ngồi ở hàng sau, cũng có thể nói cho thầy, thầy rất tình nguyện thay đổi cho bạn đó. . . . . . Còn có, bạn học nào quen biết thân thuộc nếu như muốn ngồi cùng bàn, thầy cũng không ý kiến, thế nhưng một bạn thấp ngồi cùng một bạn cao ở phía sau, cũng là vì công bằng, nói chung mọi người hãy tự chính mình cân nhắc, thầy từ trước đến giờ luôn công bằng dân chủ!"

Dư Hoài vừa nãy không biết đang miên man suy nghĩ cái gì, không nghe thấy thầy Trương Bình nói, giờ này mới quay đầu ngơ ngác hỏi ta, "Ngươi nghe hiểu gì không? Thầy vừa nãy thao thao bất tuyệt là đang nói cái gì?"

Ta nhún nhún vai, "Chính là nói. . . . . . Chính là nói ngươi muốn ngồi chỗ nào an vị chỗ nào cũng được, chỉ cần hướng thầy xin, thầy sẽ cân nhắc. Nếu như thầy không đồng ý, ngươi liền vẫn là cùng mọi người cùng nhau dựa theo thứ tự từ thấp đến cao sắp xếp thứ tự."

Ta cảm thấy ta so với Trương Bình nói ngắn gọn sáng tỏ hơn nhiều.

Dư Hoài nghe xong, một bộ dáng vẻ suy tư .

Ta hỏi, "Đúng rồi, bạn học sơ trung cùng ngươi chung lớp sao?"

Hắn lắc đầu.

"Thảm như vậy? Sơ trung ngươi học trường nào a?"

"Dân lập Sư Đại."

Ta líu lưỡi."Vậy cũng là trường tốt nhất, nghe nói năm nay có 100 học sinh được Chấn Hoa tuyển thẳng, càng khỏi nói đến phân lớp với tự phí , làm sao sẽ không có bạn học sơ trung của ngươi chứ? Dựa theo xác suất cũng không phải là không có a."

Hắn nhíu mày, "ôi, ngươi mà cũng hiểu xác suất a?"

Ta mắt trợn trắng.

Hắn nở nụ cười, "Cùng trường thì có, thế nhưng muốn nói cùng lớp , là hoàn toàn không có. Ban khác ta cũng không quen biết."

"Cho dù không cùng lớp, tốt xấu cũng có thể biết nhau a, ba năm học cùng nhau."

Hắn nhún vai, "Nhiều người như vậy, chỗ này lại lớn như vậy lòng thanh thản lần lượt nhận biết từng người , có mệt hay không a?"

Ta cảm thấy ở về điểm này chúng ta hoàn toàn không có cách nào hiểu, "Thật vất vả có nhiều người như vậy cùng ngươi đồng thời thi đậu cao đẳng, đây là bao nhiêu năm đã tu luyện thành duyên phận, ngươi đều không quý trọng. Ngươi lại không giống ta, ở địa phương nhỏ thi được đến đây, liền cả người quen đều hiếm thấy."

"Ngươi là trường học nào ?"

"Trung học số13."

Ta đã chuẩn bị kỹ càng nhìn hắn mang theo tia nghi hoặc nói"Chưa từng nghe nói" , nhưng mà hắn vui mừng khôn xiết nói, "A nha, ngươi cùng cô nhỏ ta là đồng học a!"

Ta cũng rất kinh ngạc, nói đùa, "Làm sao? Chẳng lẽ. . . . . . Long cô nương cũng là Trung học số 13? !"

Hắn liếc ta một chút, quay mặt sang bên kia, lại khó chịu.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


NO. 23

Lúc này Trương Bình cười ha ha, lại bắt đầu lạc đề.

"Kỳ thực thầy ngày hôm nay cũng rất vui vẻ. Vừa nãy chủ nhiệm nói rồi, lớp chúng ta phân phối thầy dạy số học tên là Trương Phong."

Thầy kích động đem Trương Phong hai chữ lớn viết ở trên bảng đen.

Cả lớp liền im lặng, ngược lại ta là không nghĩ ra, này có cái gì có thể cao hứng .

Trương Bình ánh mắt đã bay xa .

"Trương Phong a, là bạn học tiểu học của thầy. Thầy cùng thầy ấy là lớn lên trong cùng một đại viện, tiểu học chính là ngồi cùng bàn, sơ trung cũng là ngồi cùng bàn, cao đẳng hai thầy đồng thời thi được trường huyện, vẫn là ngồi cùng bàn. Lên trường sư phạm ở tỉnh, hai thầy không cùng khoa, không có cách nào ở cùng một ký túc xá, nhưng là bạn gái hai thầy lại ở chung ký túc xá . Sau đó không nghĩ tới liền đồng thời nhận lời mời lên chấn hoa, đồng thời dạy lớp 10, còn dạy chung lớp. . . . . ."

Dư Hoài ngã chổng vó ở trên bàn, "Cảnh Cảnh, ngươi phát hiện không? Còn có sự trùng hợp như vậy ."

"Cái gì?"

"Hai người bọn họ một người tên là Trương Bình, bình trong bình yên. Một người tên là Trương Phong, phong trong ngọn núi."

Ta nhếch mép, haha, này là cái nghiệt duyên gì a?

"Cho nên nói a, các bạn học, người bên cạnh các em, chính là ngươi đáng giá quý trọng nhất một đời. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, ta với Dư Hoài liền không hẹn mà cùng nhìn lẫn nhau một chút.

Sau đó đồng loạt nằm nhoài trên bàn.

"Nếu như nói như vậy, ta thật là thà chết nghèo CMN cho rồi."

Nhưng mà ta còn giả vờ giả vịt bày ra một bộ nghèo rớt mùng tơi, Dư Hoài đột nhiên nhổm người lên, rất chăm chú nói, "Uy, hay là chúng ta ngồi cùng bàn đi!"

Ta trong lòng run lên, không biết tại sao.

Có thể bởi vì hắn cười toe toét, nụ cười như có ánh mặt trời bên trong, răng nanh nhỏ trắng sáng đến chói mắt.

Ta nghĩ :''Ngươi uống lộn thuốc hả, chúng ta lại không quen, tại sao phải ngồi cùng bàn?''

Nhưng mà ta lại nói: Được thôi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Người xa lạ

NO. 24

Khi về nhà, đứng ở cửa nhà mở túi sách ra, phát hiện chìa khoá rơi vào cái túi nhỏ kẽ hở bên trong, dù như thế nào đều không với tới. Ta thấp giọng chửi bới một câu, đột nhiên nghe thấy bên trong phòng tiếng bước chân, tiếng dép dặt dẹo hướng phía cửa đi tới, vừa nghe chính là mẹ.

Nàng mở cửa, ta kinh ngạc há to miệng.

"Kinh ngạc cái gì, mau mau đi vào, bên ngoài nóng lắm."

Ta không phải nằm mơ. Mẹ ta nói chuyện vẫn là lưu loát như vậy rất quyết đoán, mang theo một luồng khí trời mạnh mẽ.

"Mẹ sao lại đến đây?" Ta rất kinh hỉ, nhưng là lời vừa ra khỏi miệng thì có điểm không đúng lắm .

Ta đứng ở cửa nhà, hỏi mẹ ruột ta tại sao xuất hiện ở chỗ này.

May mà mẹ ta không để ý chút nào. Mẹ ta xưa nay không giống ta thích suy nghĩ vớ vẩn .

"Nhiều lời, đương nhiên có chuyện " mẹ ta mang dép ném tới bên chân ta, "Mau mau vào nhà!"

Ta tiến vào phòng rửa tay rửa mặt, lau khô, sau đó mở tủ lạnh lấy ra một bình nước coca ướp lạnh, vui vẻ, mới vừa lấy ra, liền bị cha ta đoạt đi.

Cha ta đem nó đặt ở trên khay trà, "Lạnh, uống cũng không tốt, mới về nhà, uống nước ấm là tốt nhất, cái này đặt ở nơi này , ấm một chút lại uống."

"Ba, ba là người đầu tiên bảo để coca ấm một chút lại uống đó." Ta từ trên khay trà một lần nữa cầm lấy vui vẻ, ngửa đầu tu một hơi.

Thật thoải mái quá đi.

Cha ta không có lại lải nhải, đột nhiên thở dài.

"Con a. . . . . . Nếu như mẹ con nói như vậy, cho con mười cái lá gan con cũng không dám cãi lại đâu!"

"Con có thể vui vẻ uống một trăm lon coca, mẹ cũng chưa chắc có thể tình cờ gặp một lần."

Ta nói xong, mọi người trầm mặc . Cha ta cúi đầu, mẹ ta xuất hiện ở cửa phòng khách mặt không hề có cảm xúc, ta liệu có thể vui vẻ, không biết có nên hay không tiếp tục uống, trong phòng khách chỉ có tiếng bọt khí của coca liên tục vỡ tan, tạo ra tiếng vang.

"Cảnh Cảnh, " một lát sau cha ta đột nhiên mở miệng, "Ngày hôm nay báo danh. . . . . . Như thế nào rồi a?"

"Rất tốt " ta nói: "Người rất nhiều , chia lớp con ở ban năm. Rút thăm chọn thầy giáo, thầy giáo nói về việc thu phí. . . . . . Các loại phí."

Ta ngồi trên ghế salông, ba mẹ ta ngồi ở đối diện ghế salon dài thượt, trông như đấn tối cao.

"Uống một ít giải khát là đủ rồi, cái kia dạ dày con chịu được sao , còn uống ! Đặt trên khay trà một lúc lại uống!"

Mẹ ta đột nhiên thốt ra một câu, trừng hai mắt, âm thanh vừa vang lại lớn, ta sợ đến cả trái tim nhỏ cũng rụt lại, có thể chút nữa bay thẳng đến bọn họ.

Ta bĩu môi, mang coca thả lại đến trên khay trà, cha ta ở bên cạnh ta bất đắc dĩ thở dài, không biết là vì ta hay là vì cha ta.

"Giáo viên dạy môn gì, nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?" Cha ta bắt đầu vẻ mặt ôn hòa nói sang chuyện khác

Ta thuận theo cha ta nói: "Nam , sinh viên đại học, mới vừa tốt nghiệp, dạy môn vật lý, tên gọi Trương Bình."

Thầy dạy số học tên gọi Trương Phong. Ta đem nửa câu sau nén lại trong bụng.

"Sinh viên đại học? Nam ?" Mẹ ta không biết lại bắt đầu tưởng tượng cái gì , "Có thể yin tưởng sao? Chính mình chỉ là đứa trẻ, làm sao làm chủ nhiệm a?"

Mẹ ta đột nhiên móc ra điện thoại bắt đầu mở thư mục, "Hai ngày trước lúc ăn cơm vừa vặn quen được Phó hiệu trưởng, ta hỏi một chút xem, hoặc là đổi thầy giáo, hoặc là chuyển ban. Cái nào được, hay là rút thăm để chọn!"

Cha ta cau mày thử phản kháng, "Em đừng nghe gió thành là mưa, thầy giáo trẻ tuổi dạy học trình độ không hẳn là kém."

Mẹ ta đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi đến nói một câu, "Tuổi trẻ đương nhiên tốt."

Ta vừa bắt đầu hoàn toàn không tìm được manh mối, liền nhìn thấy cha ta sắc mặt có chút xanh lên, nhưng cũng không nói chuyện. Bất quá ta biết hắn không phải là không muốn nói chuyện, chỉ là e ngại mặt mũi của ta.

Sau đó ta liền rõ ràng , mẹ ta đang nói cái gì.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


NO. 25

"Năm đó là mẹ không nên nhất quyết ly hôn ." Ta nhẹ giọng nói, chính mình cũng không biết tại sao.

Ta rốt cục nhìn thấy mẹ đối với cha ta có một chút ghen tuông với bất mãn. Nguyên lai không phải không thèm quan tâm . Nhưng là không phải cái này, tuyệt đối không phải.

Không phải hai người sinh hoạt độc thân đến già thì dằn vặt lẫn nhau sao.

Mẹ ta đột nhiên đứng lên, ta ngẩng đầu, trong ánh mắt của mẹ ta có sự phẫn nộ với bi ai loại mà ta chưa từng thấy.

Ta không nói được, trong lòng ta từng trận khó chịu.

Sau đó nàng bình tĩnh lại, nói, "Nói chung chuyển ban hoặc là đổi thầy giáo để mẹ nói chuyện với người ta. Con cũng đừng chạy tán loạn khắp nơi chơi loạn, khai giảng mấy ngày trước cố gắng ôn tập, mẹ xem rất nhiều người muốn con cái thi lên cao trung cũng đã bắt đầu học bù sớm đã học lý hoá , con cũng nên học đi!"

Nói xong cũng đi tới đóng cửa, đổi giày cao gót, "Mẹ đi trước ,mẹ buổi chiều còn có buổi họp."

Mãi đến tận cửa lớn, mới nghe tiếng vang đóng cửa, ta với cha ta vẫn cứ mặt đối mặt ngồi ở trên ghế salông, như hai bức tượng đá.

Cha ta xoa xoa tay, hồi lâu không biết nói cái gì.

Vẫn là ta mở miệng trước , "Ba, nếu như mẹ nói muốn cùng ngươi hợp lại, không muốn để cho ba kết hôn, ba cùng mẹ còn có thể ở một chỗ không?"

Cha ta kinh ngạc nhìn ta, rất lâu sau đó, mới nở nụ cười, "Đứa nhỏ ngốc, làm sao có khả năng?"

Đây chính là cách trả lời vấn đề của người lớn. Cha ta chỉ nói không thể, nhưng không nói với ta, là không thể cùng nhau, vẫn là mẹ ta không thể quay đầu lại thỏa hiệp.

Nhưng mà dũng khí của ta hết , ta không có cách nào tiếp tục truy hỏi.

Hắn đứng lên, quay lưng về phía ta bắt đầu rót nước. Ta ngồi phịch ở trên ghế salông, thật giống vừa sinh bệnh.

"Cảnh Cảnh?"

"Cái gì?"

"Con. . . . . . ba với dì con kết hôn. . . . . . Con thật sự không ngại sao?"

Ta cúi đầu nở nụ cười.

Này không phải ta rất muốn nhìn thấy . Ta không hy vọng bọn họ kết hôn, bởi vì ta còn có hy vọng chính mình.

"Không ngại." Ta nói.

Cha ta đem ly thủy tinh đặt ở trước mặt ta, nói, "Vẫn là uống một ít nước ấm đi."

=========================================================================================Chương tiếp theo hẹn tuần sau nha.............cơ mà sao không có ai bình luận nhận xét hết vậy a~~~~ mị cảm thấy tủi lắm nha=========================================================== 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro